Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 6 – Chương 3: Hoa Bỉ Ngạn

Tác giả: Nguyễn Điệp
Chọn tập

Một cảm giác lạnh gáy trải dài khắp người tôi, lúc này định hình lại tôi mới nhận ra xung quanh mình có rất nhiều bóng trắng nhợt nhạt đang tiến vào Quỷ Môn Quan. Tôi nhìn xung quanh cố tìm xem hai vị huynh đệ ” hắc miêu và bạch cẩu ” đang ở đâu thì một giọng nói chợt vang lên:

– Gấu gấu…! Tiên sinh hướng này…!

Bạch cẩu chi trước cầm cái nón lá vẫy vẫy ra hiệu cho tôi, tôi tiến lại gần phía họ đang đứng rồi đi cùng họ về phía một cánh cửa nhỏ gần đấy. Tôi ngạc nhiên chỉ về cổn chính của Quỷ Môn Quan rồi lên tiếng hỏi:

– Cổng chính sao không đi? Đi cửa này làm gì cho nó chật hẹp…!

– Cổng đó là dành cho các u hồn nhân giới nhập tịch vào địa phủ! Tiên sinh không phải là người chết nếu đi cổng đấy sẽ gây rắc rối cho quỷ sai làm việc!

Hắc miêu mỉm cười trả lời, tôi cũng không thắc mắc gì thêm rồi đi theo họ vào cửa phụ. Một tên quỷ sai xanh lè ngó ra nhìn chúng tôi, đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía tôi rồi gằn giọng hỏi:

– Ngươi ở đâu? Tên gì? Vào minh giới tìm ai?

– Khách của Diêm Gia…! Không cần hỏi nhiều…! Mở cửa…!

Hắc miêu gằn giọng quát lớn, tên quỷ sai có vẻ e ngại nên hắn vội vàng mở cửa để chúng tôi bước qua. Tôi ngạc nhiên khi nhìn vào phía sau Quỷ Môn Quan, trước mặt chúng tôi là một con đường nhựa thẳng tắp, hai bên đường khắp nơi là một màu đỏ chót, một loài hoa đỏ rực.

– Có gì mà ngạc nhiên vậy tiên sinh? Ngài chưa nhìn thấy loài hoa này ở nhân giới à?

Người vừa lên tiếng hỏi tôi là hắc miêu, tôi khẽ mỉm cười rồi lạnh lùng trả lời:

– Tôi cũng từng nghe nói đến con đường Hoàng Tuyền! Xung quanh hai bên nở rất nhiều loài hoa đỏ có tên là Bỉ Ngạn! Chỉ là đây là lần đầu tiên được tận mắt chiêm ngưỡng nên có hơi xúc động thôi…!

– Tiên sinh đừng nhìn vào hoa Bỉ Ngạn nhiều quá! Không tốt cho ngài đâu…!

Hắc Miêu lạnh lùng trả lời, tôi ngạc nhiên nhìn về phía hắn rồi lên tiếng hỏi:

– Có vấn đề gì sao?

– À không…! Chỉ là nó khiến cho người chết nghĩ lại về những việc buồn phiền lúc sinh thời thôi…! Nhưng nếu là người vẫn đang sống như tiên sinh thì chắc sẽ là của kiếp trước…!

Đôi mắt tôi sáng rực khi nghe những lời giải thích của Hắc Miêu, thật sự nó làm cho tôi cực kì tò mò! Kiếp trước của tôi là ai? Có phải tôi chính là Mao Tiểu Phương đầu thai chuyển kiếp hay không? Tôi tiến lại gần rừng hoa Bỉ Ngạn rồi chăm chú nhìn vào chúng.

Những sợi hoa mỏng li ti như thôi miên tôi vào một giấc mộng xa xăm, lạ thường. Nhưng tất cả bỗng tối đen lại, đổi lại là những tiếng kinh phật lẩm nhẩm và đầu tôi bỗng bị kẹp chặt đau thấu trời, tôi lăn lộn kêu lên đau đớn như không biết chuyện gì đang xảy ra. Toát mồ hôi như vừa trải qua cơn ác mộng, Hắc Miêu Bạch Cẩu đang lo lắng ngồi trước mặt tôi, lúc này tôi nhắm mắt đưa tay lên xoa đầu khẽ lắc nhẹ rồi tự nhủ với bản thân…:

– Không thể nào…! Người đó chỉ là hư cấu….!

Lời kết: câu chuyện này chỉ là hư cấu và không bao giờ có tư tưởng báng bổ thần linh! Mong các ngài có biết được thì chứng cho con!

Chọn tập
Bình luận
× sticky