Thấm thoát Liễu ở với tên thanh niên trên một năm. Chuyện gối chăn bây giờ hán đã quá rành. Liễu cũng không còn đóng kịch. Giai đoạn “ngơ ngác” qua đi, Liễu dần dần hiện nguyên hình. Một điều khiến Liễu vô cùng thích thú là nó càng bạo cuồng bao nhiêu tên thanh niên càng thích bấy nhiêu. Hắn vẫn ngây thơ nghĩ rằng, nhờ hắn, nhờ yêu hán mà Liễu hứng khởi như thế.
Bà mẹ già không ngớt thúc hai đứa “cho tao một đứa cháu'. Nhưng Liễu chẳng muốn. Nàng lén tên thanh niên uống thuốc ngừa thai. Liễu đâu thể dừng chân tại xó xỉnh này, với một anh chồng làm công nhân lương ba cọc ba đồng? Nó đang nuôi rất nhiều tham vọng. Nó nhất quyết sẽ tiến lên địa vị “bà chừ'. Chủ gì chưa biết nhưng nhất định phải là chủ, phải có một đời sống ăn trên ngồi trước phải vung tiền mua tất cả mọi lạc thú ở đời. Càng bước vào tuổi trưởng thành Liễu càng tỏ ra dâm đãng một cách… hơn người. Nó biết điều đó và nhất định bầng mọi cách phải thỏa mãn điều đó. Tên thanh niên ban ngày quần quật ở hãng tám tiếng, ban đêm, vừa về đến nhà là bị vật ngay ra bắt phục vụ. Từ ngày lấy nhau, kể cả những ngày kinh nguyệt không đụ được bầng lỗ ìôn, Liễu cũng bày hắn chơi bằng lỗ đít, chưa một ngày ngơi nghỉ. Sức lực trai trẻ dù mạnh đến bao nhiêu cũng phải kiệt.
Ngoài chuyện dâm dục, Liễu còn tính xa, không kể số tiền nó dành dụm được lúc còn ở nhà gã ba Tàu, bây giờ về làm vợ tên thanh niên, nó cũng quản lý hết lương tháng hắn mang về. Tên thanh niên quá yêu vợ nên mặc nhiên xem chuyện đó là điều bình thường. Liễu cũng khôn khéo lấy lòng bà già khiến bà ta chẳng có cớ phiền trách. Sáu tháng nữa qua đi, tên thanh niên đã khô đét như một con mắm, không còn đủ sức phục vụ Liễu hàng đêm. Về đến nhà là hán vật ra nằm thở dốc như người hấp hối. Liễu vẫn không tha, vẫn vồ lấy con mồi. Không đụ được, nó bú, nó thụt, nhất định vất hết những giọt khí còn sót lại trong người hắn. Liễu còn bất hấn thủ dâm cho mình, khi thì bầng chuối già, khi thì bằng bọc é. Tên thanh niên thấy vợ dâm quá, ban đầu rất thích nhưng dần dần sức khỏe suy sụp như xe đứt thắng, hắn đâm sợ. Khổ thay, vốn đã nể “nàng” từ lúc mới lấy nhau, ngày tháng qua đi, sự nể vì càng tăng theo tỉ lệ nghịch với căn bệnh bất lực bắt đâu nhen nhúm, nên hắn đành cố chiều mọi đòi hỏi của Liễu, dù càng ngày hắn càng thấy mình rơi vào sự tuyệt vọng vô phương cứu chữa.
Cho đến ngày tên thanh niên bắt gặp vợ lang chạ với một thằng bạn thì hắn hoảng hốt phát điên.
Sau bao nhiêu lần năn nỉ kêu gọi Liễu trở lại đường ngay không được, hắn đau khổ tìm quên trong men rượu. Một đêm chẳng hiểu vì say hay vì muốn tự tử, trên đường về nhà hắn đã lái Honda chui vào gầm xe be và chết.
Liễu vội vàng thu góp gia tài, bỏ mặc bà mẹ già đau khổ, trốn theo thằng bạn qúi.
° ° °
Thằng này nói là bạn của tên thanh niên thật ra không đúng hẳn. Thuở chín mười tuổi chúng học chung trường, lớn lên mỗi đứa theo một hướng đời, tên thanh niên bản chất nhút nhát, hiền lành, ngược lại thằng bạn từ nhỏ đã rắn mắt. Hắn mồ côi cha ngay từ thuở mới chào đời, mẹ hắn sức khỏe yếu, gắng gượng nuôi con cho đến năm hắn lên mười hai thì bà ta cũng qua đời. Thằng bạn sống một thời gian trong trái tế bần rồi trốn ra ngoài, nhập bọn với lũ du thủ du thực, ban đầu chôm chĩa chụp giựt, dần dà thành dân đâm thuê chém mướn. Tuy bản chất hoàn toàn trái ngược nhưng chẳng hiểu vì sao thằng bạn lại thích duy trì quan hệ với tên thanh niên, lâu lâu hắn ghé thăm, ăn một bữa cơm, tán phét một vài giờ rồi lại ra đi, có khi mất biệt cả năm bảy tháng. Tên thanh niên biết rõ hành tung của chúng bạn nhưng thấy hắn không làm hại gì mình nên vẫn đối xử từ lề. Vả, không tử tế cũng không được, đối với bọn giang hồ, lạng quạng chúng thọc huyết như chơi.
Một hôm hắn đến thàm tên thanh niên, thấy Liễu có vẻ lẳng lơ, hắn động lòng. Đúng là trai tứ chiếng gặp gái giang hồ, chỉ qua ánh thắt, chúng đã có cảm tưởng từng gặp nhau trong tiền kiếp.
Chuyện phải đến, đã đến. Ban đầu chúng còn lén lút hẹn hò ở những nơi khác, khi ngoài đồng váng, khi trong khách sạn, nhưng dàn dà chúng bất cần, công khai thông dâm với nhau ngay tại nhà tên thanh niên. Thằng giang hồ đụ, dĩ nhiên hết sức tuyệt vời. Liễu chưa bao giờ ăn nằm với một người đàn ông nào “ngon lành” như hắn. Qua hấn, Liễu khám phá thêm vô số những ngón nghề chăn gối tuyệt luân. Đã vậy, hắn còn có một sức lực phi thường, một dương vật ngoại khổ và rất lạ. Quy đầu hắn không như người bình thường mà nở lớn chẳng khác gì một bông hoa. Khi hắn đút sâu cặc vào âm đạo, nhắp, Liễu có cảm tưởng con cặc của hắn cào quanh vách lồn. Hắn đụ vừa dai vừa mạnh, kỹ thuật lại cao cường. Không bao giờ hắn hùng hục nhắp liên tục, mà rất từ tốn, hán thăm dò bằng đầu cặc, thúc bên phải, thúc bên trái, thúc ngược lên, thúc chúc xuống, đến lúc hấn thấy Liễu giật nẩy thì dừng lại và cứ chỗ đó đóng mạnh. Thành ra cú nhắp nào của hán cũng đáng đồng tiền bát gạo. Mỗi lần hắn đụ, Liễu chết đi sống lại không biết bao nhiêu ìân. Lúc trước, Liễu vẫn ngỡ trong chuyện chăn gối, không sử dụng đến đường lưỡi coi như chẳng thể nào đạt tới tuyệt đỉnh. Liễu lầm, đối với thằng này, đụ đúng nghĩa đụ. Không cần bú, không cần xoa nắn, không cần móc lồn thụt hậu môn, chỉ với con cặc quái dị hắn chưa bao giờ làm Liễu thất vọng. Cũng qua hắn, Liễu hợc được một bí kíp “ngàn vàng”. Hắn dạy Liễu bằng cách nào điều khiển theo ý muốn những cơ thịt trong âm hộ. Hắn nói:
“Muốn cho đàn ông sướng khoái đến nơi đến chốn, em phải biến lồn thành một cái miệng thứ hai, nghĩa là có thể ngậm, mút, xoa bóp…”
“Làm thế nào được như thế hả anh?”
“Phải kiên nhẫn. Đó là yếu tố đầu tiên. Em có kiên nhẫn không?”
“Em không biết, nhưng sẽ rán.”
“Vậy được bất đầu ngay bây giờ, bất cứ lúc nào, ở đâu, ngoại trừ khi ngủ say không kể, em phải luôn trân người nhau lồn, nín thở từng chập. Nhất là lúc đái, đừng bao giờ đái luôn một mạch, phải chia thời gian đái ra làm nhiều cần. Đang đái, em nín, càng lâu câng tốt, rồi lại tiếp tục, cứ thế cho đến bao giờ bọng đái hết nước. Nếu khổ công như vậy khoảng ba đến sáu tháng, bảo đảm em sẽ điều khiển lỗ lồn như ý muốn. Thằng nào công lực không thâm hậu, em chỉ cần thắt bóp vài cái là tuôn tuồn tuột hết cả khí mẹ khí con dầm dề ngay.”
“Đàn ông cồ thể luyện để chơi lâu được không anh?
“Tại sao không, cũng với phương pháp đó, bảo đảm chẳng bao giờ xuất tinh ngoài ý muốn. Đụ mút chi vẫn không hao một giọt kh( Em thấy, có bao giờ anh ra khi em chưa chịu thua đâu?”
“Phải rồi, anh giỏi quá.”
Liễu càng ngày càng mê thằng giang hồ. Đúng là vỏ quít dày có móng tay nhọn. Liễu hành hạ tên thanh niên bao nhiêu thì quị lụy thằng giang hồ bấy nhiêu. Nửa nằm sống với hắn, bao nhiêu tư trang tiền bạc Liễu đem ra cung phụng hấn không tiếc liến lúc biết con nhỏ đã hết tiền, tháng giang hồ trở mặt.
Hai đứa bấy lâu nay sống trong khách sạn. Đã nhiều lần lão quản lý đòi tiền phòng nhưng chúng chẳng còn một đồng xu dính túi, lão quản lý ra tối hậu thư nếu trong vòng hai ngày nữa không thanh toán, lão sẽ gọi cảnh sát giải quyết Bữa nay là hạn chót, tràng giang hồ bỏ đi mất biệt từ sáng, Liễu nằm trong phòng dài người chờ đợi, vừa đói, vừa buồn tủi, vừa sợ, con nhỏ khóc rấm rứt. Nó bước ra cửa sổ nhìn xuống đường, phố xá về khuya vầng ngất, thỉnh thoảng một chiếc xe hơi vút qua, tiếng động cơ vang động rồi chìm khuất. Liễu nhìn đồng hồ, đã bước qua ngày mới, thằng giang hồ vẫn biệt tăm. Thời gian chậm chạp trôi. Một giờ, hai giờ… Liễu mệt quá ngủ thiếp. Trong giấc ngủ nó mơ thấy mình trở lại ngôi nhà thuở ấu thơ, dượng đứng chỗ chái hiên dang tay đón Liễu. Nó ngã vào vòng tay ông, cảm nghe mùi mồ hôi quen thuộc ngập đầy khứu giác. Nó ôm cứng dượng, cả vú trên ngực dượng, lòn tay xuống thọc vào chiếc quần đùi dây thun cầm con cặc cương cứng của dượng rồi ngửa mặt lên đón nhận cái hôn đắm đuối sắp được ông ban phát, nhưng lạ lùng chưa? Khuôn mặt dượng bỗng biến đổi, không còn là ông nữa mà là thằng giang hồ, và con cặc trong tay Liễu cũng nở to hơn với quy đầu nở bung như một đóa hoa.
Khi thằng giang hồ đẩy Liễu nằm xuống thì cánh cửa phòng bật mở. Tiếng bản lề nghiến vào nhau ken két khiến Liễu choàng tỉnh. Nó dụi mắt nhìn. Từ ngoài cửa
thằng giang hồ bước vào, theo sau là một con nhỏ mặt mày non choẹt, mặc chiếc váy minh cao đến bẹn, hai gò vú đồ sộ chồm ra phía trước như muốn bật tung chiếc áo “pún” hở ngực.
Liễu chưa kịp hiểu chuyện gì thằng giang hồ đã lên tiếng:
“Bạn anh, đêm nay ba đứa mình ngủ chung.”
Hán ngừng một chút, vất chiếc bọc giấy lên giường, nói tiếp:
“Bánh mì, nước ngọt, xôi gà… linh tinh các thứ, em chắc đói ăn ới.” .
Liễu nhìn gói giấy, nhìn hán, nhìn con nhỏ. Nó mở miệng định hỏi thì thùng giang hồ đã đưa tay ngăn lại:
“Ăn đi cái đã rồi hãy nói.”
Nghe thằng giang hồ ra lệnh, Liễu mới thấy bụng đói, đói quá Nó vòi tay mở bọc giấy lôi ra khúc bánh mì, ăn. Con nhỏ ngoạc miệng ngáp, nó ngồi xuống chiếc ghế chỗ bàn viết:
“Em buồn ngủ mờ người.”
“Vào tắm một cái cho sạch sẽ mát mẻ, sê tỉnh ngay thôi.”
Con nhỏ đứng dậy đi vào buồng tắm. Tràng giang hồ rút thuốc châm hút, nó hỏi Liễu:
“Lão quản lý ngày nay có lên không?”
Liễu ngừng nhai:
“Có buổi sáng, lão nói sáng mai là hạn chót.”
“Mặc mẹ lão, làm gì nhau.”
“Lão kêu cảnh sát…”
“Dọa đấy, lão biết anh quá mà, muốn sống nuôi con hay chết làm ma mồ côi. Ngày mai, em nói với lão anh nhắn thế.”
“Mai, anh đi đâu cho em theo với anh.”
“Để làm gì? Anh lo… chuyện làm ăn.”
Liễu biết quá “chuyện làm ăn” của thằng giang hồ. Lại sắp có một con mồi bị làm thịt. Nghề đâm thuê chém mướn này không khá nổi, rồi sẽ có lúc trả giá chứ chàng chơi. “Sinh nghề tử nghiệp” mà. Liễu đã từng thấy bao nhiêu bè bạn của thằng giang hồ hoặc vào Chí Hòa nghỉ mát, hoặc bị các băng đảng khác thanh toán. Nhiều lần Liễu khuyên tràng giang hồ giải nghệ, tìm công việc đàng hoàng sinh sống, nhưng hán chỉ cười, xem lời khuyên của Liễu như'trò liễu. Nó thở dài hất hàm về phía buồng tắm:
“Con nhỏ nào đó?”
“Anh đã bảo, bạn.”
“Lúc nãy anh nói cả ba ngủ chung là thế nào?”
“Thì ngủ chung là ngủ chung, hỏi dớ dẩn.” .
Liễu cảm thấy cơn nghẹn trào lên cổ. Nó ghen:
“Em không muốn, em đuổi ra khỏi phòng bây giờ.”
Thằng giang hồ bước đến sát cạnh Liễu, đưa tay nâng cằm nó lên, nhìn trừng vào mắt nó, gàn giọng:
“Này, đừng có dở quẻ, chết đòn nghe chưa?”
Con nhỏ vùng ra, lui vào góc giường ôm mặt khóc òa.
Thằng giang hồ hét:
“Có câm họng không thì bảo?”
Tiếng hét lớn quá, Liễu giật thót hoảng sợ. Nó ngước nhìn thằng giang hồ, thấy khuôn mặt hắn đanh lại, đôi mắt tóe sao, nó biết không thể làm dữ với hắn được. Liễu gục đầu vào hai gối, cố nuốt cơn nghẹn, tiếng khóc bị kiềm hãm không bật ra được khiến hai vai nó rung rung. Con nhỏ tắm xong trở ra, nửa người từ ngực trở xuống quấn chiếc khăn lông. Nó vừa giũ tóc vừa hỏi:
“Anh làm cái gì mà hét toáng lên thế
“Không có chi, mình đi ngủ.”
Tràng giang hồ bước đến tát điện, bật ngọn đèn ngủ, xong nó kéo tay con nhỏ lôi vào giường. Chẳng thèm lưa ý đến Liễu, thằng giang hồ giật chiếc khăn lông trên người con nhỏ vất xuống gạch hoa rồi nhanh chóng cởi quần áo cho mình. Qua kẽ hở giữa hai đầu gối, Liễu thấy con nhỏ nằm tênh hênh trần truồng, bộ ngực đồ sộ bẹt ra, hai núm vú tuy nhỏ nhưng đã thâm đen, Thằng giang hồ cũng cười:
“Kệ nó, nếu muốn, nhào vô chơi tay ba.”
Rồi quay về phía Liễu:
“Em thích đụ tay ba không?”
Liễu lắc đầu, nước mắt nó lại trào ra.
“Thì thôi, ngủ đi.”
Nói xong hắn thọc tay vào chiếc bọc giấy rút ra một chai rượu nhỏ, mở nạp tưới lên người con nhỏ, tưới từ cổ đến gót chân. Con nhỏ dấy đành đạch:
“Chơi gì kỳ cục, em lạnh.”
“Để yên, anh uống rượu mà.”
Tràng giang hồ cúi xuống, dùng lưỡi liếm khô chất nước nồng cay thấm ướt trên người con nhỏ. Lưỡi hắn bò đến đâu con nhỏ oằn người đến đó, miệng hắn di chuyển tới dưới rốn thì dừng lại, hắn lại mở nấp chai rượu rồi đẩy mông con nhỏ lên cao, áp sát miệng vào lỗ lồn, tay dốc nghiêng cổ chai đổ rượu xuống đường rãnh giữa hai mép, rượu chảy qua mồng đóc, len lỏi trong khe thịt và bò vào miệng hắn. Cứ thế, hắn tì tì uống cạn phần rượu còn lại bằng chiếc “ly” mềm nung núc mở rộng toang hoác. Con nhỏ nhắm mắt suýt xoa luôn miệng. Thằng giang hồ có lẽ đã say, nó chồm lên đút cặc vào mồm con nhỏ:
“Bú đi, bú mạnh vào.”
Và vòi tay kéo Liễu về phía mình:
“Lại đây anh bú ìôn.”
Liễu vùng ra nhưng thằng giang hồ giữ chặt cánh tay nó, trừng mắt: .
“Anh bảo, có nghe không?”
“Có nghe không?”
Thằng giang hồ lặp lại, giọng sắc đanh. Liễu đành lết tới Tràng giang hồ đưa tay tụt quần, cởi áo Liễu rồi nay nó đứng lên cho vừa tầm miệng. Phía dưới, con nhỏ nằm ngửa mút cặc hắn, phía trên, Liễu đứng dạng chân cho hắn bú lồn.
Cơn ghen còn làm Liễu tức nghẹn nhưng cảm giác sướng khoái vẫn đến. Thằng giang hồ bú thiện nghệ quá, không sướng sao được! Lưỡi hấn dài ngoằng, đánh bần bật tử hậu môn đến mồng đóc, dần dà Liễu nhập vào cuộc truy hoan lúc nào chẳng hay. Nó tự an ủi, xét cho cùng mình với tràng giang hồ chỉ là tình nghĩa xác thịt, ghen tương làm gì tổn thọ. Thì cũng giống như lúc còn ở dưới quê, mẹ và nó chơi chung một con cặc, có sao đâu. Mục đích của mình là hưởng thụ khoái lạc mà.
Ba đứa quần nhau đủ kiểu, thằng giang hồ bú lồn Liễu chán lại bú cho con nhỏ, hắn làm hai đứa nứng đến điên dại mới bát đầu đụ. Dĩ nhiên, với bửu bối trời cho, hắn liên tiếp “giết” cả hai nhiều lần, nhất là có thêm men rượu hỗ trợ, hắn đụ lâu và mạnh đến độ con nhỏ chịu không nổi, phải gào lên xin thôi. Riêng Liễu, đã quen với con cặc dị hình, lại dâm đãng hơn người nên theo được đến phút cuối cùng.
Con nhỏ về sống hẳn với Liễu và thằng giang hồ. Lão quản lý chi dọa chứ không dám đuổi ba đứa thật. Lão biết rất rõ lai lịch tràng giang hồ, nhất là từ hôm nghe (giễu nhẫn lại lời cảnh cáo của hắn, lão câm miệng hẳn. Thôi thì đành thí cho chúng một phòng, muốn làm gì mặc tinh Vả, lão cũng biết tràng giang hồ đang kẹt, có tiền, thể nào hắn cũng trả. Coi như đó là tiền để dành, lão tự an ủi.
Thằng giang hồ càng ngày càng xem Liễu không ra gì, mặc tình đi sớm về khuya, hết ngủ với con này lại ngủ với con khác. Khi hứng, hấn cho Liễu tham dự, không hứng, đuổi ra hành lang chờ hán chọi xong mới được vào, hoặc tàn nhẫn hơn, bất ngồi trong góc phòng coi hắn biểu diễn đủ món ăn chơi.
Nhưng nếu thằng giang hồ chỉ đối xử với Liễu đến mức đó thì cũng chưa đến nỗi nào. Đấng này chỉ nửa tháng sau ngày con nhỏ về sống chung, thằng giang hồ buộc nó theo con nhỏ ra đường đón khứa. Hắn kết luận chắc nịch:
“Không đứa nào đủ giàu để nuôi cô mãi, cô thừa biết diều đó chứ?”
Thế là căn phòng biến thành nhà chứa. Mỗi khi có khách thằng giang hồ đóng vai ma cô canh cửa. Ban đầu . Liễu đau khổ lắm, nhưng cái gì rồi cũng quen. Nó đã sa chân xuống vũng bùn từ năm mười lăm, giờ có sa thêm nữa âu cửng chuyện tất nhiên!
Tuy vậy, vào những canh khuya chợt thức giấc, nhìn thằng giang hồ, nhìn “con vợ bé” của hấn nằm cạnh, Liễu thấy lòng xốn bang đau đớn. Mộng ước trở thành “bà chân” đã tan vèo như bọt xà phòng. Những lúc như thế nó thèm được trở lại quê xưa, thèm sống những ngày êm đềm bên mẹ, bên dượng. Hai người không biết bây giờ ra sao? Và thằng anh nó nữa, thế nào? Liễu mong có được a tiền, nó sẽ trốn thằng giang hồ về với mẹ, với dượng. Thấm thoắt đã ba năm. Cuộc sống đầy giông gió biến Uễtl thành một đứa con gái già trước tuổi, nhiều khi soi mặt trong gương, nổ bàng hoàng tự hỏi không biết hình ảnh phản chiếu kia có thật là nó hay không?
Nhưng làm sao để có tiền? Tháng giang bồ bây giờ đã biến hành hung thần của hai đứa con gái. Hấn quản lý hết mọi nguồn thu nhập. Có lần con nhỏ “nhôm” bớt mấy chục bạc do một khách chơi “buộc ba”, thằng giang hồ biết được hấn lôi con nhỏ vào buồng têm, mở nước đầy bồn rửa mặt rồi trấn đầu con nhỏ vào cho uống căng bụng, tưởng tất thở. Nhin cái gương rùng rợn đó, Liễu co rúm lại không còn dám hò hé tơ tưởng chuyện “tư lợi “.
Một buổi sáng Liễu đi đái chợt thấy buốt rát. Nó hoảng sợ Mình “dính” rồi chăng? Đến trưa, cơn buốt rát gia tăng, và đến tối thì Liễu hết chịu nổi. Nó cởi quần vạch lồn tự khám, thấy mồng đóc sưng mọng, hai mép đỏ au, một chất nước tráng đục rỉ chảy xuống kẽ háng bốc mùi tanh muốn mửa. Nó bật khóc. Không còn nghi ngờ gì nữa, thằng khách chơi khốn nạn hôm qua đã truyền bệnh cho nớ. Thảo nào thằng này đã rất dễ tính, vào cuộc đè ra “đóng” ngay, không đòi hỏi “vòng ngoài, vòng trong” nhiêu khê rắc rối. Đây là một kinh nghiệm xương máu đối với Liễu, phàm bất cứ thằng đàn ông nào đi chơi ớ cũng đều gỡ gạc tối đa cho “xứng đáng đồng tiền bát gạo”, nếu bỗng nhiên gặp một tên “xuề xòa dễ tính” hoặc “ỏn ẻn mắc cỡ”, nhất định giấu biến cái của quý, không cho sờ, không cho ngậm, không cho ve vuốt nâng niu, thì rán mà “đề cao cảnh giác”, thằng khốn đó nếu không thuộc hàng chủ nhân vườn xoài vườn khế cũng giám đốc công ty nhập cảng thuốc trụ sinh “bê ni xi lin” một triệu phân khối! Liễu đợi thằng giang hồ trở về, cầu cứu. Hán. nghe Liễu nói xong, nhún vai:
“Bệnh, chuyện thường. Thay đồ tôi chở vào Trung Tâm.”
“Trung Tâm?”
“ừ ,
“Em không hiểu…”
“Cô ngu quá, Trung tâm Bài Trừ Hoa Liễu. Đĩ mà không biết Trung tâm thì cũng giống như thợ mộc không biết đục biết bào, còn làm ăn mẹ gì?”
“Cho em tiền đi y tá chích thuốc, vào đó xấu hổ lắm.”
Thằng giang hồ đưa hai tay lên trời, cười hô hố.
“Quỷ thần ơi, làm ớ còn sợ xấu hổ? ” .
Rồi hắn trừng mắt:
“Đụ mẹ mày, đỏng đảnh vừa vừa chứ, tao tống cổ ra đường bây giờ. Tiền, tiền, bộ mấy không ăn, bộ thằng quản lý cho ở chùa chác?”
Từ “anh em” đến “cô tôi” rồi bây giờ là “mấy tao”!
Thằng giang hồ trở mặt nhanh hơn cánh quạt chong chóng, Liễu không còn biết phải chống đỡ ra sao, nó ôm mặt nghẹn ngào.
Thằng giang hồ sầm sập bước ra cửa, biến xuống đường. Còn lại một mình, Liễu càng lúc càng hoảng sợ. Phải làm sao đây? Cơn buốt nhức đã lên đến cao điểm. Liễu không thể nào đi đái được nữa, nó cũng chẳng thể ngồi yên một chỗ, có hàng triệu mũi kim thường trực đâm chích tứ phía trong âm đạo.
Bóng tối phủ xuống. Liễu quay quắt với cơn đau. Nó thức trắng đêm chờ trời sáng. Con nhỏ đi “làm” về chưa kịp thay quần áo đã bị Liễu ôm chầm, khóc nghẹn:
“Tao bị một thằng khốn kiếp truyền bệnh, nó hành cả đêm không chợp mắt được. Mấy giúp tao…”
Con nhỏ hỏi:
“Mấy đã cho anh Bốn biết chưa?”
“Rồi, ảnh biểu tao vào Trung Tâm.”
“Thì vào đi còn chờ gì nữa?”
“Tao xấu hổ.”
“Đụ mẹ, ' cùi còn sợ lở. Không vào, để biến thành ổ giòi Nói xong nó tức tốc lôi Liễu xuống đường đón xích lô đến Trung Tâm.
Liễu từng nghe nói đến bệnh hoa liễu và những biến chứng, nhưng khả năng tưởng tượng của nó chưa thấm vào đâu so với những hình ảnh nhìn thấy nhãn tiền trong non nửa tháng nầm điều trị. Có hàng nghìn con bệnh thăm viếng Trung Tâm mỗi ngày với hàng trăm loại bệnh khác nhau. Từ lậu mủ, mồng gà, hoa khế đến hột xoài, giang mai… Bệnh của Liễu – lậu mủ – được xem tương đối thuộc loại nhẹ nhất, chỉ cần thụt rửa thường xuyên và chích trụ sinh là “dứt nọc” nhanh chóng, riêng nhiều loại bệnh khác, đã ăn vào xương, tủy, như tiêm la hoặc giang mai thì “hết thuốc chữa”! Liễu từng nhìn thấy những âm hộ lở loét bi ăn rỗng như một miệng chân, mủ máu trào ra dầm dề ngày đêm, Liễu từng nhìn thấy những thân thể vằn vện hàng nghìn đồng tiền đỏ ửng, lõm sâu vào da, tươm rĩ một thứ nước như bọt xà phòng, bốc mtù hôi thối đến ngạt thở. Liễu từng nhìn thấy những đôi mắt đã mù, những dầu vú đã khuyết những hàm răng đã rụng chỉ còn trơ nước, những ngón tay ngón chân co quắp không đi đứng cầm nắm được vì sự tàn phá của vi trùng giang mai… Nửa tháng đố. mát thường trực với bao nhiêu kiếp đời tàn mạt, Liễu xanh xám hãi sợ, Liễu thất thần mất ăn mất ngủ. Đó là chưa kể đến cách đối xử tàn tệ của y tá, bác sĩ với con bệnh. Họ xem con bệnh không cao hơn loài súc vật bao nhiêu. “Ra” giường không buồn thay, cơm nước không buồn mang đến, kim chích đã cùn không buồn thay, lụi vào da thịt đau như dùi sắt lụi thịt nướng!
Suốt cuộc đời Liễu, nửa tháng điều trị tại Trung tâm lã khoảng thời gian đáng nhớ nhất, mãi mãi in đậm trong ký ức nó một vết sẹo không bao giờ phai.
Lần khám cuối cùng Liễu được cấp giấy chứng nhận đã hoàn toàn bình phục, nó vội vã thu vén đồ đạc ra khỏi Trung tâm. Liễu đi như chạy, không dám cả quay đầu nhìn lại Nó đón xích lô về ngay khách sạn. Nửa tháng nằm điều trị Liễu vẫn lấy làm lạ, thằng giang hồ không thăm viếng nó, cũng còn có lý, nhưng con nhỏ tại sao cũng không? Chẳng hiểu trong thời gian Liễu vắng mặt, hai đứa nó sống chết thế nào.
Nỗi thác mắc của Liễu được giải đáp ngay khi lão quản lý vừa thấy mặt nó:
“Phòng có người khác thuê rồi.”
“Anh Bốn với con Tuyết đổi chỗ sao?”
“Đổi con khỉ. Vào Chí Hòa mà hỏi. Mấy hên lắm đó.”
Liễu hoảng hốt:
“Tại sao?”
'Tống tiền, cướp của. Có vay phẫn có trẵ chớ.”
.'Bố nói thật?”
“Tao giờn với mẩy làm gì?”
Liễu đứng chết trân. Trong túi không một đồng cắc, nó phải sống cách nào đây? Liễu nhìn lão quản lý cầu cứu:
“Bốcho con thuê một phòng khác.”
“Tiền đâu?”
“Con… con trẫm sau.” .
“Thôi đi thằng Bốn còn thiếu hai tháng, chẳng lẽ tao vào Chí Hòa đòi cai ngục?”
“Con trả sau mà, chỉ tối đa một tuần con thanh toán đủ mà.”
Gã quản lý nhìn Liễu. Con nhỏ sau mười ngậy nằm nhà thương đã đỏ da thầm thịt trở lại. Bỗng nhiên lão thấy động tình. Lão nheo mất:
“Mẩy hứa chực?
“Dạ chực.”
“Được, thấy mẩy bơ vơ tao không nớ, nhưng… Tao có điều kiện.”
“Bổ nói đi.”
Lão quản Lý ngoặc nó lại gầịl, ri tai:
“Thỉnh thoảng tao cần, mẩy cho tao.”
Tưởng chuyện gì… Liễu bây giờ đã là một con điếm, thêm lão hay thêm hàng trăm đứa khác thì cũng chẳng hơn kém gì. Nó mừng lắm, gật đầu lia lịa.
“Chưa hết. Tao sẽ giới' thiệu khứa cho mẩy, chia đôi.”
“Bổ ép con quá, thường, ba bảy thôi bổ ơi. “
“Đồ ngu, tao bao tiền phòng mẩy không tính à?”
Rõ ràng anh già chơi ép, ăn trên xương máu con người ta, nhưng Liễu đang kẹt cứng, đành chịu lép. Lão quản lý đưa nó lên một phòng mới. Vừa mở cửa xong lão đã vồ ngay lấy nó, đè ra giường. Liễu không chống cự nhưng cũng nói:
“Bố ơi, con đói. Từ sáng đến giờ chẳng cồ chi bỏ bụng. Bố thương thì cho con mấy chục, ăn xong con sẽ phục vụ bố tới nơi tới chốn.”
Nhưng lão quản lý đang hứng, chẳng muốn mất thì giờ lôi thôi, lão đáp:
“Đụ trước ăn sau, rán thêm một chút cũng chẳng chết được đâu Liễu thở dài nằm yên. Lão quản lý cởi quần áo cho cả hai. Nhìn thân thể trần truồng tênh hênh trên mặt nệm, lão quản lý thích thú leo lên ngồi trên ngực Liễu:
“Bú cặc tao đi.”
Liễu nhắm mắt lại, chưa bao giờ nó thấy tủi cực như lúc này. Trông người ngợm lão quản lý mà phát tởm. Da nhăn nheo loang lổ lang ben, chiếc bụng chảy xệ nung núc thịt, và nhất là con cặc đen như một thỏi than, cứng không ra cứng, mềm chẳng ra mềm. Liễu cố dùng khẩu thuật làm lão quản lý hứng khởi cương lên hầu cồ thể đụ được, kết thúc chiến trường nhanh. Nhưng hoài công, nó mút mỏi miệng khúc thịt vẫn oặt ẹo chàng cách chi đút được vào lỗ lồn. Liễu cằn nhằn:
“Bố hết xíu quách rồi, thôi đi bố ơi.”
Lão quản lý chàng chịu thôi. Không đụ được, lão bắt Liễu cầm thụt cho kỳ ra mới lảo đảo đứng dậy mặc lại quần áo trở xuống văn phòng, sau khi ném lại cho Liễu ba chục bạc kèm theo lời nhắc nhở:
“Tao cho mượn, sẽ trừ vào tiền thu nhập.”
Từ hôm đó, mỗi tuần lão quản lý mò lên với Liễu a nhất một lần. Có khi lão đụ được, có khi không. Một bữa lão ào vào phòng, miệng bô bô hứng khởi:
“Tao có bửu bối rồi, mấy yên chi, sẽ khoái tỉ bằng thích.”
Nói xong lão lôi ra chiếclống cao su to hơn dương vật tí đỉnh, một đầu cũng tròn o từa tựa đầu cặc. Liễu ngạc nhiên:
“Cái gì vậy?,
Lão quản lý cười thích thú:
“Công phu lắm, tao phải vào mãi Chợ Lớn đặt thổi đấy”
“Con thấy y chang khúc ống nước. Bố xạo, đặt gì mà đặt ,
“Mây ngu hết biết. ống nước cứng như sầt, đâm vô thịt có mà chết à? Vả lại làm sao có được cái đầu tròn tròn dễ thương này? Thằng thợ chuyên trị đồ mủ trong Chợ Lớn nói hắn phải dùng loại nhựa đặc biệt đấy, không cứng quá mà cũng chẳng mềm quá, y chang như của thật. Lát nữa mấy biết.”
Nói xong lão cởi quần cầm dương vật đút vào ống. Chỗ gốc của cái ống có hai chiếc khuy nhỏ đã cài sẵn hai sợi day da giống như dây nịt, lão vòng hai sợi dây quanh bụng, khóa lại. Bây giờ thì Liễu đoán ra rồi, lão quản lý sẽ dùng món đồ giả này để đụ. Liễu thắc mắc:
“Như thế sướng ích gì?” .
“Mấy hay tao?” '
“Bố ấy chứ.”
“Tao không cần. Tao muốn mấy sướng. Nhìn mấy sướng tao sướng lây.”
Rồi lão cười hom hem:
“Tâm lý mà con.”
Quả thật lão quản lý nói không sai. Với con cặc giả, lão quản lý tha hồ đụ. Mệt, lão bắt Liễu ngồi hoặc nằm trên. Liễu nhớ đến bọc hột é cệt trên chiếc gối ôm thuở nào ở nhà gã ba Tàu. Đây cũng là một hình thức thủ dâm, nhưng khác hơn là nó đang thủ dâm bằng người thật. Lẽ ra Liễu sẽ sướng với dụng cụ rất “khoa học kỹ thuật” này, tiếc thay từ khi làm ớ Liễu đã mất đi khoái lạc chăn gối, họa hoằn lắm mới có một người làm nó đê mê, còn tựu chung thì nó phải chịu đựng cho xong. Chưa bao giờ Liễu thấm thía hơn câu tục ngữ bán trôn nuôi miệng! Tuy nhiên để lấy lòng gã quản lý, Liễu cũng giả vờ nắc nẩy, rên siết, ngoạc mồm rống từng cơn hoặc tán thán những lời tục tĩu. Lão quản lý tưởng Liễu sướng thật, lấy làm thống khoái làm.
Từ hôm đó thay vì mỗi tuần một hai ngày mò lên phòng Liễu, lão rút xuống gần như ngày một.