Tôi trầm tư nhìn về phía ông bác già, thật khó để biết được mục đích của ổng, rốt cuộc là định làm gì đây? Tôi nhăn mặt cất lời hỏi ổng:
– Sao sư phụ không đuổi thẳng cổ thằng tàu khựa đấy luôn đi cho được việc? cần gì phải mất công giao việc cho nó làm để chứng minh nó có là đạo sĩ hay không?
Ông bác già lạnh lùng ngó về phía tôi, rồi nhấm nháp tách trà. Miệng ông khẽ cười mỉa:
– Ta tưởng ngươi là kẻ thông minh! Hóa ra cũng là dạng óc trâu à? Ngươi thử nghĩ mà xem, ” Phá Hồn Kiếm ” không phải ai cũng biết về nó! Vậy tại sao tên nhóc con đó lại biết? Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề!
Tôi gật gù như tán đồng với suy luận của ổng, rõ ràng tôi hơi thiển cận không nghĩ sâu xa như ông bác già. Rồi tôi ngạc nhiên nhìn ổng lên tiếng hỏi:
– Thì hắn chẳng thừa nhận mình là đạo sĩ Mao Sơn đến đòi kiếm còn gì sư phụ? Nên việc hắn biết về “Phá Hồn Kiếm” cũng là chuyện bình thường thôi…!
Ổng bác già khẽ mỉm cười nhìn tôi, rồi ổng buông lời đáp:
– Nếu đúng như vậy thật thì ngươi nghĩ nó sẽ đơn giản mà rời đi à? Ta cho nó giải quyết ba vụ án tâm linh với mục đích là đuổi khéo nó! Nhưng không ngờ là nó lại mạnh mồm lên tiếng chỉ cần 3 ngày…! Thật đáng để mong chờ…!
Tôi ngạc nhiên rụt rè lên tiếng hỏi:
– Vậy nếu hắn giải quyết được hết trong vòng 3 ngày thì sao hả sư phụ?
Ổng bác già lại nhấp môi tách trà rồi ôn tồn trả lời:
– Vậy càng tốt, dạo này công việc thì nhiều mà nhân lực có hạn! Tự nhiên có đứa đến làm không công thì tội gì mà không lợi dụng!
Mà ta muốn ngươi đi theo nó để tìm hiểu xem thực lực của tay đạo sĩ Mao Sơn này đến đâu! Tiện ngày sau còn tìm cách đối phó! Đã thông não chưa?
Hóa ra là vậy, nói thật lòng về mưu sâu kế hiểm thì có lẽ tôi cầm dép cho ổng bác già còn chưa xứng đáng luôn. Không ngờ là ổng còn mưu tính từng đường đi nước bước như vậy, thật không hổ danh là sư phụ của tôi mà.
Tất nhiên là ngay tối hôm đó, tôi chuẩn bị hành trang để đi theo tên Xao Jin, làm trợ thủ kiêm giám sát công việc. Và có lẽ tôi cũng không thể ngờ rằng gã người tàu này lại vi diệu đến như vậy…