Chiếc xe lam chuyển bánh. Người đàn bà – Liễu, sau hai mươi năm lăn lóc bụi đời, không biết từ bao giờ đã mang một tên mới, bà Tư – kéo cái giỏ mây vào sát chân, nhường chỗ cho thiếu phụ ngồi đối diện duỗi chân. Thiếu phụ nhìn bà ta, hơi mỉm cười tỏ dấu cảm ơn. Bỗng từ dưới đường một thằng bé phóng lên, nó nhanh như điện, vòi tay giật cái ví da bà Tư đeo trên vai rồi nhảy xuống định biến vào đám đông lố nhố dưới bến. Nhưng thanh niên ngồi ngoài cùng cũng nhanh không kém, anh ta chụp được cánh tay thằng nhỏ. Hắn hoảng hết bỏ chiếc ví, kê miệng cắn vào mu bàn tay thanh niên. Anh ta kêu ối một tiếng lớn, buông tay, thằng nhỏ lỉnh mất. Chiếc ví xổ tung, giấy tờ, tiền bạc, hình ảnh văng ra ngoài, rơi xuống đất. Mọi người nhao nhao:
“Giựt xách, giựt xách…”
Và nói lớn về phía trước, yêu cầu tài xế dừng bánh. Bà Tư mặt mày hỡi hải, vội vàng nhảy xuống xe, thu nhặt lại mọi thứ linh tinh vung vãi, miệng không ngớt than trời và nguyền rủa thằng ranh con khốn nạn. Một tấm hình photocopy đã nhàu nát nhưng còn khá rõ nét rơi sát chân thiếu phụ, cô ta nhặt lên, nhìn, thốt kêu:
“ồ, giống quá?”
Bà Tư đã bước trở lên xe, nghe thiếu phụ nói, giật mình nhìn xoáy vào mắt cô ta:
“cô nói sao? Giống, tấm hình… Giống ai?”
“à . à. Có thể người giống người, nhưng… vô lý, y khuôn cái kiểu chụp…”
“Cô nói ới. Giống ai.”
“Chắc bà con họ hàng với ông chủ tôi. Tấm hình này giống như đúc tấm hình được phóng lớn của thân phụ ông chủ tôi.”
“Cô chắc không, giống lắm à?…”
“Ngày nào tôi cũng quét bụi trên bàn thờ, làm sao không chắc?”
“ông chủ cô tên gì.” '
“Phan, Trần Mạnh Phan.”
Trần Mạnh Tường. Trần Mạnh Phan. Đúng rồi. Không chạy đâu được nữa. Bà Tư mừng suýt bật kêu thành tiếng lớn. Thằng ranh con, cảm ơn mấy, nếu mầy không giựt cái ví làm sao tao có được may mán bạc triệu này? Tuy nhiên để thiếu phụ đừng thắc mắc, bà Tư cố giữ khuôn mặt bình thường, bà ta cười rất hiền:
“Trần Mạnh Phan, phải, cô nói phải, chỗ họ hàng với tôi”
Đợi thiếu phụ xuống xe, bà Tư xuống theo, thân mật nắm tay cô ta, nói:
“Tôi dặn cô điều này, làm ơn giúp tôi nhé?”
“Tôi với anh Phan lâu lắm chẳng gặp nhau. Anh ấy là anh họ của tôi đấy. Có lẽ tôi sẽ đến thăm ảnh một ngày gần đây Để dành cho ảnh một bất ngờ, xin cô đừng nói lại với bất cứ ai trong gia đình ông Phan là đã gặp tôi, nhé.”
Thiếu phụ hơi lấy làm lạ. Bà con gần gũi thế, lại ở chung trong một thành phố mà lâu lắm chẳng gặp nhau, lại chơi trò bất ngờ với không bất ngờ. Thiếu phụ liếc nhanh mắt quan sát người đàn bà, trông hình dáng, cách trang phục thì bà này chắc chẳng khá giả gì. Có lẽ vì mặc cảm giàu nghèo chênh lệch thái quá khiến họ xa cách nhau cũng nên. Thiếu phụ nói:
“Dạ, bà đã dặn tôi sẽ nhớ.”
“Cảm ơn cô trước.”
Bà Tư nói xong móc ví lấy ra mấy tờ giấy trăm dí vào tay thiếu phụ:
“Biếu cô uống nước. Đừng ngại. Thể nào tôi cũng sẽ gặp cô tại nhà anh Phan nay mai…”
Thiếu phụ lại ngạc nhiên, nhưng cô ta nghĩ chuyện của gia đình nhà chủ, mình chẳng cần thắc mác làm gì, bà này coi bộ hào phóng, mình chắc sẽ còn được bà ta “U xì” nữa. Cô ta vui vẻ cảm ơn bà Tư rồi quay lưng bước chậm. Đợi thiếu phụ đi một quãng xa, bà Tư cẩn thận theo sau. Bà ta dừng lại bên kia đường, sau một gộc cây lớn, nhìn thiếu phụ khuất bóng phía sau hai cánh cổng sắt một ngôi biệt thự khá lâu mới ngược đường trở lại bến xe. Hai mươi năm, niềm hy vọng của bà Tư thêm một lần nữa lóe ngọn bùng cháy.
Dà Tư ngồi dậy bước xuống giường đến bàn róc một ly nước lọc, ngửa cổ uống cạn. Trong bóng tối lờ mờ của ngọn đèn ngủ đỏ cạch, thân thể bà như được phủ một lớp phấn, xóa hết những đường nét thô kệch và nhất là làm cho nước da như trắng và mịn màng ra. Đôi vú đồ sộ đã chảy xệ tuy không hấp dẫn như của chị Hai, mẹ và nhất là Tuyết, nhưng nó vẫn có một hấp lực nào đó. Tuy nhiên đối với người đàn bà này phần ngoại hình không khiến tôi quan tâm bầng kinh nghiệm bà ta đã thu thập được trong mấy mươi năm chìm nổi giữa chốn giang hồ. Bà đã làm tôi mê mẩn, thống khoái đến từng ngọn lông măng. Từ hôm được ân ái với bà Tư, tôi bỗng thấy Tuyết a hấp dẫn hơn, tuy vẫn đi lại với nó thường xuyên.
Bà Tư uống xong ly nước, trở lại giường nằm xuống vị trí cũ. Bà ta nói:
“Tú muốn đụ nữa không?”
“Lúc nào Tú cũng muốn. ước gì Tú có thể đụ liên miên giờ này qua giờ khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác…”
“Sức voi à?,
“VI vậy Tú mới nói ước gì.”
“Nghỉ một chút mình bày cuộc khác, nhé?”
“Nhưng bà chưa kể hết chuyện. Từ lúc gặp thiếu phụ rồi sao nữa? Chắc thất bại không lấy được số tài sản kia chứ gì? Nhưng bà nói đang là chủ động kia mà, tại sao…xuống dốc thếnày.”
“à Từ từ tôi sẽ kể, vội gì Tú, tôi còn ở đây dài ngày dài tháng mà.”
“Chuyện bà kể hấp dẫn quá, tôi muốn nghe.”
“Chưa thấm vào đâu so với sự thật. Lâu ngày quá trí nhớ tôi lụt đi nên nhiều chi tiết đã mù mờ. Để từ từ nhớ lại tôi sẽ kể tiếp Tú nghe. Hai mươi mấy năm, biết bao nhiêu điều, nhất là chuyện ân ái hưởng lạc.”
“Mới sơ sơ mà Tú đã ngất ngư, nếu học hết được ngón nghề của bà, chắc Tú phải đi bầng cả hai tay.”
Bà Tư cười, ôm siết tôi vào lòng, bàn tay bà xoàn lấy con cặc tôi bà vuốt chậm từ gốc lên đến ngọn rồi giật mạnh ra sau. Tôi nghe một tiếng “cắc” như người ta bẻ đốt ngón tay, Con cặc đã cứng càng cứng hơn. Bà lại cúi ngậm.
Tôi cũng nói bà xoay lại, bú lồn bà. Sau màn bú liếm, bà Tư nói:
“Tôi dạy Tú chơi kiểu này, độc đáo lắm.”
Nói xong bà Tư đến sau bức bình phong kéo cái giá gỗ đã móc sẵn chiếc võng gai ra để giữa phòng. Chiếc võng nay vào mùa hè ba mẹ tôi thường cho kê ngoài hàng ba hoặc dưới tàng lá rậm của cây trứng cá để ông bà nằm đắc sách. Từ ngày mỗi người trong gia đình đuổi theo những thú vui riêng, chiếc võng bị bỏ xó trong kho. Bà Tư bảo tôi leo lên nằm ngửa chĩa dương vật thẳng đứng, xong bà bước một chân qua người tôi, vạch lồn ngồi xuống, cho dương vật vào âm đạo, thụt dầu. Tôi thấy chẳng có gì mới lạ cách đụ này bình thường, khác chăng là thay vì nằm trên giường hoặc nền gạch hoa thì nằm trên võng:
“Kiểu này đâu mới mẻ gì bà Tư?”
“Đừng nóng, từ tử cho trơn tru rồi hãy tính.”
Khi nước nhờn đã tiết ra khiến dương vật tiến thối dễ dàng, bà Tư bước xuống đất, đứng cách chiếc võng một khoảng vừa phải, ra lệnh cho tôi ngồi dậy – ngồi ngang thẳng góc với chiếc võng – cầm cặc chĩa về phía trước.
“Rồi, nhắm cho kỹ nhé…” '
Nói xong bà Tư đẩy chiếc võng, đồng thời dạng háng banh lồn chờ. Tôi tung lên cao, dội ngược trở lại, con cặc như một ngọn dào, nhắm ngay hai mép lồn đang rộng mở đâm vào. Ban đầu tôi đâm trật, cao quá, con cặc trúng phía trên mu lồn. Bà Tư hơi khuỳnh chân thấp xuống một chút. Chiếc võng lại tung cao bắt trớn, dội lại. Lần nầy đúng ngay boong. Bà ta chẳng những không tránh mà còn nẩy tới hứng, con cặc đâm nhanh và mạnh sát tử cung. Bà Tư vừa cười hộc vừa la lớn:
“Đã quá Tú ơi.”
Tôi cũng đã, chòi chân đưa mạnh hơn chiếc võng. Cứ thế, chiếc võng ném tôi ra xa rồi kéo lại gần, thụt vào nhanh, rút ra cũng nhanh. Cả hai không mất sức vì không sử dụng đến động tác nắc nẩy. Một lúc, chúng tôi đổi vị trí, bà Tư ngồi trên võng, tôi đứng dưới đất. Tôi nghĩ, muốn chơi kiểu này không phải ai cũng chơi được, lồn phải thuộc hàng… giáo chủ như bà Tư mới mong chịu nổi, chứ Tuyết, chỉ cần thọc một cái đã thốn đến óc, ngất ngư. Màn “độc mệnh truy hồn thương” đang đến giai đoạn gay cấn. Chiếc võng càng tung cao ban nhiêu sức hồi càng mạnh bấy nhiêu, hai mép lồn của bà Tư đã đỏ ửng, cặc tôi cũng thế. Lúc bà Tư định chồng mông dưới đất để tôi từ sau bắn tới thì bỗng nghe loáng thoáng bên ngoài giọng của mẹ:
“Anh vào trước, em quên lấy quần áo sạch anh thay. Em lên, sẽ xuống ngay.”
Tiếng đàn ông:
“Nhanh nhé.”
“Dạ.”
A, người hùng từ'mặt trận đã về. Hắn về từ bao giờ? Tôi chòi chân xuống nền gạch giữ chiếc võng đứng yên, đưa ngón tay lên miệng suýt nhỏ. Đợi tiếng chân khuất trong phòng tắm, tôi đứng dậy mặc lại quần áo. Bà Tư nháy mát cười:
“Sáp được xem ciné phải không?”
“Bà Tư biết…” .
“Cái gì trong nhà này tôi không biết.”
“Bà… biết hết?”
“Biết hết. Cậu với Tuyết, mẹ cậu với thằng nhóc vừa rồi, ba cậu với dì Hoa, kể cả chuyện lằng nhằng tay ba cậu, chị Hai và ông già cậu tôi cũng rành.”
Tôi suýt bật kêu kinh ngạc. Làm sao người đàn bà này biết nhiều đến thết Tôi cảm thấy sờ sợ. Hành tung của bà Bà Tư không bình thường chút nào. Việc bà ta vào làm trong nhà tôi hình như chẳng phải vô tình, càng chẳng phải vì áo cơm. Một người như bà ta, nhất định không bao giờ trở thành “con sen”. Bà ta thừa khả năng để có một nghề nghiệp khác hơn, dù những nghề nghiệp đó dĩ nhiên chẳng lương thiện mấy. Tôi tự cảnh giác, phải lưu ý đến bà ta hơn, biết đâu? Phải, biết đâu gia (rành tôi đang bị kẻ thù theo dõi, bà Tư là người của “địch” gài vào? Nhưng chúng tôi làm gì có kẻ thù? Ba tôi, một triệu phú uy tín lẫy lừng, công việc làm ăn của ông cũng quang minh chính đại, ông còn là một nhân sĩ của tỉnh nhà, không chừng sang năm ông sẽ ra ứng cử dân biểu hoặc nghị sĩ. Một nhân vật như vậy không thể “vấy” với bọn giang hồ hạ cấp được. Tôi nhớ đến những cuốn truyện trinh thám thường đọc và bật cười thành tiếng. M nh bị nhiễm nặng ba cuốn truyện nhảm nhí đó rồi. Đàn bà bản chất vốn tò mò, vả lại, những bí mật của chúng tôi chỉ bí mật với người ngoài, đã vào ở trong căn nhà này, không sớm thì muộn cũng phải thấy chứ. Chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt, hấng ngày, làm sao che giấu được. Tôi tự nhủ thế, dù chẳng mấy yên tâm.
Tôi mở cửa thò đầu nhìn ra ngoài, chung quanh vắng lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy rào rào vào bồn. Mẹ đã trở xuống cùng tấm chung với tên thanh niên, cả hai phải “tẩy trần” thân thể sạch sẽ thơm tho để lát nữa cùng quần nhau cho thỏa nhớ thương. Bây giờ có lẽ đã qua giờ giới nghiêm, ba chắc chắn không về, vả, dẫu có về cũng ngủ ở phòng ông. Từ ngày mẹ ngủ riêng, chưa lần nào tôi thấy hai người quan tâm đến nhau, huống chi bây giờ mẹ đã có “đồ chơi” mới, bà cố tình lạnh nhạt hơn, khoảng cách giữa ba mẹ càng vời vợi. Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm gặp nhau một lần, mẹ với ba e suốt cuộc đời còn lại, chẳng bao giờ “đụng” đến nhau! Tôi là đứa ích kỷ, không có điều gì làm tôi quan tâm hơn chính bản thân mình, nhưng dẫu sao vẫn cảm thấy áy náy cho tình trạng của bố mẹ, tôi sợ một ngày nào gia đình này sẽ đi đến đổ vỡ tan hoang.
Tôi rón rén bước ra, khom người nhìn qua lỗ khóa. Vòi nước đang chảy mạnh, nước dâng nhanh trong bồn. Mẹ và tên thanh niên trần truồng, đang đứng bên ngoài ôm nhau hôn đắm đuối. Mẹ dứt ra trước, nói với hắn:
“Nước đầy rồi anh.”
Tên thanh niên bước vào trước, đỡ mẹ vào sau. Hắn nằm dưới, mẹ phía trên, thân thể họ ngập dưới làn nước, chỉ nhô cao hai gò mông mẹ, bóng loáng. Tên thanh niên noi:
“Mình đụ kiểu tàu ngầm nhé?”
“Khoan đã anh, em thèm bú, anh đưa cặc em bú.”
Tên thanh niên gật đầu, hắn ngồi lên thành bồn, mẹ mân mê con cặc của hấn một cách say đắm, bà vừa vuốt ve, xoắn, thụt, vừa kê miệng hôn từ quy đầu đến gốc. Khuôn mặt mẹ dại ra, sùng kính như một tín đồ trước dung nhan giáo chủ, bà thì thào:
“Yêu quá, thương quá, thằng nhỏ của em…” .
Tên thanh niên ôm đầu mẹ, hấn lòn tay vào tóc mẹ, xoa xoa hai bên gáy, hấn cũng thì thào:
“Mấy tháng rồi mới lại được gàn em. Anh nhớ quá, nhớ điên người.”
“Em cũng vậy, không có ngày nào em không nghĩ đến anh. Đêm ngủ vẫn ngỡ có anh nằm cạnh, đến khi sờ đụng đống mền gối lạnh ngắt, mới biết mình nầm mơ… Anh ơi, anh biết không, em vẫn khóc hoài vì nhớ anh…”
“Anh biết, anh có truyền giao cách cảm, mỗi lần bỗng nhiên ruột gan nóng cồn cào, không ngủ được, là anh biết em đang khóc.”
“Thật không anh?”
“Thật anh dối em làm gì.”
“Vậy lần sau em sẽ réo tên anh liên tục, cho ruột gan anh cháy hết mà mau về với em.”
Tôi nhủ thầm, thằng cha tổ sư xạo. Nhưng cũng hiệu quả lắm. Đàn bà mà! Mẹ thảo nào không mê hắn. Giỏi nịnh, giỏi đóng trò say đắm, lại đụ sướng, mẹ dù có điên dại vì hắn âu cũng chuyện tất nhiên.
Mẹ bắt đầu ngậm chóp cặc mút nhè nhẹ. Bà thụt lớp da bọc ngoài xuống sâu, thè lưỡi liếm quanh chỗ phần thịt mỏng, rồi di chuyển lưỡi đến gốc, nâng hai hòn dái. Cứ thế, lưỡi bà di chuyển hết lên lại xuống. Tên thanh niên ngả người dựa vào tường, đê mê. Đến lúc mẹ ngậm hết con cặc, thụt ra thụt vào liên tục thì hán cứ nẩy bần bật, rên rỉ:
“Em ơi, cưng ơi, mình ơi…”
Hắn kéo mẹ ra khỏi bồn, nắm hai chân mẹ đưa lên cao, banh háng ra, bú lồn.
“ổi anh ơi… Chết em anh ơi…”
Mẹ cũng rên, cũng nấc nẩy cuồng bạo. Hai người dùng lưỡi dùng tay kích thích nhau một lúc khá lâu mới thực sự đi vào đề mục chính. Họ đụ kiểu “tàu ngầm”, tôi không thấy dương vật và âm hộ của họ, vì khuất dưới mặt nước, chỉ nghe liếng bầm bập, bì bõm và khuôn mặt mẹ sượng trân, cũng đoán bà đã sướng khoái bao nhiêu làn suốt thời gian họ giao hoan.
“Anh chưa ra sao?”
“Chưa, dễ gì ra. Em ngồi lên thành bồn, anh đụ kiểu này, sướng chết được.”
Mẹ theo lời tên thành niên ngồi dạng háng chờ đợi, hắn khom người đút cặc vào, vừa nhắp vừa vòi tay lấy cái vòi sen cầm tay mở nước nhắm những chỗ nhạy cảm trên người mẹ xịt mạnh. Từ hai gò ngực đến nách, dọc sống lưng và nhất là lỗ đít rồi dừng hẳn trên mồng đóc. Mẹ la hoảng:
“Trời… Anh ơi… Sướng quá anh ơi…”
Tôi nghĩ, mẹ sướng thật. Mồng đóc cương mọng của mẹ được khích thích bằng trận mưa rào rát, vừa mềm vừa mạnh, không sướng sao được? Mẹ quằn quại, nẩy lồn lên cuống cuồng như bị động kinh.
Từ lúc nào bà Tư đã đứng phía sau lưng, bà ta vòi tay mân mê con cặc tôi, róc nhỏ vào tai tôi:
“Tú cho coi với.”
Tôi nhường lỗ khóa cho bà Tư. Cặc tôi chưa xuất khí, thêm cảnh đụ nhau giữa tên thanh niên và mẹ làm nó căng tức Nhìn hai mông đít căng láng của bà Tư nổi cao hây hẩy vì bà ta đang khom người nhìn qua lỗ khóa, tôi không chịu nổi, bèn tụt quần từ sau đút cặc vào, nắc. Bà Tư mắt vẫn không rời lỗ khóa, chống hai tay lên mặt cửa làm điểm tựa, xoay tròn hai mông, nuốt chửng từng nhịp đều dương vật.
Tôi ôm chặt hông bà ta, đóng dồn dập. Tiếng hai bộ phận sinh dục cọ vào nhau lép nhép khá lớn, nhưng tôi biết hai người bên trong chẳng thể nghe, vì tiếng nước từ vòi sen tuôn rào rào, lớn hơn, vả, họ cũng đang chết ngất, mê tơi, còn quan tâm gì đến mọi chuyện chung quanh. Dĩ nhiên tôi ra sớm hơn tên thanh niên. Hắn có phương pháp bế tinh, muốn ra lúc nào cũng được, còn tôi, nếu không nhờ bà Tư tiếp tay, làm sao nhín nổi. Tôi trở về phòng nầm một lúc khá lâu bà Tư mới trở vào. Bà ta nói:
“Thằng nhóc chơi khá làm. Phải để hắn cho con già này trị mới được. Cỡ mẹ Tú, làm sao chịu nổi.”
“Vì vậy bả mê hắn hết biết. Hai người lên phòng rồi phải không?”
“Ừ lên rồi. Đêm nay hấn quần chắc suốt đêm.”
“Làm thế nào Tú chơi lâu được như hắn hở bà Tư?”
“Thì cậu đã biết rồi đó. Tập luyện.”
“Tú không đủ kiên nhẫn, muốn thực hiện được ngay cơ.
“Cái gì cũng có giá của nó. Tôi không kiên nhẫn, làm sao bây giờ muốn mở khép rộng hẹp thế nào tùy thích?”
“Thôi được, để Tú thử xem.”
“Gắng đi, ba tháng coi vậy chứ nhanh lắm. Chỉ cực mươi ngày đầu, sau đó thành phản xạ. Ngay như tôi đến bây giờ chẳng mấy khi để ý đến, vậy mà lúc nào các cơ thịt trong âm đạo vẫn tự động như lại liên tục, kể cả trong giấc ngủ.
Từ lúc tên thanh niên trở về, mẹ sinh động hẳn. Bà nói cười luôn miệng, đi lên đi xuống lăng xăng, hôm nào cũng sai bà Tư đi chợ lựa những tảng thịt bò ngon nhất, làm “bíptết” để bà hầu hạ cục cưng. Tuyết, ban ngày vẫn thường đến với tôi, mẹ chẳng những không tránh mặt nữa mà còn tỏ ra đồng lõa. Nhiều hôm tôi lười biếng ới đón, Tuyết phải gọi xích lô tự mò đến. Vừa thấy nó từ cửa bước vào bà đã đon đả:
“Tú nó chờ con trên phòng, lên với nó đi.”
“Bác hôm nay trông tươi mát quá, chắc có chuyện vui.”
Mẹ nháy mắt đĩ thõa:
“Ừ vui lắm.”
Rồi quảy quả đi nhanh đến nhà kho. Ban ngày, “anh chị” quần nhau ngoài đó, vì sợ ba bắt gặp. Thật ra, tôi nghĩ mẹ cũng chẳng còn sợ vạ gì ba. Mỗi người nay đã có một con đường, một đối tượng, thâm tâm họ chỉ mong “địch thử' sa đọa càng nhiều càng tết. Kẻ này hư hỏng thì kẻ kia mới có cớ để “noi theo”, không ai được quyền nhân danh đạo đức để trách ai.
Chỉ một điều duy nhất họ cố giữ là tìm mọi cách để tiếng xấu đừng lọt ra ngoài. Đối với mọi người, gia đình tôi vẫn là một đơn vị mẫu mực, kỷ cương, đáng làm khuôn vàng thước ngọc cho trật tự xã hội.
Nhưng ba không vờ vịt giả đui mãi được. Khi thấy bụng mẹ càng ngày càng sưng lớn. “Tác phẩm” này dĩ nhiên của tên thanh niên. Một hôm, tôi nghe lén được cuộc đối đáp giữa ba mẹ ở phòng đọc sách:
Tiếng ba:
“Cô tính thế nào? Phá hay giũ “'
Tiếng mẹ:
“Tại sao phá. Con tôi, tôi đẻ, việc gì đến anh?”
“Nghĩa là thế nào? Tôi phải gọi nó bằng con, và nó sẽ gọi tôi bằng bố')” ~
“Nếu anh muốn thiên hạ đừng dị nghị thì như thế đã sao?”
“Tôi muốn ly dị.”
“Tùy anh.” '
“Thằng Tú ở với ai?” '
“Nó chẳng cần tôi mà cũng chẳng cần anh đâu. Không sớm thì muộn nó cũng sẽ ra khỏi nhà này.”
“Được rồi, chuyện đó tính sau, bây giờ cô hay tôi đứng đơn?”
“Ai cũng được, anh làm, tôi ký, tôi làm, anh ký. Giống nhau cả mà.”
Mẹ nói xong ra khỏi phòng đọc sách, lên lầu. Tôi nấp sau cánh cửa, đợi bà khuất chỗ chân thang mới từ từ thò mặt nhìn vào xem thái độ ba thế nào. Tôi suýt bật kêu: Bà Tư cũng đã từ bao giờ nấp phía sau một tủ sách cao. Bà ta bước ra, đến trước mặt ba:
“Tôi xin lỗi đã nghe lén chuyện của ông bà.”
“Chị Chị… Ai cho phép chị vào phòng này?”
Bà Tư đưa xấp giấy tờ đang cầm trên tay cho ba:
“ông chủ đọc cái này. Đọc xong, chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Cái gì đây?
Ba kêu lên kinh ngạc. Bà Tư dục:
“ông chủ đọc đi.”
Ba cầm xấp giấy, một tấm hình bọc nilông rớt xuống đất ông cúi lượm. Bỗng thốt kêu:
“Ồ …ồ …Tại sao bà có hình ba tôi?”
“Ông chủ đừng hỏi nữa, cứ đọc xong xấp giấy kia sẽ hiểu hết.”
Tôi nhận thấy toàn thân lạnh toát. Ba không hiểu, chưa hiểu, nhưng tôi thì hiểu.
Người đàn ông tên Tường trong hình là ông nội tôi, là “thằng bạn” của “tên ăn mày”! Chuyện đã rõ như ban ngày!
Nhưng ông đâu phải tên Tường? Trần Mạnh Tường? à ba nữa, ba cũng đâu phải tên Phan? Bây giờ tôi mới thấy bà Tư quả có một tinh thần cảnh giác rất cao. Khi cao hứng kể chuyện cho tôi nghe, bà đã không quên thay đổi hai tên họ này để tôi khỏi nghi ngờ. Dù tài thánh tôi cũng không làm sao tưởng tượng được những biến cố kia, vào hai mươi mấy năm xưa, đã liên quan trực tiếp đến ông nội tôi, không chừng cả ba nữa, vì cứ tính theo tuổi tác, name đó ba đã trên dưới hai mươi. Và điều vẫn làm tôi thắc mắc: Một người như bà Tư, tại sao lại xuống dốc đến độ phải đi ở đợ cũng đã sáng tỏ như đèn Ô tô. Kết hợp mọi dữ kiện, tôi không khó khăn gì tìm ra “lôgích” của câu chuyện: Bà Tư may mắn gặp chị Hai trên xe lam, chị Hai tình cờ nhìn thấy tấm hình (chị nói đúng, ngày nào cũng quét bụi trên trang thờ, làm sao không nhận ra người trong hình là ông nội tôi?). Nắm được đầu mối, bà Tư theo dõi chị về đến nhà rồi nhân cơ hội chi Hai bi mẹ tôi đuổi, bà xin vào thế chỗ. Mấy tháng “nằm vùng”, bà ta nầm bết mọi “yếu huyệt” của chúng tôi. Hôm nay, thấy tình thế đã chín muồi, bèn ra tay.
Trong phòng đắc sách, ba chăm chú đọc tập “hồ sơ”. Tôi nhận thấy hai bàn tay ông càng lúc càng run tợn. Cuối cùng ông ngẩng lên nhìn bà Tư. .
“Ba của chị giờ ở đâu?”
“Không xa đây lầm. Nhưng mọi việc ông giao cho tôi giải quyết Thế hệ của ba tôi và thân sinh ông chủ đã qua. Bây giờ đến chúng ta, những người thừa kế. Ba tôi không muốn nhúng tay vào.”
Bà Tư dừng lại một chút rồi trầm giọng:
“ân oán đã bai mươi năm ngoài, tôi nghĩ, đến lúc chúng ta nên cởi. Tôi với ông chủ chẳng thù oán gì, không cớ nào chúng ta còn buộc mãi vòng dây oan nghiệt. Mục đích của ba tôi là mong ông chủ thay mặt cụ thân sinh trả lại cho chúng tôi số tài sản đã ghi trong giao kèo. Tôi nghĩ, so với cơ nghiệp hiện có của ông chủ, số tài sản đó chỉ đáng một phần nhỏ, phải không?”
Ba tôi đưa lại xấp giấy cho bà Tư. ông cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ngẩng lên, giọng cũng trầm buồn:
“Phải, chị nói phải, oán thù nên cởi không nên buộc? Tôi thật không ngờ đã có một thảm kịch như thế vào những năm xưa. Chị hãy an tâm, cứ ở đây. Bây giờ vị trí chị trong nhà này không còn là kẻ ăn người làm nữa, mà là khách, là bạn của tôi. Chị rán chờ thêm một thời gian ngần, tôi giải quyết xong chuyện gia (rinh rồi sẽ tính. Thật ra, số của cải đó lulullg nhỏ như chị nghĩ đâu, nó trên dưới một phần ba cơ nghiệp này, nhưng nhiều thế chứ nhiều hơn nữa tôi cũng rất vui lòng trao lại cho chị. Hai mươi năm? Chực chăn ông thân sinh của chị đã chiu nhiều đấng cay, và cả chi nữa, phải không? Tôi, tôi thay mặt người đã khuất trân trọng xin lỗi gia đình chi. Cũng nhân danh lời xin lỗi đó tôi hứa, ngoàistố tài sản được trả về nguyên chủ, tôi sẽ bằng hết sức lực của mình phụ giúp chi tạo dựng một cơ nghiệp khác, bởi chi cũng biết, tôi đang là một nhà kinh doanh có uy thế về nhiều mặt.”
Ông kết luận:
“Chúng ta lớ thừa hưởng của cha chú những đồng tiền bất chính, nhưng chúng ta sẽ dùng những đồng tiến bất chính đó để sống lương thiện, và giúp ích cho đời. Tôi nghi, như thế, một phần nào chúng ta đã chuộc bớt lỗi lầm giùm người xưa.”
Tôi nhìn thấy một tia sáng rạng rỡ thoáng hiện trên nét mặt bà Tư. Chính tôi cũng bàng hoàng xúc động. Tôi thở phào nhẹ nhôm. Không ngờ câu chuyện kết thúc dễ dàng, hợp lẽ như thế. Lòng vui khấp khởi, tôi rời chỗ nấp, lên phòng. Từ ngày khám phá ra những chuyện gái trai dục lạc của ba, tôi đã mất đi sự kính trọng ông, nhưng hôm nay, qua hành động tôi vừa chứng kiến, sự kính trọng đó lại trở về.
Từ hôm đó ba thưa hẳn chuyện rong chơi bên ngoài, ông thường ở nhà và thường gọi bà Tư lên hàn huyên, tâm sự Hai người xem ra rất tương đắc.
Ban đêm, tôi vẫn mò xuống phòng bà ta. Người đàn bà này đối với tôi vẫn luôn luôn là một bí mật. Cuộc đời sóng gió của bà, những kinh nghiệm chăn gối, sự quyến rũ được tính toán cân nhấc trong từng động tác lúc ái ân… Tất cả đã làm tôi chết mê. Có thể nói, tôi thích làm tình với bà ta hơn với chị Hai và Tuyết nhiều rần. Với chị Hai, với Tuyết, tôi phải động vai kẻ hướng dẫn, ngoài việc thỏa mãn chính bản thân, tôi còn có nhiệm vụ đưa họ đến chỗ tuyệt đỉnh. Với bà Tư, vấn đề “nhiệm vụ' không còn được phân chia một cách “toán học” như thế. Mà qua quá trình hoan lạc, chuyện đó đã tới rất tự nhiên, bà Tư chẳng những biết cách đưa tôi đến “thiên đường” nhiều lần trong một cuộc “xáp trận”, mà còn biết cách tự thỏa mãn chính mình tới nơi tới chốn. Chưa lần nào làm tình với bà Tư, tôi phải gắng sức cả. “Trận chiến” xảy ra bao giờ cũng hào hứng, tùy từng lúc, nó biến hóa khôn lường, tôi rất ít khi hao tổn chân khí mà cảm giác khoái lạc thì vô bờ. Đạt đến võ công cao cường như thế, hỏi làm sao tôi không mê bà ta cho được?
Sau lần nói chuyện với ba, bà Tư chẳng còn gì để giấu. Bà thường tâm sự với tôi về những mơ ước trong tương lại:
“Ngoài bốn mươi tuổi rồi, không có lạc thú nào trên cuộc đời này tôi chưa được hưởng. Có lẽ đến lúc tu là vừa phải không Tú?”
“Tú không biết, nhưng bà Tư từng nói, có tiền, sẽ làm bà chủ, sẽ mua trai tơ, sẽ bắt chúng phục vụ chí chát ngày đêm kia mà.”
“ừ mười mấy năm trước tôi có nghĩ thế thật. Khi ta bị đời vật, bị người hành, thường đâm ra phẫn uất muốn trả thù. Bây giờ, đời sắp mở cửa với tôi, người cũng tỏ ra có tình có nghĩa, tôi đâu còn lý do để phẫn uất?”
“Trời sinh mỗi người một tính, giống như Tú, tính dâm của bà thuộc loại ngoại hạng, nào liên quan gì đến chuyện phẫn uất hay không phẫn uất. Mục đích mua trai tơ là để thỏa mãn lòng dâm kia mà.”
“À… Tú nói cũng có lý… Thế… Thế… Tú có bằng lòng… Phục vụ tôi không?”
“Bằng lòng quá đi chứ. Chưa bao giờ Tú đụ ai sướng
bằng đụ bà.”
Bà Tư hờn mát:
“Thôi di, đừng có vờ vịt. Tôi già cốc đế làm sao địch lại con Tuyết, mông đùi vú vê ngồn ngộn, hơ hớ…”
“Kinh nghiệm của Tuyết không bằng một phần mười bà Tư. Cái đẹp của thân thể, của nhan sắc chỉ để ngắm thì hay nhưng khi xáp trận, muốn đến mức ăn thua, ba thứ lỉnh kỉnh đó bỏ đi.”
“Học làm kỹ sư bác sĩ khó, chứ học đụ mấy hồi. Sẽ đến lúc con nhỏ đó bằng mười tôi ấy chứ. Trông mặt, tôi biết, cũng thuộc nòi ngựa cái.”
“Đợi đến lúc ấy hẵng hay, bây giờ chỉ có bà là nhất.”
Bà Tư cười: '
“Nhất thiệt không?”
“Còn hỏi.”
Tôi nói xong thò tay xuống vân vê chiếc mồng đớc to mọng nóng hâm hấp. Bà Tư xốc tôi lên, bế đặt trên mặt bàn, lấy chai mật ong không biết mang vào từ lúc nào, nghiêng cổ rưới kháp thân thể tôi, từ ngực đến bụng, dương vật, hậu môn, hai bên bắp đùi… Xong bà ta cúi xuống dùng lưỡi lăn tròn, thấm sạch chất mật ngọt dẻo quẹo Tôi xài chữ “lăn” chắc không quá, vì chẳng hiểu bằng cách nào tôi có cảm tưởng lưỡi bà ta như một bánh xe bọc nhung, “lăn” đến đâu da thịt tôi nổi gai đến đó, nhất là khi bà ta bắt đầu bú cặc, chẳng những miệng bà xoắn lại như vắt quần áo, mà hình như đầu lưỡi bỗng mọc thêm hàng nghìn cây kim nhỏ, chích nhẹ liên tục trên lớp da nhạy cảm, khiến tôi rùng mình nẩy giật như bị thọt lét. Bà không bóp nắn hai hòn dái giống những người khác, chỉ vân vê nhè nhẹ rồi thỉnh thoảng búng vài cái, nhắm ngay những huyệt đạo nào đó tôi không biết, khiến mỗi cái búng biến thành một dòng điện, chạy luồn trong tủy, bắn tung người tưởng muốn chết ngất. Cảm giác sướng khoái vớ trào như đê vỡ, tôi nghẹt thở, phải há miệng thật rộng để hớp không khí, hai mát nổ sao, tay chân tê dại, đầu óc căng nhức, choáng váng. Kinh nghiệm về sự sướng ngất nếu phân tích rốt ráo hình như rất gần với nỗi đau đớn.
Sau này, ngồi nhớ lại những giờ phút ân ái với bà Tư, tôi vẫn thường nghĩ thế. Tôi tin mình có đủ thẩm quyền để kết luận như thế, bởi suốt đời, gần như liên tục tháng này qua năm khác, không có một vấn đề gì khiến tôi quan tâm hơn chuyện dục lạc.
Bà Tư cũng dùng cổ chai đút sâu trong âm hộ, dốc ngược để mật chảy vào rồi bảo tôi ép hai mép lồn cho mật trào ra, liếm. Mùi mật ngọt lợ hòa trộn với mùi dâm thủy tạo thành một thứ hương vị không thể diễn tả bằng ngôn ngữ cho thật chính xác, chỉ biết, hương vị đó đã làm tôi ngây ngất hơn cả men rượu. Khi đã “no”, chúng tôi mới thực sự đi vào chuyện chính. Không kiểu cọ, không ngược xuôi không nằm sấp, nằm nghiêng, chỉ cần một kiểu duy nhất, hoặc tôi hoặc bà Tư ở phía trên, vậy thôi. Nhưng lồn của bà quả đúng là một cái miệng thứ hai. Lúc cần rộng để vào ra dễ dàng, nó rộng, lúc thắt bóp để ve vuốt, nó thắt bóp… Và cũng như ban đầu, mỗi khi tôi sấp ra, bà Tư lại ấn trên những huyệt đạo, kéo rút tinh khí trở vào. Không phải vì vậy mà cảm giác sướng ngất không đến. Nó đến, có phần dài hơn, mạnh hơn và dĩ nhiên, nhiều lần hơn.
Gần nửa tháng trôi qua… Những ngày đầu tôi thấy bà Tư tỏ vẻ nôn nóng. Bà vẫn thường nhác đến lời hứa của ba tôi vẫn thường hỏi chuyện ly dị giữa ông và mẹ tiến triển đến đâu, nhưng dần dà sự nôn nóng nhẹ đi, bà Tư không còn biểu tỏ một thái độ nào khác lạ. Hằng ngày bà vẫn chu toàn mọi công việc nhà, chăm chỉ, chu đáo, có phần nhiệt tình nữa là khác. Tôi ngạc nhiên. Biến cố nào đã khiến bà thay đổi như thế Tôi để tâm theo dõi.
Không khó khăn gì lắm, tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân. Cái nguyên nhân làm tôi sững sờ kinh ngạc, đến nỗi như đang lạc vào một khu rừng rậm, chằng còn tìm ra phương hướng.
Lần thứ nhất tôi thấy bà Tư vào phòng ba, ở lại đến gần sáng mới trở về. Thảo nào hơn tuần nay bà ta than mệt, chỉ tiếp tôi ban ngày.
Lựa một buổi tối thuận tiện, tôi đột nhập “cấm địa”. Và chỉ nửa tiếng sau, tôi vỡ lẽ. Bà Tư với ba đang tập sự đóng vai vợ chồng. Tôi không hiểu ai đã quyến rũ ai. Chỉ nghe họ đối thoại:
“Anh phải xúc tiến chuyện ly dị đi chứ, sao chậm quá vậy?
“Không dễ dàng như em tưởng đâu. Bà ấy đòi chia đôi gia tài.”
“Anh hay bà ấy đứng đơn?”
“Anh.” .
“Nếu tòa xử, phần lỗi về ai?” . .
“Chẳng về ai hết. Không hợp nhau, thế thôi. Cả hai mỗi người sẽ chịu một phần trách nhiệm.”
“Sao anh không đổ vấy hết cho bả?”
“Đâu có được em biết, bả cũng nắm được của anh con bài tẩy? ” '
“Vậy đành bầng lòng giải pháp chia đôi chứ còn đợi gì nữa?”
“Không, anh đã có cách, thằng luật sư bạn anh sẽ lo chuyện này. Em đừng nóng, rán chờ một thời gian. Giao cho bà ấy một nửa gia tài để bả phung phí với thằng ranh con kia à? Còn lâu.”
Bà Tư gối đầu trên bụng ba, tay vân vê dương vật. Ba cũng vòi tay xuống, vuốt ve nhè nhẹ chiếc mu lồn đen rậm lông lá. Chiếc mu tôi đã từng úp mặt bú liếm bao nhiêu lần. Bà ta nói, giọng tha thiết:
“Anh ơi, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
“Anh không dối em chứ?”
“Chẳng đời nào. Ba mẹ chúng ta đã lớ là kẻ thù của nhau. Anh với em có bổn phận hàn gắn lại đổ vỡ kia. Chúng ta phải xem đĩeu đó như một sứ mệnh.”
“Nhưng… Em già, em xấu… Sống vô gia cư, chết vô địa táng. Hôm trước em dối anh, bảo ba vẫn còn sống, sự thật ông đã chết, cả mẹ nữa.”
“Anh biết chứ, chính sự côi cút của em là một trong những yếu tố khiến anh không thể dối gạt em. Còn chuyện già, xấu… Chúng ta đã bằng này tuổi, nhan sác không còn là yếu tố quyết định cuộc sống vợ chồng. Em đã từng trải, đã chịu nhiều cay đắng, anh tin em thừa kinh nghiệm để đưa gia đình chúng ta đến ấm êm. Thằng Tú, sớm biết mùi đời nên coi như đã hỏng. Anh hy vọng em sẽ cho anh một đứa con. Chúng ta sẽ đào tạo vun đắp cho nó nên người, để chứng minh câu tục ngữ cha ớn mớn con khát nước là sai.”
“Anh ơi, lúc chưa bước chân vào gia đình này, em vẫn nghĩ sẽ rất khó khăn khi đối đầu với anh, bởi qua điêu tra, em thấy anh chẳng phải tay vừa. Nhưng bây giờ, em biết mình lầm. Anh, anh đại lượng vô cùng… Em, em yêu anh lắm… Phải chi chúng ta gặp nhau hai mươi năm trước…”
“Đúng, phải chi… Nhưng thôi, định mệnh cả em à.”
Trước khi nhập cuộc mây mưa, họ còn nói với nhau rất nhiều đĩeu, toàn những lời êm đềm tết đẹp. Càng nghe tôi càng kinh ngạc, càng nghe tôi càng thấy mình như Mán trên rừng lạc xuống thành phố. Thật chẳng bao giờ tôi tưởng tượng ra một cảnh trạng như thế. Cuộc đời sao lắm điều diệu kỳ. Thì ra, đầu óc của những anh viết tiểu thuyết cũng chẳng lấy gì làm ghê gớm, trên trần thế này nhiều chuyện còn bất ngờ và lạ lùng hơn nhiêu.
Đúng là “trai tứ chiến gặp gái giang hồ”, họ quấn lấy nhau, như hai thỏi nam châm không cách chi bứt rời. Kinh nghiệm của người đàn bà, lịch duyệt của ba, đã tạo cho trận ân ái tôi đang chứng kiến cái màu sắc gần như… hoang đường. Chưa bao giờ tôi thấy một cặp trai gái đụ nhau… kinh khủng như vậy. Họ như hai con thú điên, cào xé rú hét, “hành hạ” nhau đến phờ phạc, tả tơi. Cuộc làm tình không phải chỉ diễn ra một tiếng, hai tiếng, mà là suốt đêm. Tôi núp trong tủ quần áo theo dõi trận “sát phạt”, say mê đến độ đã có lúc tôi suýt bật kêu vì sướng khoái, và đã thủ dâm đến những hai. lần. Hình như vì phải căng mắt nhìn, đồng thời thần kinh quá căng thẳng, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, vậy mà lúc choàng tỉnh, tai tôi đã lại nghe tiếng rên rỉ hú hét của họ. Khi hai người rời được nhau, lăn ra ngủ vùi thì đồng hồ trên tường đã chỉ bốn giờ sáng. Tôi nhẩm tính từ lúc bắt đầu “xáp trận” cho đến khi tàn cuộc, bà Tư và ba đã nuốt trôi hết… sáu tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ, có lẽ đó là một kỷ lục chắc chắn a có cặp trai gái nào vượt qua nổi.
Tôi lén trở về phòng, người phờ phạc vì mệt, tưởng nằm xuống sẽ ngủ được ngay, nhưng những điều họ trao đổi những hành động tôi đã thấy khiến tôi không ngừng băn khoăn. Trong câu chuyện này tôi linh cảm một cái gì không được bình thường. Bà Tư có thể do ba tôi quyến rũ. Đàn bà mà, dù khôn ngoan giảo hoạt đến đâu, vẫn chỉ là đàn bà, làm sao thoát khỏi cái “thiên la địa võng” của những đấng mày râu, một khi họ cố tình bủa giăng. Bà Tư bị mê hoặc, chẳng phải là đĩeu khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng còn ba, ông đang thực hiện kế hoạch gì đây? Tôi không tin ba đã yêu bà Tư thật, tôi không tin ông lấy bà Tư vì cái “sứ mệnh” nhì nhằng gì đó như ông đã nói. Càng suy nghĩ, tôi càng nhận thấy nhiều phần mình đã không lầm. Nhất định ba tôi đang xúc tiến kế hoạch nào đó. Bỗng nhiên lòng tôi dâng lên một cảm giác lo sợ. Mười mấy nhát dao trên thân thể của “trạng ăn mày”, con ớ hoàn long đã từng sống với hắn ta bị giết một cách mờ ám lại trở về. Có thể nào…?