Gần một tuần hai anh em loay hoay tìm cách đụ. Rốt cuộc cũng được. Khi tháng anh đút sâu dương vật vào lồn thì con em khóc rống như đang đổ ruột. đằng anh hoảng quá rút vội cặc ra ngoài:
“Đau lắm hả?”
“Đau, em đau quá, chắc chết anh ơi…”
“Nín đi, không sao đâu. Một lát hết ngan đấy mà.”
Con em vẫn tiếp tục khóc. Thằng anh xuống quít xoay vòng vòng chung quanh, hết quết tóc, hôn môi đến bú vú, xoa lồn, cố làm cho con nhỏ nứng trở lại. Nó vạch hai mép lồn nhìn sâu vào bên trong, như cố tìm cái nguyên nhân chó chết nào đó làm con nhỏ đau. Một tí máu loang ra bàn tay, thằng anh vội liếm sạch, nó ngại con em nhìn thấy sẽ sợ hơn. Chiếc lưỡi mềm của thằng anh thư một miếng nhung êm ái quấn quít trên mép lồn, trên nồng đóc khiến cơn đau dịu dần, dịu dần. Con cặc của thằng anh vẫn cứng ngắc, nó nứng lắm, nhưng chưa dám đụ tiếp. Cuối cùng nó chỉ nằm úp trên người con em, trườn lên trườn xuống và nhấp nhỏm nắc “gió”. Chỉ vài phút sau tinh khí cí'mg phọt ra, nó vòng tay siết cứng thân thể con em, miệng hét: “Em ơi… Em ơi…”
Con nhỏ nhỏm dậy, vội vàng cầm cặc thằng anh đưa vào mồm mút, tinh khí liếp tục tuôn tràn Con em nuốt hết. Chẳng có mùi vị gì, chỉ cảm thấy trơn nhớt trong cổ họng.
Ngày hôm sau hai đứa lại mần mờ đụ. Con nhỏ lại đau… Cứ thế, thêm bốn năm ngày nữa, cơn đau của con em vơi dần, vơi dần. Cho đến khi hết hẳn thì nó bất đầu cảm thấy sướng. Trong những ngày này hai đứa vẫn thường cúp cua giờ chót mò về nhà sớm để phục kích tía và Liễu. Chúng vừa xem hai người biểu diễn vừa ghi nhớ những kinh nghiệm, để rồi khi họ ra chợ, chúng liền lặp lại y chang bài bản.
Một tháng sau hai anh em đã trở thành lão luyện. Chúng đụ liên miên. Con em càng đụ càng nẩy nở, vú song cao hơn, đã nổi thành gò, mu lồn cũng nung núc một đống. Riêng thằng anh xuống sắc thấy rõ. Nó ốm đi dễ chừng đến bốn năm ký lô, da xanh mướt, mắt lờ đờ như mát cá ươn. Trong lớp, nó thường ngủ gật, bài giảng của thầy cô không chui được một chữ vào cái đầu đậm đặc những chuyện gái trai dục lạc. Thằng anh vốn học dở càng dở hơn. Dĩ nhiên những tháng sau đó nó chiếm giải quán quân về môn đội sổ. Theo đà xuống dốc kia, duyên nợ với chữ nghĩa chắc chắn sẽ chẳng còn gán bó với thằng anh một ngày không xa.
Gã ba Tàu mê Liễu đến ngơ ngẩn. Vợ gã thì ham làm tiền. Cả hai chẳng thèm ngó ngàng gì đến hai đứa nhỏ. Riêng Liễu, ban đầu thấy tháng anh như một xác chết biết đi tưởng nó bệnh, nhưng sau đó Liễu khám phá ra mối quan hệ loạn luân giữa hai anh em.
Sư thật, Liễu đã nghi ngờ từ lâu, vì bỗng nhiên Liễu thấy hai đứa hết còn gấu ó, chửi rủa nhau, chúng trở nên chững chạc hơn, ăn nói giữ mồm giữ miệng, gọi nhau bằng anh em âu yếm. Nhất là con em, mỗi lần nhìn chúng anh, tia mắt nó toát ra một vẻ gì vừa lẳng lơ vừa đắm đuối, tia nhìn chỉ có thể có giữa hai kẻ yêu nhau. Đó là chưa kể thân thể nó, bỗng phát triển quá nhanh chóng. Liễu đã qua đoạn đường này nên nhận ra ngay. Điệu này, nhất định con nhỏ đã có hơi trai, và đôi mát kia, giọng nói âu yếm kia, cách xưng hô kia… Chém chết chúng cũng cưỡi nhau chí chát. Liễu chợt mỉm cười thích thú. Nó tưởng mười lăm tuổi được nếm mùi ân ái như nó là sớm lắm, đâu ngờ bọn con na thành phố còn tiến bộ hơn, biết đụ từ thuở mười ba, lại đụ ngay với anh em ruột thịt.
Liễu muốn xác định mối nghi ngờ của mình là sự thật, nên một bữa nó xin bà chủ chuồn về nhà. Nó dùng chìa khóa riêng mở cửa nhón chân đi vào. Liễu đứng yên một lát cho quen với bóng tối và vểnh tai lắng nghe. Chung quang vắng lặng như tờ, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường thong thả đều nhịp, tiếng thằn lằn chắt lưỡi trên mái tôn ám khói. Liễu nghĩ, chúng dẫn nhau ra ngoài rồi chăng? Bỗng trên gác có tiếng động lịch kịch, và tiếp theo, giọng chúng anh:
“Hôm nay anh mệt, em đụ anh nhé.”
“Cả tuần rồi cứ than mệt mãi, bắt em đụ hoài.”
“Em là con gái, bao nhiêu cũng được, nhưng anh con trai, ngày nào cũng đụ, cũng ra, phải mệt chớ.”
Liễu rón rén bước lên thang gác, cẩn thận trồi đầu nhìn. Thằng anh đang nằm ngửa dạng chân. Con cặc tuy đã nở lớn nhưng vẫn không cứng, nằm vát qua một bên. Con em cầm lấy, vừa thụt vừa kê miệng liếm quy đầu. Tay thằng anh lòn xuống háng con em, bóp nần. Bỗng con em nhả cặc ra, nói:
“Anh đừng xoa bên ngoài, chẳng sướng, làm như tía đi, thọc vào lỗ lồn, lỗ đít em mới sướng.”
“Làm như tía đi.” Liễu giật mình. Chúng biết rồi à?
Chúng biết mình ăn nầm với tía chúng rồi à? Làm sao chúng biết được? Có lẽ cả nhà ngủ chung trên này, chúng nhìn thấy gã ba Tàu đụ vợ…
Khi thằng anh thực hiện cách con em nói thì con nhỏ rống lên:
“Sướng… Sướng. Thọc mạnh anh ơi… Em đã quá anh ơi
Tháng anh bật cười:
“Sao em rên giống y chang chị Liễu vậy?”
Uễa u lại giật mình. Lần này thì không cần phải đoán già đoán non nữa rồi. Quả thật chúng đã biết chuyện mình với gã ba Tàu. Nhưng chúng biết' từ bao giờ? Chết thật, nếu không tìm cách ngăn chặn, thể nào cũng đến tai mẹ chúng. Liễu không còn lòng dạ đâu để tiếp tục theo dõi cuộc truy hoan. Nó xuống thang, trở ra chỗ bán hàng. Suốt một buổi chiều và cả đêm, Liễu không ngủ được. Nó suy nghĩ tìm cách “hóa giải” nguy cơ.
Nói với gã ba Tàu?
Không được. Gã ăn nằm với Liễu, chuyện cũng bình thường, từxưa đến nay chuyện đó phổ thông đến độ chẳng còn gây ngạc nhiên cho bất cứ ai. Nhưng anh em lấy nhau thì rõ ràng đối với truyền thống luân lý của chủng tộc, gã ba Tàu khó lòng chịu đựng nổi. Chắc chắn gã sẽ phản ứng mạnh, vấn đề sẽ đổ bể tùm lum, hai đứa nhỏ thể nào cũng khai ra cái quan hệ bất chính giữa hai người, mẹ chúng sẽ “làm thịt” chứ chẳng chơi. Là dân chủ vựa, tiếp xúc hàng ngày với đủ mọi thành phần, từ đàng hoàng đến đầu trộm đuôi cướp dễ dàng gì bà ta nhắm mất làm ngơ?
Cứ để sự việc “tuần tự nhi tiến”?
Cũng không được. Anh em chúng đụ nhau, kê cả cha mẹ vợ chồng con cái một đống rối nùi, mặc xác chúng nó, “đèn nhà ai nấy sáng”, chẳng sứt mẻ gì đến đời sống riêng tư của Liễu. Từ ngày ra đời, Liễu, tự bản chất, đã là đứa khôn lanh giảo hoạt, thêm vào đó nếm mùi dục tình quá sớm, lại lăn lóc tự nuôi thân, nên đã nhanh chóng vỡ lẽ bài học “phới tỉnh” đáng giá mà không phải ai cũng có cơ hội thủ đắc. Nhưng con em ngày càng rương, thằng anh ngày càng xanh xao gầy ốm. Thế nào rồi cũng có lúc thằng anh hết chịu nổi, hoặc một trong hai đứa hớ hênh để lộ. Thế là câu chuyện sẽ dính chằng với nhau, hết chối?
Liễu suy nghĩ mãi. Chỉ còn con đường duy nhất là rời khỏi căn nhà này mới mong chu toàn bản thân. Nhưng đi đâu? Nó nhớ đến tên thanh niên vẫn thường quẩn quanh ngoài vựa từ nửa tháng nay. Tên thanh niên ngày nào cũng lân la tìm cách làm quen với Liễu, và Liễu cũng đã bao lần liếc mất đưa tình khuyến khích. Nếu không có gã ba Tàu “ngỉti” thấy mùi phản bội toát ra từ người Liễu, trổ mòi ghen tương, thì nó đã “dính” với tên thanh niên rồi. Con nhỏ chẳng sợ gì gã ba Tàu, chỉ vì nó nhận thấy chẳng ích lợi gì khi phiêu lưu vào một mối tình mới. Nó càng ngày càng có uy tín với bà chủ, nghĩa là càng ngày túi riêng của nó càng thêm “đông” bạc. VI một con cặc mới, bỏ mất nguồn lợi trời cho này, phí quá. Đối với nó bây giờ cặc nào cũng là cặc. Dĩ nhiên của mới có hấp dẫn hơn, nhưng nó tự an ủi, xét cho cùng khéo hưởng thụ thì vẫn tìm thấy khoái cảm. Con người ta, ngoài chuyện đụ, còn bao nhiêu vấn đề cần thiết nữa. Có tiền, thật nhiều tiền, lo xong một cuộc sống vật chất vững vàng, lúc đó muốn làm gì lại không được, tha hồ đụ, cặc già, cặc trẻ, cặc to, cặc nhỏ…
“có tiền mua tiên cũng được” kia mà? V vậy, dù thấy tên thanh niên trông sạch nước cản, người ngợm to khỏe, nó thèm lắm, nhưng nghĩ đến tương lai, nó đành nuốt thèm làm ngơ.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã chuyển qua hướng khác Phải quyến rũ tên thanh niên ngay, phải bảo hắn mang mình ra khỏi căn nhà này ngay, sớm ngày nào tốt ngày đó.
Liễu bèn thực hiện kế hoạch.
Chiều hôm sau tên thanh niên lại đến. Bất kể đôi mắt chằm chằm cú vọ của gã ba Tàu, Liễu đến cạnh hắn, nhỏ nhẹ:
“Anh muốn mua gì?”
“à à . Lựa dúm tôi chục xoài.”
Liễu ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ướt rượi, có đuôi, miệng mỉm cười thật duyên dáng. Nhìn kỹ, hắn xấu trai, nhưng được lợi điểm tuổi còn trẻ, sức lực còn sung mãn, dùng tạm trong cơn nguy biến, tốt chán. Liễu tự nhủ. Tên thanh niên khấp khởi mừng thầm, linh tính cho hắn biết con nhỏ muốn đến với hắn.
Liễu túm chiếc bao giấy đựng chục xoài đưa cho tên thanh niên, làm như vô tình, nó đặt bàn tay của nó nằm gọn trong bàn tay hắn. Tên thanh niên nắm lấy. Liễu để yên. Hấn tiến thêm bước nữa:
“Tối nay cho tôi được hân hạnh chở cô về.”
Liễu liếc nhanh vè phía gã ba Tàu đang trừng mát nhìn vẻ tức tối Nó hạ giọng:
“Dạ, anh chờ em chỗ ngã tư.”
Dừng một chút, nó tiếp:
“Anh đi ngay đi, lão chủ không muốn em quen anh…”
Tên thanh niên quay nhìn gã ba Tàu, mặt hắn đanh lại. Thằng già mắc dịch, lạng quạng ông dần nát xương. Tuy nghĩ thế nhưng để chiều lòng người đẹp, hấn cũng gật đầu trả tiền, rời khỏi vựa.
Sau vài lần đưa đón, Liễu nhanh chóng tiến hành kế hoạch hai. Nó than thở với hắn rằng lão Tàu già bất kể tuổi tác luân thường, ngày đêm không ngừng dê dẫm, nó sợ quá nhưng thân gái bơ vơ, chẳng biết làm cách nào thoát khỏi vòng vây. Tên thanh niên nghe xong nổi máu “Vân Tiên”, vọt miệng chửi thề:
“Đụ mẹ thằng già khốn nạn. Để đó anh tính.”
“Không, em lạy anh. Em sợ lắm, nhỡ có bề gì em sống sao nổi.”
“Em đừng sợ, đã có anh, đứa nào đụng đến một sợi lông chân em, chúng sẽ trả giá cả đời.”
“Nhưng anh đâu ở bên cạnh em? Đêm hôm khuya khoắt làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Anh ơi, em sợ. Tên thanh niên bối rối. Phải. Hắn đâu ở mãi bên cạnh Liễu. Phải, đêm hôm khuya khoắt… Hắn càng nghĩ càng thấy lòng dạ nóng ran:
“Em… Vậy làm sao…?”
“Anh à…”
Liễu áp má vào ngực tên thanh niên. Dưới bóng tối của tàng cây kiềng kiềng, khuôn mặt Liễu chập chờn hư ảo. Nó ngước mặt lên, miệng mở ra chờ đợi nụ hôn. Tên thanh niên run run cúi xuống. Hán ngậtn cứng đôi môi mọng, hôn đắm đuối.
“Anh à…”
Liễu lại ngập ngừng (cố làm ra vẻ ngập ngừng). Tên thanh niên hỏi:
“Gì em?”
“Em… em… Cho em theo anh. Em muốn sống với anh.”
Đề nghị của Liễu quả hết sức bất ngờ. Tên thanh niên chưa dám nghi đến. Hấn yêu “nàng” thật, hấn muốn có “nàng” làm vợ thật, nhưng sự việc xảy ra nhanh chóng quá nhanh chóng qúa hơn cả vận tốc phi thuyền. Liễu sẽ nghĩ sao nếu “nàng” biết hắn chỉ là một an. Công nhân hạng bét lương ba cọc ba đồng, Liễu sẽ nghĩ sao nếu “nàng” biết tài sản của hắn chàng có gì ngoài một căn nhà tôn ọp ẹp và một bà mẹ già gần đất xa trời? Tên thanh niên bối rối nhìn “nàng”, chưa thể tìm ra câu trả lời ổn thỏa. Liễu nôn nóng thúc dục:
“Anh… Trả lời em đi, cho em theo anh, em lạy anh, em Hắn nầm chặt bàn tay mũm mĩm của Liễu, đắm đuối:
“Anh… Anh… nghèo lắm, biết em cos bằng lòng sống kham khổ không?”
“Yêu nhau đâu cần của cải anh. Em yêu anh, hai đứa sẽ ráng làm ăn đàng hoàng, chắc chẳng đến nỗi gì đâu.”
“Nếu em nghĩ thế anh cảm ơn em. Được… Vậy bao giờ em rời khỏi gia đình trung khốn nạn?”
“Ngày mai, ngay ngày mai. Hai giờ, anh nhớ đón em chỗ cũ.”
Hôm sau Liễu giả vờ bận bịu công việc nói gã ba Tàu ra vựa trước. Đợi gã đi xong, Liễu vội vàng thu vén ít quần áo tư trang và mớ then dành dụm bấy lâu rồi ba chân bốn cẳng đến nơi hẹn.
Nhà tên thanh niên ở bên kia sông. Căn nhà nhỏ bằng cái chòi canh dưa, mái tôn nóng hâm hấp, sát cạnh dòng kinh nước đen bốc mùi hôi muốn ngạt thở. Bà mẹ già của hắn trông càng chán hơn, hom hem lụ khụ, mắt mũi lèm nhèm, suất ngày ngồi ngoài chái hiên lảm nhảm một mình như con mụ điên. Khi hắn giới thiệu Liễu với bà ta, mụ già ngước mắt nhìn nó, gục gặc không biết đang cười hay đang khóc:
“Vợ mấy hả. Mấy lấy vợ hả. Tốt, tốt… Tao sắp xuống lỗ bọn mấy thương nhau, lấy nhau, tao không cản, chỉ mong đẻ lẹ lẹ cho tao đứa cháu để tao nựng. à, mà cồ cưới
hỏi gì không?”
Tên thanh niên nhìn Liễu, lúng túng. Liễu đỡ lời:
“Thôi mẹ ạ, đình đám làm gì thêm phiền phức…”
“Thì cũng ra mắt bà con chòm xóm, bạn bè của nó một bữa chớ.”
Tên thanh niên nói:
“Dạ, chắc phải vậy. Con định cuối tuần làm cái tiệc nhỏ, coi như hợp thức hóa…”
Đêm đó tên thanh niên ăn n~ìm với Liễu. Nó thấy hắn rất vụng về chuyện chăn gối, nhưng nó muốn đóng vai “nai vàng ngơ ngác” nên không tỏ ra bất cứ một cử chỉ “thành thạo” nào, còn giả vờ kêu đau luôn miệng. Tên thanh niên tưởng thật, chẳng dám đút cặc vào lồn, chỉ vuốt ve vòng ngoài, vừa vuốt vừa an ủi. Nó thấy tội nghiệp nhưng bực mình. Từ hơn hai năm nay nó đã đụ hàng nghìn lần, đã trở thành bậc thầy trong chuyện ái ân. Tuy vậy cũng chỉ mới qua tay hai người, dượng và gã ba Tàu, cả hai đều lớn tuổi, chẳng khỏe mạnh sung sức như tên thanh niên, thành ra khi nhìn thấy thân hình lực lưỡng của hắn, Liễu mê mẩn muốn được ôm ghì, được thả cửa giao hoan. Liễu nhìn con cặc tên thanh niên. Trời ơi, con cặc mới đẹp làm sao. To và dài, tráng hồng, quy đầu đỏ au bóng lưỡng. Dưới gốc, đám lông đen rậm rạp mọc tràn đến rốn, phủ kín hai bên háng, che khuất hai hòn dái cũng hồng hào săn cứng. Liễu không đừng được phải đưa tay cầm lấy, nó róc vào tai tên thanh niên:
“Em đau… Lần đầu tiên gần đàn ông… Em dàu… Nhưng em yêu anh, em sẽ cố chịu, anh… Anh… Yêu em đi.”
“Nếu đau quá nói anh biết, nghe cưng.”
Hán trèo lên, vụng về thọc cặc vào lỗ lồn. Liễu xoay đít:
“Ối . ối Anh đừng yêu ngay, anh… anh phải…”
Nó muốn nói anh phải bú lồn em trước, cho em vừa sướng vừa tiết ra chất nhờn rồi hẵng đụ, nhưng như thế sẽ “bể mánh”, nó đang đóng vai gái tân, chẳng lẽ còn “origin” mà đã rành sáu câu như thế thì còn ra thể thống gì! Tên thanh niên lại lúng túng, chẳng biết phải hành động cách nào. Thật ra hắn cũng có nghe bạn bè nói đến chuyện bú lồn, nhưng tử trước đến giờ hắn chưa từng thấy, riêng chuyện bú cặc thì hắn đã được hưởng, những lần theo bè bạn đi chơi điếm, các em được trước khi cho đụ vẫn thổi kèn chí chát. Nhưng vợ chồng mới lấy nhau, chẳng lẽ bảo “nàng” ngậm cặc ngay? Vả, hắn muốn cho “nàng” sướng, “nàng” không đau kia mà!
Sau một lúc phân vân, hắn đành làm liều, bò xuống đưa miệng vào lồn. Mùi lồn bốc ngay vào mũi, một thứ mùi không thể định danh chính xác nhưng có tác dụng như một thứ thuốc kích thích. Hắn há miệng ngậm hai mép mút mút. Liễu để yên một lúc rồi bắt đầu ngọ ngoạy. Nó không thể kiềm hãm nổi cơn sướng, vòng tay xuống dưới ôm đầu tên thanh niên, miệng thoát ra tiếng rên rỉ hít hà. Thấy “nàng” sướng, tên thanh niên thêm hứng khởi, hắn mút mạnh hơn. Và có lẽ do bản năng bẩm sinh của con người, dần dần hấn cũng biết liếm, biết thọc lưỡi vào âm đạo.
Liễu giật nẩy xoay chuyển liên tục, bây giờ nó không giữ gìn nữa, mặc, ra sao thì ra, nó bật kêu lớn:
“Anh ơi… Anh ơi… Sướng… Em sướng… Đút sâu lưới vào anh ơi, ngậm hột le… Đó… Ngậm chỗ đó mút mạnh anh ơi…”
Liễu vừa rên vừa cong người ngồi dậy. Nó vòi tay xuống háng tên thanh niên, kéo con cặc về phía mình rồi ngậm lấy, vừa thụt vừa bú, vừa xoắn xuýt hai hòn dái. Tên thanh niên sướng quá cũng nắc nẩy liên tục. Nước nhờn chảy ra dầm dề đầy miệng, tên thanh mean nuốt hết. Liễu phải kêu lên:
“Anh… Yêu em đi, đừng làm khô nước, em sẽ đau…”
Hắn đụ “nàng”. Lần này con cặc thọc vào một cách dễ dàng. Liễu chỉ giả vờ né tránh chút đỉnh và kêu “ối” một tiếng lấy lệ rồi nhắm mất tận hưởng.