Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau như có vẻ gì đó hoài nghi về điạ điểm tập kích, tôi khẽ mỉm cười thông cảm rồi lên tiếng giải thích:
– Tôi đã xem qua thuật tìm người bằng ngày sinh tháng đẻ của mẹ tôi rồi…! Chắc chắn là mẹ tôi ở trong đó, nếu là như vậy thì cũng có khả năng những người khác cũng bị nhốt trong đấy…!
Lê Thuận thở dài một tiếng rồi đưa tay đặt lên vai tôi, hắn nhìn tôi rồi điềm đạm cất lời:
– Mẹ mày cũng coi tao như con cháu trong nhà…! Nên hôm nay dù là trong hay ngoài tao cũng sẽ theo mày…!
Tôi khẽ mỉm cười rồi bám chặt vai thằng bạn thân, không chỉ hắn mà tất cả những người khác đều có vẻ cũng đồng lòng hỗ trợ tôi hết mình. Tôi quay mặt nhìn về phía Mr Núi, anh cũng có vẻ hiểu ý tôi nói liền lấy trong chiếc xe hơi ra một chiếc balo cỡ đại rồi lên tiếng cất lời:
– Pháp bảo tôi đã chuẩn bị đầy đủ: Kính u linh, súng trừ yêu, bùa chú v.v! Bảo đảm không sót thứ gì…!
Tôi lấy trong balo ra những pháp bảo cần thiết rồi ném về phía Lê Thuận và Lão Phong, Mr Núi thấy vậy liền nhăn mặt cáu kỉnh:
– Nhẹ tay thôi chú mày…! Hàng này không rẻ đâu…! Một bộ cũng cỡ cả trăm triệu đấy…!
– Trăm triệu…?
Ngoài tôi ra thì cả nhóm đều đồng loạt lên tiếng ngạc nhiên, Mr Núi nhìn hết thảy tất cả cũng một lượt rồi trả lời xác nhận:
– Ừ…! Thế mấy người nghĩ chế tạo mấy cái này mà dễ à…? Đây không phải là đạo nhái mà ăn cắp ý tưởng như tàu khựa nhé…! Hàng sản xuất bằng tư duy, bằng trí tuệ, bằng công nghệ cao, bằng tha thu….!
– Rồi… rồi…! Biết anh giỏi rồi…! Đừng quảng cáo bản thân nữa…! Chúng ta bắt đầu xuất phát thôi…!
Thế là chúng tôi chia làm hai nhóm, nhóm hậu cần sẽ ở bên ngoài làm nhiệm vụ trinh sát và hỗ trợ tổ hành động. Còn tôi, Lê Thuận và Lão Phong sẽ trực tiếp đi vào sào huyệt của địch.
*************************************
Bước chân vào bên trong quán karaoke, một em lễ tân đã ra tận cửa niềm nở đón chúng tôi. Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh xắn của em rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
– Cho bọn anh một phòng lớn cộng thêm ba cái tay vịn êm êm nhé…!
– Xcm mày đang làm gì thế…!
Lê Thuận nhăn mặt nghiến răng rít lên thì thầm, tôi không quan tâm mà chỉ đi theo em lễ tân vào căn phòng karaoke trên tầng 2. Lúc em lễ tân rời khỏi căn phòng thì Lê Thuận mới nắm chặt vạt áo tôi rồi quát lớn:
– Tao tưởng theo mày vào trong này cứu người…! Ai ngờ…!
– Im lặng đi…! Trò vui vẫn còn ở phía trước…!
– Được…! Tao xem mày sẽ giở trò gì…!
Một lúc sau, Một tú bà khoảng 40 tuổi dẫn theo chục em tay vịn vào trong phòng, nhìn ai cũng khiêu gợi quyến rũ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Lão Phong thì trố mắt nhìn từng đường cong trước mặt trong khi tên Lê Thuận thì đỏ mặt quay đi…
Tôi đưa mắt bâng quơ nhìn về phía trước tỏ vẻ có ý định chọn người, tú bà thấy vậy lên tiếng đon đả giới thiệu:
– Các đại gia xem…! Em nào cũng xinh như hoa, như ngọc… 3 vòng nẩy nở…! Chọn bừa cũng không uổng phí đêm nay rồi…!
– Quả thực không tồi…! Nhưng người tôi muốn tìm lại là người khác…!
Tôi đưa mắt nhìn về phía tú bà rồi mỉm cười trả lời, tú bà thấy vậy liền mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:
– Đại gia muốn tìm em nào…? Xuân, Hạ, Thu, Đông, Mai, Đào, Thu, Cúc…! Cái gì quán tôi cũng có…!
– Tôi muốn tìm người của… cục tâm linh miền bắc…!
Nghe đến cục tâm linh miến bắc, ả tú bà khuôn mặt bỗng tái xanh lại rồi ả bỗng thay đổi thái độ định phản ứng. Nhưng tôi đã phản xạ nhanh hơn một bước chĩa súng giảm thanh vào đầu ả tú bà, ả khẽ hoảng sợ, giọng nói run run lên tiếng trả lời:
– Đại gia đừng manh động…! Tôi không biết người của cục tâm linh miền bắc nào cả….!
– Chíu….!
Đầu ả tú bà bị đẩy ngược về phía sau, trên sàn đất vung vãi bầy nhầy óc người nhơn nhớt trông hết sức kinh tởm. Trừ tôi ra, tất cả những người có mặt trong căn phòng đấy đều hết sức bàng hoàng về những gì vừa xảy ra, và có lẽ người kinh ngạc nhất chính là lão Phong và thằng bạn thân của tôi.
Lời kết: Nhiều người nghĩ nói tục thì nhân cách sẽ một phần xấu đi và một phần sẽ khẩu nghiệp!
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này!