Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương 5

Tác giả: Tống Ngọc

Đúng như lão bộc nói, gã thanh niên nghỉ dưỡng quân khá lâu Gần một tháng từ ngày tôi nhìn thấy hai người ân ái bên trong lỗ khóa, hắn đến với mẹ thường xuyên. Vô hình chung tôi với lão bộc trở thành hai tên gác cửa. Mẹ càng lúc càng bị gã thanh niên hớp hết hồn vía. Bà mê hắn như một tín đồ cuồng tín mê tôn giáo của mình, và phục vụ hắn như một tôi tớ trung thành phục vụ chủ. Nếu nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp thì công lực của hắn có lẽ đã đến mức thượng thừa, hắn đáp ứng một cách trọn vẹn những đòi hỏi của mẹ. Lúc đầu, tôi nghĩ, mẹ đến với hắn nhầm mục đích trả thù ba. Nhưng dần dà qua chung đụng thân xác, mẹ mới khám phá thấy một điều là đâu phải chỉ có ba, đàn ông lắm kẻ còn tuyệt vời gấp bội. Một lần hắn hỏi mẹ:

“Tuấn làm chị sướng bằng ông chủ không?”

Mẹ vừa vuốt ve hắn vừa bĩu môi:

“Lão già đó mà nói làm gì. Chỉ nhờ ngoại khoa không “Ngoại khoa cũng đã vậy.” 

“Nhưng cái chính mà yếu xìu thì coi như vất đi.”

Tôi thấy mẹ bất công. Ba tuy không bằng gã thanh niên này thật, nhưng “yếu xìu' như mẹ nói thì oan quá. Tôi nhớ lại ìân đầu tiên nhìn trộm hai người quần nhau, mẹ cũng chết lên chết xuống vậy, và theo lời chị Hai thì ba có rất nhiều ngón nghề, dâm đãng như chị còn ghiền ba như ghiền thuốc phiện nữa là mẹ.

Gã thanh niên đưa tay búng búng đầu vú mẹ nghịch ngợm:

“Hôm trước Tuấn gặp ổng đi với bà nào trông giống chị lắm.”

“À. Con em gái khốn nạn của chị đấy. Lúc trước chị buồn lắm, bây giờ thì hết rồi, còn mong lão già ghen nặng con nhỏ, như chị đang ghiền Tuấn…”

“Ghiền thật không?”

Mẹ chồm lên hôn say đắm đôi môi hắn. Giọng mẹ thiết tha:

“Còn phải hỏi. Tuấn mà bỏ chị, chắc chị chết… Anh ơi Anh gọi em bằng em đi.”

“Tuấn nhỏ hơn chị cả con giáp…”

“Đâu cần tuổi tác… Anh… Gọi đì…”

“ừ Em ơi…”

“Em đây… Anh ơi, đụ em… Em thèm.”

“Mới xong đấy thôi…”

“Nữa anh ơi… Anh đụ sướng, em không biết chán. Ước gì anh với em sống mãi cạnh nhau, để mỗi lần thức giấc, sờ tay qua là đã có anh… Anh ơi… Em yêu anh. Đụ em đi.” 

Gã thanh niên lại đè mẹ ra, họ lại giao hoan cuồng loạn. Hắn chơi mạnh thật, dai sức thật. Hắn còn biết cách “bế tinh”, muốn ra lúc nào tùy ý. Mẹ chết mê chết mệt hán cũng là điều hợp lẽ. Tôi mong mình cũng có được cái sinh lực vô bờ bến của hắn. Tôi nghĩ năm nay mình chỉ mới mười bảy, vật chất sung túc thừa mứa, nếu đừng buông thả quá đáng, bằng tuổi hắn, chưa chắc đã ai mạnh hơn ai.Nhưng lỡ biết mùi đời rồi, làm sao tôi kiềm chế được con lợn lòng ngày đêm lồng lộn đòi thỏa mãn? Mấy tháng trời “chay tịnh”, tôi thật vô cùng khổ sở. Tôi thủ dâm liên miên, đến nỗi nhiều buổi sáng thức dậy, chân tay mỏi rã nhấc lên không muốn nổi. Phải tìm nhanh một cái lỗ, nếu không tôi dám trở thành “ngọa triều' chứ chẳng chơi. 

Tán gái? Nếu chịu kiên nhẫn một chút kể cũng không khó. Trông bề ngoài tôi thuộc loại đẹp trai sáng sủa, lại con nhà giàu, tán, làm gì không dính một hai em. Nhưng khổ nỗi tôi đâu thể tán những em lớn hơn, mà bằng trang lứa hoặc nhỏ thua thì… chán như cơm nếp! Em nào cũng ngờ nghệch ngơ ngáo, cũng lãng mạn kiểu mực tán đề thơ, ép hoa ép bướm, chép lưu bút ngày xanh. Mới đụng đến bàn tay đã đỏ mặt tía tai, đã mang ông bô bà bô ra làm lá chắn. Tôi đâu cần loại tình ái “tự lực văn đoàn” đó? Yêu đương theo quan niệm của tôi phải đi kèm với cái giường, với sự cọ xát vào ra giữa hai bộ phận sinh dục, phải lênh láng dâm thủy, phải tung tóe tinh trùng, phải rên siết cào cấu phải nấc nghẹn giật nẩy. Bọn con gái mới lớn thuộc nòi nhà lành coi như chẳng đủ tiêu chuẩn, tán làm gì thêm phí thì giờ.  

Chỉ có một loại hợp với tôi là những em đã rách, những chị nửa đường gãy gánh, những mợ sồn sồn thèm của chua. ĩ in loại đó ở đâu bây giờ? Tôi e mình phải lớn thêm vài tuổi như gã thanh niên, mới mong có điều kiện thuận tiện để thi thố tài năng. 

Tôi suy nghĩ muốn bể đầu, cuối cùng đành quay về với “cây nhà lá vườn”. Tuyết. Chỉ có Tuyết là tương đối dễ dụ nhất. Nhưng dụ cách nào đây? Từ hôm bị tôi làm cho tan nát kiếp huê, Tuyết lặn luôn, chẳng thấy mặt ngán mũi dài ra làm sao, muốn dụ nó phải tìm cách gặp và phải bất trúng huyệt đạo sinh tử nào đó, làm nó tê liệt từ thể xác đến tinh thần mới hòng ăn thua. Chợt nhớ con bé này thương bố hơn bất cứ người nào khác trên đời. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Phải ròi, tại sao không khai thác tận tình “nhược điểm” này nhỉ?

Ngay chiều hôm đó tôi đến trường Tuyết, dựng xe bên lề ngồi hút thuốc vặt chờ giờ tan học. Vừa thấy Tuyết bước ra khỏi cổng, tôi đã vội vàng phóng tới:

“Tuyết, lâu quá em không ghé anh.”

Tuyết giật mình nhìn tôi trân trối. Cô bé không ngờ tôi còn dám tìm nó. Không kịp để Tuyết hoàn hồn, tôi bồi thêm:

“Anh, anh nhớ Tuyết quá.”

“Đừng có nói chuyện xằng bậy, tôi không muốn gặp anh, tránh ra.”

“Tuyết, còn giận anh à. Anh nhớ Tuyết quá mà, anh nói thật, anh, anh…”

“Tránh ra.”

Tuyết nói lớn. Nhìn vẻ mặt, tôi biết con nhỏ đang còn giận tôi căm gan. Bèn đổi chiến thuật:

“Thôi được, nếu Tuyết đã quyết hệt như thế anh cũng đành chịu. Thật ra, anh đến đây tìm Tuyết một phần vì nhớ, phần nữa, quan trọng hơn là mong Tuyết giúp anh giải quyết một vấn đề có liên quan đến hạnh phúc của bố mẹ chúng ta. Bao lâu nay anh khổ tâm quá, cứ phân vân chẳng biết có nên cho Tuyết biết hay không, bởi lẽ anh biết Tuyết thương ba lấm…”

Tôi nói trơn tru lưu loát một thôi một hồi. Tuyết nghe, nhiều phần không hiểu, nhưng cũng hỏi: .

“Anh còn dở trò gì nữa đây.”

Thế là tôi cố làm cho khuôn mặt mình chảy dài thảm sầu như cha vừa mới chết, rồi tôi thêm mám dặm muối cho câu chuyện thông dâm giữa dì Hoa với ba tôi trở nên một thiên tình sử đầy hỉ nộ ái ố. Cuối cùng tôi kết luận: 

“Anh thương mẹ anh, anh cũng biết em thương ba em. Anh không muốn mẹ biết chuyện này, bà sẽ rất đau khổ. Anh chắc em cũng cùng tâm trạng với anh…”

Mặt Tuyết mỗi lúc một trắng bệch. Hai mắt nó rơm rớm:

“Anh nói thật chứ. Tôi… Tôi không tin anh đâu.”

“Em tin hay không sự thật vẫn sờ sờ ra đó. Ngày mai, em cúp cua một buổi, giả vờ đi học rồi quay về nhà,

khoảng chín giờ, sẽ biết ngay.”

Tôi nói xong, làm mặt nghiêm, chào Tuyết, leo lên xe phóng vụt đi. Tôi đoán Tuyết sẽ đứng lặng trên lề đường ít nhất một hai phút, choáng váng vì cú đấm tôi vừa phóng ra. Thế nào nó cũng sẽ làm theo lời tôi. Tôi cầu mong ngày mai ba lại sẽ đến ân ái với dì Hoa. Lúc trước, hai người còn đưa nhau vào khách sạn, nhưng độ sau này có lẽ sợ tai vách mạch rừng nên “làm ăn” ngay tại nhà cho kín đáo. Từ lúc ba tôi trúng thầu, ba Tuyết xuống Vũng Tàu coi sóc điều hành nhân công, mỗi cuối tuần chỉ về một ngày, lợi dụng cảnh “vườn hoang nhà trống”, hai người tha hồ bướm ong thoải mái. Tôi quên nói, ba Tuyết là phó giám đốc hãng thầu của ba tôi. Quan hệ giữa hai người từ trước đến nay khá mật thiết. Ba Tuyết nể trọng ba tôi rất mực, chắn chắn ông không thể ngờ ông anh cột chèo ông hết lòng yêu kính, đã bao lâu nay ngày nào cũng cưỡi lia chia trên bụng vợ mình. Sở dĩ tôi biết được địa điểm hành lạc hiện tại của hai người cũng là qua miệng mẹ tôi, với gã thanh niên. Mẹ nói bà biết hết, nhưng “càng tốt, thằng chả càng sa đà thì em với anh càng có cơ hội mặn nồng, phải không anh?”

Hôm sau, ba vừa lái xe ra đi, tôi lập tức nhào xuống phòng khách ngồi chờ. Tôi hy vọng nội trong buổi sáng hôm nay, thể nào ba cũng sẽ ghé dì Hoa. Quả nhiên, chỉ

một tiếng đồng hồ sau chuông điện thoại reo, tiếng Tuyết bên kia đầu dây nghẹn ngào: 

“Anh Tú… Em thấy rồi…”

Tôi giả bộ ngây thơ:

“Thấy cái gì?” 

“Thì ba anh với mẹ…” 

“À à Đấy em còn bảo anh đặt điều nữa thôi? Mà làm sao em thấy?

“Em… Em cúp cua đứng chỗ ngã tư… Mà thôi, để gặp anh em sẽ kể. Em đang dùng điện thoại dưới phòng khách, nhỡ họ xuống bắt gặp thì khổ. Anh Tú, đến đón em đi.” 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch xem như đã thành công già nửa. Tôi nói Tuyết ra đầu đường đứng chờ, sẽ đến ngay.

Tôi đưa Tuyết về nhà mình. Suốt trên đường đi Tuyết rấm rứt khóc mãi. Tôi luôn miệng dỗ dành, nói từ từ anh em mình sẽ tìm cách tính. Đĩeu cần nhất là đừng cho mẹ tôi và ba Tuyết biết, chuyện sẽ trầm trọng không cách chi tháo gỡ được.

“Nhưng làm sao, gỡ làm sao, anh Tú?”

Tuyết hỏi tôi, giọng sũng ướt nước mắt. Tôi trả lời:

“Anh đang nghĩ đây, giờ thì chưa ra nhưng tin anh đi, sớm muộn cũng có giải pháp.” 

“Sớm muộn là bao giờ?” 

“Làm sao anh dám quả quyết là bao giờ. Anh cũng đang rối ruột đây.”

Tôi mở cổng cho Tuyết. Nghĩ, chắc chấn giờ này mẹ đang lăn lộn với gã thanh niên dưới nhà kho, tôi tha hồ làm mưa làm gió. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Sự thèm khát bao tháng nay nung nấu, giờ nhìn thấy Tuyết mơn mởn trước mặt, tôi chỉ muốn vồ lấy nhai ngấu nghiến. Nhưng tôi cố nén, vì biết sẽ không thể hấp tấp được, hư chuyện ngay. Kế hoạch sắp đặt công phu thế này mà xôi hỏng bỏng không thì chỉ có nước trào máu họng mà chết! Vừa đặt đa xuống sa lon, Tuyết lại hỏi: 

“Làm thế nào anh?”

“Này, cô bé, chùi ngay nước mắt nước mũi giùm anh. Nhỡ mẹ anh về hỏi lý do thì phen lắm.”

Tuyết vội vàng đưa chiếc khăn “mùi xoa” chậm mắt.

Tôi nói:

“Lên phòng anh, mình nói chuyện.”

Tuyết lắc đầu:

“Nói ở đây cũng được, em không lên đâu.”

Tôi biết nó đang nghĩ đến kỷ niệm cũ. Nhưng tôi dụ:

“Lên trên đó kín đáo, chẳng ai nghe. Chuyện này càng bí mật càng tốt. Nói ở đây anh ngại quá. Bà người làm mới tò mò làm.”

Cuối cùng, có lẽ nghĩ đến sự an nguy của hạnh phúc bố mẹ, con bé đành nhắm mắt đánh liều theo tôi. Tôi mừng vì lại bước thêm được mộl bước dài trong kế

hoạch. 

Tuyết ngồi xuống chiếc ghế hôm trước nó đã ngồi, hai bàn tay xoắn lại đặt trong lòng, vẻ vừa hoang mang vừa âu lo của Tuyết tuy có ít nhiều làm tôi trắc ẩn, nhưng ngọn lửa thèm khát bùng lớn ngọn trong tôi, nhanh chóng lấn át mọi suy nghĩ khác. Tôi đến cạnh Tuyết, đặt tay lên vai nó. Tuyết thu người nhỏ lại, sợ hãi. Tôi nói:

“Nào, bây giờ Tuyết kể anh nghe em đã thấy gì?”

Tuyết ngập ngừng một chút rồi lại rơm rớm nước mắt:

“Em chờ chỗ ngã tư đến gần mười giờ thì thấy ba anh đậu xe cách nhà em khá xa bước xuống đi bộ. Đợi ổng vào một lúc lâu em băng qua đường dùng chìa khóa riêng vào theo. Phòng khách vắng tanh chẳng có ai, em rón rén lên râu, đứng một lúc trước cửa phòng mẹ, cúi nhìn qua lỗ khóa…”

“Rồi sao nữa?”

“Thì… thì…”

Tuyết ấp úng đỏ mặt. Tôi xoay nghiêng cố giấu nụ cười. Còn trăng với sao gì kia chứ. Lại những màn du dương cụp lạc ba đã từng kể cho chị Hai nghe, ba đã từng làm với chị, với mẹ. Tôi bỗng quỳ xuống chân Tuyết, nam hai bàn tay nó bóp nhè nhẹ, ngước lên nhìn đắm đuối: 

“Tuyết ơi… Anh đâu có nói xạo phải không?”

Tuyết rút hai bàn tay giấu ra sau lưng:

“Anh đứng dậy đi… Làm sao? Anh nói đi?”

Chẳng làm sao hết. Tôi nghĩ, mặc xác ba với dì Hoa, mặc xác mẹ với gã thanh niên, mặc xác em với mớ tình thương nhì nhằng máu mủ. Tôi đang nóng ran cả người, đang mờ mát trước tấm thân tròn trịa dậy thì. Từ ngày có tí hơi trai, Tuyết nẩy nở trông thấy. Hai gò vú đã nhô cao căng nở, vòng hông đã đẫy đà, chiếc áo dài trắng xẻ nách cao để lộ một khoảng da sườn trắng muối, cái quần satanh căng láng trên hai bắp đùi, vòng xì líp minh ẩn hiện… Càng nhìn, tôi càng thấy rạo rực đến muốn ngập thở. Tôi vùng đứng đậy vòng tay ôm Tuyết: 

“Tuyết ơi… Anh yêu em…”

Tuyết dấy nẩy, hốt hoảng vùng ra: .

“Anh Tú… Không…”

Nhưng đầu óc tôi đã đầy ắp những cảnh tượng dục lạc, tôi điên cuồng siết chặt vòng tay. Tôi hổn hển:

“Tuyết… Tuyết… Cho anh…”

“Không… Không… Không… Tôi la lên bây giờ…”

“Chẳng có ai ở nhà hết, em la, vô ích…”

“Anh Tú… Tú… Buông ra, trời ơi… Buông ra…”

Tuyết càng gào tôi càng bị kích thích. Tôi đưa tay bịt miệng Tuyết, đẩy nó ngã xuống sàn nhà, chồm người đè lên mình nó. Hai chân Tuyết quẫy đạp cuống cuồng, hai tay cào cấu, đấm loạn khắp mặt mũi tôi. Mặc. Tôi điên rồi, nứng quá rồi, phải đụ, dứt khoát phải đụ, bằng giá nào cũng đụ cho được. Tuyết chống cự rất quyết liệt, nước mất nước mũi nhem nhuốc, chiếc áo dài toạc một bên nách. Nhưng làm sao địch lại sức lực trai tráng của tôi. Cuối cùng cái quần của Tuyết cũng bị tôi tụt ra, hàng nút bóp của chiếc áo dài đứt bung. Tuyết trần truồng dưới thân thể tôi, chỉ còn vỏn vẹn chiếc xú chiêng mỏng manh trên ngực. Hai chân đè nghiến hai bắp đùi Tuyết, mặt áp trên mặt Tuyết. Tôi bẻ một tay Tuyết quặp ra sau, tay kia thò xuống bóp lồn nó. Tôi bóp say sưa, mạnh bạo. Tôi bóp đê mê sướng khoái. Mấy tháng rồi không được sờ lên chỗ phần thịt da mềm mềm, nhơn nhớt, nham nhám lông lá, tôi ngây ngất tận hưởng, dù Tuyết gào kêu tuyệt vọng, dù một tay còn lại của nó bấu sướt cả da mặt. Tôi không thấy đau mà cũng chẳng thấy sợ. Phòng tôi đã đóng kín cửa, kể cả cửa sổ, nhà kho tận mãi cuối vườn, hơn nữa mẹ còn đang bị gã thanh niên làm cho chết ngất, đạn đại bác rơi trên nóc chưa chác bà đã biết, huống hồ gì tiếng kêu cứu của Tuyết bây giờ đã thoi thóp đứt hơi. 

Khi tôi đút được con cặc vào âm đạo Tuyết thì nó đã rã rời, kiệt lực đến độ không còn biết đau. Đây là lần thứ hai tôi đụ nó. Với một đứa con gái còn trinh, theo kinh nghiệm sau này tôi biết, thì ít nhất phải vài ba ìân chung đụng cái đau mới hết, mà cũng phải nương nhẹ kích thích nữa cơ, chứ bạo tàn như tôi đang làm, cộng thêm sự sợ hãi khiến nước nhờn không rỉ ra, đau đớn là cái chắc. Tôi đụ, cặc tôi vào ra liên tục, thật nhanh, thật mạnh. Tôi nứng quá nên không còn đầu óc đâu để thực hiện mớ bài bản học lỏm được của gã thanh niên, mà thực hiện làm gì, Tuyết nào có “hợp tác” với tôi? Tôi đụ, và ra khá sớm. 

Nằm trên bụng Tuyết thêm một lát, tôi chống tay ngồi dậy. Cơn sướng khoái đã rút đi, tôi dần dàn “hồi tỉnh” cúi xuống nhìn Tuyết, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bẽ bàng. Mình tàn nhẫn quá, súc sinh quá. Sao mình lại có thể điên cuồng đến như vậy nhỉ? Càng tự chất vấn tôi càng thấy tội nghiệp Tuyết. Tôi đưa tay cầm bàn tay nó, bóp nhè nhẹ.

Tuyết rút nhanh tay ra, cố gắng ngồi dậy, bò đến gớc phòng, nó dựa lưng vào tường, kéo chiếc quần lại, vừa mặc vào vừa khóc nghẹn.

Tôi đứng lên, lại bàn róc một ly nước lọc từ chiếc chai hí, mang đến đưa cho Tuyết:

“Em uống đi.”

Tuyết hất tay tôi. Chiếc ly rơi xuống nền gạch hoa, vỡ nát, nước văng tung tóe. Tôi năn nỉ: 

“Tuyết, tha lỗi cho anh, bởi anh yêu em quá…”

“Yêu! Anh là một tháng súc sinh, khốn nạn, anh biết không?”

“Biết, anh có lỗi rất nhiều với em…”

Tuyết lại khóc ngất: 

“Gia đình mình đang thế, anh không lo, còn nỡ nào…”

Nó nói không hết câu, tiếng khóc dâng lên chân nghẹn. Tuyết làm tôi cũng mủi lòng, tự nhiên nước mắt tôi trào ra, rồi tôi gục đầu vào hai đùi nó, khóc ngon lành:

“Anh khốn nạn thật, súc sinh thật, anh không phải là người, em tha lỗi cho anh.”

Tôi khóc, càng lúc càng to, càng nghẹn ngào. Thâm tâm rất ngạc nhiên làm sao mình có thể khóc tự nhiên dễ dàng như thế này? Tuy Tuyết làm tôi xúc động, nhưng cảm giác đó chỉ thoang thoáng, chưa đủ để tạo thành một tiếng thở dài chứ đừng nói chi tiếng khóc. Vậy mà tôi đã khóc như chưa từng bao giờ khóc thế. Lạ lùng không? Tôi chợt khám phá ra một điều: ngoài lòng dâm ngùn ngụt, tôi còn có thêm một khả năng tuyệt vời không kém, khả năng đóng kịch! Phải. Tôi đang đóng kịch, đóng hay ho đến nỗi, chính nhân vật kịch nhập vào vai trò diễn viên lúc nào không hay? Khi khám phá ra điều đó, tôi bèn tận dụng tối đa hiệu năng của nó, tôi tiếp tục khóc, nước mắt tiếp tục lã chã. Tuyết, ban đầu có lẽ hơi ngẩn ngơ, đến một lúc nó bị tiếng khóc của tôi mê hoặc, tôi linh cảm chuyến này mình sẽ tháng lớn. Quả nhiên, Tuyết e dè đặt bàn tay lên đầu tôi, nó nói, giọng vẫn đang run run nghẹn nghẹn: 

“Anh hối hận phải không?” 

Tôi sướng quá. Cá cắn câu rồi. Cố giấu khuôn mặt rạng rỡ của mình vào hai bấp đùi nó, tôi gật lia lịa: 

“Tuyết ơi, Tuyết chửi anh nữa đi, giết được cũng nên giết đi… Anh đau lòng quá chịu không thấu.”

Tuyết thở dài:

“Em không hiểu nổi anh.” 

“Tại vì anh yêu em, anh yêu em điên cuồng.”

“Mình là bà con, anh biết chức”

“Anh biết, nhưng con tim anh nó không chấp nhận điều đó. Vả lại, xét cho cùng anh em bạn dì cũng không liên hệ huyết thống gì nhiêu cho lắm. Tuyết ơi… Anh yêu em.”

Tôi tiếp tục dụ Tuyết, vừa dụ, vừa khóc, vừa tự nguyền rủa sỉ vả mình thậm tệ. Tôi biết, con gái mới lớn như Tuyết, lại sinh ra trong một gia đình giàu có, chẳng có một chút xrư kinh nghiệm cuộc đời, làm sao hiểu nổi cái gian tà của một thằng con trai sớm khôn lỏi như tôi. 

Vì vậy chỉ nửa giờ sau, tôi lại đưa nó lên giường, lại vuốt ve mơn trớn, lại róc vào tai nó hàng trăm lời ngọt ngào đường mật. Tôi nói sẽ cố gắng tìm ra cách để cứu mẹ nó ra khỏi tội lỗi, sẽ đưa ba tôi về với mẹ tôi, sẽ…. sẽ… Hàng trăm cái sẽ… Và rồi, một cách rất chậm, tôi đưa nó dần dần thoát khỏi tình trạng thụ động, “hợp tác” với tôi để khám phá cái thú vui tuyệt vời của trò chơi thân xác. Đến một lúc, Tuyết dạng chân ra lúc nào có lẽ chính nó cũng chẳng hay. Tôi bò xuống, úp mặt vào lồn nó. Mùi lồn con gái thơm ngai ngái. Tôi dùng tay nhẹ nhàng vạch hai mép lồn đỏ au, chúm chưn như một nụ cười mứn chi và đưa lưỡi vào. Tôi liếm quanh mép lồn, liếm xuống hậu môn, liếm trên mồng đóc. Tôi liếm say đắm, ngon lành.

Tuyết nằm im, nó không mở miệng nói một lời nào, nhưng nhìn mặt mày nó đờ đẫn thế kia, tôi biết nó đang sướng lắm. Tôi nhớ lại những thụ thuật, khẩu thuật của gã thanh niên, liền đem ra áp dụng. Rời lồn, tôi đưa lưỡi chu du khắp thân thể nó, lưỡi bò dần lên bụng, xoáy vào lỗ rốn, lưỡi trèo qua hai vú, vờn quanh hai núm nhọn, lưới xuống nách, lên vai, ra sau gáy, thọt vào lỗ nhĩ, lưỡi lại bò về vị trí âm hộ, rồi hai bắp vế, đầu gối, ống quyển, và cuối cùng là những ngón chân, lòng bàn chân… Cứ thế, bầng ngón lưỡi điêu luyện, tôi khiến Tuyết quần quại, tôi buộc Tuyết mở miệng. Nó không thể im lặng được nữa, hơi thở nó gấp rút dồn dập, tiếng rên thật nhỏ phát ra hổn hển: 

“Anh… Anh… Anh…”

Tôi vờn Tuyết thêm mươi phút nữa, cho đến lúc tôi biết nó đã sượng cứng trong đê mê, tôi mới gác chân nó lên vai và nhẹ nhàng thúc cặc vào âm đạo đã nhèm nhẹp nước nhờn. Nó hơi xoay người, ngại đau, nhưng tôi đã nhỏ “Em để yên, đừng quẫy, anh không làm em đau đâu.” 

Qui đầu đã vào hết bên trong. Tuyết há miệng ra, chờ đợi diễn biến tiếp theo, Tôi  hiểu tâm lý nó hiện tại, vừa thích vừa sợ. Thích lắng nghe cảm giác khoái lạc và sợ đau. Tôi để quy đầu nầm yên tại chỗ, cúi xuống bú hai vú Tuyết, vòng tay ra sau ấn trên xương khu nó, cũng nhè nhẹ vuốt lên bằng ngón cái, y chang bài bản của gã thanh niên. Quả nhiên hiệu quả ngay. Tuyết rùng mình, nó rên lên một tiếng khoái lạc rồi nẩy cao âm hộ. Tôi xoáy xoáy mông đít đẩy quy đầu vào sâu thêm một đoạn. Cứ thế, vừa xoa, vừa bú vú, liếm nách, liếm ót, nút lưỡi, tôi đưa hết con cặc vào sâu trong lồn nó, rồi lại từ từ rút ra đến tận mép lồn, trở về động tác đầu tiên… Tôi lặp lại rất nhiều lần như thế, cho đến khi con cặc đã vào ra trong lòng âm đạo một cách trơn tru dễ dàng, mới bất đầu thực hiện giai đoạn hai, nghĩa là giai đoạn rút ra chậm, đóng vào nhanh, và đóng bốn phương tám hướng, cộng với ngón tay trỏ trên mọi huyệt đạo nhạy cảm. Tuyết đã chết đi sống lại bốn năm ìân, cuối cùng chịu không nổi nó phải kêu lên:

“Anh ơi… Thôi anh ơi… Em chết anh ơi…”

Từ lần đó cứ vài ngày tôi lại đến chở Tuyết về nhà mình. Khi đã biết mùi nhục dục, Tuyết không còn băn khoăn bứt rứt thái quá về chuyện giữa ba tôi và mẹ nó nữa. Lạc thú gối chăn làm mờ tất cả mọi biến cố khác: Tuyết ít hỏi tôi dần cái câu hỏi… chán chết:

“Làm sao anh?”

Bây giờ thì Tuyết đã thiện nghệ không kém bất cứ một người đàn bà dày dạn kinh nghiệm nào. Thân thể nó cũng nẩy nở trọn vẹn. Hai vú vừa to vừa cứng, mu lồn hây hẩy, tuy lông chưa mọc dài và đen nhưng trông mướt rượi rất mát mát. Tôi dạy nó cách bú cặc, bú dái, liếm hậu môn, tôi còn dạy nó chơi bằng cặc giả – con cặc nhựa tôi vẫn “mượn đỡ của ba – Tuyết thích lắm. Một lúc chơi bằng hai miệng, trên và dưới, còn gì thích bằng.

Hai đứa đi lại đến tháng thứ ba thì mẹ tôi biết. Bao lâu nay tôi cố tình giấu bà, chỉ đón Tuyết đến lúc bà du dương với gã thanh niên. Nhưng hắn vừa len đường ra hành quân, mẹ không còn “đồ chơi” nên luôn có mặt trong nhà. Mấy lần đợi bà vào phòng đóng cửa lại là tôi dẫn Tuyết đột nhập, nhưng rồi cũng phải đến lúc bà bắt gặp. Tôi đã tiên đoán điều đó và đã chuẩn bị ứng phó. 

Mẹ đợi tôi đưa Tuyết ra về xong, bà gọi tôi vào phòng khách, nói:

“Tú, chuyện của con và Tuyết không thể tiếp tục được đâu hai đứa còn nhỏ quá, nhỡ bầu bì thì phiền lấm, hơn nữa, đâu có loạn luân vậy được.”

“Con thương Tuyết.”

Mẹ tôi nhếch môi cười mla:

“Thương thôi đi con, mẹ biết quá mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, máu huyết của ổng đang chảy trong người con. Không có đàn bà chịu sao

thấu. Đồ dâm tà.”

Bỗng nhiên tôi thấy giận mẹ quá. Tôi vọt miệng:

“Con giống ba, giống cả mẹ nữa đấy.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, có lẽ bà tưởng tôi chưa biết chuyện của bà:

“Tú… Mây nói gì thế hở?” 

“Con nói con giống mẹ.”

“Đồ mấy dạy.”

Tôi thấy đã đến lúc công khai vấn đề, nếu không thì thật phiền phức mỗi lần đón Tuyết về đây. Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, lên tiếng ngắn gọn:

“Chuyện ở nhà kho ba tháng nay con biết hết…”

Mặt mẹ đột nhiên đổi sấc rồi trắng nhợt. Bà vừa hoảng hốt vừa nghẹn họng không biết phải đối đáp thế nào với tôi Để giúp bà thoát khỏi tình trạng bẽ bàng, đồng thời giành phần thắng và quyền lợi về mình, tôi đứng dậy bước ra ngoài, lên lầu, sau khi đã ném cho mẹ một điều kiện trao đổi:

“Con sẽ giữ khi chuyện mẹ không nói cho ba biết, mẹ yên tâm. Con thông cảm với mẹ. Đổi lại, mẹ để con toàn quyền lựa chọn cách sống, dù sao con cũng đã trưởng thành.”

Từ hôm đó tôi tránh mặt bà, và ngược lại, bà cũng tránh mặt tôi. Đứng trên sân thượng, hễ thoáng thấy hai đứa tôi mở cổng bước vào là bà biến ngay về phòng để mặc tôi và Tuyết tha hồ mây mưa, nếu không có người đàn bà giúp việc mới, tôi đụ Tuyết ngay tại phòng khách cũng chẳng sao.

Tuyết càng ngày càng quen mùi chăn gối, đến một lúc tôi có cảm tưởng nó đã qua mặt tôi từ lúc nào. Bây giờ nó chủ động trong quan hệ giữa hai đứa. Chính nó gọi điện thoại bảo tôi đến đón, chính nó cởi quần áo cho tôi, chính nó sáng chế ra nhiều kiểu làm tình mới, và cũng chính nó đôi khi chê tôi phục vụ chưa đến nơi đến chốn. Đàn bà, kinh thật. Một ìân cánh cửa phòng vừa mới khép lại, Tuyết đã đẩy tôi nầm xuống nền nhà, vội vàng lột trần tôi ra, rồi cho nó: 

“Em mới nghĩ ra một cách đụ hay lắm.”

“Hay thật không?” 

“Bảo đảm, không hay không… lấy tiền.” 

Tuyết chấm dứt câu đùa bỗng một nụ cười ướl rượi dâm đãng, đôi mắt nó long lanh với hai đuôi mắt bén như dao cau. Tôi nằm duỗi dài trên giường nôn nóng theo dõi Tuyết thoăn thoắt qua lại, chuẩn bị “chiến trường” cho trận thư hùng mới. Bao nhiêu tháng nay mỗi lần chúng tôi gặp nhau là lập tức vật nhau ra đụ hối đụ hả, tôi gần như chẳng có cơ hội nào nhìn ngám Tuyết bằng cái nhìn thưởng ngoạn trước một công trình nghệ thuật do thượng đế tạo ra. Không ngờ Tuyết đẹp đến thế. Mái tóc đen mượt, phủ kín vuông lưng phẳng. Đôi chân mày rậm, cong vòng hình lưỡi mác, mát lá răm sáng lấp lánh, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp nhìn xuống chiếc miệng rộng lúc nào cũng đỏ hồng dù không thoa son. Tất cả mọi chi tiết hòa hợp nhịp nhàng cân đối trên khuôn mặt trái soạn. Từ chiếc cổ dài đổ xuống là hai bầu ngực mạnh khỏe vươn nhọn về phía trước, với hai núm vú hồng mọng. Vòng bụng phẳng lì, chiếc rốn sâu, hông nở, mu lồn mum múp phủ mượt một lớp lông nâu đen, tụ lại giữa háng và chẻ ra hai bắp đùi săn cứng. Đẹp. Đẹp quá. Tôi nhìn mê mẩn tấm thân ngà ngọc của Tuyết, thấy lòng rạo rực mãnh liệt hệt như lần đầu được sờ mó vào thịt da một người khác phái. Không thể chờ đợi Tuyết chuẩn bị cho xong “chiến trường”, tôi vùng dậy nhào đến ôm chầm lấy Tuyết: “Em ơi, anh thương quá…”

Và há miệng cắn sâu phía sau ngấn cổ thon, một tay vòng ra phía trước siết mạnh bụng nó, một tay úp trên mu lồn, bóp nắn. Con cặc cứng như khúc củi thúc vào đường rãnh giữa hai mông đít. Tuyết thun người lại, kêu lên: 

“Từ từ đã nào, làm gì cuống thết

“Không thể từ từ được cưng ơi, anh nứng quá.”

Vừa dứt lời tôi vội quỳ xuống nền gạch hoa, đẩy một chân Tuyết lên cao. Nó mất thăng bằng lảo đảo, vội vươn tay chững vào tường. Tôi ngửa mặt, mùi lồn oi oi quen thuộc len vào khứu giác. Tôi ha mạnh một hơi dài, có cảm giác ngây ngất như say. Lồn Tuyết từ dưới nhìn lên thấy rõ hai gò mu nở nang. Tôi đẩy chân nó cao hơn nữa, khe lồn mở ra, hột le đỏ mọng. Tôi thè lưỡi thọc vào âm đạo ngoáy

tròn. Dâm thủy trơn nhớt có vị hơi mặn và béo. Tuyết một tay chống vào tường một tay nắm tóc tôi: 

“Em đã bảo từ từ để em bày anh chơi kiểu này, sướng lắm… Đứng dậy đi.”

“Cho anh bú một chút, anh thèm quá.” 

Tôi nói, miệng không rời khỏi lồn, chiếc lưỡi say sưa hoạt động. Bàn tay Tuyết bắt đầu xoắn lại, kéo mạnh lên.

Mông nó cũng lắc lư chậm rồi nhanh dần. Tuyết hít hà:

“Bú đít em, bú đít em anh ơi.”

Tôi làm theo lời Tuyết, liếm quanh rồi lách lưỡi vào hậu môn nó, đồng thời dùng hai ngón của bàn tay còn lại ngoáy thụt âm đạo. Tuyết giật nẩy liên tục: 

“Sướng, sướng, sướng…”

Lồn nó ép trên miệng tôi càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, không chịu nổi một sức nặng gần năm mươi ký đang muốn ngồi hẳn lên mặt, tôi ngã ngửa ra, nầm dài xuống sàn. Tuyết nhanh chóng chồm hổm trên miệng tôi sau khi đã xoay ngược lại. Nó vừa sàng sẩy vừa ngậm cặc tôi mút hối hả. Tôi đẩy mông Tuyết lên cao, nói:

“Chơi kiểu mới đi em.” 

Tuyết nhả cặc tôi ra:

“Ai biểu anh làm em nứng. Em phạt, không cho chơi kiểu mới. Bú đi, bú nữa, bao giờ em bảo thôi mới được ngưng.”

Tuyết phạt tôi thật. Nó ngồi thẳng lưng, thay vì nắc lồn trên miệng, nó dùng tay vạch hai mép áp vào hai bên sống mũi tôi rồi hẩy tới kéo lui liên tục. Tôi ngạt thở, nước nhờn chảy ra dầm dề len lách vào hai lỗ mũi khiến mấy lần tôi suýt sặc cố đẩy ra để thở nhưng hai tay nó xoắn mạnh tóc tôi rịt vào, miệng không ngời vừa suýt xoa vừa cười hăng hác:

“Cho anh chết… Em sướng… Cho anh chết… Ai biểu ức hiếp con người ta…”

Tuyết chà xát một lúc khá lâu. Không thở được bằng mũi, tôi đành há miệng hớp không khí, phì phò như moat lực sĩ điền kinh sắp đến mức ăn thua. Tuyết một phần đã mệt, một phần có lẽ cảm thấy đủ “đô” rồi, nó dừng lại:

“sợ chưa, còn ức hiếp con này nữa thôi?”

“Anh có ức hiếp em bao giờ đâu?”

“Thế ai từng đè con này hiếp dâm mấy tháng trước?”

“Anh thương cưng, anh muốn làm cưng sướng.”

“Thôi đi, đừng có mồm năm miệng mười. Em phạt nữa bây giờ. “

“Phạt đi.”

Tôi nói cứng. Vì biết con nhỏ đã ngất ngư. Tuyết ngã người nằm ngửa trên nền gạch hoa, háng dạng rộng, ra lệnh:

“Đụ em đi.”

“Kiểu mới đâu?”

“Đụ đi lát nữa chơi kiểu mới. Hôm nay anh liệu mà giữ thân, em bắt đụ liên tục coi còn ngoan cố nữa không.” 

Tôi trườn người với tay lên mặt nệm kéo hai chiếc gối xuống kê dưới mông Tuyết, rồi hai tay nạm hai ống chân nó, quỳ thẳng lưng đẩy cặc vào lồn. Tôi nhắp, kéo ra chậm, đóng vào mạnh, đều đặn, liên tục. Tuyết cong người ôm cứng hông tôi giật vào. Nó rên rỉ, miệng không ngớt gào từng chập:

“Đụ mạnh anh ơi, đụ mạnh nữa anh ơi. Sướng, trời ơi, sướng…”

Tôi đứng dậy, kéo cả phần hạ thể của Tuyết lên theo. Vẫn để cặc nạm sâu trong lồn, tôi bước giật lùi đến sát chiếc bàn học:

“ôm anh, co người lên.”

Tôi ra lệnh. Tuyết vòi tay ôm ngang hông tôi rồi vòng quanh cổ. Tôi đặt Tuyết nằm lên bàn, háng ở ngay góc, tiếp tục nắc. Tôi đụ ngửa, chán, lật úp lại, đụ sấp. Mệt, rút cặc ra cúi xuống bú liếm. Cứ vậy, tôi chơi dai dẳng cả tiếng đồng hồ. Tuyết càng lúc càng sướng, có khi nó hét lớn như bị chọc tiết, tôi nghĩ mẹ ở phòng kế cạnh chắc cũng nghe tiếng kêu khoái lạc của nó. Mặc kệ, cả Tuyết và tôi đều đã nắm được con bài tẩy của mẹ nên chẳng còn coi bà ra gì. Giả dụ bây giờ có mặt bà tại đây, bọn tôi cũng cứ tiếp tục đụ như thường, không chừng cả bà và bọn tôi đều nhờ thế thêm phần hứng khoái. Kể từ hôm gã thanh niên ra hành quân, mẹ chẳng còn đồ chơi, chắc bà thèm lắm. Nhớ thằng chả phải biết. Tôi tự hỏi chẳng biết mẹ có thủ dâm không? Nếu không, làm sao chịu cho thấu. Tưởng tượng cảnh mẹ “tự phục vụ”, tôi bật cười thích thú.

“Mạnh, mạnh nữa. Anh cười gì thết á sướng…” .

Tôi vừa nháp nhanh vừa hổn hển kể cho Tuyết nghe ý nghĩ của mình. Tuyết cũng bật cười:

“Ừ nhỉ… Mạnh nữa anh… Chắc thú lắm… Sâu vào anh… Bọn mình phục kích coi chơi đi anh.”

“Phải rồi, tại sao không?”

Bình luận