Hiểu Vân đi theo Công Tôn Sách tới công đường nha môn, Công Tôn Sách bảo nàng đợi ở ngoài một chút, bản thân vào trước. Một lát sau, nội đường có tiếng người, nhưng Hiểu Vân không nghe rõ bên trong nói gì. Trong chốc lát có sai dịch đi ra truyền người, Hiểu Vân lúc này mới tiến vào.
Trên công đường thật khí thế. Bao đại nhân quan phục màu đen, ngồi ngay ngắn sau bàn. Triển Chiêu vẫn một thân màu đỏ, đứng bên phải Bao đại nhân. Hai bên phải trái có Bát vương gia, Vương thừa tướng và cả “nguyên cáo” Bàng Cát chia nhau ngồi. Hai bên công đường sai dịch đứng hai hàng, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán chia nhau đứng đầu hai bên, một tay chống hông, một tay đặt trên cán đao, thoạt nhìn vô cùng uy phong. Đám sai dịch còn lại đều mặc áo đen, vạt áo và tay áo đỏ, cầm côn trượng trong tay, đứng thẳng lưng, mắt không chớp.
Khiến Hiểu Vân cảm thấy nghi hoặc, là Công Tôn Sách không ngồi ở vị trí sư gia phía sau như bình thường, mà đứng ở một bên.
Lúc Hiểu Vân từ ngoài cửa đi vào, ông vẫn nhìn nàng, mày nhíu chặt, biểu hiện sự lo lắng, miệng há ra như muốn nói, lại không nói lời nào. Hiểu Vân mỉm cười gật đầu với ông, ý bảo ông yên tâm. Sau đó nhìn Bao đại nhân và Triển Chiêu, hai người cũng đang nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt.
Hiểu Vân trong lòng âm thầm cười khổ, người của phủ Khai Phong thiết diện vô tư ai chẳng biết, nhưng chuyện rơi xuống người nàng, lại mang tư vị khác. Không ngờ mình khi còn sống lại có cơ hội tới công đường một chuyến, trở thành bị cáo để Bao Thanh Thiên danh tiếng lừng lẫy thẩm án có tính là may mắn không? Nghĩ như vậy, liền không tiếng động mà cười khổ, cúi đầu quỳ xuống hành đại lễ.
“Dân nữ Hiểu Vân, khấu kiến Bao đại nhân.”
Bao đại nhân ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Hiểu Vân cúi đầu quỳ trên mặt đất, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Ông không nhìn thấy mặt nàng, nhưng nụ cười nhạt kia ông đã nhìn thấy, đau đớn như vậy, chói mắt như vậy. Nhưng mà, chuyện nên làm vẫn phải làm, luật pháp trên đầu, ông không thể thiên vị.
“Công Tôn Hiểu Vân, hôm qua ngươi xung đột chính diện với Thánh Thượng, bản phủ hôm nay muốn trị tội đại bất kính của ngươi, ngươi có tâm phục khẩu phục không?”
Tâm phục? Nếu dùng lý do này trị tội ta, làm gì có chuyện tâm phục. Đại nhân nếu muốn trị tội thì cứ trị tội đi, nói gì mà tâm phục khẩu phục.
Hiểu Vân rất muốn đứng lên, đứng thẳng lưng mà nhìn Bao đại nhân, đem lời này nói ra. Nhưng nàng không thể. Nàng biết, giờ phút này mà quật cường cùng khí phách, chỉ rước thêm phiền toái, còn liên lụy Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu. Trước khi tới đây, Công Tôn Sách ngàn dặn vạn dò, muốn nàng trên công đường nói ít đi, cẩn thận hơn, hết thảy đều nghe theo ông. Huống chi, nàng sao có thể đấu với chế độ phong kiến mấy ngàn năm? Vì thế chỉ có thể cắn môi, nuốt hết mọi bất bình vào trong bụng.
“Vâng.”
Bao đại nhân cảm thấy trong lòng chua xót, xót nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, xót tấm lưng cương trực của nàng, xót nàng tay nắm chặt mà trở nên trắng bệch.
“Được!” Giọng nói Bao đại nhân có chút run rẩy khó nhận ra, “Một khi đã vậy, ngươi hãy nghe phán quyết.”
Nói xong, vỗ kinh đường mộc, âm thanh vang dội quanh quẩn trong công đường.
“Dựa theo luật lệ Đại Tống, người dĩ hạ phạm thượng, trách phạt một trăm trượng. Bản phụ niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, không biết thế sự, trong lòng vì muốn cứu cha, có hiếu tâm, cũng rất đáng thương. Bản phủ giảm án, phán ngươi năm mươi trượng.”
Hiểu Vân lẳng lặng nghe, trong lòng không chút gợn sóng. Đánh năm mươi trượng, so với nàng tưởng tượng nhẹ hơn nhiều. Có lẽ Bao đại nhân đã cố hết sức rồi. Chỉ không biết con cua thối kia có từ bỏ ý đồ hay chưa.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Bàng Cát hừ giọng lên tiếng.
“Bao đại nhân cân nhắc hình phạt như vậy, chỉ sợ có chút bất công, Công Tôn Hiểu Vân phạm thượng, làm long nhan đại nộ. Chỉ đánh năm mươi trượng, sao có thể dạy dỗ tội vô lễ bất kính của nàng?”
Bao đại nhân đang định lên tiếng, Bát vương gia đã mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm: “Bàng thái sư, nói thế nào Công Tôn cô nương cũng xuất không ít lực trong vụ việc Ích châu, mặc dù hôm qua nàng mạo phạm Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng sẽ niệm công nàng mà không so đo. Nay Bao đại nhân quyết định như vậy, cũng là làm việc theo lệ, đại công vô tư. Bàng thái sư cần gì phải so đo với một tiểu cô nương?”
Bàng Cát nghe vậy hừ một tiếng, không nói gì nữa, bộ dáng ngồi xem kịch vui.
Hiểu Vân tất nhiên nghe ra Bát vương gia ý tại ngôn ngoại. Nếu không phải Hoàng Thượng dặn dò, ông tuyệt đối không nói như vậy. Nhưng Hiểu Vân không rõ, nếu Triệu Trinh vẫn cảm kích việc nàng cứu hắn, cũng muốn giúp nàng, vì sao lại mặc kệ không miễn tội cho nàng? Chỉ cần hắn nói một câu, Bàng Cát thế nào cũng không thể khai đao với nàng, chẳng lẽ Triệu Trinh thật sự vì pháp luật mà không thể làm vậy? Pháp luật ở Đại Tống triều có quyền uy như vậy sao? Đối với chuyện này, Hiểu Vân vô cùng hoài nghi, lại đoán không ra nguyên cớ.
Bàng Cát nếu không có ý kiến phản đối, Bao đại nhân liền rút thẻ hình phạt ra, đang muốn phát xuống, Công Tôn Sách vẫn đứng một bên đột nhiên quỳ xuống.
“Đại nhân, không dạy được con, là lỗi của cha. Hiểu Vân hôm qua lỗ mãng, khiến long nhan tức giận, đều do đệ tử không dạy được con, xin đại nhân cho đệ tử chịu hình thay.”
Hiểu Vân cả kinh, ngẩng đầu nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin. Chẳng lẽ đây là cái “đều đã sắp xếp” ông nói vừa nãy? Sắp xếp chính là thay nàng chịu phạt? Đây là biện pháp chó má gì? Công Tôn Sách à Công Tôn Sách, ngài bảo ta nói thế nào bây giờ?
Trong lòng Hiểu Vân cảm kích, nhưng không dám gật bừa.
“Bao đại nhân, không thể. Việc này không liên quan tới phụ thân, ai làm người đó chịu, Hiểu Vân cam nguyện chịu phạt, xin đại nhân đánh trượng Hiểu Vân.”
“Đại nhân! Thỉnh cho đệ tử thay Hiểu Vân chịu hình!” Công Tôn Sách không nhìn Hiểu Vân, kiên định nói với Bao đại nhân.
Hiểu Vân trừng mắt nhìn Công Tôn Sách, có một loại tức giận đột nhiên trào lên. Đem một đống xương cốt như ông đánh năm mươi trượng, còn không đánh nát được sao, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Bao đại nhân nhìn đôi cha con trước mắt, trong lòng cảm khái không thôi, nhất thời không biết phán quyết thế nào cho tốt. Luật pháp Đại Tống có quy định, người thân phạm pháp, cha mẹ, vợ chồng, huynh đệ, con cái có thể chịu hình thay. Thỉnh cầu của Công Tôn Sách quả thật có thể làm, nhưng nhìn bộ dáng Hiểu Vân, cũng sẽ không chịu lui bước. Nói thật, nếu có thể, ông không muốn đánh ai, nhưng năm mươi trượng này nhất định phải đánh xuống một người. Lúc này ông không thể không cảm khái, luật pháp có khi thật vô tình.
Trong lúc Bao đại nhân do dự, Hiểu Vân yêu cầu nói chuyện riêng với Công Tôn Sách. Bao đại nhân chấp nhận, Bát vương gia cũng đồng ý. Hai người liền rời khỏi công đường, chốc lát sau đã trở lại. Sắc mặt Công Tôn Sách rất khó coi, nhưng không tranh nhận năm mươi trượng phạt nữa.
Năm mươi trượng này, sẽ đánh ngay trên công đường. Hiểu Vân ngay từ đầu không phải lo bị đánh, mà là một nữ hài tử trước mặt nhiều người như vậy bị đè xuống đánh đòn, nàng cảm thấy rất mất mặt, vô cùng mất mặt, giống như bị người ta thấy đang mặc đồ ngủ vậy. Nhưng mà, còn chưa cảm thấy thẹn thùng, nàng đã bị đè xuống đất, sau đó gậy đánh lên người.
“Ba” một tiếng, một gậy đánh lên thân nàng, thật vang dội.
Hiểu Vân suýt nữa thét ra tiếng. Đau, thật sự rất đau.
Nàng thở dốc một hơi, há mồm cắn tay mình, răng ngập vào thịt, cứng rắn ngăn lại tiếng nức nở. Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại cố kìm nén không cho nó rơi xuống.
Ngay sau đó, gậy thứ hai, thứ ba giáng xuống.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…”
Hành hình là Trương Long cùng Triệu Hổ. Theo lý, chuyện này sẽ do nha dịch làm, bình thường không tới họ động thủ. Nhưng nay người chịu hình đặc biệt, tất nhiên bọn họ muốn ra tay. Bởi vì bọn họ so với nha dịch càng biết cách đánh trượng, nhìn qua có vẻ đánh nặng, nghe vang, nhưng không đau lắm.
Nhưng bất luận thế nào, bảo bọn họ xuống tay với Hiểu Vân, vẫn là không đành lòng, tay nắm trượng có chút run run, lo lắng xuống tay không điều độ, sợ nặng quá khiến Hiểu Vân bị thương, lại không thể không đánh cho ra hình dáng. Mới hai mấy trượng, hai người đã đầy đầu mồ hôi.
Hai người bọn họ đánh thật cẩn thận, mồ hôi đầm đìa, khiến người ngoài nhìn vào vô cùng lo lắng.
Triển Chiêu đối diện Bàng Cát, thấy hắn một dạng vui sướng khi người gặp họa, gian kế thành công, vô cùng đắc ý, chỉ hận không thể xông lên đánh bay nụ cười gian giảo đáng khinh kia, nhưng hắn chỉ có thể nhịn, nắm chặt hai tay, ngoại trừ trừng mắt chẳng có phương pháp nào khác.
Bao đại nhân mặt vẫn bình tĩnh, ngồi sau án không nhúc nhích.
Công Tôn Sách cũng vậy, nhìn tay Hiểu Vân, mặt căng lên có chút đáng sợ.
“Ba mươi, ba mốt, ba hai…”
Trương Long Triệu Hổ tay vẫn vung từ trên xuống dưới, đếm từng gậy một, đánh vào người Hiểu Vân.
Mà Hiểu Vân quỳ trên đất, dĩ nhiên không căng cứng như vừa rồi. Nàng đã chết lặng, giống như không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy lạnh, có chút choáng váng, tứ chi không nghe sai khiến nữa. Lỗ tai nghe Trương Long cùng Triệu Hổ vừa đếm vừa đánh, lại giống như không đánh trên người nàng, âm thanh vô cùng có quy luật, nghe như một bài hát ru, mơ hồ nghe họ đếm tới năm mươi thì mất đi tri giác.