Triển Chiêu bị nàng kéo tay, lập tức ngây người. Đôi bàn tay mềm mại không xương, nhẵn nhụi trơn láng thân mật dán trên mu bàn tay hắn, khiến lòng hắn run lên, tim nhảy điên cuồng. Trong nhất thời quên rút tay về, ngơ ngác nhìn nàng.
Mà lúc này, Hiểu Vân mới ý thức được sự tình, vội thu hồi hai tay, vẻ mặt xấu hổ, không dám nhìn mặt Triển Chiêu, trong lòng thầm mắng mình lỗ mãng.
Triển Chiêu buông tay thả xuống bên người, trong lòng có cảm giác vắng vẻ, lại nhớ tới đôi tay vừa nắm tay mình, mềm mại mà lạnh lẽo, thật giống băng cơ ngọc cốt. Chỉ là…
Triển Chiêu đột nhiên nghĩ ra, tay nàng thật sự giống như băng. Lại nhìn kỹ, tuy bọc thảm, nhưng cả người đang run lên. Giờ mới đầu đêm, đợi tới nửa đêm về sáng tới bình minh, nàng làm sao chịu được. Công Tôn tiên sinh trước khi đi có nói, nữ nhi của ông được chiều chuộng, không thể so với nam tử, dặn hắn lưu ý tới Hiểu Vân, hắn sao lại không nghĩ tới, trời lạnh như thế, dù là đại nam nhân cũng không thể ngăn được hàn ý, huống chi là một nữ tử? Nghĩ tới đây, đột nhiên thấy vô cùng áy náy. Nếu Hiểu Vân bị lạnh sinh bệnh, hắn làm sao giao phó với Công Tôn tiên sinh đây.
Trong lúc Triển Chiêu còn đang tự trách, Hiểu Vân đã cầm chậu than bước lên xe ngựa.
“Triển đại nhân, tôi.. tôi nghỉ ngơi đây, ngài cũng nghỉ đi.” Dứt lời liền chui vào trong xe.
Nhìn xe ngựa khẽ lắc lư, nội tâm Triển Chiêu cũng đang giao chiến.
Quyết không thể để Hiểu Vân cứ vậy trải qua đêm nay, nhưng mà nơi này không có sơn động hay miếu hoang, muốn tìm một nơi ấm áp là không thể. Mà lúc này chỉ có thể… chỉ có thể lấy thân mình sưởi ấm cho nàng. Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ…
Triển Chiêu nắm chặt hai tay, âm thầm cắn răng. Làm thế nào bây giờ?
Hiểu Vân nằm trên sàn gỗ xe ngựa vừa cứng vừa lạnh, cuộn mình thành một đống, hy vọng thân thể ấm áp lên, nhưng vô ích. Cuộn chặt như vậy rồi, nhưng vẫn vì lạnh mà không thể đi vào giấc ngủ, khiến nàng thập phần khó chịu. Hơn nữa thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, nàng thật muốn khóc.
Lúc này, mành xe khẽ vén lên, một chút ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu vào. Hiểu Vân hồ nghi nhìn ra ngoài, lại thấy Triển Chiêu đứng ở đầu xe, một tay vén mành. Bóng hắn bị che khuất, khiến nàng không thấy rõ vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng nói dễ nghe của hắn.
“Hiểu Vân cô nương, nửa đêm sau, chỉ sợ trời còn lạnh hơn, Triển Chiêu sợ cô nương không chịu nổi hàn ý… Nếu cô nương không ngại, để Triển Chiêu sưởi ấm cho cô nương.”
Oanh…
Hiểu Vân chỉ cảm thấy trong đầu như có bom nổ, ngồi bật dậy.
“Ngài nói cái gì?”
Hắn nói cái gì? Hắn nói hắn sưởi ấm cho nàng? Hắn, hắn, hắn, hắn…
Hiểu Vân ngây người nhìn Triển Chiêu, có chút không dám tin.
Triển Chiêu xấu hổ hắng giọng: “Triển Chiêu không có ý mạo phạm cô nương, nhưng mà Triển Chiêu lo cho sức khỏe của cô nương, trước khi lên đường, Công Tôn tiên sinh đã dặn dò Triển Chiêu phải chiếu cố cô nương, nếu cô nương có gì sơ xuất, Triển Chiêu khó có thể giao phó với Công Tôn tiên sinh, cho nên…”
Hiểu Vân không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể hình dung khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng khi hắn nói những lời này. Nàng nên nói hắn rất thiện lương, hay hắn quá cổ hủ đây? Chỉ vì cha nàng dặn dò, lại buộc bản thân mình nói ra những lời ấy, làm chuyện như vậy? Hắn thật sự khiến nàng… cảm động.
Hiểu Vân động đậy thân thể, ngồi tựa vào thành xe ngựa, nương theo ánh trăng ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng mây đỏ của hắn, nhìn hắn nhíu mày, nhìn ánh mắt có chút do dự của hắn.
Một nam nhân anh tuấn như vậy, sức quyến rũ như vậy. Hơn nữa lại thiện lương, dễ dàng tha thứ, đầy chính khí, hấp dẫn ánh mắt như vậy. Nàng hẳn nên sớm phát hiện, hắn thật sự là một nam tử mê người, khiến người khác không thể dời mắt. Hắn nhất định được rất nhiều nữ tử yêu thích. Nàng biết, bản thân cũng thích hắn, bằng không cũng không đồng ý cùng hắn đi chuyến này, có điều, loại thích này không có quan hệ tới tình yêu.
Nghĩ như vậy, Hiểu Vân nhẹ nàng nở nụ cười: “Triển đại nhân làm thế nào sưởi ấm cho tôi?”
Triển Chiêu ngơ ngác nhìn nụ cười thản nhiên của nàng, môi nàng có chút tái nhợt, nhưng vẻ nhợt nhạt này khi tạo nên độ cong trông lại rất đẹp. Đôi mắt xinh đẹp trong đêm tối tựa hồ chiếu ra ngàn vạn tinh quang. Giọng nói ôn nhu nhẹ nàng, mang theo chút vị khàn khàn, nghe lại rất mê người.
Hắn cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi vươn hai tay nắm lấy vai nàng, vươn mình chui vào xe ngựa.
Không gian trong xe ngựa đối với Triển Chiêu mà nói, thật sự không đủ lớn, hắn cuộn hai chân lại mới miễn cưỡng có thể nằm xuống. Hai tay ôm lấy thân mình nhỏ bé của Hiểu Vân, khoác cả áo choàng và thảm lên cho cả hai. Hắn có thể cảm giác được, thân thể trong ngực hắn dần ấm lên.
Hiểu Vân chui vào lòng Triển Chiêu, hai tay đặt trước ngực hắn, mặc dù cách quần áo, nhưng nàng có thể cảm giác được cảm giác ấm áp từ người hắn truyền tới, khiến nàng thoải mái mà thở ra. Hạnh phúc không phải mèo ăn cá, chó ăn thịt, mà là lúc rét lạnh có người sưởi ấm cho mình.
Khẩn trương cùng tim đập loạn ban đầu sớm đã bị dập tắt. Cái gì mà nam nữ khác biệt, cái gì mà thụ thụ bất thân, cái gì là rụt rè, Hiểu Vân lúc này không quản nữa, nàng chỉ muốn ở lại trong sự ấm áp này, vượt qua đêm đông rét buốt.
Người phía trước truyền tới tiếng hít thở mềm nhẹ mà yên ổn, Triển Chiêu khẽ thở phào, thân thể dần dần trầm tĩnh lại.
Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ nàng, lại có thể cảm nhận được thân hình đang dán vào mình không còn lạnh như băng. Mà tiếng thở của nàng cho thấy nàng đang ngủ rất sâu, khiến Triển Chiêu yên lòng, cũng không uổng công hắn làm như vậy.
Triển Chiêu khẽ vuốt vài sợ tóc rơi sau lưng nàng, ngửi mùi hương thản nhiên, ngọt ngào từ trên người nàng truyền tới. Hắn cảm thấy có chút bất khả tư nghị, vì sao trên người nàng lại có mùi hương đó, mà không phải son phấn, hắn không biết hình dung cảm giác này thế nào, chỉ thấy hương vị này đặc biệt thoải mái. Hắn không biết, đây chính là mùi hương của nữ tử.
Lúc Triển Chiêu mở mắt, trời đã sáng. Hắn không nhớ ra đêm qua mình lúc nào thì ngủ mất, nhưng lại cảm thấy một đêm này so với mọi đêm ngắn hơn nhiều, giống như trong nháy mắt đã trôi qua.
Nắng sớm xuyên qua khe hẹp của mành xe ngựa, đem lại chút ánh sáng bên trong thùng xe, khiến hắn có thể thấy rõ người trong lòng. Hiểu Vân vẫn đang ngủ, thoạt nhìn an tường mà thỏa mãn. Nhìn kỹ khuôn mặt khéo léo tinh xảo của nàng, chỉ thấy da trắng như bạch ngọc, mày như liễu rủ, mi dài như quạt, mũi tựa quỳnh dao, hai má ửng đỏ, môi son khẽ mở, thật sự là mỹ lệ linh lung, khiến hắn nhìn mê mẩn.
“Ừm…” Hiểu Vân rên lên một tiếng, hơi cựa đầu. Triển Chiêu cả kinh vội rút tay mình lại, buông Hiểu Vân rời khỏi xe ngựa.
Qua một hồi lâu, Hiểu Vân mới chậm rãi mở mắt, nhìn nóc thùng xe, có chút mơ mơ màng màng. Qua hồi lâu mới nhớ ra đêm qua ngủ trong xe ngựa, hơn nữa, hình như còn cùng Triển Chiêu…
Hiểu Vân ngồi bật dậy, áo khoác cùng thảm trên người trượt xuống. Hiểu Vân liếc mắt liền nhận ra trong đó có một chiếc áo choàng của Triển Chiêu. Quần áo ở đây, người đâu rồi?
Hiểu Vân cả kinh, bất chấp mình còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, ôm quần áo của Triển Chiêu xốc mành xe ngựa lên.
“Triển đại nhân!”
Triển Chiêu đang hoạt động gân cốt, đêm qua duy trì tư thế bất động, cả người đều cứng ngắc. Nghe Hiểu Vân gọi, liền theo phản xạ quay lại, thấy Hiểu Vân ngồi trên xe ngựa, trên người chỉ mặc trung y màu trắng, lại quay đầu đi, xấu hổ nói.
“Hiểu Vân cô nương gọi Triển Chiêu có chuyện gì?”
Hiểu Vân ngạc nhiên, lúc này mới phản ứng được. Vội nói không có việc gì rồi chui vào trong xe mặc quần áo. Chuẩn bị xong hết mới xuống xe ngựa.
“Triển đại nhân, quần áo của ngài. Cảm ơn!”
Triển Chiêu nhận quần áo, nhanh chóng mặc vào, thắt chặt đai lưng.
“Hiểu Vân cô nương, đêm qua…” Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, muốn nói cái gì đó, lại bị Hiểu Vân vội vàng ngắt lời.
“Đêm qua, thật sự đa tạ Triển đại nhân, bằng không Hiểu Vân thật sự không biết làm sao sống nổi.” Hiểu Vân nhìn hắn cười nói.
“Hiểu Vân không cần khách khí, chỉ là việc đêm qua…”
“Triển đại nhân, Hiểu Vân hiểu mà, việc đêm qua chỉ là tạm thời đối phó, ngoại trừ cảm kích Triển đại nhân, Hiểu Vân sẽ không để trong lòng. Việc công quan trọng hơn, chúng ta mau lên đường thôi.” Nói xong, Hiểu Vân chui vào xe ngựa.
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn bóng Hiểu Vân biến mất trong xe ngựa, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, chỉ biết thở dài ngồi lên đánh xe lên đường.