Phố chợ Ích châu, một đôi mẹ con đứng trước hàng cá không chịu rời đi.
“Nương… Con rùa này thật đáng thương. Chúng ta mua nó đi?” Tiểu cô nương nắm tay mẫu thân, ngẩng đầu đáng thương nhìn nàng.
“Tiểu Phương…” Mẫu thân nhìn nữ nhi của mình, có chút bất đắc dĩ.
“Đại ca, rùa này bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi văn.”
“Ba mươi văn, một con rùa mà tới ba mươi văn?” Mẫu thân khó xử: “Tiểu Phương, trên người nương không mang nhiều tiền như vậy. Chúng ta về nhà lấy tiền, đợt lát nữa lại ra mua, được không?”
“Dạ!” Tiểu Phương miết miệng, nhìn con rùa kia không rời, mãi mới chịu để mẫu thân kéo rời khỏi chợ.
“Nương… Cha đã về rồi.”
“Tiểu Phương. Đến đây, xem cha mua cho con cái gì này?”
“Rùa, là rùa! Nương, cha mua con rùa, hơn nữa chính là con rùa chúng ta muốn mua kia! Con nhớ rõ, trên mặt con rùa này có vạch vàng.”
“Phụ tử các ngươi thật là…” Mẫu thân nhìn đôi phụ tử như bị dở hơi này, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Tướng công, bên ngoài hình như có người, chàng đi xem thế nào.”
“Được.”
“Nương tử, nương tử, nàng mau đến đây xem!”
Từ Khai Phong đến Ích châu, đi đường thủy so với đường bộ nhanh hơn nhiều. Đoàn người Khai Phong phủ liền đi thuyền, dọc theo Biện Hà một đường nam hạ. Mới hai ngày đã đi được một nửa lộ trình.
Trời đã nhập thu, hai bờ sông Biện Hà lúa đang mùa chín, từng mảng từng mảng lúa vàng rực rỡ, trong gió thu lay động như sóng triều. Các nông dân đang chuẩn bị gặt lúa mùa, số lương thực đầu tiên đã phơi nắng đóng gói xong, đặt sẵn lên thuyền, chuẩn bị chuyển vào kinh thành.
Biện Hà thuyền qua lại như nước, lớn nhỏ không giống nhau. Tọa thuyền của Bao đại nhân bọn họ chỉ là thuyền gỗ bình thường, không hề bắt mắt, cũng không ai biết trên thuyền chính là phủ doãn phủ Khai Phong.
Lúc này, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán chia nhau đứng ở hai bên sườn thuyền, Lâu Thanh mang theo tám nha dịch chia nhau canh ở các vị trí khác. Mọi người đều mặc thường phục, Triển Chiêu một thân áo lam, đứng thẳng tắp ở mũi thuyền, khoanh tay nhìn về xa xa phía trước. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách ở trong khoang thuyền đánh cờ. Hiểu Vân chán muốn chết, liền theo bên cạnh nhìn bọn họ chơi, nhưng nàng không biết gì về cờ vây, nhìn không ra điều gì, ngồi một chốc liền ra khỏi khoang thuyền, đi tới mũi thuyền ngồi xuống bên mạn thuyền.
“Triển đại nhân.”
“Hiểu Vân cô nương.”
Hiểu Vân nhìn nước sông chảy róc rách, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Triển đại nhân, ngài nói nếu tôi buông cần câu ở đây, có thể câu được cá không?”
Triển Chiêu cười nhẹ ra tiếng: “Nếu cô nương muốn câu được cá, chỉ sợ phải dừng thuyền lại mới được.”
“Ha ha, vậy sao?” Hiểu Vân tùy ý trả lời một câu, rồi không nói gì nữa, chỉ nhìn ánh mắt trời chiếu xuống mặt nước mà ngẩn người. Bọn họ đang ở hướng nam, cách quê hương của nàng ngày càng gần. Nhưng mà, cho dù nàng tới đó, đó cũng không phải quê hương của nàng.
Triển Chiêu thấy nàng không nói gì, liền xoay người đi vào khoang thuyền.
“Đại nhân, Công Tôn tiên sinh.”
Bao đại nhân đang cầm một quân cờ trắng chuẩn bị thả xuống bàn cờ, nghe Triển Chiêu tiến vào, ngẩng đầu nhìn hắn: “Triển hộ vệ, trong khoang thuyền nhỏ hẹp, ngươi cứ ngồi xuống đi.” Nói xong, quân cờ trên tay hạ xuống.
“Vâng, đại nhân.” Nói xong, Triển Chiêu vén trường bào, quỳ gối trên tấm đệm đặt sẵn trong khoang thuyền.
“Đại nhân, nước cờ hay.” Công Tôn Sách vuốt râu nói.
“Triển hộ vệ muốn nói gì sao?” Công Tôn Sách nhìn bàn cờ thế trận quân đen đang suy yếu hỏi. Nghĩ vấn đề này hẳn hắn đã muốn hỏi từ sớm, nhưng ngại Hiểu Vân luôn có mặt nên không thể nói ra.
“Công Tôn tiên sinh thật sự là thần cơ diệu toán. Triển Chiêu quả thật có một chuyện không rõ.”
“Triển hộ vệ muốn hỏi, vì sao chúng ta dẫn Hiểu Vân theo sao?” Lại một quân cờ trắng hạ xuống.
“Đúng vậy.”
Công Tôn Sách trầm tư một lát, nói: “Hiểu Vân đi theo là để làm một việc, việc này có liên quan tới tính mạng của nàng, nàng không thể không đi. Về việc cụ thể, hiện tại đệ tử cũng không tiện nói với Triển hộ vệ, mong Triển hộ vệ lượng thứ.”
Triển Chiêu mỉm cười, trả lời: “Công Tôn tiên sinh nói quá lời, Triển Chiêu chỉ là tò mò thôi.”
Chính vào lúc này, bên ngoài khoang thuyền xôn xao một trận. Triển Chiêu lập tức đứng dậy xông ra.
“Trương Long, Triệu Hổ, xảy ra chuyện gì?”
“Triển đại nhân, có người rơi xuống nước!”
“Rơi xuống nước?” Cái này phiền rồi, hắn không biết bơi! “Các ngươi có ai biết bơi, nhanh xuống cứu người!”
“Hiểu Vân cô nương đã nhảy xuống rồi.” Triệu Hổ trả lời.
Triển Chiêu quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy Hiểu Vân ngồi ở mép thuyền nữa, lại nhìn xuống sông, một bóng người đang hướng bờ sông bơi tới, ở đó có một người đang dãy dụa trong nước, lúc chìm lúc nổi. Triển Chiêu đứng ở đầu thuyền, không khỏi có chút lo lắng.
Chỉ chốc lát sau, Hiểu Vân đã bơi tới bên cạnh người nọ, muốn kéo nàng lên mặt nước, không ngờ khi người đó cầm được tay của Hiểu Vân, giống như túm được cọng cỏ cứu mạng, túm chặt không buông. Hiểu Vân bất ngờ, bị nàng kia kéo xuống.
Người của phủ Khai Phong trên thuyền nhìn thấy, không khỏi hết hồn.
“Mau, đưa thuyền tới gần đó.” Bao đại nhân ra lệnh một tiếng, thuyền phu liền chỉnh lại hướng, đuổi tới gần bờ sông.
Bên này, Hiểu Vân dùng sức đẩy chân cũng không thể ngoi lên mặt nước, tới tận khi người đó sặc nước hôn mê, không dãy dụa nữa, lực cản giảm bớt, nàng mới có thể trồi lên, hít mạnh không khí. Sau đó đưa đầu người nọ nhô lên khỏi mặt nước, để nàng ta có thể thở.
Lúc này, thuyền đã chèo tới bên người nàng, Trương Long ghé vào mép thuyền, cúi người kéo người bị rớt xuống nước kia lên. Hiểu Vân cũng theo dây thừng thuyền phu ném xuống mà trèo lên thuyền.
Người được cứu lên là một người phụ nữ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, sắc mặt xanh xám, môi tái nhợt, đã hôn mê.
Trương Long đặt nàng nằm thẳng trên thuyền, vỗ vỗ tay nàng vài cái cũng không thấy tỉnh.
“Đại nhân, nàng không thở.”
Công Tôn Sách nghe vậy, vừa định tiến lên khám, đã bị Hiểu Vân tranh trước. Mở miệng nàng ta kiểm tra một chút, rồi đỡ nàng ngồi lên, từ sau lung giữ bụng nàng, sau đó dùng sức ép chặt.
“Khụ khụ khụ ~” người nọ ho khan vài tiếng, rồi phun ra rất nhiều nước. Hiểu Vân sờ mũi nàng ta, phát hiện đã có hô hấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, chậm rãi đứng lên. Vừa đứng vững, liền có một tấm áo khoác trùm lên người nàng. Hiểu Vân nhìn lại, phát hiện Công Tôn Sách không biết từ lúc nào đã lấy áo khoác lên người mình.
Hiểu Vân cảm kích cười, “Cám ơn cha!”
Công Tôn Sách gật đầu, “Vào trong thay quần áo đi.”
“Dạ.” Hiểu Vân gật đầu, xoay người đi vào khoang thuyền.
Đợi lúc nàng đổi xong bộ quần áo khác trở lại, phụ nhân kia đã tỉnh. Hiểu Vân liền đỡ nàng vào khoang thuyền, bảo nhà đò đem tới một chậu than nóng, lại lấy cho nàng ít nước ấm, Bao đại nhân mới vào khoang thuyền thăm hỏi.
“Vị đại thẩm này, ngươi khỏe chưa?”
Phụ nhân kia gật đầu: “Thiếp thân đa tạ các vị cứu giúp.” Sau đó lại nhìn chằm chằm Bao đại nhân một hồi lâu. Có lẽ đặc điểm của Bao đại nhân quá mức rõ ràng, cho nên dù ông mặc thường phục đi nữa, mọi người cũng sẽ vì khuôn mặt đen cùng vết bớt hình ánh trăng kia mà nhận ra ông.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ.
“Vị đại thẩm này, ngươi vì sao mà rơi xuống nước?” Công Tôn Sách hỏi.
“Thiếp thân… Thiếp thân…gặp phải thổ phỉ, không may rơi xuống nước.”
“Thổ phỉ?!” Mọi người cả kinh, lại có người ban ngày ban mặt dám cướp bóc? Hơn nữa, còn cướp của một phụ nhân thoạt nhìn trên người chẳng có bao nhiêu tiền thế này. Thật sự là khó tin. Vả lại, lúc nàng nói chuyện, có vẻ không muốn nói thật, có lẽ trong đó có nguyên nhân không thể nói ra.
Công Tôn Sách thấy nàng nhìn Bao đại nhân muốn nói lại thôi, nghĩ nàng không phải có oan khuất trong người chứ. Nàng nhận ra đại nhân, nhưng lại không dám xác định, nên mới có bộ dáng như vậy.
“Vị đại thẩm này, đây là phủ doãn phủ Khai Phong Bao đại nhân, nếu ngươi có gì oan khuất, cứ việc nói ra cho đại nhân nghe, đại nhân nhất định sẽ giúp ngươi tìm được công đạo.”
Phụ nhân vừa nghe đây là Bao đại nhân liền sửng sốt, lập tức kích động quỳ xuống hô to một tiếng “Bao đại nhân”, rồi khóc không thành tiếng.
Mọi người thấy nàng khóc bi ai như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra thương hại. Bao đại nhân bước tới đỡ nàng đứng lên.
“Vị đại thẩm này chớ kích động, ngươi có gì oan khuất, nói cho bản phủ nghe, bản phủ tất nhiên sẽ vì ngươi chủ trì công đạo.”
“Đại nhân. dân phụ Thư Vệ thị, là người Ích châu.”
Mọi người nghe nàng tự xưng là người Ích châu, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Lại là Ích châu!
“Ngươi là người Ích châu, vì sao lại ở đây?”
“Bẩm đại nhân, dân phụ chính là có việc muốn lên phía bắc, tới kinh thành tìm Bao đại nhân.”
“Ồ? Ngươi tới phủ Khai Phong tìm bản phủ kêu oan?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Thư Vệ thị gật đầu, lại lắc đầu.
“Xin chỉ giáo?” Bao đại nhân nghi hoặc.
“Bao đại nhân xin nghe dân phụ nói đã. Phu quân của dân phụ Thư Đức Phúc là một tú tài, gia cảnh bần hàn, năm trước bà bà bệnh nặng, mượn Lý viên ngoại năm lượng bạc chữa bệnh cho bà bà, có điều bà bà bệnh nặng qua đời, mà năm lượng bạc kia không cách nào trả được. Lý viên ngoại kia liền nói muốn dẫn con gái mười tuổi của chúng tôi đi trừ nợ, dân phụ không chịu, Lý viên ngoại liền cướp người…”
Nói tới đây, Thư Vệ thị không khỏi đau lòng nghẹn ngào.
“May mà lúc ấy có quý nhân giúp đỡ, giúp dân phụ trả năm lượng bạc kia. Sau đó có một ngày, trong nhà dân phụ đột nhiên có người đột nhập, hơn nữa trên người có mang đao thương, miệng phun máu tươi, đang hấp hối. Một nhà dân phụ vô cùng hoảng sợ. Nhìn kỹ mới phát hiện đó là ân công từng giúp một nhà dân phụ giải nguy, tướng công nhà tôi đang muốn mời đại phu tới cứu chữa, ân công giữ chặt tướng công, giao cho tướng công một cây quạt, nói nhất định phải mang tới tận tay Bao đại nhân ở phủ Khai Phong. Nói xong ân công qua đời, tướng công nhà tôi an táng ân công xong, định hôm sau mang cây quạt tới kinh thành. Dân phụ lo tướng công chỉ là một thư sinh, không chịu được đường xa lặn lội, vì thế mang quạt trong đêm xuất phát. Đi được một ngày một đêm, lúc tới được đây, đột nhiên có người bịt mặt cản đường dân phụ, muốn dân phụ giao ra cây quạt, dân phụ nghĩ việc cây quạt này chỉ có trong nhà dân phụ biết được, người này đến cướp quạt, tất nhiên là đã tới nhà dân phụ, dân phụ lo cho an nguy của tướng công cùng tiểu nữ. Quả nhiên, người bịt mặt kia uy hiếp dân phụ, nói nếu không giao quạt ra, sẽ lấy tính mạng tướng công cùng tiểu nữ. Nhờ vả của ân công lúc lâm chung, dân phụ không dám cô phụ. Nhưng tính mạng của tướng công cùng tiểu nữ, dân phụ lại không thể không quan tâm, dân phụ không thể bất nhân, cũng không thể bất nghĩa, dân phụ bất đắc dĩ, đành giao cây quạt ra, sau đó lao mình xuống sông.”
Nghe xong trần thuật của nàng, Bao đại nhân giận tái mặt, giờ phút này mặt của ông đen vô cùng.
Ở bên này, Hiểu Vân đại khái trong lòng đã có phán đoán, cây quạt kia chính là manh mối của Hoàng thượng lưu lại.
“Thư Vệ thị, cây quạt trong lời ngươi, có gì kỳ quái, vì sao người bịt mặt kia lấy tính mạng người nhà ngươi ra đe dọa chỉ để lấy cây quạt.” Bao đại nhân trầm giọng hỏi.
“Dân phụ không biết, nhưng ân công nói, nếu Bao đại nhân nhìn thấy cây quạt này, tất nhiên sáng tỏ.”
“Ồ? Lại có việc này?” Bao đại nhân trầm ngâm.
“Đại nhân, chắc không phải là…” Công Tôn Sách nhìn Bao đại nhân, chắc không phải là Thánh thượng chứ?!
Bao đại nhân khẽ gật đầu, “Không phải không có khả năng, chỉ tiếc cây quạt kia hiện tại đã rơi vào tay kẻ xấu. Bản phủ cũng không tra được.” Nói xong, không khỏi thở dài một tiếng.
“Bao đại nhân, kỳ thật, cây quạt dân phụ giao cho người bịt mặt kia chỉ là một cây quạt bình thường, còn cây quạt ân công giao cho dân phụ, dân phụ vẫn mang theo bên người.”
Lời này Thư Vệ thị vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, âm thầm khen ngợi: phụ nhân này thật đúng là không đơn giản. Tiếp theo thấy nàng đưa tay vào ống tay áo, sau đó lấy ra một cây quạt. Cây quạt kia được da dê bọc lấy, mới vừa rồi nàng ở trong nước lâu như vậy cũng không hề bị ướt.
Bao đại nhân nhận được trong tay, mở ra vừa nhìn, không khỏi chấn động.
Chỉ thấy cây quạt kia, nan làm bằng ngọc, mặt làm bằng lụa, chuôi mang một viên ngọc lưu ly trong suốt. Trên mặt quạt một bên là hoa mai, một bên là bốn chữ “Trường hà lạc nhật” màu hồng, giống như máu đỏ tươi, đâm vào mắt khiến lòng người trầm xuống.
“Đây là vật của Thánh thượng!”