Tại sao thân xác Pandaka lại ở đây? Nó vẫn nguyên vẹn sau 1000 năm ư? Trái tim tôi đập mạnh như có ai đó trong thân thể tôi đang cực kì phấn khích muốn thoát ra bên ngoài. Đại Đông cười mỉm nhìn tôi:
– Pandaka… Ông phấn khích lắm sao…? Đây là thứ mà ông muốn tìm kiếm suốt 1000 năm qua còn gì…! Nhưng rất tiếc là nó lại không thuộc về ông đâu…!
Vừa dứt lời… Hắn lấy một chiếc hũ lớn ra rồi từ từ mở nắp hũ… Một làn khói trắng từ trong hũ bay ra di chuyển về phía tảng băng chứa thân xác pandaka… Đôi mắt pandaka từ từ mở to ra… Hai bàn tay từ từ cử động… Tảng băng kêu lên răng rắc rồi vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tất cả bọn hắc y đạo sĩ quỳ xuống lạy thân xác của pandaka, miệng hô lớn:
– Atula vương vạn tuế thiên thu…!
Atula giơ 2 tay lên nhìn lại thân xác mình rồi cười lớn:
– Ha Ha Ha! Không ngờ… Thật không ngờ….!
Rồi y nhìn về phía tôi, khuôn mặt lộ vẻ mặt đáng sợ, miệng khẽ rít lớn:
– Tiểu đạo sĩ….! Ngươi cũng ở đây sao? Rất tốt… Rất tốt!
Thôi xong… quả này thì lành ít dữ nhiều thật rồi, viện binh thì không biết bao giờ mới tới, tên tôm thì vẫn đang gáy khò khò bên cạnh trong khi đó pandaka cũng chẳng có phản ứng gì…! Đời tôi rồi sẽ kết thúc như thế này sao…? Giờ ăn nói nhỏ nhẹ liệu atula vương có tha cho tính mạng của tôi không? Tôi khẽ cười xòa nhẹ nhàng đáp lại:
– Lâu lắm rồi con mới gặp lại được ngài…! Dạo này ngài có khỏe không?
Atula vương cười lớn rồi nghiêm mặt gằn giọng:
– Lại định giở trò gì hả nhãi con? Muốn ta tha mạng cho ngươi sao…? Được…Được…! Chỉ cần… Ngươi gọi pandaka ra đây thì… linh hồn ngươi có thể về cõi vĩnh hằng… trước!
What the fuck…! Muốn chơi tận sao? Đừng ép người quá đáng chứ atula vương…! Nhưng đúng là hiện giờ chỉ còn hi vọng mỗi pandaka… mà sao vẫn không thấy có động tĩnh gì từ gã là thế nào? Định để tôi chết rồi mới xuất hiện thể hiện đẳng cấp à? Một giọng nói từ trong sâu thẳm vang lên:
– Ta tưởng ngươi không còn tin tưởng ta nữa…! Muốn tự thể hiện bản thân..!
Tôi tự nghĩ trong đầu… Giờ này mà còn giận dỗi nữa là sao hả đại quỷ? Đang trong tình cảnh hiểm nghèo mà còn thù dai vụn vặt nữa… Tôi thầm nghĩ tiếp:
– Giờ ông mà không xuất hiện thì muôn đời cũng đừng hòng quay về thân xác cũng đồng nghĩa với việc khỏi về cố hương luôn…!
Pandaka suy nghĩ một lát có vẻ thấy lời tôi nói là hợp lý bèn lên tiếng:
– Vậy việc còn lại để ta…! Ngươi biến vào trong đi…!
Khuôn mặt tôi từ từ giãn ra, nụ cười mang đến vẻ hiểm ác hơn lúc trước cùng giọng nói ồm ồm phá vỡ sự im lặng:
– 1000 năm qua… Đã đến lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi…!
Chiếc xích đang trói chặt tôi bỗng nhiên bị tan chảy hoàn toàn… Tôi từ từ đứng dậy, ngước mắt nhìn lên atula vương rồi chỉ tay về phía y:
– Ngươi và ta… ai mạnh nhất…? Dám nhận lời thách đấu của ta không?
Atula vương nở nụ cười ghê rợn nhìn về phía tôi…! Có vẻ biết atula vương sẽ đồng ý nên Đại Đông lập tức khuyên can…:
– Chúng ta đang có lợi thế….! Ngài không việc gì phải nhận lời thách đấu của hắn cả… Chỉ cần phá nốt trấn trụ cuối cùng mở ra trung giới thì chúng ta có thể là bá chủ th…th…th…!
Chưa kịp nói dứt câu thì nửa cái đầu của tên chủ tịch đã bị bắn ra đằng xa, miệng hắn vẫn lắp bắp lặp lại từ cuối cùng đang nói dở, máu đỏ từ cuống họng và lỗ mũi ộc ra khắp nơi nhìn trông cực kì hãi hùng và kinh dị…. Một cái chết do quả báo mà hắn tự gây nghiệp…
Lũ hắc y đạo sĩ kia thì khỏi nói, nhìn thấy cái chết kinh hoàng của tên Đại Đông, mặt cắt không còn một giọt máu.. im lặng cúi đầu không dám hó hé… Atula vương liếm chút máu còn vương trên cánh tay y rồi nở nụ cười hiểm ác:
– Kẻ nào dám… tỏ vẻ sai khiến ta… dù là thần dân… cũng phải chết…!
Rồi hắn quay người nhìn về phía tôi, miệng nhe nanh hô lớn:
– Cứ theo quy tắc năm xưa mà làm… Kẻ nào mạnh… Kẻ đó lớn nhất…!
Trận chiến giữa Atula vương và pandaka chính thức bắt đầu…!