Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 3 – Chương 4: Huyết thi

Tác giả: Nguyễn Điệp
Chọn tập

Cả 3 chúng tôi mặt xanh mắt mèo không nói lên lời, mà biết nói gì trong lúc này khi đối diện là một chiếc quan tài đang rung lách cách liên hồi như vậy. Lấy hết bình tĩnh tôi nói với hai sư tỷ muội:

– Hai người mau ra khỏi đây trước đi tìm nơi an toàn ẩn náu, sư tỷ thông báo ngay cho bên cục tâm linh phái người chi viện, còn em thì gọi cho bố em đến gấp!

Sư muội vẻ mặt lo lắng nhìn tôi:

– Còn anh thì sao?

Tôi nhìn hai sư tỷ muội rồi hạ quyết tâm:

– Anh sẽ ở lại cản yêu nữ đợi chi viện của cục tâm linh đến! Việc này do anh mà ra nếu chạy lúc này sẽ gây ảnh hưởng đến dân thường, có khi còn gây họa cho cả Hà Nội!

Sư tỷ tức giận lên tiếng:

– Muốn đi cùng đi, ở lại thì cùng ở lại! Ta không thể để ngươi gánh hậu quả một mình! Quá nguy hiểm!

Tôi nổi nóng đẩy mạnh hai sư tỷ họ ra khỏi cửa rồi đóng sập cửa khóa chặt lại, lúc này càng nhiều người thoát được càng tốt vì tôi biết dù 3 chúng tôi có hợp sức cũng không thoát được ma nữ đang nằm bên trong quan tài.

Lúc còn học đạo trong cục tâm linh tôi cũng tìm hiểu nhiều loại sách khác nhau nên các loại yêu ma quỷ quái muốn phân biệt hay chia loại cũng không phải điều gì khó, khi một thể xác trải qua 7 năm không phân hủy, móng tay dài ra nghĩa là đã hóa thi… gặp đúng thời điểm sẽ đội mồ sống lại người ta gọi nôm na là quỷ cương thi… Nhưng ác độc hơn nếu làm vật tế để trở thành quỷ thần vòng thì không biết gọi là cái gì nữa… nếu đúng tư liệu tôi được đọc có móng tay dài màu đỏ, răng nanh nhọn màu đen thì khả năng xác chết đã hóa thành… huyết thi.

Huyết thi hút máu người để duy trì sự sống… cũng là một dạng cương thi cấp cao nếu so về cấp độ chắc chỉ thua cương thi vương.

Nhìn về phía chiếc quan tài đang rung lên, tôi im lặng không dám khinh suất cũng không dám di chuyển chỉ chờ đợi xem có gì bất ngờ để tùy cơ ứng biến. Từng giây trôi qua tâm trạng tôi càng lo sợ, mồ hôi chảy ra đầm đìa như tắm, tôi khẽ cử động cầm “phá hồn kiếm” dắt sau lưng từ từ lùi sát về phía cánh cửa.

Cỗ quan tài đỏ ngừng rung, mọi thứ lại chìm trong không gian yên tĩnh đến ghê rợn. Tôi cẩn trọng không dám lơ là di chuyển thật chậm về phía trước nhìn cho rõ cỗ quan tài để coi tình hình có khả quan hơn không…

Đúng là nó đã không còn rung chuyển, tôi thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán… đúng là dọa chết người mà. Tôi quay mặt lại định mở cánh cửa chính ra cho đỡ bí thì một tiếng kêu “ken két” khô khốc vang lên, xương sống tôi lạnh toát lại vì run sợ. Tôi từ từ quay lưng lại…

Ngay sát mặt tôi là cái quan tài, tiếng ván áo quan từ từ ken két mở ra làm thân xác tôi như chết đứng vậy, cô gái mặt sườn xám đỏ từ từ hiện ra trước mặt tôi… vẫn thần thái như người đang ngủ… Móng tay của cô gái càng ngày càng dài ra, răng nanh cũng vậy… Tôi biết chắc lúc này tính mạng mình thập tử nhất sinh rồi.

Nhưng bản thân tôi thực sự không cam chịu,dồn hết chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, theo bản năng tôi rút “phá hồn kiếm” đâm thật mạnh vào lồng ngực huyết thi…

– Keeng….!

Tiếng kêu khô khốc như vũ khí va chạm… Da thịt của huyết thi như làm bằng sắt thép vậy… Dù đâm 10 lần, 100 lần, 1000 lần cũng không tổn hại dù chỉ là một lớp da mỏng…

Hai mắt huyết thi từ từ mở to ra, một màu đỏ sẫm nhìn thẳng về phía tôi.. ngơ ngơ ngác ngác, rồi ả đưa hai tay nắm lấy bả vai tôi, há miệng chĩa hai hàm răng sắc nhọn…

– Phập…

Một cái nhói đau ở cổ… Một cảm giác rùng mình… Một màu đen chết chóc… Một tiếng nói từ nơi xa xăm vọng về:

– Nhóc con… Ngươi tỉnh rồi à?

Từ từ mở đôi mắt ra, tôi thấy mình đang bị trói chặt ở ghế, trước mặt là một chiếc màn đen… Một tay đạo sĩ mặc đồ đen râu trắng nhìn mặt lộ rõ vẻ gian tà, hắn nhoẻn miệng cười một cách đểu giả:

– Đừng hiểu nhầm… Giọng nói vừa rồi không phải của ta! Mà là của ngài….!

Tấm màn đem từ từ được kéo lên… Một bức tượng lớn ba mặt sáu tay khuôn mặt biểu thị “hỉ nộ ái ố”. Tôi kinh ngạc không nói lên lời… Giọng nói ồm ồm xa xăm ấy lại vọng đến:

– Còn nhận ra ta chứ? Ta đã quay trở lại tìm người rồi đây…!

Chọn tập
Bình luận
× sticky