Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương 15

Tác giả: Tống Ngọc

Nhìn bề mặt, xã hội bao giờ cũng tốt tươi, lành mạnh, cũng kỷ cương đạo đức đâu ra đó, nhưng “có nằm trong chăn mới biết chăn có rận”. Tôi sinh ra trong một vũng lầy nhỏ là gia (rinh, vào đời lại tiếp xúc ngay với một vũng lầy lớn là xã hội thượng lưu, nên những sự thật tôi vẫn nhìn thấy vẫn chung đụng – mà trong đó tôi là một đại biểu – đã khiến tôi không thể nào tin rằng còn có những điều tuyệt hảo trong cuộc đời. . .

Từ đó tôi càng trở nên sa đọa hơn. Hai chữ đạo đức là một cụm từ hết sức xa lạ, tôi chưa bao giờ băn khoăn tự hỏi, điều mình làm đúng hay sai, tốt hay xấu… Tôi cm làm, khi tôi muốn, và đã muốn tlìl bằng mọi giá phải làm cho bằng được.

Cho nên khi vừa nhìn thấy mặt người đàn bà vừa bước xuống xe khoan thai ới vào nhà hàng – nơi tôi đang ngồi – ý định tìm cách quyến rũ bà ta nảy ngay trong đầu. Bởi, ở thành phố này không ai không biết người đàn bà kia. Đó là một mệnh phụ đẹp về mặt nhan sắc, đã đành, còn đẹp hơn nữa về mặt đức hạnh. Bà ta là vợ của ông tướng vùng, là ân nhân của bao nhiêu gia đình binh sĩ nghèo khớ, là một “Mạnh Thường Quân” hào phóng. Tôi chưa từng nghe bất cứ tai tiếng nào, dù nhỏ nhất, về bà ta. Chính điều đó khiến ý định quyến rũ người đàn bà càng trở nên mãnh liệt. Tôi muốn biết bà ta có phải là người đức hạnh thực sự hay không, tôi cũng còn muốn biết cái hấp lực của minh mạnh mẽ đến chừng nào.

Người đàn bã đã bước hân vào nhà hàng, bà ta đến cạnh một chiếc bàn đặt sát cửa sổ nhln ra đường. Khuôn mặt người đàn bà nhln nghiêng trông thật đẹp, ngấn cổ dài đổ xuống vòng ngực nở. Tôi tưởng tượng nếu tấm thân đó được lột hết quần áo, nằm phơi trên mặt nệm, chức chấn sẽ hấp đẫn vô cùng. Bỗng nhiên khớp người rạo rực, dương vật từ từ căng nở. Tôi đứng dậy tiến ấn bàn bà ta.

“Thưa bà, cháu… cháu có chút việc nhờ bà…”

“Tôi?”

“Dạ, thưa bà.” 

Người đàn bà ngước nhìn, thoáng chút ngạc nhiên nhưng cũng nở ngay một nụ cười:

“Cậu là ai? Tôi có thể giúp được gì cho cậu?”

“Dạ… Bà cho phép…”

“Cậu tự nhiên.”

Tôi kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu buồn bã:

“Thưa bà, cháu xin ngắn gọn để đừng mất thì giờ của bà… Cháu từ quê ra đây trọ hợc… Nửa tháng trước cháu nhận được tin cả nhà bị tử nạn trong cuộc giao tranh tại làng X., quê cháu…”

Tôi dừng lại, vận dụng khả năng diễn xuất làm cho nước mất trào. ra, rồi bằng một giọng nghẹn ngào vô cùng bi thiết, tôi tiếp:

“Bây giờ cháu bơ vơ một thân một mình, chẳng biết phải sinh sống cách nào. Hôm qua chủ nhà trọ đã buộc cháu phải rời khỏi nhà ông ta… Bà… Bà giàu lòng từ tâm, xin giúp cháu…”

Tôi tiếp tục nức nở. Người đàn bà có vẻ đang thấm đòn. Bà ta thở dài:

“Tội nghiệp chưa. Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào?” .

“Dạ… Có lẽ bà có con nhỏ… Cháu… Cháu… xin bà giúp đỡ bầng cách cho cháu kèm học các cô các cậu…”

“À.. Kể thì đã có mấy ông giáo chức bị động viên được ông nhà tôi mang về dạy cho bọn nó rồi, nhưng… cũng được Cậu còn trẻ, bọn nhỏ có thêm bạn càng vui… Rồi, giờ cậu đang ở đâu, tôi cho tài xế đến đón?”

“Thưa bà, cháu cảm ơn bà vô cùng… Khỏi làm phiền bà… Chiều nay cháu sẽ tới nhà bà.::”

“Cậu biết nhà tôi chú”

“Thưa bà, trong tỉnh này ai lại không biết…”

“Vậy được về thu xếp đi, chiều tới nhé.”

“Dạ… Xin phép bà…”

Tôi đứng dậy cúi đầu thật sâu chào người đàn bà, trong bụng đang mở cờ nhưng khuôn mặt vẫn đẫm ướl một nỗi buồn thảm. Người đàn bà nói:

“Này, chắc cậu đang kẹt lầm phải không, cầm đỡ ít tiền mà xài…”

Bà ta vừa nói vừa mở ví trao tôi mấy tờ bạc năm trăm. Tôi đưa hai tay cầm lấy, cảm ơn một lần nữa rồi rời chỗ ngồi chậm chạp bước ra đường, vẫn giữ dáng vẻ thiểu não một đoạn khá xa, vì tôi biết người đàn bà đang dõi mắt nhìn theo. Đến chỗ khúc quanh đầu ngã tư, cầm chắc đã khuất khỏi tầm nhìn của bà ta, tôi nhảy cẫng thích thú, vừa ngoắc chiếc xích lô đang trờ tới, vừa huýt sáo vang lừng bài “Một cánh tay vung lên, hàng ngàn cánh tay vung lên…”

lúc bấy giờ đang ra rả mỗi ngày trên đài phát thanh. Bằng màn bi kịch đầy nước mắt đó, tôi lọt vào dinh cơ của bà tướng vùng một cách dễ dàng. Đúng như bà ta nói, trong nhà đã có đến những hai ba vị giáo sư khả kính thay phiên nhau kèm học cho mấy cô chiêu cậu ấm. Các vị này dĩ nhiên về mặt chữ nghĩa chưa chắc cỡ tôi đã xứng đáng làm học trò, cho nên tôi khỏi phải gánh vác trọng trách coi mòi quá khả năng kia (bao lâu nay mải mê dục lạc, vốn liếng đèn sách của tôi đã chẳng được bao nhiêu càng trở nên khánh kiệt thê thảm, còn dạy dỗ nổi ai!). Tôi được bà chủ giao cho một nhiệm vụ rất tượng trưng, gần như… chẳng làm gì hết, là thỉnh thoảng đưa hai cô cậu – một cô lên mười và một cậu lên chín – đi ciné hay dạo chơi đâu đó.

Dĩ nhiên để vai trò “học trò nghèo” được rõ nét, sáng sáng tôi vẫn chăm chỉ ôm sách vở ra khỏi nhà. Nhưng thay vì đến trường, tôi dông dài hết quán này đến tiệm nọ bắt thêm mối “làm ăn”. Bà tướng vẫn yên trí cậu con trai bất hạnh đang lập chí tiến thân, nên rất ưu ái dúi đều chi cho tôi từng tờ bạc thơm phức “để cậu tiêu vặt”. 

Nhưng mục đích của tôi nào phải chỉ có thế. Thành ra, chỉ ngay ngày hôm sau, tôi bát đầu thực hiện ý định. 

Màn đau bụng và té trong buồng tắm coi mòi hơi… cổ điển. Phải “tân kỳ” hơn mới được.

Tôi quan sát địa hình. Dinh cơ này rất đồ sộ. Phòng ốc thênh thang và nhiều đến nỗi tôi không thể biết số lượng là bao nhiêu. Vườn trước như một khu rừng thu nhỏ, có đủ kỳ hoa dị thảo, có thêm ngọn đồi nhân tạo với dòng suối uốn lượn quanh co, đổ xuống những ghềnh đá phủ rêu xanh mướt. Đặc biệt nhất là vườn sau, nằm khuất giữa vùng cây cao bóng cả, một hồ tắm rộng tráng men màu ngọc bích, nước trong vắt nhìn thấy đáy, với một cầu nhảy khá cao. Quanh hồ, những chiếc dù ba màu xanh đỏ vàng đặt cách đều quãng sáng chói dưới ánh mặt trời, đi cặp với những chiếc ghế mây sơn trắng. Trông toàn cảnh, dinh cơ được kiến trúc rập khuôn theo các tấm hình thường nhìn thấy trên báo chí ngoại quốc, của các tay tài phiệt tư bản. Gia đình tôi đã thuộc loại cự phú, nhưng so với cơ ngơi này, coi mòi chẳng thấm vào đâu. 

Một điều khiến tôi đắc ý nhất, nếu không muốn nói là dịp may bằng vàng: Phòng bà tướng trên lầu, cửa sổ nhìn xuống hồ tắm.

Không sót chiều nào, tôi chăm chỉ ra hồ bơi lội. Với chiếc xì hp nhỏ xíu che vừa đủ hạ bộ, với một thân hình lực lưỡng đầy đường cong nét gãy và bắp thịt no tròn, tôi cố phô trương, biểu diễn những lối nhào lộn, những dáng bơi sấp ngửa, những thế nầm tênh hênh trên bờ gạch men… 

Tôi biết, qua khung cửa sổ mở hé, bà tướng thể nào cũng có lúc nhìn thấy dáng dấp khêu gợi hấp dẫn của tôi, và thể nào cũng có lúc phải động tình. Con người mà, đâu phải thần thánh siêu nhân gì, nhất là với sinh lực hơ hớ của bà ta, ông chồng lại mải mê việc quân (hay việc ăn chơi du hí? Chỉ có trời hiểu!), một tháng đôi khi vắng nhà đến hai mươi tám ngày!

Tôi vẫn tự hào chưa bao giờ mình tính toán sai. Bằng chứng chỉ mới ba ngày, màn “phô trương lực lượng” có hiệu quả ngoài mơ ước.

Một buổi chiều sau mấy pha nhào lộn ngoạn mục, tôi leo lên bờ nằm ngửa dạng chân nhắm mắt hít thở. Chợt nghe tiếng chân bước nhẹ hướng trên đầu. Bà tướng đang khoan thai tiến về phía tôi, chiếc khăn tắm màu đỏ rực rớ phủ hờ hai bờ vai trần, nụ cười rất tươi nở trên đôi môi đỏ mọng:

“Trời nóng nhỉ, tôi cũng muốn tắm một cái.”

“Dạ, thưa bà, nước mát lắm.”

“Nhưng tôi chẳng biết bơi, cậu dạy tôi nhé.”

Bà tướng bỏ chiếc khăn quàng ra. Thân thể bà ta no tròn, phần da thịt trắng muốt ở những chỗ chiếc áo tắm hai mảnh không che kín. Đôi vú đồ sộ nổi rô đầu núm nhu nhú sau lớp vải mỏng. Mu lồn nổi cao lờ mờ một đường chẻ, bắp đùi vừa to vừa dài mịn mướt, và một điều khiến tôi ngạc nhiên không ít là bà tướng không cạo lông chân. Bà đứng sát cạnh đầu tôi, từ dưới nhìn lên, tôi thấy rõ từng sợi lông tơ vàng au trên hai bắp đùi, và đen rậm dọc hai ống quyển. Tôi vẫn mê những người đàn bà nhiều lông. 

Lông lồn, lông nách, lông tay, lông chân… Càng nhĩeu bao nhiêu càng khiến tôi bị kích thích bấy nhiêu. Dương vật tôi bỗng cứng cộm. Tôi ngồi dậy, mặt đã ngang bằng chỗ phần mu, một mùi hương thoảng thoảng quyến rũ luồn vào khứu giác. Bà tướng đặt bàn tay lên vai tôi, nhỏ nhẹ: 

“Nào, mình xuống đi, cậu đỡ tôi nhé?”

Bà tướng trầm mình dưới làn nước trong xanh. Tôi đứng cạnh, vòng tay ôm eo ếch bà ta, rồi ra vẻ một huấn luyện viên chuyên nghiệp, tôi giảng giải thao thao bất tuyệt về phương pháp và nghệ thuật bơi lội… Bà tướng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn thực hiện từng động tác do tôi hướng dẫn. Nhưng chỉ một lát, trông cách thao tác có vẻ nhịp nhàng của bà tướng, tôi nghĩ thầm: con mẹ biết bơi tỏng tòng tong, chỉ vờ vịt.

Như thế cũng có nghĩa con mẻ đang muốn cái gì rồi. Tôi bèn mạnh dạn tiến thêm một bước. Làm như vô ý, bàn tay đang đỡ dưới bụng nhích lên, ôm gọn trái vú. Bà tướng không nói gì, tiếp tục quẫy đập rất chăm chỉ, ra vẻ một học trò chuyên cần… Bàn tay còn lại di chuyển xuống háng, chiếc mu no mềm đã tiếp xúc với lòng bàn tay. Bà tướng liếc nhanh tôi, vẫn không nói gì, nhưng tôi nhận thấy hai mép môi bà ta hơi nhích lên, biểu tỏ một nụ cười sắp thành hình. Nụ cười đồng lõa. 

Chẳng cần mất thêm thì giờ, tôi cúi xuống, bôn nhẹ lên môi bà ta.

“Này… cậu…” 

Bà tướng thở hắt ra, giọng yếu lả. Tôi chẳng nói chẳng rằng, ôm siết bà ta, lần vào bờ, đặt ngồi trên thành hồ rồi nhanh chóng úp mặt vào chiếc háng rộng. Mùi lồn quen thuộc khiến tôi ngây ngất như say.

Bà tướng nói:

“Cậu gan nhỉ.” '

“Bà đẹp quá, hấp dẫn quá, cháu chịu không nổi.”

“Cậu cồ biết nếu tôi hô lên một tiếng, cậu tù rục xương không?”

“Dạ biết, nhưng cháu nghĩ… Bà không nớ.”

“Cậu nghĩ như vậy với bao nhiêu người rồi?”

Tôi không trả lời, tiếp tục dụi đầu hôn hớt trên lớp vải ướt sũng nước, dùng tay vạch đáy xì líp qua một bên, lách lưỡi vào khe lồn. Bà tướng kêu “ối” một tiếng nhỏ rồi ôm đầu tôi, dạng háng co cao hai chân. Chiếc xì líp vướng víu gây trở ngại, vả, nó che khuất một phần, không nhìn rõ được âm hộ. Tôi định tuột ra. Bà tướng giữ lại, nói như 

“Không được, ở đây không được… Trọng tài xế thấy…”

“Anh ấy đâu dám ra phía sau này.”

Bà tướng buông tay. Tôi tụt nhanh chiếc xi líp và cái xú chiêng ra khỏi những phần thịt được che kín. Bà ta biết tôi nói đúng. 'Vùng vườn sau, mọi người, từ tài xế đến bọn bồi bếp… đã có lệnh tuyệt đối cấm bén mảng. Chỉ riêng tôi, do chỉ thị riêng của bà tướng mới được phép (vì với tư cách “gia sư”, đòng thời là… “vú em”, tôi có bổn phận phải coi ngó khi hai quý tử tắm.)

Thân thể của bà tướng hoàn toàn phơi trần dưới mất tôi. Với bốn đứa con, hai đứa nhỏ ở đây, hai đứa lớn – xấp xỉ tuổi tôi – đang theo học ở Sài Gòn, mà hình vóc bà ta vẫn gọn gàng, vú vẫn căng, bụng vẫn phẳng, mép lồn vẫn đỏ tươi tôi nghĩ, chắc chắn bà ta đã qua nhiều lần giải phẫu chỉnh hình. Giàu có tiền rừng bạc bể, xuất ngoại đều mỗi năm, chuyện “tân trang” nào khó khăn gì. Tôi đã từng nhìn thấy một tấm hình chụp đào B.B. khỏa thân, nhân kỷ niệm sinh nhật thứ năm mươi của ả, trông mướt rượt, ngon mát như con gái hai mươi! Ngày nay phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình đã cao đến mức có thể “cải lão hoàn đồng”.

Việc bà tướng trẻ mãi không già âu cũng tất nhiên. Bằng vào kinh nghiệm, tôi làm bà tướng đê mê, chết đi sống lại từng cơn. Tôi đụ dai dẳng, mạnh bạo, hết trên bờ lại kéo xuống nước, hết sấp đến ngửa, hết ngang tới dọc, hết ngược qua xuôi… Ba mươi sáu kiểu, tôi thực hiện đủ. Bà tướng ban đầu còn giữ sĩ diện, chỉ rên khe khẽ, nhưng càng về sau, khoái lạc che mờ lý trí bà ta mất hết cảnh giác, để mặc bản năng điều động, không ngớt rú hét, run rẩy, nẩy giật cuống cuồng. Mãi đến khi tiếng động cơ xe hơi văng vẳng ngoài cổng – hai đứa nhỏ đi học về – tôi mới tạm chấm dứt trận thư hùng.

Từ đó tôi dần dần làm chủ chiến trường, bà tướng mê tôi còn hơn mê ma túy. Bà ta chiều chuộng nâng niu tôi như trứng mỏng, muốn gì được đó, tiền bạc tiêu xài vung vít thức ngon vật lạ tẩm bổ tối đa. Tôi cũng biết thêm một điều: Buổi gặp mặt hôm đau tiên là do bà tướng chủ động, vì trước đó bà ta từng nghe các mệnh phụ d tai nhau về khả nàng hành lạc tuyệt vời của tôi. Nhưng với tư cách hiện tại, bà ta không thể nhờ ai giới thiệu, đành tự ới ớm. Do tin tức thuộc hạ báo cáo, bà Tướng biết tôi thường ngồi tại nhà hàng trên để săn mồi, nên đã bảo tài xế chở đến rồi đơn thương độc mã tự nguyện làm “nạn nhân”. Bà ta nói:

“Tú đóng kịch hay lắm, dù biết tỏng Tú đang làm trò, hôm đó tôi vẫn có cảm tưởng như thật.” 

“Té ra Tú bị chài chứ không phải bà…”

“Đừng gọi tôi bầng bà, gọi bằng chị hoặc tên cho thân mật.”

“Thì chị. Chị bẫy Tú.”

“ừ chị bẫy, nhưng người thua không phải Tú mà là chị. Không ngờ Tú tuyệt vời đến thế. Chị mê Tú mất rồi.” 

“Từ trước đến nay chị chỉ với ông tướng thôi sao?”

“À. . à. . Nói điều này Tú kín miệng nhé. Thì cũng có vài tên sĩ quan trẻ dưới quyền ổng, nhưng tất cả so với Tú như gà so với công. Thảo nào danh tiếng Tú nổi như cồn.” Bà Tướng nói xong trườn lên, cúi hôn đắm đuối khoảng ngực trần vạm vỡ của tôi. Hai trái vú bà ta đè mát trên bụng, đầu vú cả nhẹ nhột tê. Tôi lòn tay xoa bóp phần âm hộ rậm đen lông lá, lách thích hai mép và mồng đóc, dâm thủy ứa ra, ướt nhớt mấy đầu ngón tay. Bà Tướng ngồi hẳn dậy, dạng háng kê lồn vào miệng tôi: 

“Tú bú đi, chị mê Tú bú lồn lắm.”

Tôi lách lưỡi vào âm đạo, liếm mút, hai tay xoa bóp hai mông đít. Bà tướng hít hà sướng khoái, với tay ra phía sau cầm dương vật tôi xoắn xuýt, rồi lật úp lại, ngậm mút nhẹ nhàng. Bà tướng không có lối chơi cuồng bạo của chị Hai, của bà Tư, của Tuyết, tất cả mọi động tác của bà ta đều từ tốn, biểu tỏ một về nâng niu trân trọng mà vẫn không kém phần say đầm. Tôi nghí, có lẽ do đia vi và giáo dục, bà tướng tự liềm chế, lâu dần trở thành thói quen. Dĩ nhiên lối làm tình “quý phái” này không mấy hợp với bản chất dâm đãng của tôi, tuy nhiên nó cũng có cái hay riêng. Tôi có cảm tưởng chuyện chung đụng xác thịt đã trở thành một thứ đạo, một tôn giáo đối với bà ta. ừ thi đạo, nhưng chần chần trong một tương lai gần, tôi sẽ lối bà ta xuống địa ngục, làm quỷ. Như thế sê sướng hơn nhiều.

Tôi thông dâm với bà tướng đến tháng thứ ba thì hai đứa con lớn từ Sài gòn về nghỉ hè. 

Cô gái khoảng mười bảy, học trường Đầm. Đẹp, phơi phới xuân tình và ăn nói ngổ ngáo, đúng điệu… Đầm con. Đứa con trai hơn em vại tuổi, trông trẻ măng, đang học đại học. Thằng này mới gặp lần đầu tôi đã biết ngay thuộc loại lại cái Đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng đó là nét đẹp của nhi nữ. Từ dáng đi tướng đứng đến lời ăn tiếng nồi đều ẻo lả, e ấp đúng điệu “khuê các”.

Chỉ mới về nhà vài giờ, hắn đã mon men đến gần tôi, làm dáng “thục nữ ', bắt tình: 

“Anh ở nhà em lâu chưa?”

Tôi hơi ngỡ ngàng một giây. Bỏ mẹ, thằng ôn dịch hơn tuổi tôi là cái chắc. Hấn đang học đại học kia mà, thế nhìn lại sử dụng hai chữ “anh, em” nghe ngọt như mía lùi Đã vậy cớ chi tôi không đóng vai “anh”, cho sướng. Tôi trả lời:

“à, mới ba tháng.” .

“Hai đứa em của em ngoan chứ?”

“Ngoan lắm, tôi rất mến.”

Nó nhìn tôi, đôi mắt ướt rượt. Tôi biết, về ngoại hình, tôi có mặt vẻ đẹp đầy nam tính. Đối với bọn lại cái như tên này, tôi là một đối tượng lý tưởng, dễ dàng khiến chúng mê mệt. Toàn – tên thằng con trai – ngồi xuống sa lon, cạnh tôi Nó rụt rè đưa bàn tay trắng muốt với những ngón thon nhỏ bóp nhẹ cánh tay chắc nịch của tôi, giọng nó đầy xúc cam:

“Anh… Chắc anh chơi thể thao nhiều.”

“Cũng ít thôi… Tôi thích bơi lội.”

“Bơi lội… Thảo nào trông anh cân đối nở nang, đẹp như tượng đêvứ.”

Hắn nói xong, âu yếm nắn bóp những bập thịt trên cánh tay tôi với một vẻ mặt đầy si mê, sùng kính. Tôi that tình chẳng hiểu đẹp như tượng đê vít đê vẹo gì đó là làm sao nhưng cũng trêu:

“Đẹp đâu bằng Toàn. Con gái thấy Toàn chắc bị hớp hồn đờ đẫn hết phải không?”

Toàn dấy nẩy:

“Không, con gái ấy à, em không thích đâu, em ghét…”

“Thếtoàn thích cái gì?” .

“à à Em thích…” 

Nó bỏ lửng câu nói, cúi xuống, hai má ửng hồng. Bàn tay nó bây giờ đã lần xuống đặt trên đùi tôi, xoa nhè nhẹ. Tôi nhủ thầm, cu cậu chắc đang đê mê chẳng khác gì tồi lần đầu tiên được úp mặt vào lồn chị Hai. Tuy nhiên trò chơi này tôi chưa thử bao giờ nên cảm thấy ghê ghê thế nào, vì vậy, tôi đứng lên, nói với Toàn: 

“Toàn mới đi xa về, chắc mệt, tôi nghĩ nên ngủ một giấc lấy sức Tôi, nếu thích, bọn mình đi ciné.”

Toàn nhảy cẫng vui sướng:

“Nhé, anh dẫn em đi nhé.”

“ừ tố. ,

Ngay sau đó tôi tìm cách gặp riêng bà tướng và “thầm mắc” ngay về cậu quý tử của bà. Bà ta nhìn tôi, giọng buồn buồn:

“Phải, Tú đoán đúng, nó bị bệnh đồng tính luyến ái mấy năm nay. Có lẽ tại từ nhỏ nó được nuông chiều thái quá nên tâm tính đâm ra yếu đuối nhu nhược, có khuynh hướng muốn làm con gái.” .

“Cậu ấy mê Tú. Chị bảo Tú phải làm thế nào?” 

Bà tướng suy nghĩ một lát rồi nhỏ nhẹ: .

“Nếu… nếu được, Tú chiều nó giúp chị.”

“Con trai với con trai… Ghê thấy mồ.”

Bà tướng năn nỉ:

“Giúp nó đi Tú, chóng ngoan, chị thương.”

Và để chứng minh “chị thương” thật, bà nhìn nhanh chung quanh, biết chắc không có ai, vội vít đầu tôi xuống, hôn đắm đuối lên môi tôi một cái hôn dài, sau đó kéo tôi vào phòng, đóng chặt cửa rồi bắt tôi đụ. Xong việc, bà ta dúi vào túi tôi một xấp tiền dày cộm:

“Tú cầm lấy, tối đưa Toàn đi chơi.”

Tôi nhìn xấp tiền, nghĩ cồ lẽ phải trên dưới vài chục nghìn, bằng cả lương tháng của một tên sĩ quan cấp úy. Thôi cũng được, đã làm ớ đực, còn sá gì trai với gái. Vả, tôi bắt đầu tò mò muốn nếm thử mùi ân ái với bọn đồng phái xem sao. Biết đâu lại cồ thêm nhiều cảm giác lạ. Tôi không ngờ thằng nhỏ tiến nhanh tiến mạnh đến thế. Suốt hai tiếng ngồi trong rạp chiếu bồng, nó sờ mó tôi liên tục. Tay nó không ngừng thám sát khắp thân thể tôi, từ ngực, đến bụng rồi xoáy vào vùng “mật khư'. Tôi để yên cho Toàn hoạt động, tuyệt không phản ứng. Cảm giác ghê ghê vẫn còn nhưng tôi cũng không thể không công nhận hai bàn tay thằng nhỏ thật uyển chuyển mềm mại. 

Nó làm tôi nhột điếng, nổi gai khớp người, và nhất là con cặc cương cứng như một khúc củi. Sắp đến giờ kết thúc cuốn phim, có lẽ Toàn hứng quá hết chịu nổi, nó vục đầu xuống, kéo con cặc tôi ra khỏi quần, ngậm bú ngon lành. Nó bú cũng thiện nghệ không kém những chị tay chơi thou thiệt, tôi ngả người dựa lưng vào thành ghế, nhám mắt tận hưởng sự thống khoái. Thằng nhỏ vẫn say sưa bú, mãi cho đến lúc chữ “Hết” hiện trên màn ảnh, tôi mới vội vàng đẩy đầu nó ra, nói nhỏ: 

“Thôi để về nhà, tối nay Toàn ngủ với tôi.”

Nó dạ nhỏ, ngồi ngay ngắn lại, đưa lưỡi liếm môi vẻ còn thèm thuồng, bàn tay vẫn nắm chặt dương vật của tôi, như sợ buông ra nó sẽ biến mất.

Chúng tôi về đến nhà đã mười một giờ. Căn nhà rộng, vầng lặng không một tiếng động nhỏ. Mọi người có lẽ đã ngủ yên. Toàn theo tôi vào phòng. Cửa chưa kịp khóa nó đã nhanh nhẹn cởi hết quần áo leo lên giường. Tôi hỏi:

“Toàn không tắm à?”

“Anh tấm không?” 

“Tám chứ.” 

“Vậy cho em tắm chung.”

Tôi không trả lời, mở cửa bước vào phòng tắm (dinh cơ này khác với nhà tôi, mỗi phòng đều có phòng tấm riêng). Toàn vội nhảy xuống giường, theo sau bén gót.

Tôi đã từng tấm chung với vô số đàn bà con gái, nhưng với đàn ông thì đây là lần đầu.

Thân hình Toàn, nếu không để ý đến bộ ngực và phàn hạ thể, có lẽ giống phái nữ hơn nam giới. Cũng trắng trẻo, thon thả, mông đầy, eo nhỏ, đùi tròn và thuôn dài. Tôi nhận ra trong lòng đã dấy lên đôi chút rung động. Khi tôi đưa bàn tay đặt lên vai Toàn thì nó vội ôm chầm lấy tôi, rồi áp môi lên miệng tôi, lùa lưỡi vào, hôn say đắm. Tôi nhắm mắt, tưởng tượng đang ôm trong lòng thân thể một thiếu nữ… Và rồi tôi hôn trả, cũng đắm say không kém. Toàn sung sướng rên khẽ:

“Anh ơi… Em yêu anh…”

Nó kỳ cọ cho tôi, vuốt ve, nâng niu dương vật tôi một cách tận tình và trân trọng, y như một người vợ hoen săn sóc chồng.

Chúng tôi tắm xong, Toàn vịn vai tôi trở lại gương. Vừa nầm xuống, Toàn đã lại ôm ngay lấy tôi, siết mạnh, rồi hôn từ môi, xuống dần đến bụng, cuối cùng là phần hạ thể. Nó liếm hậu môn, ngậm dái, mút cặc, lưỡi nó uyển chuyển, xoắn xuýt, linh động như đuôi thần lằn. Tôi thích quá ôm cứng đầu nó siết mạnh. Toàn ngẩng lên nhìn tôi mỉm cười âu yếm:

“Anh sướng phải không? Sướng đi anh… Em muốn nhìn thấy anh sướng…”

“ừ Anh sướng lắm, Toàn bú nữa đi…” 

“Gọi em bằng em đi anh…”

“Em… Bú cặc anh…”

“Dạ, em bú…”

Nó tiếp tục dùng đường lưỡi đưa tôi chìm vào sướng khoái Mười lăm phút trôi qua, Toàn xoay hạ thể của nó về phía mặt tôi, nói:

“Anh bú em đi.”

Tôi ngần ngại cầm con cặc trắng hồng của nó:

“Anh… Anh chưa quen…”

“Bú đi mà… Bú đi anh, em tặng anh cái này.”

Nó nói xong vội tháo chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho tôi. Chiếc đồng hồ hiệu oméga bằng vàng mười bốn ca ra mỏng tanh làm tôi lóa mắt. Nhưng, làm ra vẻ bất cần, tôi nói: 

“Bộ em xem anh là… điếm à? Anh, anh mến em, chứ đâu cần ba cái lỉnh kỉnh này?” .

Toàn thấy tôi giận, nó hốt hoảng:

“Xin lỗi anh, em ngu quá. Nhưng em chẳng có ý gì đâu, muốn tặng anh món quà làm kỷ niệm, vậy thôi. Anh không nhận, em buồn.”

Nó nắm cổ tay tôi, trân trọng đeo cái đồng hồ vào.

“Nhé, anh nhận nhé?”

Nó hỏi. Tôi dấm dằn: '

“ừ thì anh nể em, anh nhận, nhưng đeo của khỉ này mất công cảnh giác. Độ này bọn chôm chĩa đầy phố đầy đường.

“Chẳng sao anh, nhỡ có mất em lại tặng anh cái khác. Có là bao.”

Tôi rủa thầm: Đụ mẹ, một cái đồng hồ oméga bầng cả gia tài của một gia ớ anh nghèo, thông lại cái chó chết dám bảo có là bao! Chẳng hiểu làm tướng, ăn cái giải gì mà thừa tiền dư bạc đến thế? Thỉnh thoảng đọc báo tôi vẫn thấy nhiều anh tướng buôn bò, buôn thuốc phiện, buôn quế buôn gỗ, buôn cả súng ống thuốc tây cho địch… Bây giờ, rơi ngay vào nhà một ông tướng, tôi mới hiểu, những điều báo chí khui ra là sự thật, bởi nếu không buôn dân bán nước, làm chó gì giàu có ức tỷ mà vung vãi thẳng tay Toàn lại ép hạ thể sát miệng tôi. Tôi mân mê dương vật nó một lúc, thử đưa vào miệng. Cái quy đầu mềm mại chạm trên đầu lưỡi. Tôi nhắm mất, mút nhẹ ròi mạnh dần, mạnh dần. Cuối cùng, cũng giống như Toàn, tôi bị cuốn vào trò bú mút này một cách say sưa. Chất nước trong mằnmặn tiết ra khiến tôi cảm thấy bị khích thích. Tôi dùng tay thụt nhanh. Nó chợt nẩy giật liên tục rồi bật kêu: 

“Anh… Anh ơi…”

Tinh khi bắn vọt vào cuống họng. Tôi không thể nhả ra, đành nuốt hết. Toàn bấu mười ngón tay vào hai mông tôi miệng nó ngậm cứng con cặc tôi. Nó run rẩy một hồi rồi dịu dần.

Nầm yên được một lúc, nó trở ngược đầu lại, nói nhỏ vào tai tôi:

“Em sướng quá, cảm ơn anh…” 

Nó hôn tôi xong, tiếp:

“Bây giờ anh đụ em nhé.”

Tôi chưa kịp trả lời Toàn đã lật úp quỳ hai gối chống tay chồm hổm đưa hậu môn về phía tôi:

“Đụ em ới anh.”

Tôi ngồi dậy, xoa hai bàn tay lên đôi mông trong mịn của Toàn, lùa nhẹ con cặc vào lỗ đít nó.

“Anh thoa ti nước bọt trên quy đầu cho dễ vào.” 

Tôi làm theo. Khi con cặc đã vào hấn bên trong hậu môn, tôi bắt đầu nhắp, càng lúc càng nhanh, càng mạnh. Toàn sướng quá hú hét từng cơn. Tôi cũng sướng, đã định “bế tinh” để dành ngày mai đụ bà tướng nhưng rồi kèm không nổi, đành xuất. Toàn vội vàng quay ngược đầu lại vồ lấy cặc liếm mút sạch sẽ những giọt tinh còn lại. Đêm đó, hai rần Toàn đánh thức tôi dậy, bày trận.

Bình luận