Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 5 – Chương 14: Địa đạo

Tác giả: Nguyễn Điệp
Chọn tập

– XCM mày! Giỏi thì ra đây… Ra đây!

Tôi hét lên trong tâm trạng cực kì ức chế, tiếng hát bỗng nhiên ngừng lại rồi mọi thứ lại im lặng đến mức đáng sợ. Nàng đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh như đang lo lắng về một điều gì đó, tôi chỉ biết trấn an nàng rồi cầm đèn bin đi xung quanh quyết lôi đầu con ma nữ đó ra.

Mùi tà khí vẫn tỏa ra đến mức nồng nặc, thật khó để biết được chỗ nào mới là điểm bất thường trong ngôi đền này. Nàng kéo áo tôi rồi rụt rè lên tiếng hỏi:

– Anh có nhìn thấy thứ dơ bẩn gì không?

Tôi hiểu ý nàng đang hỏi về cái gì, lạc trôi nhà nó chứ, tôi mà nhìn thấy nó thì nó cứ xác định hối hận cả đời vì đã hóa thành ma đi. Làm tôi mấy ngày nay mất ngủ vì đề phòng có biến xảy ra, chưa kể đến việc làm vợ chưa cưới của tôi sợ sệt.

Tôi nhìn về phía cây hương đang cháy, hình như có điều gì đó kì lạ. Khói hương đáng lẽ phải xuôi theo chiều gió nhưng hình như nó đang bị thổi về phía đằng sau bức tượng. Lấy hết can đảm, tôi leo lên bệ thờ rồi ngó vào đằng sau bức tượng cô ba.

Khói hương len vào một khe nhỏ dưới nền đất, rõ ràng là phía dưới có một địa đạo. Làm cách nào để mở được cửa hầm đây? Tôi suy nghĩ một lát rồi nhìn xung quanh xem có gì bất thường không, đập vào ngay mắt tôi chính là đằng sau lưng của tượng cô bốn có một kí hiệu lạ hình chữ Trần.

Tôi lấy tay sờ lên nó rồi thử xoay nhè nhẹ về hướng kim đồng hồ, bỗng nhiên một tiếng động lạ vang lên. Dưới chân tôi, cánh cửa của địa đạo từ từ mở ra, mùi tà khí xộc thẳng vào mặt tôi làm khuôn mặt tôi nhăn nhó vì khó chịu.

Rõ ràng bên dưới này có thứ gì đó cực kì đáng sợ và nguy hiểm, rốt cuộc đó là thứ gì? Tôi quay người lại nhìn về phía nàng nhưng hình như nàng không có vẻ gì là sợ hãi, chẳng lẽ mùi tà khí này chỉ có tôi cảm nhận được?

Tôi do dự không biết có nên đi xuống địa đạo hay không, nếu để nàng một mình ở lại thì vạn lần tôi không yên tâm, mà nếu để nàng cùng xuống thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Sống cùng sống mà chết cùng chết! Tôi thở dài một hơi thật sâu nắm chặt tay nàng rồi bước vào địa đạo, cầm đèn pin trong tay, tôi mò mẫm vào hang động sâu thăm thẳm. Từ đằng xa, ánh sáng le lói cuối con hầm bỗng nhiên hiện ra cùng tiếng hát rên rỉ nghe cực kì não nề lại một lần nữa ngân vang:

” Lòng ta xin nguyện khắc ghi trong tim tình nồng mê say 

Mặc cho tóc mây vươn lên đôi môi cay 

Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời 

Ta lạc trôi giữa trời…. “

Chọn tập
Bình luận