*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại nạn giáng xuống ư? Tất nhiên là tôi cũng đoán được có chuyện chẳng lành nhưng không ngờ lại lớn hơn tôi đã tưởng tượng. Tôi lo lắng hỏi sư bá:
– Liệu có cách hóa giải không ạ?
Sư bá nhìn tôi rồi thở dài, miệng ổng mấp máy:
– Còn phải xem ý trời thế nào đã!
Dựa vào ông trời chi bằng dựa vào chính mình, đêm hôm đó đợi mọi người ngủ say, chuẩn bị mọi hành trang cần thiết tôi ngồi ở góc cửa rồi chờ đợi tiếng chó nhà hàng xóm tru lên. Có lẽ ở đoạn này nhiều bạn cảm thấy khó hiểu hành động của tôi thì tiện đây tôi cũng xin giải thích vài điều.
Chó thường hay nhìn thấy những điều mà con người như chúng ta không thấy được, dân gian ta thường hay có câu: “Thấy trộm tru ba thấy ma tru một”. Nếu buổi tối nào các bạn đi về nhà mà em chó của các bạn ra đón bạn, rồi nó tru lên từng hồi một thì hãy cận thận vì sau lưng bạn là một cái gì đó rất bất thường đấy.
Và cũng xin nói thêm là âm dương nhãn của tôi giờ đã phát huy tác dụng nhưng hiện tại mới chỉ nhìn thấy được vào ban đêm thôi . Đôi khi đi vệ sinh nhìn thấy cái không nên thấy cũng đái cmn ra quần -_-.
Vào vấn đề chính, Đã 1h sáng đúng lúc tôi đã nản định bụng đi ngủ cho nó lành thì con chó nhà hàng xóm bỗng tru lên từng hồi một. Biết là ngoài đường có biến, tôi he hé cánh cửa chính nhìn ra bên ngoài.
Từ đằng xa như ảo như thật một đoàn nửa người nửa quạ đi dọc trên con đường chính, Có một người mặc áo giáp đầu quạ đen với đôi mắt ánh lửa cam cưỡi trên con ngựa đầy oán khí…..
Sao nhìn bọn này quen quen vậy ta, tôi cố lục lại trí nhớ. Thôi đúng rồi, thần trùng…. Rõ ràng là chính tay mình tiễn nó về “miền cát trắng” rồi cơ mà?
Những thắc mắc và hoài nghi trỗi dậy nhưng lúc này không còn thời gian suy nghĩ nữa… Tôi quyết định theo dõi chúng để tìm hiểu xem có chuyện gì đang xảy ra.
Mon men đi theo đoàn thần trùng, tôi lại thấy chúng tiến về nơi quen thuộc…. Nghĩa địa làng chài…
Bên ngoài có lính canh nên tôi không thể tiến vào sâu hơn được mà chỉ đứng từ xa để theo dõi vào. Đợi một lúc lại thêm một đoàn nữa tiến vào trong nghĩa địa cứ như thế gần chục đoàn…
Lần này tôi biết là có chuyện lớn rồi… Một thần trùng mà tôi còn trầy vai trốc vẩy, giờ đây chục tên như thế thì niềm tin nơi đâu giành chiến thắng, chưa kể cả đoàn lính hùng hậu đi theo chúng.
Sáng hôm ấy về đến nhà đã thấy sư bá đứng chờ tôi ở đại sảnh, ổng chỉ bảo tôi vào nhà chính có điều muốn nói. Biết là chuyện quá quan trọng không thể giấu diếm nên tôi tường thuật lại chuyện vừa xảy ra lúc đêm, ông không nói gì ngồi xuống uống ly trà, đợi một lúc sau ổng mới cất lời:
– Con lần này quá chủ quan, tự tiện đi vào hàng hùm một mình không nói cho ta nghe! May mà không có chuyện gì xảy ra không thì ta biết nói sao với sư phụ con đây!
Tôi biết mình sai nên im lặng nghe sư bá mắng không dám cãi lại, ổng chỉ thở dài rồi nói tiếp:
– Đại nạn lần này quá lớn, 11 thần trùng kia về đây chắc là tìm chúng ta báo thù cho tên thần trùng chúng ta diệt! Ta dù sao cũng gần đất xa trời rồi nên cũng không tiếc cái mạng này, nhưng con và cái P còn trẻ… thật không đáng…. chi bằng…!
Sư bá thở dài nói tiếp:
– Ta không thể bỏ mặc dân chúng ở đây nên sẽ quyết một mất một còn với chúng! Con hãy đưa cái P đi khỏi đây ngay lập tức!
Ẻm khó ưa không biết nghe lén từ lúc nào chạy ra khóc lóc quỳ trước mặt ổng:
– Ông ơi! Đừng bỏ con mà…! Con không muốn rời xa ông đâu…!
Sư bá nhìn ẻm khó ưa, mắt ổng rơm rớm lệ, nhưng có lẽ trong lòng ổng đã quyết… ổng tức giận quắc mắt đi vào trong phòng:
– Ý tao đã quyết, hai đứa mau cút khỏi đây ngay lập tức…!
Dù khóc lóc hay van xin bao nhiêu cũng không thay đổi quyết định của sư bá, chưa đầy nửa tiếng sau thì tôi và sư tỷ đã bị đuổi ra ngoài đường. Cầm hành lý trong tay không biết đi về đâu vào lúc này, lần đầu tiên thấy sư tỷ khóc trong lòng tôi vừa thấy buồn cười nhưng cũng tội nghiệp, không biết nên làm sao ngoài việc an ủi…
Nhưng nói gì thì tôi cũng không thể để sư bá một mình vào chốn nguy hiểm, vì từ trước đến giờ ổng đối xử với tôi như con cháu trong nhà chứ không đểu giả như lão già 2 mặt. Với lại có “phá hồn kiếm” trong tay thì chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào đâu…
Tôi quay sang nhìn sư tỷ nói:
– Sư tỷ có muốn sống chết cùng đệ không?
Sư tỷ ngừng khóc đỏ mặt ngạc nhiên nhìn tôi:
– Ý ngươi là sao?
Tôi mỉm cười một cách bí hiểm:
– Đêm nay chúng ta…. xúc bọn thần trùng!