Dương thọ đã hết, dương thọ đã hết…
Lão chính là nói Đinh Hiểu Vân không còn tồn tại nữa.
Quy Tiên chỉ biết có vậy. Lão không biết vì sao nàng lại từ ngàn năm sau tới đây, hoàn hồn vào thi thể Công Tôn Hiểu Vân. Lão cũng không biết lúc này Công Tôn Hiểu Vân đang ở nơi nào.
Chỉ có một khẳng định duy nhất đó là: nàng không thể trở về, không thể về được nữa.
Mưa vẫn rơi, không ngừng lại. Bốn phía tối om, trời đất rộng lớn, mà nàng quá nhỏ bé. Trống rỗng, chỉ có một mình nàng. Ngay cả con trùng cũng không kêu, chỉ có tiếng mưa rơi, thật tịch liêu, cô độc.
Mà trong lòng nàng không có vui vẻ, không có mục đích, hoàn toàn bất lực.
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đạp mưa đi tới bờ Trường giang, nương theo ánh đèn lồng mỏng manh đi tìm. Tìm hồi lâu mới thấy một bóng người ngồi một góc bên bờ sông. Đến gần mới nhận ra đó là Hiểu Vân.
Nàng ngồi đó như một pho tượng, mặc cho mưa xối cũng không nhúc nhích.
“Hiểu Vân!”
“Hiểu Vân cô nương!”
Hai người đi nhanh tới trước mặt nàng, nàng cũng không hề phản ứng.
Công Tôn Sách gọi nàng vài lần, nàng cũng không đáp, chỉ ngơ ngác ngồi như cũ. Mãi cho tới khi ông nắm lấy vai nàng, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
“Tiên sinh…”
Công Tôn Sách thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, hai mắt bất lực nhìn mình, trong lòng chua xót không thôi, mơ hồ đã biết chuyện của nàng không ổn.
“Hiểu Vân, xảy ra chuyện gì?”
Hiểu Vân nhìn ông, vươn tay giữ chặt ống tay áo của ông.
“Tiên sinh, tôi không về được nữa.”
Công Tôn Sách cả kinh, trong miệng không tự chủ lẩm bẩm, “Không trở về được?” Nàng không trở về được? Vậy con gái ông cũng không trở về được…
“Đúng vậy, tôi không về được, không về được nữa!” Hiểu Vân buông đầu, dùng hết khí lực hét lên, giống như muốn buông hết tích tụ trong lòng. Nước mắt vẫn luôn không chảy ra, lúc này lại trào ra như đê vỡ. Bi thương của nàng lúc này mới tìm được cách để phát tiết. Nàng cầm chặt ống tay áo của Công Tôn Sách, giống như một đứa trẻ bị lạc đường mà gào khóc.
Công Tôn Sách thấy vậy, cũng vô cùng đau lòng, hốc mắt đỏ lên.
Ôm nàng vào trong lòng, để nàng có thể dựa vào mình mà khóc cho cạn, không để ý nước mắt nàng đã tưới ướt dẫm áo ông. Chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, khẽ giọng an ủi:
“Khóc đi, khóc được ra thì tốt rồi.”
Mà khuôn mặt ông, không biết từ lúc nào đã ướt sũng, không biết là mưa hay là nước mắt, chỉ cảm thấy có chút mặn, có chút đắng.
Triển Chiêu đứng cách họ một quãng, lặng lẽ nhìn, thu lấy lời nói hành động của họ, rơi vào trong tai, cũng không nỡ quấy rầy, chỉ là càng thêm nghi hoặc.
Nàng vì sao lại gọi Công Tôn tiên sinh là “Tiên sinh “, mà không phải “Cha”. Nàng vì sao luôn miệng nói không trở về được, nàng phải đi về đâu? Chẳng lẽ nàng thật sự không phải Công Tôn Hiểu Vân trước kia? Mà vì sao nàng lại khóc thương tâm như vậy, khiến hắn nhìn thấy mà đau lòng.
Tới gần nửa đêm, cơn mưa lớn mới tạnh. Không gian được mưa cọ rửa vô cùng sạch sẽ, không khí phiêu tán một mùi thơm dịu nhẹ, là mùi lá cây lẫn với bùn đất. Bầu trời trong sáng, nửa vành trăng treo cao, lấp lánh vài ngôi sao làm đẹp thêm bầu trời, chiếu sáng con đường họ trở về thành.
Ba người chậm rãi đi song song. Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách ngẫu nhiên nói với nhau vài câu, Hiểu Vân hoàn toàn không nói gì, chỉ cúi đầu máy móc đi theo bọn họ. Hai người thấy bộ dáng vô cảm của nàng, trong lòng lo lắng, lại không biết an ủi thế nào. Triển Chiêu không biết tình huống, còn Công Tôn Sách lại biết lúc này cho dù nói gì, đều không an ủi được nàng. Chuyện này quá tàn khốc, cả hai người bọn họ đều phải đối mặt.
Lúc trở lại phủ nha, Bao đại nhân còn chưa ngủ, nhìn bọn họ về mới hết lo lắng. Thấy tình trạng của Hiểu Vân cũng biết chuyện không được như ý, liền cho người về nghỉ ngơi. Đêm đã sâu, cho tất cả về nghỉ tạm, chỉ để lại một mình Công Tôn Sách trong phòng.
Nữ quản sự ở phủ nha là Trương tẩu, mang theo Hiểu Vân tới khu vực riêng của nữ quyến để nghỉ ngơi, cũng thu xếp một thùng nước ấm để nàng tắm rửa. Hiểu Vân rửa mặt chải đầu xong liền đi ngủ.
Hôm sau, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua cửa số chiếu vào phòng thật ấm áp, để lại chút hơi ấm trong phòng.
Trên giường, Hiểu Vân vẫn im lặng nằm, giống như đang ngủ. Tóc đen dài rối tung trên gối, làn da trắng nõn giờ hơi tái, hai má có chút đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang mơ thấy chuyện gì vui vẻ.
Chính vào lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa, âm thanh “Cộc cộc cộc” trong sáng sớm im lặng đặc biệt đột ngột.
Hiểu Vân trong giấc mơ nhíu nhíu mày, có phần không vui vì mộng đẹp bị gián đoạn. Khẽ giọng nói vài câu rồi quay người ngủ tiếp.
Nhưng người ngoài cửa không chịu bỏ qua, tiếng đập cửa không ngừng vang lên.
Trương tẩu ở ngoài phòng gõ cửa hồi lâu, không thấy Hiểu Vân đáp lại, liền bỏ ra sân, vừa vặn thấy Công Tôn Sách đi tới, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
“Tiên sinh, mới rồi nô tỳ đi gõ cửa, không thấy cô nương trả lời.”
Công Tôn Sách gật đầu, cảm ơn Trương tẩu rồi tới trước cửa phòng Hiểu Vân. Lại gõ cửa, thấy không có động tĩnh gì liền gọi vài tiếng.
Qua hồi lâu mới nghe trong phòng có tiếng động. Một lát sau cửa liền mở.
Hiểu Vân đã bị tiếng đập cửa đánh thức, mở mắt mới phát hiện tình cảnh của mình. Vốn dĩ nàng đang mộng ở thế kỷ hai một cùng gia đình. Tỉnh mộng, thấy hoàn cảnh lạ lẫm, lại một phen buồn bã thất vọng, không khỏi ngồi ngây trên giường.
Cho đến khi lại có người gõ cửa, nàng nghe ra tiếng Công Tôn Sách đang gọi, mới đứng dậy thay đồ, tùy tiện búi tóc rồi mở cửa.
“Tiên sinh “
Công Tôn Sách thấy nàng bộ dáng có chút không chỉnh tề, khẽ nhíu mày, không nói gì lập tức vào phòng.
Hiểu Vân đóng cửa lại, xoay người rót nước cho Công Tôn Sách.
“Tiên sinh tìm Hiểu Vân có việc sao?”
Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, trong mắt có quan tâm và lo lắng. Một hồi sau mới mở miệng nói chuyện:
“Đại nhân hôm nay muốn thăng đường thẩm án.”
Lúc này, lòng Hiểu Vân không ở đây, đối với chuyện Bao đại nhân muốn thẩm án không có một chút hứng thú nào, chỉ tùy tiện đáp: “Vâng, vụ án Thạch Quốc Trụ sao?”
Công Tôn Sách lắc đầu, “Vụ án Thạch Quốc Trụ đã kết thúc rồi.”
“Ồ, vậy thẩm án gì vậy?” Hiểu Vân khó hiểu, thẩm án gì mà phải nói với nàng?
“Bao đại nhân muốn thẩm án…” Công Tôn Sách nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn Hiểu Vân, có chút khó nói.
Hiểu Vân thấy bộ dáng của Công Tôn Sách, trong lòng nhảy dựng, có dự cảm không rõ ràng. Chắc không phải là…
“Bao đại nhân muốn thẩm án ngươi đó.”
Quả nhiên!
“Tôi?” Hiểu Vân kinh hô.
“Vì sao lại thẩm án tôi, tôi có phạm tội gì sao?” Hiểu Vân nghĩ thế nào cũng không ra, mình đâu có làm chuyện gì phạm pháp đâu.
“Hôm qua ngươi vì cứu ta, giáp mặt xung đột với Hoàng Thượng, Bàng thái sư muốn Bao đại nhân trị ngươi tội bất kính.” Công Tôn Sách trong lòng chua xót, nói ra thật bất đắc dĩ.
“Chuyện…” Hiểu Vân lúc này mới phải ứng được, nàng thiếu chút nữa đã quên, trong xã hội phong kiến, ngay cả liếc mắt nhìn hoàng đế cũng là đại bất kính, huống chi nàng hôm qua cùng Hoàng Thượng chính diện giao phong? Nhưng mà, nói thế nào nàng cũng là nửa ân nhân cứu mạng Triệu Trinh, cho dù có tội, chẳng lẽ không thể đem công bù vào sao? Triệu Trinh này, thật sự là “vong ân phụ nghĩa “, không để ý tình cảm.
Hiểu Vân có chút căm giận. Có điều nghĩ lại, cũng bất đắc dĩ. Ai bảo nàng nhất thời xúc động, to gan lớn mật thách thức Hoàng đế chứ? Thôi thôi, trị thì trị. Nhưng mà không biết tội bất kính ngày sẽ dùng hình phạt nào? Ngồi tù? Đánh trượng? Lưu đày? Hay trực tiếp lôi ra chém?
Nghĩ một hồi lại bốc hỏa. Nàng đúng là đen tám đời, ngủ cũng chết cháy, sau đó chẳng hiểu vì sao chạy tới Đại Tống triều chẳng liên quan gì tới mình này, bây giờ còn vì một lỗi bé tẹo mà trở thành phạm nhân, nàng đây là chọc vào ai chứ!
Công Tôn Sách nhìn vẻ mặt âm tình bất định của nàng, nghĩ nàng đang vì chuyện này mà lo lắng, liền mở miệng an ủi: “Hiểu Vân không cần lo lắng, lần này thăng đường, ngươi chỉ cần nghe, đừng nói nhiều, ta đã có tính toán.”
Hiểu Vân thấy ông nói như vậy, nghĩ tới Công Tôn Sách túc trí đa mưu tất nhiên đã có kế hay, mới thu lại lửa giận trong lòng. Sau khi rửa mặt chải đầu liền theo Công Tôn Sách tới nha môn.