Nhìn lại cơ thể mình, tôi bàng hoàng như không thể tin được. Một con quái vật, tại sao lại như vậy? Lúc này có lẽ không phải thời điểm để thắc mắc những điều khó hiểu. Chế Bồng Nga đang lao đến giơ tay định tung một quyền về phía tôi.
Tất nhiên tôi không thể đứng im chịu đòn được, tôi giơ tay ra, đấm thật mạnh đọ quyền với gã. Bang….! Tiếng kêu khô khốc vang lên, một áp lực cực lớn đẩy mạnh cả tôi và gã về phía sau.
Tôi nhe răng nghiến chặt lại rồi nhảy lên tung đầu gối về phía mặt Chế Bồng Nga, gã đưa bốn cánh tay ra đỡ quyền của tôi, cả cơ thể gã chới với như mất thăng bằng. Tất nhiên là tôi không thể bỏ qua cơ hội này, dồn hết sức tôi nắm chặt đôi tay lại vào nhau rồi bổ thẳng xuống đầu gã:
– Thiên niệm luân hồi….!
Gã rống lên đau đớn rồi gục ngã xuống nền đất, hình như gã đang lạc trôi vào một ý niệm nào đó. Tất nhiên mọi việc đều là do tôi an bài, tôi đã lấy tất cả ý niệm những gì tôi biết về lịch sử Champa dồn vào chiêu thức vừa rồi. Khó có thể giải thích vì sao tôi có thể làm vậy vì đơn giản ngay cả tôi cũng không biết… nhưng quả thật tôi không muốn đi đến nước một mất một còn với Chế Bồng Nga.
– បញ្ឈប់វា…! មិនបានលក់ព្រលឹងរបស់អ្នកនៅក្នុងការផ្លាស់ប្តូរសម្រាប់ការទទួលជ័យជម្នះគ្មានន័យ…! ដែលជាកន្លែងដែលមិនសមនឹងទទួលបាន…! ( Dừng lại đi…! Đừng bán linh hồn để đổi lấy một trận thắng vô nghĩa…! Không xứng đáng đâu…!)
Chế Bồng Nga vẫn nhắm mắt ôm đầu thở hổn hển, trên khóe mắt gã đang từ từ tuôn lệ. Rồi hắn nhếch mép mỉm cười thật lớn:
– ហាហាហា…! នោះជាអ្វីដែលអ្នកចង់ធ្វើអ្វីដែលនឹងមើលឃើញហេតុអ្វីបានជា…? វាគ្រាន់តែធ្វើឱ្យខ្ញុំស្អប់អ្នក… ច្រើនទៀត! ប្រសិនបើអ្នកត្រូវបានគេដាយវៀតណាមចម្ប៉ាកំពុងតែបាក់បែកខ្ទេចខ្ទីយើងនឹងផ្តល់ឱ្យត្រឡប់ទៅប្រជាជនជាងដប់ពាន់ពាក្យ! ( Ha ha ha…! Đấy là tất cả những gì ngươi muốn cho ta xem sao…? Nó chỉ làm cho ta thêm căm hận mà thôi…! Nếu Champa đã bị Đại Việt hủy diệt thì ta sẽ trả lại cho các người gấp vạn lời!)
Chế Bồng Nga bật người đứng dậy rồi lao thật nhanh về phía tôi, đôi mắt gã nổi gân đỏ như quyết liều cả mạng mình vào trận chiến. Tôi cố gắng hết sức đỡ mọi chiêu thức của gã, đôi bàn tay như tê rần trước các quyền thế mạnh như búa bổ từ bốn cánh tay của Chế Bồng Nga.
Khuôn mặt gã đỏ rực lên, miệng gã cũng bắt đầu thở dốc, các đòn thế cũng từ từ yếu đi trông thấy. Tôi biết đã đến lúc thích hợp cho một đòn phản dame, tôi cúi xuống gồng người vận sức rồi đưa tay đấm liên tục vào ngực Chế Bồng Nga.
– Liên hoàn lôi phá quyền….!
Hàng trăm cú đấm sấm sét với tốc độ cực nhanh găm thẳng vào cơ thể Chế Bồng Nga, gã chỉ biết lùi lại về sau đưa ngực ra chịu đòn. Miệng gã thổ ra huyết xanh trông cực kì hãi hùng, lúc này có thể chắc chắn một điều thế cục đã an bài.
Chế Bồng Nga đứng lẩy bẩy cố dựa vào chân tường, gã nhìn về phía tôi với đôi mắt đầy căm phẫn. Tôi cũng đứng im không manh động rồi thở dài lên tiếng:
– ហេតុអ្វីបានជាលោកបានរក្សានៅលើ bigotry បែបនេះ? ឥឡូវចាមនិង Kinh បាន, ដែលជាប្អូនប្រុសផងដែរប្រទេសមួយរួមគ្នា, ជីវិតរុងរឿងដោះស្រាយឥឡូវនេះ! កុំប្រវត្តិសាស្រ្តសង្រ្គាមជាថ្មីម្តងទៀត… ស្អប់ខ្ពើមថា! សូមបញ្ឈប់សង្គ្រាមនេះ… ស្នាក់នៅឱ្យឆ្ងាយ! ( Tại sao ông cứ mãi cố chấp như vậy? Giờ người Chăm cũng như người Kinh, cũng là anh em một nhà cùng chung đất nước, đang sống ấm no an cư lập nghiệp! Đừng vì hận thù lịch sử mà gây chiến nữa…! Hãy dừng cuộc chiến này lại đi…!)
Chế Bồng Nga im lặng không lên tiếng, gã chỉ ôm mặt cười một cách đau đớn rồi trợn mắt nhìn tôi:
– អ្នកនឹងមិនយល់ពីរបៀបដែលប្រទេសនេះដែលជាកន្លែងដែល… ស្អប់! ការប្រយុទ្ធគ្នានេះគឺជាកន្លែងដំបូងហើយបន្ទាប់មកយកខាងឆ្វេងមួយ…! ( Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được thế nào là quốc hận đâu…! Trận chiến này ngay từ đầu đã là một mất một còn rồi…!)
Dứt lời Chế Bồng Nga vận sức dồn hết lực vào chiêu thức cuối cùng rồi phi thân thẳng về phía tôi. Lúc này tôi cũng không sự lựa chọn nào khác, điềm tĩnh đưa hai bàn tay ra tạo thành hai thanh lôi kiếm rồi lao thẳng về phía trước:
– ងងឹតដោយមិនត្រូវបានបំភ្លឺនេះ…! ដូច្នេះខ្ញុំគ្រាន់តែមានដើម្បីអនុវត្ត… គាត់បានបុកផ្លូវតែម្នាក់ឯង! ( Chấp mê bất ngộ…! Vậy tôi chỉ còn cách tiễn ông lên đường thôi…!)