– Thiên nhãn…? Có lẽ ông nhầm rồi! Đúng là mắt tôi khác người thường nhưng là âm dương nhãn chứ không phải là thiên nhãn!
Tôi khẽ mỉm cười đáp lời với gã, gã trung niên suy nghĩ một lát rồi trầm tư nhìn về phía tôi. Gã lắc đầu rồi vồn vã lên tiếng:
– Không thể… Không thể nào! Ta có thể dám chắc trăm phần trăm đôi mắt của cậu là thiên nhãn…! Âm dương nhãn chỉ có thể nhìn thấy hai cõi âm dương nghĩa là cùng lắm thì cậu cũng chỉ nhìn thấy được ma quỷ bình thường! Nhưng đằng này…!
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía gã, rốt cuộc lời ổng nói là có ẩn ý gì? Tôi vội vàng gặng hỏi:
– Ý ông là sao?
– Mộc Tinh tuy là cây ngàn năm tu luyện nhưng hắn cũng được phong cấp sơn thần vùng này! Nghĩa là hắn cũng được liệt vào hàng thần linh! Theo lý thì dù cậu có âm dương nhãn cũng không thể nhìn thấy hắn…! Chỉ có một khả năng mắt của cậu là thiên nhãn vạn người có một mà thôi…!
Gã trung niên ôn tồn lên tiếng trả lời, tôi cũng gãi đầu nhăn mặt thắc mắc:
– Ông cũng nhìn thấy Mộc Tinh đó thôi…? Chẳng nhẽ ông cũng có thiên nhãn…?
Gã trung niên bất ngờ cười lớn rồi đưa tay ra trước mặt tỏ vẻ không đồng tình:
– Cái này thì không so được…! Vì khả năng của ta là tô luyện mà thành…! Trong gia tộc họ Trần hiện tại cũng chỉ có bốn người có khả năng này thôi…! Và ta là một trông số đó…!
Tôi sững sờ nhìn về phía gã trung niên, hóa ra gã… à mà không ông ấy là một trong những người đứng đầu gia tộc bắt ma họ Trần… Đúng là thái sơn ngay trước mặt mà cứ nghĩ là hòn non bộ mà. Tôi vội vàng quỳ rạp xuống miệng hô lớn:
– Con có mắt như mù mong cao nhân thứ tội!
Ông chú vội vàng đỡ tôi đứng dậy rồi ôn tồn hỏi:
– Ầy ầy! Không cần đa lễ! Cậu đến đây là có chuyện gì? Cứ nói ra nếu giúp được trong khả năng ta quyết không từ nan!
– Dạ! Con đến đây là mong muốn được học đạo thuật bắt ma ạ…!
Tôi định nói tiếp thì bỗng nhiên ông chú vội vàng cắt lời:
– Không cần nói nữa…! Nếu là việc đó thì cậu về đi…! Dù cậu có thiên nhãn hay là kì tài học đạo thì ta cũng vô phương…! Trước giờ gia tộc họ Trần không dạy đạo thuật cho người ngoài…!
Tôi túm chặt lấy quần ông chú rồi lại bắt đầu với bài kể nghèo kể khổ, lấy cớ là mất bao nhiêu công sức đi từ Hà Nội đến đây, chưa kể là hỏi han khắp nơi mới biết gia tộc họ Trần đứng đầu về khả năng bắt ma không ai có thể sánh kịp mới xin đến học đạo.
Ông chú lúc đầu có vẻ cứng rắn lắm nhưng khi nghe đến đoạn gia tộc họ Trần bắt ma số một không ai có thể sánh kịp thì thái độ có vẻ ậm ờ gật gù thuận ý. Chiêu này dù là ở bất cứ đâu chỉ cần thay đổi bình cũ rượu mới thì chưa bao giờ là lỗi thời:3 quen rồi… quen rồi! Ka ka!
Ông chú lại đỡ tôi đứng dậy rồi thở dài lên tiếng:
– Thấy cậu cũng thành tâm mà lại có tài chưa kể đến việc có căn duyên, nếu mà bỏ qua thực sự rất uổng phí. Nhưng người có quyền quyết định lại là huynh trưởng của ta, ông ta đi vắng mấy hôm nay đến mai mới về. Hay là chiều mai cậu quay lại đây, có gì ta sẽ tác động thêm còn việc ổng có đồng ý hay không thì còn tùy thuộc vào duyên phận của cậu nữa!
Biết đến mức này là hết sức của ông chú nên tôi cũng chỉ biết lễ tạ ổng rồi xin phép về nhà chuẩn bị. Còn việc có được gia tộc họ Trần nhận làm đệ tử hay không thì có lẽ còn phải xem ý trời thế nào đã.