Liễu quyết định về quê khi đã dành dụm được ít tiền. Ngồi trên chiếc xe đò chen chật hành khách, Liễu nhớ đến ngày rời gia đình. Thấm thoát đã trên bốn năm. Bốn năm, bao nhiêu dời đổi, Liễu thật tình không thể đoán ra cảnh sống của mẹ và dượng bây giờ thế nào. Bao nhiêu lần Liễu gởi thư về mà chẳng nhận được hồi đáp. Dù cố tránh đừng nghĩ bậy nhưng Liễu vẫn linh cảm đã có một biến cố nào từng xảy ra.
Chiếc xe đò chạy ì ạch, có khi chỉ mới đề ba vài trăm thước đã dừng lại đón hoặc đổ khách. Lòng Liễu nóng như lửa, nó nhìn không chớp con lộ hun hút phía trước, chờ lợi từng cột cây sốvượt qua. Mấy năm gần đây chiến tranh đang trong thời kỳ bột phát, con lộ từ thời Pháp thuộc đến bấy giờ chưa được sửa chữa, nay lại bị đào, bị đắp mô rồi được vá lại, đã lở lói càng lở lói tợn, chiếc xe nuốt từng thước đường một cách khó nhọc. Chỉ trên dưới hai trăm cây số chiếc xe đã phải ì ạch gần một ngày mới đến nơi? Vừa bước xuống xe Liễu đã ba chân bốn cẫng lao một mạch về đến cổng. Kỳ lạ chưa? Căn nhà của mẹ, căn nhà nó đã sống bao năm đâu mất rồi . Giữa lau cỏ hoang vu, “Dì Năm, nhớ con không?”
“Cô Cô. à con Liễu. Trời, mấy đó ư”
“Dạ, con đây.”
Người đàn bà bước đến cạnh Liễu, đặt hai bàn tay lên đôi vai nó. Bà ta thở dài:
“Chà lớn dữ đa. Mây đi đâu biệt tăm mấy năm nay. Mẹ mấy, dượng mấy…”
Thấy bà ta ngập ngừng, Liễu hỏi dồn:
“Mẹ con, dượng con thế nào?”
Người đàn bà lại thở dài, bà ta ấp úng kể cho Liễu nghe biến cố thảm khốc đã xảy ra ngay từ lúc nó vừa bước chân ra khỏi nhà.
Cho đến bây giờ bà ta cũng như dân trong thôn vẫn không thể biết nguyên nhân nào khiến thằng Bướng nổi cơn điên nửa đêm đột nhập vào buồng mẹ và dượng, trói gô hai người lại rồi dùng dao cắt dương vật dượng, sau đó nổi lửa đốt nhà. Hàng xóm thấy cháy lớn đổ đến cứu chữa. Khi dập tắt được ngọn lửa thì mẹ Liễu đã thành một khúc thịt nứt nẻ vàng ươm. Riêng dượng, chẳng biết may mán hay xui xẻo, ông ta bứt được dây trói bò ra ngoài, một rui kèo đổ quang đè nghiến trên mặt. Người ta cứu ông sống nhưng không cứu được đôi mắt, đã mù, và hai chân, đã liệt. Liễu nghe xong câu chuyện, tưởng chừng trời đất đangsập. Nó vật vã khóc. Người đàn bà phải dỗ dành hồi lâu Liễu mới dần dần tỉnh lại. Nó mếu máo:
“Bây giờ dượng ở đâu? Anh Bướng nữa?”
“Thằng Bướng bị bắt sau đó, nghe đâu đang nằm trong Chí Hòa. Còn dượng mấy ăn xin dưới chợ.”
Liễu ngủ ở nhà người đàn bà một đêm, sáng hôm sau ra chợ tìm dượng. Làm sao Liễu có thể ngờ người đàn ông” mạnh khỏe, tươi tốt từng ăn nằm với nó thuở xưa bây giờ đang ngồi kia, dưới gốc cây bã đậu, tơi tả còn thua một con chó ghẻ? Khuôn mặt ông ta biến dạng đến rùng rợn. Vết cháy do cây rui kèo đè lên đã để lại một mảng sẹo chằng chịt đỏ hỏn vắt ngang nửa phần trán. Hai hố mắt lõm sâu như hai chiếc hang. Tóc bết từng cụm, rũ xuống đôi vai so, phủ trên chiếc áo rách tươm, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Người đàn ông cầm chiếc bát sành quơ quơ phía trước, miệng lào khảo van vỉ:
“Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ớn làm phước…”
Liễu đứng chết trân. Nước mát tuôn trào chảy nhễ nhại xuống má. Nó quỳ trên nền đất, trước mặt người đàn ông, nghẹn ngào:
“Dượng, dượng ơi… Con đây, Liễu đây.”
Người đàn ông giật nẩy. ông ta khứng ngác dễ chừng đến mấy mươi giây rồi thốt kêu:
“Liễu, Liễu, con đã về rồi à. Thật con đấy à?”
“Dạ, con đã về. Con đây, Liễu đây.”
Người đàn ông thở phào một hơi dài, ông ta nói, chẳng hiểu với Liễu hay với chính mình:
“Cảm tạ Trời Phật, bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng đã gặp lại con, dượng sẽ yên tâm nhám mắt.”
Liễu dẫn người đàn ông đến một phòng ngủ nằm cạnh chợ. Nhìn ông ta xỏ tay vào hai miếng gỗ có quai như quai guốc rồi chống xuống đất ném người về phía trước, di chuyển, Liễu lại trào nước mát. Nó đưa người đàn ông vào buồng tắm, cờ bỏ bộ quần áo rách, tắm cho ông ta. Thân thể người đàn ông chỉ còn da bọc xương, chỗ háng, nơi ngày xưa cương cứng chiếc dương vật mạnh khỏe bây giờ chỉ còn một khúc thịt ngắn cũn cỡn. Liễu rùng mình.
Người đàn ông đưa tay quờ quạng sờ vú sờ lồn Liễu, ông ta cười méo xệch:
“Chỉ vì những thứ này dượng mới ra nông nỗi…”
“Anh Bướng tàn nhẫn quá.”
“Bao nhiêu năm nay dượng vẫn nghĩ mãi đến biến cố kia. Xét cho cùng, không thể trách Bướng. Nợ đời có vay có trả. Có điều, dượng không ngờ cái giá phải trả đắt đến thế. Dượng cố kham tới ngày hôm nay chỉ vì nghĩ đến con. Dượng muốn giúp con có một đời sống thoải mái sau này.”
Liễu không hiểu người đàn ông muốn nói gì nhưng nó không hỏi, lặng lẽ bế ông ta đặt nầm lên giường rồi xuống chợ mua một bộ quần áo mới lên thay cho ông.
Người đàn ông kéo Liễu vào lòng, cuống quít vuốt ve mơn trớn, há miệng ngậm cứng đôi vú mút ngon lành. Vầy vọc đôi vú một lát, ông ta mò mẫm banh lồn ra bú liếm. Liễu nằm dạng háng ôm đầu người đàn ông siết mạnh. Nó không còn cảm thấy sướng nhưng vẫn khuyến khích người đàn ông tiếp tục. Dẫu sao ông ta cũng là người đầu tiên đến với nó, giúp nó khai phá cái phần sướng tê của thịt da ân ái. Liễu từng qua tay bao nhiêu người, nhưng mãi mãi trong đầu nó, ấn tượng của người đàn ông ghi khắc vẫn đậm nét nhất. Ngoài tình chăn gối, Liễu lờ mờ hiểu rằng còn có một thứ tình khác, cao quý hơn, đẹp đẽ hơn, đó là tình yêu trai gái thuần khiết. Người đàn ông ngẩng lên, hai hố mắt sâu hướng về phía Liễu, giọng ông ta ngập cảm “Dượng biết bây giờ con hấp dẫn lắm. Hai vú to như thế này, lông lồn rậm rạp như thế này..: Trời ơi, ước gì dượng được nhìn thấy.”
“Con đã hai mươi rồi mà.”
Người đàn ông nói nhỏ:
“ừ con đã hai mươi…”
Rồi tiếp tục say sưa với phần thịt nung núc mềm mại đã ướt nhẹp nước nhờn. Liễu chợ nhìn thấy khúc thịt cũn cỡn của người đàn ông nở ra, giật giật. Nó hiểu, tuy người đàn ông đã mất đi dụng cụ “làm việc”, nhưng hai dịch hoàn vẫn hoạt động, tinh khí vẫn được sản xuất và sự thèm muốn ân ái vẫn nguyên vẹn. Liễu cảm thấy thương người đàn ông quặn ruột. Nó muốn cho ông ta sướng, bèn chụm năm đầu ngón tay túm khúc thịt thừa, thụt. Người đàn ông há miệng ra, thở dốc, hai chân đã liệt không thể nhúc nhích nhưng đôi mông vẫn có thể xoay chuyển. Người đàn ông nẩy lên, nẩy lên rồi rùng mình, tinh khí bị đẩy ra, ràn rua, rơi tung tóe khấp mặt nệm. Liễu cười:
“”Dượng sướng chứ?”
“Sướng, dượng sướng làm. Cảm ơn con.”
Người đàn ông nằm nghỉ một lát rồi buồn buồn cất giọng:
“Như thế đã đủ, dượng thỏa mãn lắm, chẳng dám mong gì hơn.”
Liễu ở với người đàn ông đến ngày thứ ba. Một buổi sáng nó ra chợ trở về thì người đàn ông đã bỏ đi. Trên bàn, một bao thư dày cộm không niêm nằm cạnh mấy trang giấy chi chít chữ, dòng nọ như muốn chồng lên dòng kia, nghiêng ngả, xiêu vẹo, chứng tỏ bức thư được viết rất khớ nhọc do bàn tay của một người mù. Liễu cầm lá thư, đọc.
Liễu con. .
Điều trước đến dượng muôn nói: Con đừng mắc công tìm dượng làm gì nữa. Ba ngày được sông bên con đô với dượng là một hạnh phúc khó quên. Cảm ơn cơn đã rộng lòng với dượng, cảm ơn con đã cho dượng những giờ phút tuyệt vời nhớt chưa ba o giờ dượng được hưởng. Dượng hiểu, hiểu chứ, dượng đủ thông minh đểhiểu, làm thếnào con còn tìm thđý khoái lạc khi nhớn dáng dượng đã như thế này? Nhưng con đã không để lộ một thái độ lanh tởm hoặc chớ từ nào, điều đó khiến dượng càng yêu con hơn, cảm phục lòng hy sinh của con hơn. Cho đến phút cuớ cùng của cuộc dượng sẽ chỉ nhớ đến con, và ch[ một mình con. Dượng sẽ an tâm nhẩm một, mang theo hình ảnh con về bên làm thế giới. Và nếu con người chết đi sẽ đầu thai vào một kiếp khác, thì đương tha thiết mong rừng, nhàu liếp lai sinh đó, dượng sẽ lại được gđp con, để chuộc lại mọi lỗi lầm mà kiếp này dượng lỡ gieo.
Thật ra dượng đã muốn quyên sinh ngay từ lúc m khỏi bệnh viện. Sống với một nhớn dáng như thế này nào có khác gì chịu đụ'lg triền miên một hình phạt tra tớn? Nhưng dượng nghĩ đến con. Mẹ đã chết thảm, con đang nổi trôi chúng hiểu họa phúc thế nào, thảm cảnh này đều bắt nguồn từ con vớt khốn nạn trong người dượng. Vì vậy, dượng tâm niệm với lòng, ngày nào chưa được gặp lại con, ngày đó dượng chưa thếchết.
Dượng phải gặp con, để giúp con có một đời sống hạnh phúc sau này. Chắc con đang ngạc nhiên tự hỏi dượng muốn nói gì nay?
Để trả lời câu hỏi đang làm con thực mdc, và cũng để con nam được vờn dượng sẽ kể con nghe sơ lược cuộc đời dượng. Dượng sinh ra trong một gia đình rất giàu có. Của cải tiền bạc của bố mẹ dượng không thể đếm xuể. No cơm, rủ'lg mỡ, bố dượng vợ ha i vợ ba, mẹ dượng bà i bạ c và chuyên “sưu tầm ” tình nhân trẻ. ông anh đau là một tay chơi khét tiếng. Dượng lớn lên trong một gia đình như thế dĩ nhiên cũng 'theo gót cha anh , mườ 1 sáu tuôn đã có ba bôn người đàn bà đeo bám. Nđm dượng hai mươi, mẹ bỏ nhà mang già nửa của cải đi theo một trong những tình nhân của bà. .Gia đình bớt đầu tan rã. Ba không chịu lép, sau khi chia cho hai bà vợ còn lại mỗi người một ứ bất động sản, ông mua một gái tơ đáng tuổi con cháu về hưỏg lạc ông anh đầu cũng đòi chia gia tài, ra sống đời tự lặp. Riêng dượng, ở với ba và bà dì một thời gian, không còn nhớ chinh dưọ'lg hay bà dì trẻ đã quyến rũ nhau, chỉ nhớ sau ba tháng chăn gối nhầy nhụa, ba phát hiện sự tình, đuổi dượng khỏi nhà.
Từ đó dượng dan dần trở thành một táy cờ gian bạc lớn. Nhờ uy thếgia ớ nh, ba quen toàn với những con bạc tầm cỡ ty triệu phú. Một canh bạc của bọn này có khi là cả một cơ nghiệp. Vì vậy, nếu khôn khéo đừng sơ hở để lộ hành tung, nghĩa là gian lớn một cách vừa phải, khoa học, dượng dễ dàng lột sạch hầu bao bất cứ kẻ nào có máu đen đỏ, và dĩ nhiên, giàu.
Trong nghề bạc bi.p, một người không thểtung hoành dễ dàng, vì phải có kẻ tung người hứng nhịp nhàng uyển chuyển mới đưa những con mồi khác vào tròng được… Dượng bèn kết hợp với một người khác. Tên này là bạn giang hồ, khi chưa có tiền hờn tỏ ra là một bằng hữu tâm giao, nhưng khi đã tích lũy được một sốtài sản khổng lồ, hắn trở mặt. Một hôm hờn giàn cảnh cùng với vài đàn em tính đưa dượng về bên làm thế giới. Hắn rủ dượng đi uống rượu cố tình gài cho dượng uống thật say, sau đó hờn đưa dượng về. Nh ưng th ay vì về nhà, hờn chở dưọ'lg m chỗ đồng không mông quạnh. Đã hợp đồng trước, hờn giả vờ hỏng xe dừng lại. Lớp tức từ bóng tô ba tên đàn em xông ra. Chỉ trong vòng nđm phút, dượng nhớn của chúng hàng chục nhát dao (Con nhớ không? Có lần con hỏi những vệt sẹo lỗ chỗ trên ngực, trên bụng dượng do đđu mà có, dượng đã nói dôi ngày xưa đi lính, đạp phải mìn!). Nơi chúng thanh toán dượng sát cạnh một con lánh, sau khi thảy dượng bớt tỉnh, chúng lôi dượng ném xuống dòng lảnh, cột cho chết chìm, rồi bỏ đi. SÔ dượng cỡn lớn, dượng vướng vào một nhánh xà bần, không chìm. Chỉ nam mười phút sau một người đi soi ếch phát hiện kéo dượng lên, cùng dàn xóm kê cạnh đưa dượng vào nhà thương. Tuy bị đâm nhiều chỗ nhưng không có chỗ nào trúng nhược, người ta ớn tiếp máu cho dượng và cứu ki.p. Hai tháng sau dượng binh phục, xuất viện. Chúng bạn “tột ” đã cao chạy xa bay. Số vàng bạc nó mang theo rất lớn. Đó là tài sản chung của hai người suốt bốn năm cờ gian bạc lớn. Trước đó dượng đã bàn với hắn sẽ làm ăn vài chuyến nữa rồi giải nghệ. Dượng nghĩ, với núi của cải kia, cho dàu chia đôi sòng phẳng, cả hai cũng thừa mứa có được một cuộc sống sung túc suốt đời. Khổ thay lòng tham của con người vôn vô đáy, hờn không nghĩ như dượng nghĩ, muốn chiếm hết cho riêng mình.
Thiếu mát một đồng nghiệp, dượng không còn cơ hội tung hoành, vì vầy những năm kế tiếp tuy còn tiếp tục bài bạc nhưng không thu nhớp được bao nhiêu, trái lại, có lúc dượng bị lột sạch túi, phải sống bám vào bọn gái buôn hương.
Dượng lớn lộn trong chôn giang hồ thêm nhiều năm nữa, đi đến đầu cũng đểtớm dò tìm tung tích chúng bạn. Xui cho dượng, suốt mười lờm nđm trường tìm kiếm, khi năm được địa chỉ của hờn thì tai họa đến. Người đàn bà đang sông chung với dượng – một gái giang hồ hoàn lương – bỗng bị giết chết không hiểu vì lý do gì nhiều dấu vết tại hiện trường đã chứng minh với cảnh sát. dượng, chinh dượng là thủ phạm! Dượng bị câu lưu điều tra, thấy nhiều phần sẽ bị kết án oan uổng, dượng theo chờn một tên tội phạm vượt ngục rồi trôi dạt đến vùng quê của con. Thđý nơi này khuất hẻo, có thể trôn thoát vòng lưới pháp luật được, dượng bèn thay tên đổi họ, lđý mẹ con, tính sẽ sông một thời gian cho mọi chuyện lòng xuống rồi sẽ trở lại thành phố hỏi tội chúng bạn. Sau này qua suy luận, dượng đoán, chục chờn chúng bạn biết dượng theo dõi hắn, đã cho đàn em giết người đàn bà kia và ngụy tạo tang chứng để đưa dượng vào tù. Ngón đòn “mượn gió bẻ mang” này rốt độc. Kẻ thù núp trong bóng tôi, dùng luật pháp triệt hạ địch thủ. Dù cớm hàn đến xương tủy, dượng vốn không thể không công nhận hờn là kẻ mưu trí hơn người.
Dượng mang trong lòng ba môi hờn. Một, bị cướp đoạt của cải. Hai, bị đàm cả chục nhát dao. Ba, bị vu khống tội giết người. Lòng dượng lúc nào cũng ngùn ngụt ý định trả thù. Nhưng trời đã có luật bù trừ, dượng gây nên cảnh ly tán cho gia đình con, và bị quả báo. Ba môi hôn không thể trả xong!
Năm name sống khốn khổ như một con vớt, dượng đã suy nghĩ nhiều, thớt mọi chuyện đều do tâm mà ra, thảy luôn lẽ thiện ác phân mmh của con tạo. Vì vậy, dượng đã không còn thù oán chúng bạn. Tuy nhiên, sốtài sản kia là của dượng một nửa, mẹ con vì dượng mà chết thảm, anh con vì dượng mà tù tội, con vì dượng mà nổi trôi lưu lạc. Dượng phải chuộc lại phần nào tội lỗi kia, dù chỉ trong muôn một.
Chuộc lại bỗng cách nào? Dượng phải tìm lấy số tài sản đó giao cho con. Có tiền, con sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời. Có tiền, con sẽ có thế thêm nơi Bướng đàng hoàng, chờ một ngày nó mãn hạn tù trở m, anh em đùm bọc nhau mà sông. Nhưng thân thể dượng tàn phế thế này, làm sao thực hiện được ý định đó?
Dượng đành giao lại cho con những dữ kiện, những bằng chứng đã thu tháp gần hai mươi nđm nay, để con thay dượng đòi lại sô tài sản kia. Trong chiếc bao thư để trên bàn, có đủ tài liệu, tên tuổi, địa chỉ pà hmh ảnh chúng bạn của dượng. Con hãy mang những bằng chứng này đền đổi chất với hờn. Sau hai mươi nđm, bầy giờ hờn cũng như dượng, đã sđp đến tuổi gàn đạt xa trời, lòng hờn đã nguội, muốn sông yên thân bên vợ bên con; Chắc chắn vì sợ những việc làm xưa kia bị phanh phủi m ánh sáng pháp luật dượng tin hắn sẽ trả lại sốtài sản đã cướp của dượng cho con. Và cũng đã hai mươi năm, nhờ số vốn liếng khổng lồ đó, hờn đầu tư vào nhiều công việc kinh doanh, đã trở nên một tỷ phú rồi. Dù có trả lại một nửa số tiền xưa kia, hờn cũng chứng sứt mẻ bao nhiêu.
Dượng mong con sẽ toại nguyện.
Phần dượng, năm năm sống khốn khô, dượng nghĩ đã đủ đê trả được những nợ nần với thế gian này.
Vĩnh biệt con.
Liễu run run bỏ lá thư xuống mặt bàn. Nó nhìn ra cửa sổ nắng bên ngoài ngả dài bóng mát những tàng cây trong sân. Nó biết, từ nay sẽ chẳng bao giờ gặp lại người đàn ông. Chắc chắn ông ta sẽ đi tìm cái chết. Liễu thở dài, thôi thế cũng tốt, sống như thế, thà chết đi còn đỡ khổ hơn vain Liễu cầm chiếc bao thư đã cũ mềm mở ra. Bên trong, ngoài một lá thư dượng gởi cho chúng bạn, nhắc lại quan hệ giữa hai người, sự phản bội và những hành động của hấn… Cuối lá thư, dượng viết: “Tao với mầy tóc chớm bạc, lưng sắp còng, chẳng cỡn bao làu nửa cũng về với đất, chẳng nên tiếp tục nuôi mãi hờn thù mà làm gì. Hờn cũng như tao, bày giờ mẩy chỉ muôn yên thờn sông nốt đoạn đời còn lại, và nhìn thấy cơn cháu trưởng thành, nên người. Nhưng tao nghèo, ngưu i cầm lá thưnày là con gái tao, nó cần sốtài sản ngày xưa của tao đểyên ổn cuộc sông, mầy nên nghĩ đến giao tình đã có với tao mà giao lại cho nó. Lẽ m tao sẽ đích than gặp mẩy, nhưng ngh~ gặp nhau, nhiều khi không tự chếđược, sẽ xảy m chuyện đáng tiếc, hại cho cả hai… ” Cùng với lá thư là một mảnh giấy nhỏ ghi rõ tên tuổi và địa chỉ của “thằng bạn”, tấm hình bán thân một người đàn ông được bọc cẩn thận trong hai lớp plastic dày, một “hợp đồng” giữa dượng và hắn. Hợp đồng ghi rõ số tài sản chung của hai người là bao nhiêu, chia chác thế nào, sau hết, một lá thư ngán viết vội của “chúng bạn” gởi cho đàn em, ra lệnh “thanh toán” dượng. Lá thư cũng ghi rõ, làm xong công việc, chúng sẽ được thưởng mỗi đứa hai mươi nghìn! Liễu không biết dượng làm cách nào lấy được lá thư này. Liễu đoán dượng đã tìm gặp thằng đàn em kia và có thể bằng mua chuộc hoặc bằng tra tấn, dượng cướp được tang vật. Liễu rùng mình. Cuộc sống giang hồ quả có quá nhiều chuyện kinh khủng, nếu không trực tiếp tham dự, Liễu khó lòng tin đó là sự thật, những sự thật chỉ đọc thấy trong tiểu thuyết!
Liễu về thành phố ngày hôm sau. Nó nghĩ ìân từ giã này sẽ là vĩnh viễn. Vùng quê đã lưu giữ của nó quá nhiêu kỷ niệm đau thương, chẳng nên trở lại làm gì thêm não lòng.
Gã quản lý mò ngay lên phòng Liễu chỉ năm phút sau khi nó vừa tắm xong. Gã vồ vập:
“Mây đi chẳng thông báo, bao nhiêu mối đến tìm tao phải từ chối. Làm ăn như thế mất hết khách nghe con.”
~rmh nghĩa gì bọn khách chơi đó mà bố lo.”
“Tao không lo, mấy lấy gì đút vô mồm, tao lấy gì thanh toán tiền phòng cho chủ?”
“Thôi bố ơi, con mới đi về mệt, cần ngủ một chút, bố đừng lằng nhằng nữa được không?”
Thật ra mấy ngày Liễu vắng mặt, lão quản lý lỡ quen mùi, đâm thèm, lão chỉ tìm cớ nói lảm nhảm để đi vào đề tài chính. Thấy Liễu dấm dằn lão cụt hứng nhưng cũng cố vớt vát:
“Thì tao thương mấy, muốn lo cho mấy. Không thương, còn khuya tao thèm để ý vào.”
“Cảm ơn bố. Giờ bố đi ra cho con ngủ.”
Lão quản lý cười nhăn nhở, bước đến ôm Liễu:
“Cho tao đụ một cái. Mấy hôm váng mấy tao thèm ngất ngư.”
“Con mệt, tối hẵng lên.”
“Không, ngay bây giờ, tao chẳng chờ nổi đến tối đâu.”
Biết không chiều lão không xong, Liễu lầu bầu nằm vật ra giường. Chiếc khăn lông quấn quanh người tuột xuống. Lão quản lý nhìn chầm chập vào háng nó, nuốt nước bọt. Lão định đến tủ quần áo lấy cái ống cao su nhưng nghĩ sao lại thôi. Lão cởi quần áo leo lên. Liễu cười:
“Chà, hôm nay ngon dữ ta.”
“Tao dưỡng sức cả tuần đợi mấy, không ngon sao đặng.
“Nhắm đụ được chớ.”
“Được là cái chắc.”
Và được thật. Gần một tuần lão quản lý chay tịnh nên con cặc có thể cương cứng, Liễu cũng thế, tử hôm về quê gặp dượng nó chỉ được bú liếm chứ chẳng có cái để đút vô lồn, nó thèm. Ngày nào cũng đụ, có khi năm mười ìân, thì ngán, nhưng một ngày váng cặc coi bộ không ổn. Liễu thuộc loại cuồng dâm, không đụ nó chịu không nổi, không đụ nó như người mất hồn, đứng ngồi nhấp nhỏm tựa phỏng nước sôi. Lão quản lý tuy già cốc đế, sức lực chẳng bao lăm, Liễu biết giỏi lắm cũng chỉ được một hai phút là cùng, nhưng thà..có còn hơn không.
Lão quản lý biết thân nên chẳng đụ ngay, lão bò xuống nâng hai chân Liễu lên cao. Lão kêu:
“Chà, thơm quá, lồn mấy thơm quá.”
“Con mới tám bố không thấy à.”
“Tao biết chứ, nhưng tao nói thơm là thơm mùi lồn, ai nói thơm vì xà bông đâu.”
“Thôi bố già ơi, đừng có nịnh, bú đi, bú mạnh mạnh vào con cũng đang nứng đây.”
Lão già thè lưới liếm mồng đóc, liếm hai mép, liếm quanh hậu môn rồi thọc sâu vào trong xoắn suýt. Liễu nhắm mắt. Lão già kể cũng tội, đúng là “mồm miệng đỡ tay chân”, chẳng bù được với thằng giang hồ, hắn đụ hùng hục như trâu, hết giờ này qua giờ khác không ngưng nghỉ mà vẫn tỉnh queo. Liễu nhớ đến con cặc quái dị của hắn, con cặc như một bông hoa nở tòe loe, cào liên tục quanh vách lồn, sướng đến dại cả hồn xác. Liễu nhớ thời kỳ đầu mới gặp thằng giang hồ, hắn nâng niu chiều chuộng Liễu biết chừng nào? ôi, phải chi lòng dạ con người ta đừng bao giờ thay đổi, sẽ hạnh phúc để đâu cho hết. Liễu hận hắn đã phá tan số tiền dành dụm bao lâu, Liễu hận hắn đã phụ rẫy, đẩy nó vào con đường bán trôn nuôi miệng, nhưng Liễu vẫn không thể không nhớ hắn, không thể trong những lúc tiếp khách, thấy cách chơi non nới thô bạo của họ mà đầu óc đừng nghĩ đến hắn. Không biết bây giờ hắn ra sao? Tống tiền, cướp của, chắc ở tù mọt gông, làm sao Liễu còn có cơ hội để gặp lại hắn, để được hắn đụ.
Lão quản lý bú liếm hồi lâu rồi ngồi dậy cầm cặc đút vào Liễu vội vã nói:
“Bố nằm ngửa con đụ cho. Nầm trên, vừa mệt vừa xuất khí ngay, con chẳng đã ngứa đâu.”
Gã quản lý gật đầu. Liễu leo lên ấn cặc vào âm đạo. Nó áp lồn sát gốc cặc, khi sàng, khi chà xát, khi nhấp nhỏm. Lão quản lý vòi tay vày vò hai trái vú mềm mát. Lão sướng, miệng lắp bắp:
“Con đụ… Con đụ bố… Sướng… Sướng… Con đụ bố…”
Liễu tiếp tục nạc một lúc nữa, thấy con cặc lão quản lý bắt đầu mềm, mấy lần trật ra ngoài. Nó dừng lại, nói:
“Bố lấy ống cao su ra đi, con chổng mông cho bố đụ lỗ đít còn ống cao su bố thọc vào lồn. Đụ một lúc hai lỗ cho sướng.”
“Con này dâm quá xá, còn thiếu một lỗ nữa chưa có cái đụ, sao mẩy không nói luôn.”
Liễu cười:
“Con đang nghĩ như bố. Ngậm thêm một con cặc nửa dĩ nhiên thú hơn nhiều.”
Lão quản lý có cảm tưởng không phải Liễu phục vụ lão, ngược lại chính lão bị nó chơi. Tuy nhiên, như Lão nói: “tâm lý mà”, những biểu hiện thống khoái của Liễu, những tiếng rên, tiếng thở, những lời tán thán tục tĩu, những giật nẩy xoay lắc cuống cuồng đã làm lão sướng lây. Khi Liễu tạm thấy thỏa mãn thì lão quản lý đã mệt phờ, lão nằm dài trên mặt nệm thở dốc, chân tay rã rời không buồn máy động. Liễu bước xuống nền gạch hoa, vơ chiếc khăn lông đi vào buồng tấm, không quên ném lại cho lão một câu bông đùa nửa nạc nửa mớ:
“Sướng con cu mù con mát. Bố ham quá có ngày thượng mã phong chết không kịp ngáp đừng có trách con.”
Lão quản lý chẳng buồn trả lời, lão nhấm mắt nằm thở một lát rồi chống tay ngồi dậy mặc quần áo xuống văn phòng. Từ ngày giao du với Liễu, lão quản lý có vẻ lơ là với công việc. Cũng may chủ nhân khu khách sạn a khi ghé qua, nếu ông ta biết được chuyện bậy bạ này, lão quản lý chắc chấn đã về nhà đuổi gà cho vợ.
Liễu rửa xong trở ra, nằm xuống nhắm mắt định ngủ. Nó tưởng sẽ ngủ được ngay, nhưng trằn trọc mãi, hai mắt cay xè vẫn tỉnh như sáo. Nó nhớ câu chuyện dượng đã kể và chiếc bao thư dượng giao lại cho nó. Nhớ số tiền quá lớn nó sẽ đi đòi trong nay mai… Tất cả làm đầu óc nó căng thẳng. Mộng làm “bà chừ' tưởng đã tàn lụn lại nẩy mầng. Nó tưởng tượng trong một tương lai chẳng xa xôi gì, nó sê là chủ nhân một ngôi nhà thật lớn, phòng trong phòng ngoài phòng khách phòng ngủ đâu ra đó. Sân trước trồng hoa, sân sau hồ tắm. Trong nhà kẻ ăn người làm tấp nập. Khách khứa bè bạn dập dìu. Và chỉ vừa bước chân ra đến đầu thềm, chỉ một cái búng tay, đã tài xế mở cửa cúi đầu chờ đợi… Còn nữa, điều này mới thật quan trọng: Nó sẽ vãi tiền ra mua một anh kép bảnh chọe, vừa trẻ vừa đẹp trai (và dĩ nhiên lực lưỡng, không lực lưỡng làm thế nào thỏa mãn nó tới nơi tới chốn?). Anh kép sẽ chiều nó như chiều vong, sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn. Nói chung, nó sẽ là một bà hoàng giữa đám đàn ông vây quanh quị lụy. Thằng giang hồ đã ruồng rẫy nó, đã xem nó như một đồ vật vất đi bọn khách chơi đã ném những đồng tiền tanh hôi vào mặt nó, để được quyền hành hạ, được quyền bắt nó phục vụ đủ điều. Nó hận, nó muốn trả thù. Trí tưởng tượng còn đưa Liễu đi xa hơn, lạc vào những vùng đất chỉ có trong cõi mộng. Cứ vậy, nó rong chơi suất đêm trong thế giới của mộng ảo. Và nó thấy lòng vô cùng hả hê sung sướng. Liễu mở lớn đôi mắt nhìn lên trần nhà, nơi có chiếc quạt trần quay chậm từng vòng kiên trì. Đêm sắp tàn, ánh sáng đã nhá nhem bên ngoài khung cửa sổ. Liễu nằm nướng đợi sinh hoạt của thành phố thực sự vào nhịp, nó trở dậy rửa mặt, thay bộ quần áo mới, xuống phố. Suốt đêm không ngủ, Liễu hơi mệt và đói. Nó ghé xe phở chỗ góc ngã tư ăn ngấu nghiến một tô tái nạm, uống vội vã một ly cà phê sữa hột gà rồi gọi xích lô đến cái địa chỉ dượng đã cho. Xuống xe, nó đứng bên kia đường ái ngại nhìn ngôi biệt thự tọa lạc giữa một khu vườn chen chúc hoa cỏ. “Thằng bạn” của dượng giàu thật.
Nhưng làm cách nào để gặp hấn? Nhà cao cửa rộng thế kia, đâu dễ dàng muốn xông vào lúc nào cũng được. Liễu đứng nhìn ngôi biệt thự thêm một hồi rồi đón xe trở về. Phải có kế hoạch đàng hoàng chứ không thể tùy hứng được Liễu tự nhủ.
Trước khi lên phòng Liễu ghé tiệm photocopy đối diện khách sạn sao lại tất cả những giấy tờ, kể cả tấm hình “thằng bạn”. Mỗi thứ hai bản. Một tập sẽ gởi cho “thằng bạn” qua đường bưu điện sau khi xác định chắc chắn chỗ cư trú của hắn, kèm theo lá thư đề nghị với hấn một cuộc gặp gỡ tại địa điểm nào đó để thương thảo. Liễu chợt nghĩ đến thằng Bướng. Phải chi hắn không bị tù, Liễu sẽ có.
thêm một tay phụ tá đắc lực, chuyện sẽ giải quyết dễ dàng hơn. Liễu cũng nghĩ đến thằng giang hồ. Không được, thằng chó đẻ này lại sẽ lột của nó đến đồng bạc cuối cùng rồi cao bay xa chạy? Qua kinh nghiệm đau thương cũ, Liễu chẳng dại nữa. Tập “hồ sơ” thứ hai Liễu sẽ mang theo bên người, để phòng khi bất chợt gặp “chúng bạn” có thể mang ra điều đình được ngay. Liễu tính xa, bản chính phải được cất ở một chỗ an toàn, như thế, nếu có bề gì, tang chứng vẫn được bảo toàn nguyên vẹn.
Ngày hôm sau Liễu trở lại ngôi biệt thự. Lần này nó thơ thẩn trước cổng, kiên nhẫn chờ. Nếu thấy “thằng bạn”, Liễu nghĩ mình sẽ nhận ra ngay, bầng không, thể nào cũng gặp vợ con hán hoặc kẻ ăn người làm, Liễu sẽ hỏi cho đích xác, sau đó tính tới theo đúng kế hoạch dự trù.
Quả nhiên nửa giờ sau một người đàn bà mở cổng xách chiếc làn mây bước ra đường. Trông dáng vẻ bên ngoài, Liễu chắc chán bà ta chỉ là kẻ ăn người làm, nó nghĩ vợ hắn phải trẻ hơn, năm nay hán xấp xỉ tuổi dượng, khoảng bốn mươi lăm, “bà chứ' nếu không nhỏ thua vãi tuổi thì cũng ngang ngửa. Bà này cầm chắc trên năm mươi. Hơn nữa, qua mặt mày và cách phục sức, một “bà chứ' của một cơ ngơi đồ sộ thế kia không thể xuề xòa tầm thường đến vậy.
Liễu vội vã bước tới trước mặt người đàn bà, cất giọng từ tốn:
“Xin lỗi bác, cho cháu hỏi thăm.”
“Gì đó cô em?”
“Dạ, cháu muốn tìm một người bác tên Trần Mạnh Tường.”
Liễu ngừng nói, đưa cái địa chỉ nó đã chép lại trên một mảnh giấy nhỏ cho người đàn bà xem, rồi tiếp:
“Cháu ở tỉnh xa tới đây lần đầu. Theo như địa chỉ thì đúng là nhà này.”
Người đàn bà cầm mảnh giấy chưa đọc đã lắc đầu:
“òng chủ không phải tên như cê em vừa nói. Chắc cái địa chỉ sai. CÔ em coi lại coi.”
Liễu thất vọng. Một việc quan trọng như thế này chắc chắn dượng không thể bất cẩn đến độ viết sai địa chỉ. Liễu suy nghĩ rất nhanh, cũng có thể hắn ta đã thay tên đổi họ, loại người như hắn hành tung phải luôn luôn bí mật, nên việc giấu nhem danh tính cũng chẳng phải là điều lạ. Biết hỏi thêm cũng vô ích, Liễu cảm ơn người đàn bà, rời xa ngôi biệt thự. Vừa đi Liễu vừa quyết định: Chắc nhất cứ canh ở đây, đợi người ra vô, nhận diện.
Liễu luẩn quẩn trước cửa ngôi biệt thự liên tiếp ba ngày, nhẵn mặt tất cả mọi người cư trú trong đó. Đúng như người đàn bà nói, chủ nhân không phải hắn, Liễu còn biết rõ người này là một đổng lý văn phòng tại phủ Tổng thống, tuổi tác gần sáu mươi cái địa chỉ sai thật!
Liễu tức tốc trở về quê lần nữa, mong tìm ra dượng để “báo cáo” công tác. Nhưng suất mấy ngày lùng sục kháp mọi nơi, tăm tích của “gã án mày” vẫn biệt vô âm tín. Liễu ở nán thêm một tuần, mở rộng địa bàn tìm kiếm qua các vùng phụ cận. Tại một ngôi làng ven sông, Liễu nghe dân sở tại kể mươi ngày trước – nghĩa là chỉ sau ba ngày kể từ lúc Liễu rời xóm quê – người ta với được một xác chõng, cái xác với đôi mắt mù và hai chân teo tóp của một người liệt! Họ đã mang chôn hắn ta trên gò đất thuộc khu nghĩa địa của làng. Chắc chấn cái xác không thể ai khác ngoài dượng! Liễu nghĩ, nó nhờ dân xóm chỉ đường ra gò. Bên cạnh một con lạch nhỏ, chỗ đất trũng nhất chỉ dành để chôn những người nghèo mạt hoặc vô thừa nhận, một nấm đất lè tè đáp dối chưa bén cỏ. Liễu không cầm được nước mắt, dẫu biết trước dượng sẽ đi tìm cái chết, dẫu tận đáy sâu tâm hồn, Liễu coi quyết định đó là hợp lý, nhưng đứng trước nấm mộ vắng tanh nhang khói kia, Liễu vẫn không thể không cảm thấy đau đớn. Nó trở vô xóm tìm đặt một bia mộ đồng thời thuê người đắp lại nấm đất cho tươm tất, và tự hứa bao giờ khá giả sẽ di chuyển hài cốt dượng về quê chôn gần phần mộ mẹ. Trước khi rời ngôi làng, Liễu mua hương đèn mang đến trước nấm mộ van vái, nó cầu cho hương hồn người quá cố sớm siêu thoát, cũng không quên cầu xin dượng nếu linh thiêng hãy phù hộ nó sớm tìm ra tên Tường.
Liễu chán nản trở lại thành phố, tiếp tục cuộc sống bán phấn buôn hương và tự dò la hành tung của “thằng bạn”. Cuộc đời Liễu những năm về sau có lúc tưởng đã rơi tới đáy cùng bất hạnh. Từ một con điếm ở khách sạn, nó tuột dần xuống thành điếm hạng bét trong các khu bình dân.
Khi “Quân đội Đồng minh” đổ vào Việt nam, Liễu theo vài con bạn đồng nghiệp ra Qui Nhơn, xin vào làm việc tại một nhà tám hơi, kiêm nghề đấm bóp, kiêm luôn thợ chọi.
Ngoài bọn khách chơi “bản xứ ', Liễu đã tiếp xúc với vô số bọn khách ngoại quốc, Đại Hàn, Phi Luật Tân, Trung Hoa Quốc Gia, và nhất là Mỹ. Bọn lính viễn chinh này ăn chơi rất trác táng, và dĩ nhiên cũng vô cùng hào phóng. Liễu dần dần nhấm khá ra, then bạc tương đối dễ chịu. Nhưng, thay vì dành dụm của cải để trở thành “bà chừ' như mơ ước, Liễu lại rơi vào một đam mê khác: cờ bạc. Thành ra, tuy nghề nằm ngửa đang được mùa, Liễu vẫn chẳng bao giờ dư. Có khi vừa tiếp xong một lúc năm ba thằng GI, nhận của chúng nó một xấp tiền bề bộn, vậy mà chỉ vài tiếng đồng hồ sau đã xin hoặc mượn mấy con dông nghiệp vài chục bạc ăn trưa, ăn tối!
Bọn lính viễn chinh mang theo vào các nhà chứa nhiều ngón chơi tân kỳ. Liễu đã từng cùng chúng nó đụ hội đồng, một lúc bốn năm thằng, bốn năm con, sau khi đã đổ vào bao tử cả lít rượu, đã hít vào phổi cả ký cần sa. Trong men say của rượu và thuốc, chuyện hành lạc thật thống khoái. Đứa này bú đứa kia, đứa kia bú đứa nọ… Làm thành một vòng tròn có khi cả chục mạng, xen kẽ một trai, một gái. Bú liếm chán, một thằng đụ hai ba con, hoặc một con tiếp ba bốn thằng. Đứa đụ lỗ lồn, đứa đút lỗ đít, đứa thọc cặc vào mồm, chưa kể hai tay nắm hai con cặc khác mần mò xoắn xuýt. Mỗi dân chúng nó xuất tinh, khí bắn tung tóe khớp lặt mũi thân thể, Liễu có cảm tưởng như được tầm bằng tinh trùng.
Cũng trong quãng đời này, Liễu biết thế nào là đồng tính luyến ái. Bọn Mỹ.thường bỏ tiền – những số tiền khá hấp dẫn – để thuê Liễu vã những con được khác bú liếm nhau, sử dụng các vật dụng bằng nhựa thủ dâm cho nhau. Quây quần vòng quanh hai đứa con gái là năm mười thằng đàn ông chỉ “mặc” độc nhất một bộ quần áo của Dam Eva, dương vật đứa nào cũng thẳng cứng, lông lá rậm rạp từ hạ bộ đến ngực. Chúng vừa uống rượu, vừa phi thuốc, vừa hò reo tờ mở, hào hứng cổ võ cho hai “giống cái” quần thảo đủ món ăn chơi. Ban đầu Liễu trông trò “gái chọi gái” này dị hợm quá, nó không bầng lòng nhập cuộc, nhưng những số tiền bọn lính viễn chinh chung nhau bỏ ra rất lớn, có khi “đi khứa” cả tuần chưa chất đã bàng, Liễu đâm ham, tự nhủ: Người khác làm được, mình cũng làm được vậy cứ thử xem, biết đâu lại khoái tỷ cũng nên. Thế là nó “thử”. Lần đầu, hơi nhơn, lần sau, bới nhơn chút đỉnh, lần sau, lần sau nữa… Liễu quen dần và… đâm ghiền lúc nào chẳng hay. Nhiều khi vầng khứa, nầm gác chân lên nhau ca vọng cổ mãi cũng chán, “chị em ta” bèn bày trò ve vuốt, bú liếm và thủ dâm cho nhau, đỡ “vã” v8 cảm thấy cuộc đời có thêm tí hương lạ.
Ngoài chuyện “gái chọi gái”, Liễu còn biết thêm chuyện “trai chọi trai”. Mục này Liễu nhau lần được chứng kiến. Nó thích lắm. Nhìn hai thằng đàn ông bú cặc rồi thay nhau đụ hậu môn. Nhìn chúng run bần bật sướng khoái, nhìn chúng rú hét man rợ. Liễu cảm thấy bị khích thích dữ dội, nước nhờn chảy dầm dề ướl nhẹp đũng quần, nó phải đưa tay chà xát trên mồng đóc cho đỡ thèm.
Dĩ nhiên hành lạc bừa bãi như thế, làm sao tránh khỏi chuyện bệnh tật, nhưng Liễu đã biết khôn, đã dạn dày, và nhất là có tiền, nên việc chạy chữa chẳng cực nhọc tủi hổ như lần đầu. Sống bám vào bọn ớ điếm, đã cồ cả một lô những ngành nghề khác, trong đó có một nghề hốt bạc đếm không xuể: nghề chích thuốc trụ sinh.
Năm 1973 hiệp định Ba Lê được ký kết, bọn lính viễn chinh theo nhau về nước, nghề me Mỹ tàn dần. Liễu cũng đã bắt đầu bước vào tuổi bốn mươi. Với tuổi tác đó, cộng thêm mấy mươi năm ăn chơi trác táng, Liễu không làm sao địch lại với bọn “lính mới” còn mơn mởn. Chỉ một thời gian ngắn, thiếu ăn, thiếu bồi dưỡng, cộng thêm thiếu thuốc (Nó đã ghiền bạch phiến, rất nặng, tuy bây giờ đã cai được). Liễu xuống dốc, tàn mạt, bèo nhèo như một miếng giẻ rách. Cũng may, nhờ kinh nghiệm nghề nghiệp, Liễu dần gượng lại được. Không tự bán trôn nữa, nó mượn trôn của người khác để bán.
Thế là sau hơn hai mươi năm sóng gió tang điền, mộng thành “bà chừ' đã thành tựu. Buồn thay, chỉ là chủ động! Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, Liễu vẫn linh cảm sẽ có ngày tìm ra tung tích tên Tường, chính vì vậy, nó luôn luôn mang theo trong người mớ giấy tờ và tấm hình của hán, tấm hình nó đã thuộc nằm lòng từng đuôi mắt, từng góc môi, và theo thời gian, cùng với tuổi đời chồng chất, Liễu cũng phỏng đoán hắn sẽ già đi như thế nào, sẽ mập ốm ra sao, để râu hay không, mang kính cận hay kính lão… Nói chung, hình ảnh của tên Tường trở thành một ám ảnh thường trực, đến nỗi nó nghĩ, giả dụ tình cờ nhìn thoáng hắn ở một nơi nào đó, dù đổi thay cách mấy, Liễu nhất định sẽ nhận diện được ngay.
Tháng năm dần trôi, càng trầm luân bao nhiêu khát vọng muốn giáp mặt tên Tường càng bùng ngọn bay nhiêu. Càng khổ đau tủi nhục bao nhiêu nỗ lực tìm kiếm càng dữ dội quyết tâm bấy nhiêu. Liễu thất vọng liên miên trên con đường truy tầm kho báu nhưng chưa bao giờ nó tuyệt vọng.
Trời không phụ lòng người, Liễu đã nhủ thầm như thế khi, một cách hết sức tình cờ, đầu mối của con đường đi đến kho tàng đã hé mở.