Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương 2

Tác giả: Tống Ngọc

Cuối cùng đứa con gái mơ ước của tôi cũng đến. 

Đó là cô em họ gọi tôi bằng anh. Con của em gái mẹ tôi. Thỉnh thoảng một hai tuần mẹ con Tuyết – tên cô em – vẫn đến thăm gia đình tơi. Những lần gặp trước tôi không để ý nhiều đến Tuyết, một phần vì liên hệ huyết thống, một phần khác, tuy thua tôi chỉ một tuổi nhưng Tuyết vẫn còn rất trẻ con, dù thân thể đã bắt đầu nẩy nở với đôi vú nhu nhú gợi cảm và hai mông đít no tròn.

Tuy nhiên như đã nói, sau khi đắm say trong trò chơi tình dục, cái nhìn của tôi đã đổi khác. Không riêng gì với chị Hai, mà với bất cứ đàn bà con gái nào tôi thấy mặt. Với tôi chỉ có hai loại người: đàn ông và đàn bà. Họ sinh ra chỉ để tiến đến một mục đích duy nhất là đụ. Chức tước, địa vị, ăn học, giàu nghèo, sang hèn… tất cả chỉ là những yếu tố phụ, giúp cho chuyện đụ sướng hơn, hoàn hảo hơn mà thôi. Tôi đang muốn tìm một đứa con gái còn trinh, thì đây, đứa con gái đó đang đứng trước mặt tôi, bộ đồ bộ bằng vải soa phủ ngoài thân thể càng nổi rõ nhân dáng thon nhỏ mềm mại bên trong. Tuyết đứng chỗ cửa ra vào, ánh sáng từ ngoài hất lên thân thể Tuyết, xuyên qua lớp vải mỏng, vạch rõ những đường cong tuyệt mỹ. Chiếc xì líp minh nhỏ xíu sệ xuống gần tới mu ẩn hiện chập chờn. Tuyết đứng dạng chân, tôi tưởng tượng chỗ phần háng của nó chắc là đẹp phải biết. ý nghĩ khiến tôi tê mê sướng khoái. Tôi đến cạnh Tuyết, nói:

“Em vẫn khỏe chứ?”

Tuyết nhìn tôi cười rất tươi. Hai lúm đồng tiền lún sâu duyên dáng:

“Dạ, vẫn khỏe. Độ này em thấy anh hơi ốm đấy?”

Tôi nhủ thầm, không ốm sao được, cứ “đêm bảy ngày ba vô ra không kể” liên tu hồ điệp, chưa quỵ đã là may. Tôi phía:

“à Bài vở năm nay nặng quá, cứ phải thức khuya, mệt phờ cả người.”

Tuyết tưởng tôi nói thật, nó có vẻ quan tâm:

“Liệu mà giữ gìn sức khỏe anh à. Nhỡ bệnh thì khổ lắm.”

Tôi lại nhủ thầm, nếu đụ được em, bệnh đến chết anh cũng cam lòng. Chữ đụ vừa thoáng qua trong đầu, tôi đã thấy bị kích thích ngứa ngáy khắp người. Tôi tìm cách rủ Tuyết lên phòng:

“Tuyết thích nhạc tiền chiến lắm phải không? Đi, lên anh cho xem, nếu muốn, tha hồ mà lựa, anh cho đấy.”

Mắt Tuyết sáng rỡ:

“Thật hả anh?” .

Tôi gật đầu sốt sắng. Tuyết reo lên:

“Thích quá. Anh nói thật nhé, cho em thật nhé?” .

Tôi nói:

“Cái gì còn cho được, nhầm nhỏ gì mấy bản nhạc.”

Trong đầu tôi, nghĩ khác. Nhưng Tuyết làm sao đủ trí khôn để hiểu cái phần “vô ngôn” trong câu trả lời đó. Tuyết hí hửng chạy theo sau tôi. Khi ngang qua phòng

khách, tôi thấy mẹ và dì đang ngồi ở sa lon nói chuyện. Dì nhìn ra, thấy chúng tôi liền lên tiếng: 

“Tuyết à, con ở chơi với anh. Mẹ với hai bác qua bên chú Huân đánh chắn nhé. Bao giờ con muốn về nói anh chở về.”

Tuyết dạ lớn. Tôi mừng thầm trong bụng, đúng là trời giúp, chỉ còn một mình tôi với Tuyết, tha hồ cho tôi bày kế hoạch. Chợt nghĩ đến chị Hai. Có thể chị ta sẽ mò lên phòng khi thấy ba mẹ tôi ra khỏi nhà lắm. Phải đề phòng mới được. Tôi quay qua nói với Tuyết: 

“Em lên trước, anh xuống bếp dặn chị Hai nấu thêm cơm cho em.”

Tuyết lại dạ. Tôi tiếp:

“Tập nhạc anh để ở ngăn trên cùng chỗ cuốn tự điển. Em cứ lấy mà xem.”

Tôi biết, nhất định như đinh đóng cột rừng thế nào khi lấy tập nhạc xuống, Tuyết cũng lôi theo cuốn báo chuyên trị tình dục tôi đã kẹp sẵn trong cái “sơ mi” đựng nhạc. Sáng nay khi biết qua điện thoại mẹ con Tuyết sẽ đến chơi, tôi đã vội vã lẻn vào phòng đọc sách “chôm” của ba tờ báo (loại này ông có đầy cả một ngăn tủ, nên dù tôi có lấy năm mười cuốn chưa nhấc ông đã phát hiện ra). Thích thú với kế hoạch sáp đặt công phu của mình, tôi cao hứng vừa đi vừa huýt sáo. Con nhỏ tò mò coi tập báo chém chết cũng nứng lồn. Từ nứng đến khao khát tìm hiểu chỉ một đoạn đường ngắn bầng gang tay. Vấn đề là làm thế nào để tấn công mà con nhỏ không cảm thấy sợ. Dẫu sao Tuyết cũng thuộc loại con nhà lành. Mạnh bạo quá dám hỏng ăn lắm. Chợt nhớ đến gói bột than của con bửa củi, tôi mừng như mở cờ. Phải rồi, cách hay nhất là “thuộc” cho con bé nứng đến u mê điên cuồng, như thế chuyện phá trinh nó sẽ không khó khăn gì. Tôi nghĩ đến những may mắn đã tới với tôi trong vòng một tháng nay mà thích thú. Quả thật số tôi kể từ buổi trưa hôm đó, buổi trưa nhìn trộm ba mẹ đụ nhau, liên tiếp gặp vận may. Điển hình như hôm nay, nếu không nhờ một tình cờ giúp tôi khám phá ra gói “thần dược khích dâm” này từ lão làm vườn, thì chưa chác gì đã “làm thịt” được con bé. Một hôm tôi ra sau hồ sen hóng mát, vui chân ghé vào nhà kho. Đang ngồi nói chuyện vớ vẩn với lão, chợt tôi nhìn thấy một con bửa củi nhảy tanh tách chỗ góc nhà. Tôi vội đứng lên chụp bát. Lão bộc hỏi:

“Cậu Hai bắt làm gì cái con vật hại người đó?”

Tôi ngạc nhiên:

“Tại sao lại hại người?”

“à . à Thôi, cậu Hai còn nhỏ không nên biết ba cái chuyện vớ vẩn này.”

Tôi thêm thắc mắc:

“Bác Tư, nói cho tôi nghe đi. Hại là hại thế nào. Tôi học sinh vật, sao không nghe thầy nói con vật này có hại.” 

Lão bộc cười:

“Mấy ông thầy của cậu thì biết cái đếch gì. Đây là kinh nghiệm dân gian mà.”

“Bác nói đi, bác Tư.” Tôi năn nỉ.

“ừ, thì cậu muốn nghe cũng được.” Lão gục gặc mái tóc bạc trắng, tiếp: “Kể, bằng tuổi này cũng chẳng nhỏ nhít gì.”

Rồi lão cho tôi biết, nếu đốt con vật này thành tro bỏ vào nước cho ai uống, chỉ năm phút sau kẻ đó sẽ động tình điên cuồng. Ngày trước, khi y học chưa phát minh ra các loại thuốc khích dâm, chất tro này đã làm hại không biết bao nhiêu đời con gái.

Tôi nghe xong, thừa lúc lão không chú ý, âm thầm bớp chết con bửa củi bỏ vào túi, rồi làm như không quan tâm đến chuyện “ma quỷ” đó, tôi bĩu môi:

“Tưởng chuyện gì ghê gớm, ra chi vậy. Bây giờ thiếu gì thuốc, bác Tư.”

“ừ tôi nói là nói lúc xưa cơ.”

Từ giã lão bộc tôi vội lên nhà tìm một ống lon sữa bò bỏ con bửa củi vào mang xuống bếp nướng. Con vật cháy chỉ còn lại nhúm tro nhỏ xỉu, tôi dùng giấy gói lại, cất kỹ, nghĩ biết đâu sê có lúc hữu dụng, vì tuy tôi cồ nghe nói đến những loại thuốc kích dâm nhưng chưa bao giờ thấy và cũng không biết mua ở đâu.

Tôi xuống tới nhà bếp, chị Hai đang nấu cơm. Nhìn trước nhìn sau không có ai, tôi nhón gót đến sau lưng chị, bất thần lòn tay ra phía trước, ôm gọn hai trái vú đồ sộ, bóp nắn. Chị Hai giật mình, nhưng khi nhận ra tôi chị nguýt dài:

“Đồ quỷ Làm người ta hết hồn.”

Tôi cười:

“Hết hồn mà có teo không,. ” 

Chị Hai lại nguýt dài. Tôi thừa tháng xông lên, thọc tay vào quần chị, xoa lên mu lồn, móc ngón tay vào khe hở. Nước nhờn trơn nhớt trên những đầu ngón tay. Chị Hai quay ngang quay dọc ái ngại:

“Thôi thôi… để tối… Thầy mợ thấy bây giờ.”

“Yên trí, ổng bả qua nhà chú Huân đánh chắn rồi.”

Mát chị Hai sáng lên. Chị bỏ chiếc xoong nhôm đang cầm trên tay xuống, ôm tôi siết mạnh. Chị hôn lên tóc tôi, mắt tôi, miệng tôi, nụ hôn trườll ra phía sau gáy, bò lên hai vành tai. Tôi nhột nhạt tê mê. Chị mở vội khuy quần của tôi thọc tay vào cầm dương vật đã căng cứng mần mò. Tôi muốn đụ chị hết sức. Nhớ một lần cách đây vài hôm, cũng tại chỗ này, tôi đã tụt quần chị ra, bế chị ngồi trên bệ bếp, đẩy một chân chị gác lên tủ chén bát, chân kia trên vai tôi cho âm đạo mở rộng ra, rồi mở tủ lạnh lấy một chùm nho, nhét từng trái vào cái hang sâu ướt nhẹp. Chị Hai rú lên: 

“Tú chơi gì kỳ vậy, dập hết ở trong bây giờ.”

Tôi không trả lời, tiếp tục nhét thêm năm sáu trái nữa.

Chị Hai dấy nẩy:

“Đầy nghẹt rồi, chị thốn lắm.”

Lúc đó tôi mới cúi xuống thọc lưỡi vào trong moi từng trái ra nhai ngon lành. Chất nước ngọt của nho trộn lẫn với mùi mị nồng nồng ngai ngái của nhớt lồn khiến tôi thích thú ăn không biết ngán. Hết chùm này tôi lấy thêm chùm khác, tái diễn trò “độc long cuốn châu'. Chán, tôi lấy một ống hút thọc sâu trong âm đạo, rồi mở lon coca ngậm từng búng nước thổi vào, thổi đầy, tôi mút ra. Cứ thế cho đến khi cạn lon nước thì chị Hai đã ngất ngư trong sướng khoái. Người chị run bần bật. Chị thều thào:

“Ai bày Tú ba cái trò này thế”

“Chẳng ai bày hết, Tú nghĩ ra.” 

Chị Hai ôm đầu tôi siết mạnh:

“Đồ quỷ non dâm dục, tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện đụ, đâu có học hành gì phải không?” . 

“Học cũng vậy, cũng ăn ngủ đụ ỉa. Nhà Tú giàu đâu sợ đói Phải chơi cho sướng chứ. Ba còn chơi bạo hơn Tú nữa nay.

“Làm sao Tú biết?”

Tôi kể cho chị Hai nghe chuyện tôi đã phục kích nhìn cha mẹ chơi như thế nào. Chị cười lên hăng hắc:

“Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

Chị dừng lại, mặt bỗng đăm chiêu, tiếp:

“Thế mà chị thấy ba Tú lúc nào cũng nghiêm trang, khiến chị sợ sợ thế nào…”

Tôi lên mặt rành đời:

“Người lớn chúa đóng kịch. Giờ thì Tú biết tỏng rồi. Chẳng ai nghiêm trang đạo mạo hết. Ai cũng vục mặt vô lồn, ai cũng ngậm cặc… Hôm nào chị thử quyến rũ ba xem chơi…”

Chị Hai nhìn tôi vẻ trách móc:

“Đừng nói bậy. Tú đã với chị, sao lại nghĩ thế. Bộ loạn luân à?”

Tôi ôm siết chị, cười:

“Tú nói đùa… Chị là của riêng mình Tú thôi, phải không?”

Chị sung sướng gật đầu.

Năm ngón tay chị Hai xoắn mạnh con cặc cương cứng trong quần. Tôi cảm thấy thèm đụ quá sức, nếu không có Tuyết đang chờ trên phòng, chắc chắn tôi sẽ tái diễn màn “độc long cuốn châu'. Đợi chị Hai vuốt ve một lát cho đã cơn thèm, tôi từ từ đẩy chị ra, nhỏ nhẹ: 

“Tiếc quá. Con nhỏ Tuyết đang nhờ Tú soạn mấy bản nhạc cho nó. Thôi đợi tối nhé?”

“Tuyết nào?”

“Thì con dì Bảy. Hứng quá nên quên tuốt luốc mọi chuyện rồi phải không?”

Chị Hai cười bẽn lẽn. Tôi cúi hôn lên ngực chị trước khi rời nhà bếp, không quên róc mang theo một ly coca. 

Chị Hai chác không thể nào nghĩ ra chuyện mờ ám đangthành hình trong đầu tôi. Dù sao chị ấy cũng người nhà quê nhơn chất, làm sao chị dám nghĩ với quan hệ bà con gần gũi như tôi với Tuyết, lại có thể xảy ra chuyện hoa nguyệt loạn luân? Tôi vừa đi vừa cười thầm. Đạo lý cái con khỉ Ai cũng có lồn, có cặc. Đụ nhau ai cũng sướng, mất mát gì đâu?

 

o O o

 

Dện đầu hành lang, tôi cố tình nhón gót đi thật nhẹ. Quả như tiên đoán, qua cánh cửa mở hé tôi thấy Tuyết đang chăm chú lật những trang báo màu coi say sưa. Tôi thích thú đứng nhìn một lát rồi trở ngược lại chỗ cầu thang, dậm mạnh chân vừa đi vừa huýt sáo, cố tình thư thả để Tuyết có thì giờ “phi tang”.

Tôi mở cửa bước vào phòng. Tuyết đang ngồi trên ghế, tập nhạc trong lòng, giả vờ hát nho nhỏ. Tôi để ý thấy má và tai Tuyết đỏ ửng. Nứng rồi phải không cô em? Tôi nhủ thầm.

“Chết, lên đến đây mới nhớ, Tuyết làm ơn chạy xuống nhà dưới đóng cửa ngoài lại giùm anh.”

Tuyết dạ nhỏ bước ra. Tôi vội vàng mở ngăn kéo lấy gói bột than bửa củi đổ hết vào ly cơ ca rồi lắc lấc ly cho tan đều Xong tôi đưa lên miệng nhấm thử. Tốt. Chẳng có mùi vị gì khác lạ.

Tuyết trở lên. Chúng tôi cùng nhau coi tập nhạc. Tôi đang nôn nóng chờ hiệu quả của “thần dược”, còn Tuyết có lẽ vẫn đang ngất ngư với những hình ảnh trong cuốn báo, nên cả hai bên ngoài vờ như rất say sưa, không ngớt miệng bàn luận huyên thuyên, nhưng chắc chắn chẳng đứa nào để ý đến chuyện nhạc nhiếc mắc toi mắc dịch. 

Năm phút trôi qua… Bỗng tôi thấy Tuyết thở gấp hổn hển. Nó ngước mặt nhìn tôi. Tia mắt nó dại hẳn, miệng há ra như đang ăn phải một lát ới cay. Tôi biết Tuyết đã thấm thuốc, vội nói, giọng cố làm cho du dương:

“Sao mặt em bỗng xanh vậy? Trúng gió rồi chứ gì? Chết thật, để anh xoa dầu cho nhé?”

Không đợi Tuyết trả lời, tôi choàng tay qua vai nó, tay kia đớ phần dưới, bồng Tuyết lên, mũi tôi chạm vào má nó. Mùi da thịt trinh nữ ngồn ngộn khứu giác. Làm như sẩy tay, tôi thả con nhỏ ra rồi vội vàng chụp lại: 

“ấy chết, xin lỗi em…” .

Bàn tay tôi cố ý… vô tình chụp ngay giữa háng Tuyết.

Tôi thấy con nhỏ rùng mình, ú ớ.

Tôi đặt Tuyết lên giường, đến tủ thuốc lấy chai dầu (lại chai dầu! Bình cũ nhưng rượu mới!) Tôi nói:

“Em lật úp lại, anh xoa…”

Tuyết bây giờ như con rối, hoàn toàn làm theo lời tôi, không một ý kiến phản đối. Tôi vén áo Tuyết lên. Trời, khoảng lưng mịn màng trong quết. Trắng gấp nhiều lần mẹ, chị Hai. Tôi đổ dầu ra, bắt đầu vuốt ve, từ chỗ long quần lên đến hai vai rồi dần xuống, dần xuống… Khi bàn tay tôi thọc vào quần, bóp nắn nhè nhẹ hai mông thì Tuyết như không còn chịu nổi, nó lật ngửa lại, quàng tay qua tôi, rên lên: 

“Anh… anh…”

Trái cây đã chín rêu, sáp rụng. Tôi cúi xuống, nói qua hơi thở:

“Em…”

Tôi há miệng ngậm chặt hai môi Tuyết, lùa lưới vào trong cuốn lấy lưới nó, mút mạnh. Tuyết run bần bật. Rời miệng, môi bò qua hai trái tai, ngậm, liếm. Môi tiếp tục bò xuống ngực. Chiếc áo soa tôi đã cởi nút từ nãy để lộ khuôn ngực con gái với hai gò vú nhu nhú, phía trên đỉnh là hai núm vú nhỏ xíu, đỏ hồng. Tôi ngậm một bên day day rồi mút chùn chụt. Một lát, đổi qua bên kia. Cứ thế liên tục. 

Tuyết nhắm nghiền hai mắt hổn hển thở, khắp người da gà nổi lên sần sần. Tôi vờn Tuyết như mèo vờn chuột, trổ hết tuyệt kỹ công phu đã thu thập được trong một tháng nay. Khắp người Tuyết, từ rốn trở lên, không nơi nào lưới tôi không bò qua. Nách, ót, hông, vú, bụng, sống lưng… 

Khi tôi kéo quần Tuyết ra thì nó giữ lại:

“Đừng anh… Anh…”

Tôi nói nhỏ:

“Để yên, anh yêu Tuyết… Anh yêu Tuyết…”

Và mạnh tay tụt xuống. Nó cố gắng tỏ một động tác chống cự yếu ớt, nhưng tôi biết, động tác chỉ lấy lệ. Trong cái đầu đậm đặc những hình ảnh mê tơi do cuốn báo tạo ra, cộng thêm chất “thần dược” đang chảy rần rật trong huyết quản, nó bây giờ chỉ muốn được thỏa mãn. 

Khi nhìn thấy lồn Tuyết phơi ra giữa mặt nệm nhàu nát, tôi không cầm được một tiếng khen:

“Trời ơi… Đẹp quá… Của Tuyết đẹp quá.”

Đẹp thật. Mu lồn mum múp, trắng phau phơn phới những sợi lông vàng sẫm. Tôi đưa bàn tay bóp nắn nhè nhẹ, Tuyết cần mình trân người. Tôi cúi xuống hôn lên phần mu rồi le lưới rà dần xuống dưới…

“ôi .. ôi… Anh… anh.:. anh…”

Tuyết run bần bật, hai đùi mở khép cuống cuồng. Tôi biết nó đang sướng lắm nên vội áp mạnh môi vào khe hở nhỏ xrư có hai mép đỏ như son. âm đạo của nó nhỏ quá, lúc đầu tôi không lách lưỡi vào được, nhưng chỉ nửa phút sau nước nhờn trào ra lênh láng, tôi từ từ len đầu lưỡi vào. 

âm đạo mở rộng thêm một chút, nó hơi rùng người co lại. Lần đầu tiên một vật lạ thọc sâu, chắc nó thấy nhô( Nhột thôi chứ có lẽ không đau. Đầu lưỡi tôi mềm mại nhuyễn nhừ, đau thế não cơ chứ I Khi tôi thọc hết được chiếc lưỡi vào trong, xoáy tròn, xoáy tròn… thì Tuyết rú lên khe khẽ:

“Anh ơi… Anh ơi… .Em… Em…”

Tôi biết Tuyết muốn nói “em sướng”, nhưng là con gái mới lớn lên, nó không dám bạo miệng. Tôi nhủ thầm rồi từ từ sẽ tập Làm tình mà không rên d, không nói tục, không cào cấu ngắt nhéo… thl chẳng ra làm sao cả. Lưỡi tôi tiếp tục ngọ ngoạy, tôi có cảm tưởng đầu lưỡi đụng vào một vách chán. Tôi đoán, chắc là màng trinh. Nếu dùng lưỡi tôi nghĩ cũng phá trinh được, nhưng như thế phí đi. Phải đút cặc vào phải để cho qui đầu bóng lưỡng, đỏ au xuyên thủng màng thịt mỏng đó mới thú chứ.

Tuyết bây giờ cồ lẽ đang tê mê gần chạm đến tuyệt đỉnh. Nó không ngớt oằn oại dấy dua, hai chân nó dạng ra, mỗi lúc mỗi rộng, cuối cùng nó cong lên, quặp cứng đầu tôi đồng thời vòi tay xuẩn hai mảng tục dài của tôi trong lòng bàn tay, giật rịt vào háng. Thấy nó hứng khởi quá, tôi cũng sướng lây, cặc tôi cứng đến độ như muốn chọc thủng lớp vải quần. Tôi cởi nhanh khuy gài, tuột ra. Tôi cũng cởi luôn áo. Bây giờ cả hai chúng tôi đều trần truồng. Tuyết mở mắt nhìn xuống hạ bộ tôi. Mắt Tuyết đắm đuối, thèm muốn. Tôi xoay ngược trèo lên lật úp người lại, nói với Tuyết: .

“Bú anh đi, ngậm cặc anh đi.” .

“Anh… Em không biết… bứ…”

“Cứ ngậm và mút như em mút cà rèm ấy mà, thích lắm…”

Tôi giảng tiếp cho Tuyết biết phải bú, thụt ra sao, mân mê hai hòn dái thế nào… Mọi kinh nghiệm cùng khám phá với chị Hai tôi mang ra truyền lại cho Tuyết. Lúc đầu nó ngượng ngập làm chiếu lệ, nhưng dần dần bị tôi kích thích quá, nó hăng hái nhập cuộc, cho đến một lúc, cũng thiện nghệ không kém mẹ, chị Hai.

Chúng tôi dùng miệng lưỡi vờn nhau khoảng nửa giờ đồng hồ. Khi cả hai không còn chịu nổi cơn nứng cứ bốc ngùn ngụt trong thân thể, tôi nói với Tuyết:

“Anh đụ nhé?”

“Dạ… Mà… có đau không anh?”

Tôi cũng không biết có đau chăng, vì đây là lần đầu tiên tôi phá trinh, nhưng cũng nói cho Tuyết yên lòng:

“Không đâu em, sướng chứ không đau.”

Tôi dạng rộng háng Tuyết ra, đưa dương vật vào cửa mình nó. Nước nhờn ướt nhẹp hai bên, tôi lựa thế thọc sâu Tuyết dấy lên:

“ối Đau em anh ơi…”

“Rán đi em… sắp vào…”

Tuyết vùng vẫy có vẻ đau thật. Nhưng tôi đã nứng quá, không nhịn lâu hơn được nữa. Tôi ngồi dậy, dùng hai chân khóa tréo hai chân nó lại, rồi một tay banh lồn, một tay cầm cặc cố đúl vào khe hở. Tôi nắc mạnh. Tuyết lại dẩy nẩy, hét lớn:

“Đau… Mẹ ơi… Đau… quá anh ơi… Thôi đi anh… 

Thôi …

Thôi thế nào được. Tôi tiếp tục nắc. Con cặc đã vào quá nửa, tôi như nghe có một tiếng “búp” nho nhỏ. Có lẽ màng trinh đã rách. Tuyết hét:

“Chết em… Chết em…”

Nước mắt Tuyết trào ra, chảy xuống má. Mặc kệ. Tôi đang nứng, không thể dừng được. Mặc kệ. Tôi cứ liên tục nắc, càng lúc càng nhanh. Tuyết vừa khóc vừa dậy một hồi rồi từ từ dịu dần. Nước nhờn chảy ra lỏng bỏng trong âm đạo đã làm cơn đau hạ xuống. Tôi nắc một hồi nữa thì Tuyết bắt đầu cảm thấy sướng. Nó rên nho nhỏ, vòng tay ôm trên lưng tôi… 

Tôi đụ hơi lâu, đủ để xóa được cái đau của Tuyết và đưa nó đến khoái lạc. Khi thấy nó ú ớ hai tay bắt chuồn chuồn, mặt khờ ra ngây dại, tôi biết nó đang lên đến cực điểm, lập tức tôi nắc nhanh và mạnh. Tôi cũng phọt khí, bắn vào tử cung nó. Tôi thấy những thớ thịt trên mặt Tuyết co giật liên hồi… Thân thể nó nhão ra, mềm nhũn. 

Tuyết nằm ngất ngư một lát rồi dần dần hồi tỉnh, trở về với thực tại. Bỗng nó bật khóc, rên rỉ:

“Trời ơi… Sao thế này… Sao… sao…”

Nó vùng ngồi dậy, vớ vội bộ quần áo mặc nhanh vào, nhảy xuống giường. Nó trân trối nhìn tôi:

“Anh… Anh… Làm gì em…”

Thấy nó hốt hoảng thái quá, tôi đâm sợ. Tôi cũng ngồi dậy mặc lại áo quần, đến bên nó, vuốt tay lên mái tóc dài của nó, vỗ về:

“Em… Không sao đâu… Anh yêu em…”

Nó hất bàn tay tôi ra, trợn mát: .

“Anh nói gì? Yêu em? Chúng mình là bà con…”

Nó lại khóc, lớn hơn. Nhìn trân trối chỗ tấm ra trải giường thấm ướt vài giọt máu.

Tôi cuống, chẳng biết phải xử trí thế nào. Rất may, dưới nhà có tiếng nói cười của ba mẹ và dì Tuyết. Tôi vội vàng nói:

“Nín đi, lại đây anh lau nước mắt, ba mẹ với dì mà biết thì bọn mình chết hết…”

Lời cảnh giác của tôi quả nhiên có hiệu quả, Tuyết chạy lại đầu giường vớ vội chiếc khăn lông cau mặt, nó nói với tôi giọng nửa căm thù nửa cam chịu:

“Anh là thằng khốn nạn… Trời ơi… Anh nỡ nào.”

Tôi sợ nó lại khóc nữa nên suýt nhỏ:

“Ba mẹ lên bây giờ…” Tuyết cố nén cơn khóc. Nó ngồi xuống chiếc ghế ban đầu đã ngồi, hai bàn tay xoắn vào nhau run rẩy, mặt nó xanh tái.

Tôi đã thỏa mãn, tôi đã phá được trinh tiết của một đứa con gái, nhưng quả thật lòng tôi không mấy thoải mái, cơn hoan lạc qua đi, tôi dần dần nhận thấy hành động của mình có vẻ súc vật Anh em bạn dì, tôi với nó có một phần huyết

thống? Lẽ nào tôi lại hành động như thế Nhưng dẫu sao thì sự việc cũng đã lỡ. Tôi tự hứa chỉ một lần này và một ìân duy nhất, từ sau, cố đừng tái phạm. Vả, tôi vừa khám phá ra một điều, đụ con gái còn trinh không sướng bằng đụ đàn bà đã từng trải. Kinh nghiệm này làm thay đổi một định kiến bám rễ trong đầu tôi tử bao lâu nay, về cái giá trị của trinh tiết.

Bình luận