Mùi gió biển man mát làm tôi chợt quay về tiềm thức, Đồ Sơn vùng biển một thời là khu du lịch tiện lợi mọi mặt, tôi nhớ lúc còn bé mình đã từng đi du lịch tại đây được tắm trong làn nước trong mát, nhưng mà nay chính tay con người lại biến vùng biển nơi này thành nơi… có lẽ câu thơ chế sau hợp nhất trong tình cảnh hiện tại:
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà
Chua xót vậy thôi nhưng nói đi vẫn phải nói lại, Đồ Sơn vẫn là nơi nghỉ dưỡng khá tốt, bạn vẫn có thể tắm ở bể bơi và thưởng thức hải sản thoải mái ngoài ra… à mà thôi các bạn tự tìm hiểu sẽ tốt hơn vì Đồ Sơn và Quất Lâm cũng gần giống nhau mà…
Đang đắm chìm trong mùi gió biển thì bỗng nhiên một tiếng Rầm! vang lên phá tan cảm xúc lắng dịu trong tôi… Xe gặp va chạm với một ô tô khác, khuôn mặt tài xế toát mồ hôi như vừa trải qua một khoảnh khắc đáng sợ nhưng đó chưa phải là tận cùng của đáng sợ.
Bác tài bên tôi lấy lại tinh thần ưỡn ngực hiên ngang mở cửa xe tự tin bước ra khí thế định nói phải trái với xe ô tô bên kia nhưng rồi tinh thần ổng bỗng tan biến vào hư không, cửa xe bên kia từ từ mở ra 4 người đàn ông to như hộ pháp, xăm trổ đầy tay mặc quần bồ áo thun khuôn mặt bặm trợn lao đến bác tài bên tôi như muốn ăn tươi nuốt sống được. Gã trọc đầu đại ca đi đầu tiến tới nắm cổ áo bác tài buông giọng giận dữ:
– Thằng cờ hó này… Mày đi đứng kiểu đấy à? Mày có biết mày vừa đâm vào xe của ai không? Mày có biết tao là Hoàng Anh Đức biệt danh nhóc 12 là đại ca của khu Đồ Sơn – Hải Phòng này không? Giờ mày tính sao?
Bác tài xế giọng run run lên tiếng:
– Sao lạ vậy? Rõ ràng là mấy anh đi xe lượn lách va vào xe tôi mà…!
Gã trọc đầu trợn mắt nghiến răng quát lớn:
– Á à thằng cờ hó này! Mày còn dám trả treo với ông à? Để ông tẩm quất cho mày vài cái xem mày còn trả treo được nữa không nhé!
Gã định dơ tay đấm về phía bác tài thì một tiếng nói hét lên:
– Khoan đã…!
Gã dừng tay nhìn phía tiếng nói vừa phát ra, tôi mở cửa xe bước xuống đường đi về phía gã trọc đầu, khuôn mặt tôi cố tỏ ra thái độ ôn hòa nhất có thể:
– Anh ơi, bọn em vừa từ Hà Nội đến đây không biết anh là sếp nơi này, nếu có gì không phải mong anh bỏ qua!
Gã trọc đầu vênh mặt cười khểnh:
– Chú em này biết nói chuyện đấy! Tính cả tiền sửa xe, mua dầu xoa bóp, tẩm bổ cho 4 bọn anh thôi thì “trước lạ mai quên” anh lấy rẻ chú em 10 củ thôi!
Tôi mỉm cười nhìn gã ôn tồn nói:
– Anh thông cảm! Hiện tại thì một củ khoai em cũng không có!
Gã nóng mắt cau có nghiến răng:
– Thằng ranh con! Mày giỡn mặt với tao phỏng! Mày chưa biết quan tài chưa đổ lệ mà!
Gã giang tay đấm vụt qua bên trái tôi, may mà mấy năm nay tôi cũng rèn luyện võ nghệ nên dễ dàng đưa tay ra đỡ được. Tôi mỉm cười nói với gã:
– Em chưa nói hết mà…! Dạo này anh thường hay gặp vận đen, lúc ngủ thường hay giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, cờ bạc thường thua, làm ăn lỗ vốn, “lúc đi chợ chưa mua được gì đã hết tiền” phải không?
Hắn rụt tay ngơ ngác nhìn tôi rồi bâng quơ lên tiếng:
– Sao mày biết…!
Tôi mỉm cười ôn tồn nói:
– Khuôn mặt anh lộ vẻ xám xịt, hai mắt thâm quầng lộ rõ bị âm khí
xâm nhập rõ ràng là vận tài lộc đang bị chặn chưa kể…!
Gã chăm chú hỏi tôi:
– Chưa kể sao nữa… chú em nói nốt đi…!
Tôi rành mạch nhả ra từng chữ khiến gã nghe xong mặt mũi bỗng xanh tái lên:
– Chưa kể anh còn đang bị vong ám nữa…!