Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 – Chương 135: Tiền căn hậu quả

Tác giả: Ma nữ không biết bay
Chọn tập

Hôi 135 – Tiền căn hậu quả

Tiền sảnh Mạnh gia ồn ào mấy ngày, cuối cùng cũng khôi phục sự yên tĩnh trước kia. Đơn giản là việc chữa bệnh từ thiện của Đinh đại phu đã chấm dứt từ hôm qua. Mặc dù có người không biết, nhưng sau khi đến nơi nhìn thấy thông báo dán ở cửa Mạnh gia, cũng sẽ không ở lại chờ.

Lúc Hiểu Vân từ trong kiệu bước xuống, thấy cửa nhà Mạnh gia trống không, ngược lại có chút không quen, không khỏi ngây người một lúc. Sau khi cho cỗ kiệu của vương phủ trở về, mới vào trong nhà. Vào tới Mạnh gia, Hiểu Vân đi thẳng tới chỗ người bị thương đang nằm. Tối qua hắn mở miệng nói chuyện, bọn họ cuối cùng cũng biết tên của hắn, Điền Chính Duẫn. Một cái họ rất bình thường, ở Lăng châu, họ Điền là thế gia vọng tộc, trong mười người có tới ba người họ Điền.

“Phu nhân.” Vừa mới vào cửa, Mạnh Lương vội đứng dậy chào hỏi.

Hiểu Vân cười cười, “Mạnh huynh đệ, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi, ta cũng không biết làm sao cảm tạ ngươi.”

Mạnh Lương cười cười, nhìn Hiểu Vân có chút ngượng ngùng.”Phu nhân đừng nói vậy.”

Điền Chính Duẫn nằm trên giường từ sau khi Hiểu Vân trở về vẫn yên lặng nhìn nàng, mày nhíu chặt, giống như đang suy đoán thân phận của Hiểu Vân. Mà cuộc nói chuyện của nàng với Mạnh Lương lại khiến hắn vô cùng nghi hoặc. Rõ rang là nam tử, vì sao Mạnh huynh đệ gọi hắn là phu nhân, chẳng lẽ là nữ phẫn nam trang? Hơn nữa, người này thoạt nhìn giống như đã gặp ở đâu đó.

Mạnh Lương cùng Hiểu Vân nói nói mấy câu rồi rời khỏi phòng. Hiểu Vân nhìn Mạnh Lương đi rồi mới quay đầu, thấy Điền Chính Duẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng biết hắn đang nghi hoặc, liền bước tới gần. Có điều nàng chưa kịp lên tiếng giải thích, Điền Chính Duẫn đột nhiên hiểu ra, mở miệng nói: “Ngươi là… Triển nhu phân đêm qua?” Trải qua một đêm, giọng nói của hắn đã bình thường rất nhiều, không khàn khàn như đêm qua nữa.

Hiểu Vân cười gật đầu, “Đúng vậy. Ngươi sao rồi?”

“Đa tạ phu nhân quan tâm, Điền mỗ khỏe hơn nhiều.”

“Vậy thì tốt.” Hiểu Vân gật đầu, sau đó nói tiếp: “Triển Ký hôm nay sẽ đi Thực nhân sơn một chuyến.” Triển Ký mà Hiểu Vân nói chính là Triển Chiêu. Triển Chiêu vì giấu diếm thân phận, đối với người ngoài tự xưng là Triển Ký.

Điền Chính Duẫn lắp bắp kinh hãi: “Đi liền luôn sao?”

Hiểu Vân gật đầu, “Để kẻ tới hại ngươi hôm qua chạy thoát, bọn họ tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác, cho nên muốn tra ra chân tướng, phải nhanh hơn.”

“Nhưng mà, chỉ bằng một mình Triển huynh, làm sao có thể…” Điền Chính Duẫn vẻ mặt lo lắng, thứ kia như người vượn to lớn hơn hẳn người bình thường. Mình bị nó đánh thương tích đầy mình, mà Triển Ký kia, tuy rằng mặt đầy râu ria, nhưng dáng người gầy gò như một thư sinh, làm sao có thể…

“Điền Chính Duẫn, ngươi yên tâm, chàng sẽ không sao.” Chẳng qua là một người vượn, nàng tin tưởng Triển Chiêu sẽ đối phó được. Lần trước hắn còn không bị thương, huống chi lần này nàng cho hắn mang theo mê dược vô cùng lợi hại.

Thấy Hiểu Vân rất chắc chắn, Điền Chính Duẫn lúc này mới chậm rãi gật đầu, sau đó nói: “Triển huynh không phải nhân sĩ Lăng châu, lại để ý tới việc này như vậy, thật sự là tấm lòng nhiệt tình khiến Điền mỗ kính nể.”

Hiểu Vân nở nụ cười, nói: “Hắn chính là thích xen vào.”

Nụ cười này của Hiểu Vân khiến Điền Chính Duẫn sửng rốt. Khuôn mặt nam nữ khó phân biệt, nhưng nụ cười xinh đẹp này, thật sự khiến người ta vô cùng không tự nhiên.

“Đúng rồi, ngoài phố truyền tin, Bao Thanh Thiên Bao đại nhân đã tới thành Lăng châu.” Hiểu Vân nhắc tới Bao đại nhân, vừa rồi lúc nàng tới Sài vương phủ, trùng hợp thấy Vương Triều cùng Mã Hán đứng ở cửa Sài vương phủ chờ, Vương Triều trên tay còn cầm một phong thư, chắc là thay Bao đại nhân gửi bái thiếp tới Sài vương gia.

“Bao đại nhân?” Điền Chính Duẫn lẩm bẩm, hai mắt nhìn mạn giường, không biết suy nghĩ cái gì.

Hiểu Vân thấy hắn không nói gì, bèn dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, rồi rời đi.

Kể từ sau đêm đó, Mạch trạch rất yên ổn, không thấy xuất hiện Hắc y nhân tới vì Điền Chính Duẫn nữa. Mà Điền Chính Duẫn kể từ sau khi tỉnh lại, tốc độ hồi phục cũng đột nhiên tăng mạnh, ba ngày sau đã có thể xuống giường đi lại. Nhưng mà, Triển Chiêu lại không thấy trở về, khiến Hiểu Vân lo lắng không thôi.

“Nha đầu, ta biết ngươi lo lắng cho con mèo kia, nhưng ngươi cứ ở trong phòng đi tới đi lui cũng không phải biện pháp tốt.” Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân ở trong phòng đi qua đi lại, có chút lo lắng thấp thỏm.

Từ sau khi vào thành Lăng châu, Bạch Ngọc Đường mỗi đêm đều tới chỗ Hiểu Vân một chuyến. Bởi vì Hiểu Vân mục tiêu quá lớn, nếu nàng đi tìm Bao đại nhân, tất nhiên sẽ có người phát hiện. Cho nên chỉ có thể nhờ hắn mỗi ngày vào ban đêm, lặng lẽ lẻn vào Mạch trạch liên hệ tin tức với nàng.

Hiểu Vân liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ngồi xuống uống một ly nước lạnh, ép bản thân tỉnh táo lại: “Mấy ngày rồi không có tin tức, huynh nói ta sao có thể không vội.”

“Đại nhân biết ngươi tất sẽ nóng lòng, cho nên đặc biệt căn dặn, bảo ngươi vững vàng chờ đợi, ngài ấy sẽ không để Triển Chiêu gặp chuyện không may.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường quen tay giơ lên, phát giác trong tay không có gì, lại thả xuống, ngón tay khẽ gõ lên bàn. Cây quạt kia rời khỏi người đã nhiều ngày, nhưng hắn vẫn cảm thấy không quen. Điều này cũng đúng, cây quạt ấy không rời khỏi hắn đã hơn mười năm, không phải mười ngày nửa tháng có thể quen được.

“Hôm nay Bao đại nhân đã nhắc tới vụ án ở Đăng châu với Sài vương gia, cũng nhắc tới “vô ảnh”, Sài vương gia giật mình, nói sẽ phối hợp với Bao đại nhân toàn lực tra rõ việc này.”

“Tra rõ việc này?!” Hiểu Vân có chút giật mình, “Chẳng lẽ ông ta tự tin nắm chắc đã giấu rất kỹ, không ai có thể phát hiện sao? Hay là, chuyện này Sài vương gia hoàn toàn không biết gì?”

Bạch Ngọc Đường vuốt cằm, lắc đầu, “Khó nói. Ngày đó ta đi theo Bao đại nhân cùng gặp Sài vương gia, lúc nhắc tới Bạch gia, Sài vương gia thần sắc như thường, không có chút nào không ổn. Ngay cả Công Tôn tiên sinh cũng không nhìn ra manh mối.”

Hiểu Vân khẽ cắn môi, nói: “Xem ra Sài vương gia này thật sự là sâu không lường được.” Nhớ tới ngày đó gặp ông ta, Hiểu Vân mặt càng nhăn nhó.

“Cho nên nói, đại nhân bảo ngươi an tâm chờ đợi, chớ có nóng vội, tránh đánh rắn động cỏ.”

Hiểu Vân mím môi không nói gì, cuối cùng gật đầu: “Huynh nói với đại nhân, ta sẽ nghe lời ngài ấy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nàng gật đầu ừ một tiếng, còn nói: “Đúng rồi, vị thế tử yếu đuối nhiều bệnh lại què chân kia thế nào rồi?”

“Hắn không có bệnh nhiều, chỉ là thân thể yếu ớt thôi.” Hiểu Vân lườm Bạch Ngọc Đường một cái, người này nói chuyện đôi lúc không chịu giữ gìn: “Kỳ thật… hắn cũng đáng thương.” Nghĩ đến thế tử Sài Ngọc hào hoa phong nhã, Hiểu Vân không khỏi có chút cảm khái.

“Tuy rằng hắn là thế tử, nhưng từ nhỏ đã không có mẫu thân, lại bệnh tật quấn thân, thuốc không rời miệng. Như vậy còn chưa hết, không bao lâu sau cưỡi ngựa vô ý ngã xuống bị thương suýt chết. May mắn còn sống, lại bị thương tật ở chân. Chính vì thế, hắn mới cả ngày ở trong vương phủ, rất ít ra ngoài, cũng có ít bằng hữu qua lại. Đã mấy ngày qua, ta thấy hắn không phải ở hoa viên thổi địch, chính là ở thư phòng đọc sách viết chữ. Một thanh niên đầy phong độ, tài hoa trác tuyệt, không ngờ thân lại mang bệnh hiểm, đi lại bất tiện, thật là đáng tiếc!”

Nghe nàng nói xong, Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn nàng trêu chọc: “Nha đầu, ngươi không phải coi trọng hắn chứ?”

Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn, mắng ngược lại: “Ngươi mới xem trọng hắn!”

Bạch Ngọc Đường cười hai tiếng, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, Ngũ Ca, huynh nói Sài vương gia làm sao biết nhà huynh có tàng bảo đồ vậy?” Hiểu Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Ta làm sao biết.” Bạch Ngọc Đường la lên, nghĩ thầm: trước khi gặp chuyện không may, ta căn bản không biết cái gọi là tàng bảo đồ kia.

Hiểu Vân thở dài, cũng biết hắn vốn không đem những thứ này để vào mắt, khó trách lúc trước không có phản ứng gì. Nhớ tới chuyện ba năm trước, Hiểu Vân vẫn cảm thấy cả người không thoải mái. Lúc trước nàng cùng Bạch Ngọc Đường bị trúng kế hãm hại, rốt cuộc vì trong tay Bạch Ngọc Đường có nửa tấm tàng bảo đồ. Càng khiến người ta buồn bực là, ngay từ đầu Bạch Ngọc Đường căn bản không phát hiện ra, chỉ cho nó là một mảnh vải rách, mặc kệ mất thì mất. Mãi tới sau đó huynh trưởng Bạch Cẩm Đường của hắn bị thương, hắn bị gọi gấp về Kim Hoa, mới biết nửa tấm bản đồ còn lại đã bị cướp mất, lúc này hắn mới biết, thứ “vật báu gia truyền” hắn vẫn mang theo trên người, chính là một nửa tấm tàng bảo đồ. Thật không biết hắn làm Bạch thiếu gia kiểu gì.

Bạch Ngọc Đường giống như nhìn ra tâm tư của Hiểu Vân, bĩu môi nói: “Thứ này mặc dù đã truyền qua ba đời Bạch gia, nhưng ban đầu vốn không phải vật của Bạch gia, nghe nói cố tổ ta vô tình có được, cũng không biết đến cùng là từ đâu ra. Theo lời huynh trưởng ta nói, thứ này có thể mang đến tài phú, như tổ huấn Bạch gia có câu: kẻ không an phận không thể mưu đồ, trừ phi tới lúc vạn bất đắc dĩ, không thể dùng tới thứ này. Hơn nữa, đem thứ đó phân làm hai mảnh, do hai huynh đệ Bạch gia chia nhau cất giữ. Người của Bạch gia cẩn tuân tổ huấn, chưa bao giờ chú ý đến tấm bản đồ này. Đến bây giờ, Bạch gia có dư tiền tài, càng không nghĩ tới nói. Tóm lại, ta không biết, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”

Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, từ chối cho ý kiến. Nếu hắn biết nhiều hơn một chút, thận trọng hơn một chút, có lẽ sự tình đã không phức tạp như vậy. Có điều, tuy rằng Chương Lãng đã chết, nhưng tốt xấu cũng còn manh mối để điều tra. Hai năm trước, người của Bạch gia ở Thục phát hiện tung tích Chương Lãng, nhưng lúc tìm được hắn, hắn cũng đã chết bất đắc kỳ tử. Lúc ấy vẫn chưa tra ra nguyên nhân chết, nhưng sau khi xảy ra vụ án tại Đăng châu, mọi người bắt đầu hoài nghi, có lẽ Chương Lãng cũng chết vì độc “vô ảnh”. Vì thế, mọi chuyện bắt đầu xâu chuỗi, tất cả đều chỉ về phía Sài vương phủ, bởi vậy mới có phỏng đoán:

Sài vương gia muốn làm phản, chiêu binh mãi mã cần lượng lớn kinh phí. Vì thực hiện dã tâm của ông ta, ông ta khổ công vơ vét của cải, trong đó bao gồm cả Lý Khôn cũng là một mắt xích. Lúc ông ta biết được Bạch gia có tàng bảo đồ, liền hao hết tâm lực muốn cướp lấy. Chuyện ở Thực nhân sơn, có lẽ cũng không thoát được có liên quan.

Sau khi Triển Chiêu tới Thực nhân sơn, chứng thực chuyện “Yêu quái ăn người” hoàn toàn không đáng tin. Cách nói này chẳng qua là ngụy trang, có người cố ý phát ra lời đồn, khiến người khác sinh lòng sợ hãi, khiến dân chúng không dám tiếp cận Thực nhân sơn, hơn nữa đám thanh niên đi vào núi tìm người mất tích ắt hẳn phải tới một nơi “thích hợp” nào đó. Liên hệ mọi chuyện, không khó ra kết luận: những người đó, chỉ sợ đã bị mang đi đào kho báu. Mà kho báu kia, nằm ngay bên trong Thực nhân sơn.

Có điều, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cớ xác thực. Hơn nữa, nếu bọn họ sơ ý, chẳng những không thể điều tra ra sự thật, nếu đối phương chó cùng rứt giậu, giết những người đó diệt khẩu, mất nhiều hơn được. Bởi vậy, trước khi nắm được chứng cứ xác thực, Bao đại nhân cũng không dám gióng trống khua chiêng tra án. Lần này, ông phụng ý chỉ của Hoàng đế, tới đây chúc thọ bạn tốt Sài vương gia. Đúng vậy, Sài vương gia này, chính là bạn tốt của Bao đại nhân!

Hoàng đế cắt cử Bao đại nhân tới Lăng Châu, bề ngoài là chúc thọ Sài vương gia, kỳ thực là để Bao đại nhân điều tra rõ: Sài vương gia có nhị tâm hay không. Nhiệm vụ này của Bao đại nhân, không chỉ gánh nặng trách nhiệm, còn gánh nặng cả phần tâm lý. Giao tình của ông với Sài vương gia không ít, ông so với bất cứ ai đều không muốn tin tưởng, bằng hữu tri kỷ của mình, lại mưu đồ tạo phản!

“Nha đầu, ta phải đi đây.”

Mãi đến lúc Bạch Ngọc Đường cất tiếng, Hiểu Vân mới phát giác mình lại bất tri bất giác đã chìm vào suy nghĩ mông lung. Gần đây, nàng quả thật dễ thất thần.

“Ừ, huynh về đi. Nhớ rõ giúp ta vấn…” Nàng muốn nói, nhớ thay nàng vấn an cha nàng, nhưng ngẫm lại, vẫn không thể nói ra lời. Khoát tay, ý bảo Bạch Ngọc Đường mau đi.

Bạch Ngọc Đường sâu sắc nhìn Hiểu Vân, không nói gì, xoay người phi thân qua cửa sổ, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Nhìn cái bóng chớp qua cửa sổ, Hiểu Vân nhịn không được lắc đầu. Còn chuột này, cửa lớn không đi, lại thích trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài, quả thật là thích bay nhảy. Chẳng lẽ đây là cái gọi là “Không đi đường bình thường”? Cuối cùng, Hiểu Vân bị suy nghĩ của mình chọc tới bật cười thành tiếng. Thôi thôi, đi ngủ đi. Ngày mai là sinh thần của Sài vương gia, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho thỏa đáng, gần đây quả thật có chút thiếu ngủ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky