Đến tháng thứ tư thì người đàn bà và Liễu đều mang bầu. Mẹ nói với người đàn ông:
“Làm sao đây anh? Em có con được nhưng con Liễu thì kẹt quá. Mới mười lăm tuổi đầu đã không chồng mà chửa, làng xóm dị nghị phải biết, hơn nữa, con nó sinh ra em phải gọi bằng gì? Cháu ngoại? Anh gọi bằng gì? Con? Chà, lộn xộn quá chừng.”
Người đàn ông quyết định nhanh gọn:
“Ai phá? Nó hay em?”
“Cả nó và em.”
“Sao vậy, một người thôi chứ.”
“Con cái làm gì thêm rắc rối. Chúng ta đã có hai đứa. Con em cũng như con anh, đâu cần đẻ thêm. Cứ thế này hưởng lạc thú ở đời không sướng hơn sao?”
Mẹ thấy trong lập luận của người đàn ông có điều gì không được xuôi chảy. ông ta ích kỷ, chỉ muốn đụ, không muốn có trách nhiệm. Nhưng nghĩ sâu thấy cũng có lý. Thâm tâm bà sợ nếu có con người đàn ông sẽ chán bà, say đám với con nhỏ. Bà không muốn chuyện đó xảy ra. Thôi thì nghe lời ông ta vậy cho chắc. Cái thai mới tượng hình trên dưới một tháng nên không khó khăn làm khi trục ra. Mẹ đã quen sinh đẻ chẳng mệt bao nhiêu, duy con nhỏ có hơi yếu sức. Nó phải bồi bổ tịnh dưỡng cả tháng mới lấy lại phong độ.
Cả ba tiếp tục sống chung hòa bình. Làng xóm nhìn vào thầm khen đó là một gia đình hạnh phúc, vợ chồng con cái hòa thuận thương yêu nhau hết lòng. Chẳng ai có thể ngờ mối quan hệ loạn luân của họ bên trong cánh cửa khép kín.
Một năm nữa trôi qua. Liễu bây giờ, nhờ thể chất khỏe mạnh, và nhờ hơi trai, đã nẩy nở hoàn toàn. Lông lồn đã mọc rậm, vú đã nung núc. Càng lớn nó càng dâm. Người đàn ông cùng một lúc phải phục vụ cả hai mẹ con nên sắc diện có vẻ xuống trông thấy. Dù vậy ông ta không thể dừng được. Một phần vì ham hố, một phần nữa, mẹ “cảm thông” cho ông ngơi nghỉ thì con lại “ngoan cổ' bắt đụ bằng được, tình trạng sẽ hết sức nguy ngập nếu đứa con trai của mẹ không về kịp.
Bướng về bất chợt chàng thông báo trước. Mẹ vừa mừng vừa lo, Liễu cũng thế. Nếu hắn biết được mối loạn luân này, chí nguy. Liễu không còn ngủ chung với mẹ và dượng, nhưng vẫn tranh thủ bất cứ cơ hội nào có thể được để bắt dượng phục vụ. Nhiều đêm nó nầm trằn trọc đợi Bướng ngủ say, rón rén mò vào buồng. Mẹ cảnh giác nhiêu lần, Liễu vẫn không nghe. Sự đòi hỏi của nhục dục mạnh hơn lý trí Nó biết như vậy là liều lĩnh, nhưng không dừng được. Đụ, với nó bây giờ đã trở thành một nhu cầu bức thiết, có lẽ còn quan trọng hơn cả cơm ăn áo mặc.
Bướng chẳng phải là một chúng con trai vô tâm, vả lại hơn một năm sống lang bạt giang hồ, tiếp xúc với đủ mọi thành phần cặn bã của xã hội, Bướng thừa kinh nghiệm để nhận xét, suy luận. Chỉ ở nhà chưa đầy một tuần, hắn đã đoán thấy cái quan hệ loạn luân giữa ba người.
Một hôm đợi mẹ và người đàn ông đi vắng, nó chộp con em gái trói gô vào chân giường, tra khảo.
Nhìn con dao sáng lóe và nhất là đôi mắt đục ngầu giận dữ của thằng anh, Liễu run bần bật sợ hãi. Nó biết, sẽ chẳng thể giấu gì được. Càng giấu, càng chết thảm, nó còn lạ gì tính tình anh. Rất nhanh, Liễu suy nghĩ, chỉ còn con đường tương đối an toàn là đổ lỗi cho mẹ và dượng. Vì vậy, khi Bướng vừa mở miệng hỏi, con nhỏ đã tuôn tuồn tuột mọi chuyện, rồi vừa khóc vừa kết luận:
“Em bị bắt ép, không dám chống đối. Phải chi có anh ở nhà, em đâu đến nỗi nhục nhã thế này…”
Bướng vung tay tát thẳng cánh vào mặt con nhỏ, rít lên:
“Ngựa cái. Mẩy tính chạy tội đấy à? Mẩy không bằng lòng thì chúng nó làm gì được mày? Bộ chỗ này là rừng xanh núi đỏ hoang vu chắc. Bộ hàng xóm láng giềng chết hết rồi chác?”
Con nhỏ khóc nghẹn. Cái tát trời giáng khiến nó càng sợ điếng:
“Anh Hai… Em nói thật mà. Em bị bắt ép thật mà…”
Bướng dí con dao vào cổ con nhỏ, hai mắt nó trợn trừng:
“Mẩy còn sủa thêm một tiếng nữa, tao thọc huyết ngay.”
“Dạ… Em lạy anh, anh Hai. Tha cho em… Em không dám… Em biết lỗi rồi. Anh Hai, em lạy anh…”
Bướng bỏ tay xuống, Hắn bỗng ông mặt nấc lên, giọng hắn vừa phẫn nộ vừa uất nghẹn:
“Trời ơi, ba ơi. Nhục nhã khốn nạn biết chừng nào.”
“Anh Hai… Tha cho em.”
Bướng quay ngoắt nhìn xoáy vào mặt con nhỏ. Ngọn dao sáng lóa trên tay. Hắn đứng bất động một lúc, rồi thở dài lắc đầu:
“Tao tởm quá. Giết mày còn thua giết một con vật.”
Hắn bước lại gần cởi trói cho con nhỏ, ra lệnh:
“Bắt đầu từ bây giờ tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa. Cút đi cho thật xa và đừng bao giờ trở lại, nghe chưa?”
Liễu mừng phát run. Nó chạp tay xá anh mấy cái, miệng dạ như máy rồi lủi vội vào trong thu xếp quần áo. Nó biết thằng anh đang yếu lòng vì nghĩ đến tình máu mủ, nếu không chuồn sớm, mẹ, dượng về, hắn nổi cơn điên thì hậu quả thật khó lường. Khi Liễu trở ra, Bướng đang ngồi cạnh cửa sổ, đầu gục xuống trong tư thế chịu đựng, Liễu thấy lòng se lại, một cảm giác hối hận dấy lên, nó muốn nói với anh vài lời, nhưng nỗi sợ hãi khiến nó không dám mở miệng. Liễu đến cạnh anh, lí nhí:
“Anh Hai, em đi.”
“Cút nhanh.”
Bướng hét. Liễu giật thót, bước vội ra cửa. Bỗng Bướng gọi giật:
“Liễu.”
Con nhỏ lại giật thót, dừng lại quay nhanh nhìn anh, mặt mày tái xám, chờ đợi.
“Có then không?”
Liễu thở phào, nó nói:
“Dạ có chút đỉnh.”
Bướng móc túi lấy ra một xấp bạc vất về phía con nhỏ:
“Cầm lấy. Ra tỉnh, rán kiếm công việc đàng hoàng mà làm. Mấy mà làm ớ thì dù có trốn lên trời cũng chẳng thoát đâu, nghe chưa?”
“Dạ, em nghe, anh Hai.”
Liễu ra khỏi nhà. Nó cố đi nhanh, không dám quay nhìn lui. Từ nay, chẳng biết cuộc đời nó sẽ trôi nổi thế nào. Liễu nhớ đến mẹ, đến dượng. Bướng sẽ xử trí với hai người ra sao? Bỗng nhiên Liễu ứa nước mất. Phần nó coi như đã thoát, nhưng còn mẹ, còn dượng. Linh tính báo cho Liễu biết, thảm kịch lớn sẽ xảy ra dưới mái nhà kia, mái nhà Liễu đã sinh ra, đã lớn lên, và đã biết thế nào là va chạm xác thịt. Ngồi trên chiếc xe đò chật như nêm chờ khởi hành, cơn sợ trong lòng rút dần đi, đồng thời một mối sợ khác lại đến, mối sợ này cũng lớn không kém. Mười sáu tuổi xa lạ với sinh hoạt tỉnh thành, nó sẽ sống ra sao, bằng cách gì? Chẳng bà con họ hàng, chẳng bè bạn thân quen, nó linh cảm tương lai mình sẽ là một chuỗi dài những bất hạnh. Bỗng nhiên nước mắt Liễu trào ra. Ban đầu nó chỉ khóc âm thầm, giấu mặt sau vành nón lá, nhưng khi chiếc xe chuyển bánh rời bến, con nhỏ không thể kìm chế được, bật thành tiếng nức nở. Người đàn bà ngồi cạnh Liễu lên
tiếng:
“Sao vậy cháu?”
Liễu cắn răng cố nuốt tiếng khóc xuống nhưng vẫn không được. Người đàn bà đưa bàn tay đặt trên vai nó, lặp lại câu hỏi:
“Sao vậy, nói cô nghe, may ra cô giúp được gì không?”
Liễu hơi ngước lên, liếc nhanh người đàn bà. Đó là một thiếu phụ trạc bốn mươi, không đẹp nhưng trông bề ngoài, từ cách trang phục đến giọng nói, Liễu đã có ngay cảm tình. Bà ta rút chiếc khăn “mùi xoa” trong chiếc ví da đưa cho Liễu, mỉm cười thân thiện:
“Lau nước mát đi rồi nói cô nghe.”
“Cháu Cháu…”
Nó lúng túng. Phải nói thế nào đây? Dĩ nhiên không thể khai thật mọi chuyện, nhưng người đàn bà hỏi bất ngờ quá nó chưa nghĩ ngay ra được một “thảm kịch” bi đát khác thay thế. Người đàn bà âu yếm vuốt tóc Liễu:
“Nói đi, cháu.”
“Cháu Cháu bị mẹ kế đuổi đi…”
Người đàn bà nhìn năm dấu ngón còn hằn trên má Liễu tận bầm, bà ta chép miệng, thở dài:
“Lại chuyện dì ghẻ con chồng! Thế ba cháu đâu?”
“Ba cháu chết trận năm ngoái. Mẹ kế cháu định lấy chồng khác nên ngày nào cũng dựng ra lý do để mầng chửi đánh đập cháu. Lần này bà ấy quyết liệt đuổi cháu ra khỏi nhà. “
“Quân khốn nạn! Thế cháu không có bà con họ hàng ở đây à?
“Dạ không.'-
“Bây giờ cháu tính đi đâu?”
“Dạ, cháu không biết.”
“Tội nghiệp cháu tôi, quê mùa mơn mởn thế này không khéo lại rơi vào tay tú bà thì khổ đời.”
Người đàn bà quay qua chung quanh, hỏi:
“ông bà nào có cách gì giúp cô bé này không? Tôi ở tận miền Trung, lại vợ lính nay đây mai đó…”
Một người đàn ông mập phì, giọng lơ lớ lên tiếng:
“Ló piếc lầu ăn giặt đồ không?”
Liễu gật đầu.
“Lược dồi. Pầng lòng ở dzới ngộ không? Trả tiền làng hoàng lớ. Nhà ngộ a người, chỉ ló hai dzợ chồng hai lứa con à.”
Liễu lại gật đầu. Nó mừng thầm. Trông gã ba Tàu này có vẻ hiền lành chất phác, chác nương tựa được. Người đàn bà cũng mừng, bà ta vui vẻ nói:
“Cháu gặp may mắn rồi. Rán chịu thương chịu khó một thời gian, dành giùm ít tiền rồi về quê lấy chồng làm ăn nghe không?”
Liễu dạ nhỏ. Nó quay mặt nhìn ra bên ngoài. Nắng cháu rực rỡ phủ trên những thửa ruộng úng nước chỉ còn trơ chân rạ. Chiếc xe chạy chậm, ì ạch trên mặt lộ gập ghềnh. Dù đã yên tâm với những ngày sắp tới nhưng lòng Liễu không khỏi không ngậm ngùi. Từ nay, biết bao giờ nó mới có cơ hội gặp lại mẹ, dượng và chúng anh? Liễu lại thấy khóe mắt cay cay. Nó nuốt nước bọt, cố đẩy tiếng khóc xuống tận đáy lòng.
Liễu theo người đàn ông về nhà ông ta.
Vừa bước chân qua'cửa, Liễu đã cảm thấy thất vọng. Căn nhà tối âm u, tường vách đem xỉn, toát ra một thứ mùi nồng nồng cay cay như mùi khói. Gã ba Tàu nói:
“Nhà không có ai, hai lứa nhỏ li học, mẹ ló li pan ngoài chợ tối mới dzề. NI li tắm dứa cho sạch sẽ mát mẻ dzồi tính.”
Căn nhà có một gác lửng dùng làm phòng ngủ cho cả gia đình. Phía dưới, ngổn ngang thúng mủng, cần xé và những gói giấy lớn, Liễu đoán có lẽ hàng hóa buôn bán của vợ chồng ông ta. Căn bếp chật chội như một cái hang, cạnh tủ chén bát, chiếc giường suất nhà binh không có nệm, thay vào đó là tấm ván ép, trên trải manh chiếu tuy chưa rách nhưng đã cũ mèm, xỉn màu đen bẩn. Gã ba Tàu cho Liễu biết đó là chỗ ngủ của nó. Liễu ngao ngán nhìn “cơ ngơi” mới mình sẽ tá túc chưa biết đến bao giờ. ở quê, tuy nhà tranh vách nứa nhưng sáng sủa thoáng mát, nhất là từ ngày dượng lấy mẹ, nhờ vào số của cải ông ta mang theo, Liễu có một cuộc sống tương đối thoải mái. Nếu Bướng không đột ngột trở về và khám phá ra quan hệ bất minh giữa ba người, thì theo dự tính của dượng, vài tháng nữa sẽ cho thợ cất lại ngôi nhà, tường gạch mái ngói hẳn hòi. Hạnh phúc biết bao nhiêu. Liễu lại rơm rớm nước mắt chực khóc. Gã ba Tàu dỗ dành:
“Lín li, lín li. ở lây tốt lấm mà. Gia lình ngộ ai cũng hiền hết, không có ức hiếp lị đâu. Lín li, lín li mà.”
Buổi chiều, hai đứa nhỏ đi học về. Đó là một thằng con trai khoảng mười bốn mười lăm và con em gái nhỏ hơn chút đỉnh. Nhìn chúng, Liễu càng chán hơn, quần áo chim cò vằn vện, mặt mũi trâng tráo, giọng nói nửa Tàu nửa ta lới chới phải vừa nghe vừa đoán, và mất dạy như quân đầu đường xó chợ. Nhà cửa chật chội, hàng hóa chất bừa bãi phải len lách mới có lối đi, chúng bất cần biết, con em gái nghi thằng anh trai cuỗm mất mấy chục bạc nó giấu dưới gối, cong cớn:
“Mấy nuốt chẳng trôi đâu, nghẹn họng chết tươi cho mà xem.”
“Có tiền không giữ mất rán chịu. Mấy chục của mấy chẳng đáng cho tao chùi đít, thèm vào.”
“Mấy dám thề không? Tao rành mấy quá mà, có máu què g mấy chẳng lấy.”
“Ê đụ mẹ không hỗn nghe mấy, tao tát phù mỏ bây giờ “Mấy dám? Ngon nhào dzô, tao đéo sọ mấy đâu, đừng có hù.”
Thằng anh nhảy qua một kiện hàng. Con em phóng chạy. Chúng vừa hò hét chửi rủa vừa đuổi nhau, va vào đồ đạc ngã đổ lỏng chỏng. Gã ba Tàu vớ cây chổi lông gà rượt đánh, miệng ngoạc lớn líu lo hăm dọa, nhưng chúng chẳng tỏ một dấu hiệu sợ sệt, vẫn tỉnh queo hất tung những gói hàng, những cần xé, những thúng mủng làm chướng ngại vật ngăn trở bước tiến của “địch”. Liễu ngẩn ngơ đứng nhìn hoạt cảnh diễn ra trước mắt, vừa buồn cười vừa bực bội. Cứ thế này, chắc dọn đẹp mờ người mỗi ngày chứ chẳng chơi?
Liễu nôn nóng chờ bà chủ về, may ra bà ấy hiền lành dễ chịu, đỡ khổ. Nhưng khi vừa nhìn thấy bà ta, Liễu đâm hoảng. Trời, chưa bao giờ Liễu gặp một nhân dáng dị hình đến thế, chẳng khác nào bao gạo trăm ký biết di chuyển! Bà vợ, theo Liễu đoán, chắc chắn không hiền như ông chồng giới thiệu, bởi cứ nghe cái giọng nói the thé và cặp mắt láo liên của bà ta, kẻ u tối nhất cũng không thể không có kết luận rằng nếu ai đó chẳng may làm bà ta phật lòng, nhiều phần bị xé xác như chơi. Bà chủ hỏi:
“Cô em nhiêu tuổi?”
Người đàn bà này có lẽ tiếp xúc thường xuyên với người Việt nên giọng nói khá rõ ràng, chữ dùng cũng khá chính xác. Liễu trả lời, ăn gian chút đỉnh:
“Dạ, mười bảy.”
Bà chủ nhìn xoáy vào thân thể Liễu, từ đâu đến gót chân. Qua tia nhìn đó, Liễu có cảm tưởng mình đang bị lột trần truồng, không một mảnh vải che thân:
“Con gái tuổi này, chà…”
Bà ta bỏ lửng câu nói, dừng một chút, tiếp:
“ờ thành phố bọn con trai đàn ông ghê lắm nghe chưa, liệu mà giữ thân.”
“Dạ.”
“Công việc ở nhà này cũng chẳng có chi nặng nhọc, buổi sáng ra chợ lấy đồ tui mua sẵn về nấu nướng cho hai đứa nhỏ trưa về ăn, sau đó mang ra cho vợ chồng tui rồi phụ bán với tui. Dzậy thôi. CÔ em làm được không?”
“Dạ được.”
“Tui cần nhất là tính thiệt thà. Không thiệt thà không xong đâu.”
Trong câu nói, Liễu biết, có hàm ý đe dọa. Nó không trả lời, lặng lẽ dọn dẹp mớ chén bát dường như cả nhà đã sử dụng từ hôm qua, vẫn còn để ngổn ngang trên mặt bàn, đóng váng hôi tanh.
Thật tình, Liễu rất không muốn trú ngụ trong căn nhà này.
Nhưng biết làm thế nào hơn!
Thôi thì tạm chịu đựng một thời gian, dần dà quen nước quen cái sẽ tính. Nó đành nhủ thầm với lòng. Ít nhất cũng giữ được lời hứa với Bướng: không rơi vào con đường bán trôn nuôi miệng!
Từ hôm đó buổi sáng Liễu lo việc nhà, chợ búa, cơm nước, giặt giũ cho cả gia đình. Buổi chiều ra chợ phụ với bà chủ bán hàng. Bà ta có một vựa tạp phẩm, cung cấp với giá sỉ đủ mọi thứ thượng vàng hạ cám. Người đàn ông mỗi tháng vài lần xuống các tỉnh nhỏ lùng tìm nguồn hàng. Bất cứ thứ gì trúng mùa và rẻ là ông ta thu mua. Từ cau trầu đến trái cây, đường trà, cá tôm khô… không chừa thứ gì, kể cả những mặt hàng quốc cấm như thuốc phiện tuôn về từ ngã biên giới. Trông bề ngoài, gia đình này có vẻ xập xệ, nhưng cứ suy ra từ thu nhập mỗi ngày, Liễu đoán họ khá giàu có. Sống trong thế giới của người Tàu một thời gian, Liễu dần hiểu ra, chính họ, những con người trông “chẳng giống ai” đó mới là chủ nhân thực sự đang nắm giữ nguồn mạch kinh tế quốc gia. Ngược hẳn với dân Việt Nam, lúc nào cũng hào nhoáng bên ngoài nhưng thực chất rách bươm như xơ ma, giật đầu này vá đầu kia, cốt lòe thiên hạ hầu giữ chút “danh thơm”. Chưa bao giờ Liễu thấy câu tục ngữ “thùng rỗng kêu to” hợp với cá tính dân tộc hơn!
Dần dần, Liễu cũng quen nếp sống mới.
Chỉ khổ một nỗi, ban ngày quần quật với công việc nó không có thì giờ suy nghĩ viển vông, nhưng khi đêm về, trằn trọc trên mặt ván khô cứng, Liễu nhớ quá cảnh sống ở quê nhà, và nhất là nhớ mùi chăn gối với dượng. Bao nhiêu lần thèm khát hơi hượm dượng, thèm cầm trong tay con cặc cương cứng, thèm ngậm nó vào miệng, thèm nhìn thấy đầu dượng rúc giữa háng, thèm chiếc lưỡi mềm lách sâu bên trong âm đạo, thèm ngồi trên miệng dượng nấc nẩy, thèm cùng với mẹ giành nhau được đụ trước, thèm khúc thịt cong cong liên tục thụt ra thụt vào, cọ xát hai bên vách lồn, có lúc thúc thốn tới đầu tử cung, vừa nhột vừa tê mê đến khoái ngất… Liễu thèm đờ đẫn xác thân, nó trăn qua trở lại, ép cứng chiếc gối giữa hai bắp vế ghì siết, cảm nghe từng mạch máu căng nở, rần rật. Liễu đưa tay xuống, thúc vào quần, tự bóp nắn trên phần thịt mềm giờ đã rậm rạp lông lá, hai ngón tay nó chập lại, móc sâu vào bên trong ngọ ngoạy hoặc chà xát cuống cuồng trên mồng đóc.
Liễu tự đi tìm cảm giác tuyệt đỉnh. Dĩ nhiên nó cồ tìm thấy, nhưng dù sao cũng chẳng thể nào khoái lạc bàng “người thật việc thật?”
Một hôm ở chợ Liễu nghe mấy bà sồn sồn đấu hót chuyện gối chăn, trong đó có mục thủ dâm và những phương cách. Nó thích thú làm. Tối đó, trước khi về nhà Liễu ghé mua một gói hột é. Đợi mọi người đã rút lên gác đi ngủ, Liễu chỗi dậy lục tìm mảnh vải cũ cùng kim chỉ may một cái bọc dài hai gang tay, đường kính to hơn dương vật dượng một chút, xong nó dồn hột é vào bên trong, cột túm lại rồi ngâm nước. Chỉ một lát sau hột é nở ra, căng cứng túi vải Liễu thích thú nhìn dụng cụ thủ dâm, đưa tay sờ thử, cũng mềm mềm, nhớt nhớt không khác gì con cặc đang lúc đụ. Nó vội vã cởi quần nằm ngửa, dạng rộng háng rồi một tay xoa mồng đóc, một tay thụt nhanh con cặc giả vào âm đạo, mắt nhám lại, vẽ ra trong đầu hình ảnh đang giao hoan với dượng, với mẹ. Lần dó, nó thỏa mãn gần như hoàn toàn.
Kể từ hôm khám phá ra lối thủ dâm trên, đầu óc Liễu tương đối trở lại trạng thái quân bình, nó còn sáng chế thêm cách làm gia tăng khoái cảm: Liễu tìm vài sợi cước mảnh xỏ qua dầu “dương vật”, thất lại, cho chĩa ra như râu mèo, mỗi mối cước dài non một đốt ngón tay, xong dùng dây gai buộc con cặc giả thẳng đứng trên chiếc gối ôm rồi trèo lên, khi nằm sấp, khi ngồi chồm hổm, nắc, thụt… Những sợi râu kia cả quanh vách âm hộ, vừa nhột vừa sướng còn hơn cả cặc thật. Liễu “đừ' liên miên, không đêm nào nghỉ, có đêm vài ba lần. Đến nỗi chỉ trong vòng nửa tháng, bao vải rách toạc, Liễu phải may cái khác, bằng loại vải dày hơn ,chắc hơn. Liễu ở với gia (rỉnh này được gần một năm thì biến cố xay ra.
Gã ba Tàu sau một chuyến thu mua trở về, vì vác nặng trượt té gãy chân phải nằm dưỡng thương gần hai tháng. Trong hai tháng đó vợ ông ta thay thế chồng xuống tỉnh tìm kiếm nguồn hàng. Váng vợ, lại nằm không, gã đâm thèm của lạ. Một đêm gã mò xuống dê dẫm Liễu. Con nhỏ lúc đầu nhất định không chịu. Thật ra nó chẳng còn “tiết sạch giá trong” gì để mà giữ gìn, nhưng vì một phần, Liễu sợ gã ăn quen, cứ ới lại với nó mãi, sẽ có ngày bà vợ biết, toi mạng. Một phần nữa, gã ba Tàu trông… tởm quá, người ngợm hôi như chuột chù, bụng nung núc mỡ, lúc nào cũng bóng nhẫy mồ hôi dầu. Làm tình với một người như thế thà thủ dâm còn sướng hơn. Liễu cân nhắc lợi hại, thấy hại nhiều hơn lợi nên quyết liệt “treo cao giá ngọc”. Cho đến khi gã ba Tàu dúi cho nó một cọc bạc dày cộm, còn hứa sẽ chi dài dài, thì Liễu xiêu lòng. Cũng chẳng sứt mẻ gì, cứ nhắm mắt cho gã thỏa mãn, không sướng nhiều cũng sướng a, lại có thêm mớ tiền làm vốn. Liễu còn nhớ lời người đàn bà gặp trên xe. Phải, gắng chịu đựng một thời gian, có tiền, về quê lấy chồng làm ăn. Dẫu sao trong con người Liễu cái “tính bản thiện” vẫn còn. Chẳng ai muốn số phận mình mãi trầm luân trong dòng đời bất hạnh mãi.
Gã ba Tàu thấy Liễu khứng chịu, sướng quá, vội vàng cởi ngay quần áo leo lên nằm cạnh. Gã ôm cứng Liễu, hôn hít loạn xạ kháp mặt mũi thân thể nó, khi bàn tay gã đặt được trên chiếc mu lồn mum múp căng cộm, cảm nghe da thịt Liễu hâm hấp nóng, nham nhám hàng nghìn sợi lông mượt thì đầu óc gã đã như mụ mẫm. Gã mò sâu xuống một tí nữa, đường chẻ mở ra, ướt nhớt trên mấy đầu ngón tay.
Gã ba Tàu lắp bắp:
“Ngộ thương lị… Cho ngộ pú lồn li.”
“ông chủ cũng biết bú lồn à?”
“Giết chớ, giết chớ, ngộ pú lồn hay lắm lớ.”
“Vậy ông chủ bú đi.” '
“Lược… Lược… Ngộ pú ngay mà.”
Gã bò xuống phía dưới, thè dài lưỡi liếm quanh háng Liễu rồi ngậm hột le nuốt mạnh. Dần dần, Liễu thấy gã ba Tàu chẳng những biết bú lồn mà còn bú rất thiện nghệ, không chừng còn thiện nghệ hơn cả dượng nữa. Gã bú liếm một lát rồi chồm dậy chạy đi tìm một nải chuối, gã bóc vỏ đút cả trái chuối chín vào âm đạo, xong dùng tay ép mạnh hai mép lồn cho phọt ra, kê miệng ăn ngon lành. Cứ thế, gã nhét hết trái này đến trái khác, dễ chừng đến name sáu trái mới thôi. Gã ba Tàu ngồi dậy đưa tay chùi mép, liếm môi:
“Ngon quá lớ, lồn lị thơm quá lớ.”
“ăn nữa đi.”
“ăn chớ, ngộ không có giết chán mà.”
Gã tụt xuống ngồi bệt trên nền nhà, kéo háng Liễu ra mép giường, tiếp tục “ăn”. Liễu nhắm nghiền hai mắt, vòi tay xoắn chặt mái tóc gã rịt mạnh vào, tận hưởng cảm giác nhột tê sướng khoái, trong đầu dựng lại hình ảnh những trận làm tình với dượng và mẹ. Nó tưởng tượng gã ba Tàu là dượng, nó tưởng tượng thêm mẹ đang bò dưới nền gạch, ngửa mặt ngậm con cặc to cứng của ông ta, hai bàn tay bóp nắm hai hòn dái và thụt vào hậu môn ông, trong lúc ông vừa bú lồn nổ vừa vòi tay ra sau móc lồn mẹ.
Bỗng gã ba Tàu đứng dậy nâng đầu Liễu áp vào hạ bộ gã:
“Lị pú ngộ đi.”
Liễu dấy nẩy:
“ông chủ không tắm, tui không bú đâu.”
“Sạch mà, ngộ sạch lắm mà.”
“Không, đụ tui đi, lần sau tấm rửa thơm tho tui mới bú.”
Gã ba Tàu hơi cụt hứng nhưng cũng phải chiều Liễu. Gã vẫn đứng dưới đất, cầm cặc đút vào. Liễu dạng rộng háng, vòi tay nam hai bàn chân kéo lên cao cho cặc ngập thật sâu. Gã ba Tàu chơi không dai, lại mập quá nên chỉ nhắp năm mười cái lại ì à ì ạch dừng lại thở. Liễu bực bội bảo gã nằm ngửa trên giường rồi leo lên nắc. Nhưng gã đã ra từ bao giờ, con cặc mềm èo, xui lơ! Liễu cằn nhằn:
“Ông chủ yếu quá. Lần sau tui không cho nữa đâu.”
“NI thông cảm mà. Lâu quá ngộ không lụ mới dzậy mà, pảo lảm chút lữa lị lụ sướng lắm mà.”
Liễu chán nản nằm vật ra. Cơn động tình chưa lên đến cao điểm đã mãn cuộc ngang xương. Hai mép lồn nó còn căng cứng, máu huyết còn rần rật. Nó tức quá kéo đầu gã ba Tàu kẹp cứng giữa háng, rồi vừa chà xát khuôn mặt nung núc mỡ của gã trên mu lồn, vừa dùng tay xoa mồng đóc Cuối cùng nó cũng đi đến cực điểm sướng ngất.
Gã ba Tàu tự nhủ mình đang gặp một địch thủ lợi hại, ngày mai trước khi đụ phải bán vài bi thuốc phiện mới mong địch lại con nhỏ.