Cuộc sống vốn dĩ nó đã là hỉ nộ ái ố, đôi khi đào hoa quá cũng là cái khổ các bạn ạ. Giống như tôi lúc này vậy, cứ tưởng sau khi đánh đuổi được “thập nhị thời thần” cộng thêm việc gặp lại người xưa là hạnh phúc viên mãn thì không ngờ giông tố âm ỉ lại kéo tới.
Người ta thương nói người bệnh được tình nhân chăm sóc bao giờ cũng là sướng nhất, nhưng có đến 2 tình nhân chăm sóc thì lại là một thảm họa. Bên trái tôi là nàng H đang cầm bát phở gà, nàng dùng đũa mớm trước miệng tôi giọng điệu dỗ dành:
– Anh phải ăn phở gà thì có chất mới mau hồi sức được! Nghe em…!
Bên phải là ẻm khó ưa P đang cầm bát cháo hành thịt đưa thìa cháo đến gần miệng tôi với giọng điệu nhẹ nhàng khác ngày thường:
– Sư đệ à… ăn cháo hành thì nhiệt nóng trong người mới thoát ra, mới mau khỏe được…!
Tất nhiên là tôi ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan…làm ai mất lòng thì cũng không ổn. May mà đúng lúc khó xử nhất thì có người gõ cửa, tôi như người chết đuối vớ được cọc đứng dậy ra mở cửa xem vị cứu tinh của mình là ai.
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc vét đen nhìn tôi mỉm cười, khuôn mặt ổng mang thần thái điềm đạm tạo cho người đối diện cảm giác dễ chịu. Ổng mỉm cười nhìn tôi cất lời:
– Chào cậu Đ! Cậu khỏe nhiều rồi chứ? Tôi có đang làm phiền cậu không?
Dù không biết ổng là ai, nhưng tiếp chuyện với ổng lúc này còn hơn là đứng giữa 2 quả bom nổ chậm đang hằm hè nhau ở trong phòng. Tôi niềm nở đáp lại: l
– Không phiền! Không phiền! Trong phòng hơi ngột ngạt… 2 chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện nhé…!
Thế là tôi nhanh chóng rút êm khỏi bát phở gà và bát cháo hành, đi dạo một lát người đàn ông mặc vét đen phá vỡ sự im lặng:
– Xin lỗi vì đã làm phiền cậu! Tôi xin tự giới thiệu… tôi là Đại Đông chủ tịch hiệp hội tâm linh miền bắc! Rất hân hạnh được làm quen với cậu!
Vừa nói ổng vừa đưa bàn tay ra thể hiện thái độ muốn làm quen, đương nhiên tôi là người có giáo dục nên bắt tay đáp lễ với ổng.
Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên hỏi:
– Hiệp hội tâm linh mà cũng có à?
Ổng vét đen mỉm cười gật đầu nói tiếp:
– Tất nhiên là có rồi, không những thế nó còn do nhà nước quản lý nữa! Có nhiều vụ án tâm linh mà chúng tôi giải quyết, đương nhiên là bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy chỉ là vụ án bình thường nếu làm lộ ra có ma quỷ, ma giết người sẽ gây hoang mang cho người dân, vì thế chúng tôi và bên cảnh sát đều gọi những chuyên án tâm linh là:”hồ sơ cuối”! Với cả một đất nước xã hội chủ nghĩa thì mê tín dị đoan là điều khó chấp nhận vì thế những người như chúng ta cũng vì thế mà sống trong bóng tối!
Hóa ra là thế giới tâm linh còn nhiều điều mới mẻ mà tôi chưa khám phá ra hết, nói chuyện với ông vét đen này mới thấm thía ra được thế nào là câu: “ếch ngồi đáy giếng”. Rõ ràng tôi còn phải học hỏi nhiều hơn nữa nếu muốn tiếp bước vào con đường làm đạo sĩ! Rồi ổng nhìn tôi mỉm cười nói:
– Thực ra hôm nay tôi đến gặp cậu là có điều muốn nói! Tôi muốn mời cậu tham gia vào làm thành viên của hiệp hội tâm linh miền bắc!