Hai canh giờ trôi qua, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách mới xuất hiện. Hai người đều mang vẻ mỏi mệt, mặt co mày cáu.
Thì ra, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách hai người đầu tiên tới đại lao hình bộ thăm Bạch Ngọc Đường, hỏi thăm một vài việc rồi trở về. Trên đường về vừa vặn gặp Vương Triều vừa tới cửa cung hỏi thăm tin tức. Vương Triều nói Triển Chiêu làm thánh nhan tức giận, bị Hoàng Thượng nhốt vào thiên lao.
Tin tức này làm bọn họ lo lắng. Hai người liền quay lại thiên lao. Sau khi tới nơi, lính canh lại nói Thánh Thượng có chỉ, không có thủ dụ của Thánh Thượng, không ai được vào thăm Triển Chiêu. Phải biết rằng trong hình lao đều là trọng phạm, mà trọng phạm không được thăm hỏi, chính là người ít ngày sau sẽ bị trảm thủ. Tình hình này khiến hai người không khỏi có chút sững sờ. Triển Chiêu lúc diện thánh đã nói gì, khiến Hoàng Thượng tức giận đến mức nhốt hắn vào thiên lao không cho thăm hỏi?
Hai người trong lòng nghi hoặc, lại tiến cung. Nhưng lúc này, Bao đại nhân đang tạm thời bị cách chức, không được Thánh thượng tuyên triệu không thể vào cung. Bao đại nhân đành phải nhờ thái giám chưởng sự vào thông báo, khẩn cầu diện thánh. Hai người đợi hồi lâu, thái giám mới quay lại trả lời, nói Hoàng Thượng thân thể không khỏe, không gặp.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách thấy tình hình như vậy cũng không biết làm sao, liền tới Nam Thanh cung tìm Bát vương gia.
Vì việc của Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh cũng có chút trách cứ Bát vương gia, nhưng hai người tình cảm thâm hậu, Triệu Trinh cũng chưa làm gì Bát vương gia. Bao đại nhân tìm Bát vương gia, Bát vương gia tất nhiên có chút khó xử. Có điều, Bát vương gia cùng Bao đại nhân quan hệ tốt, hơn nữa Bát vương gia có thiện tâm, mến tài. Ông nghe được việc này, không đành lòng nhìn Triển Chiêu là rường cột nước nhà bị giết, liền vội vàng tiến cung.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách lúc này mới trở về Khai Phong phủ chờ tin tức Bát vương gia.
Từ lúc nhậm chức phủ doãn Khai Phong phủ tới nay, Bao đại nhân ít khi gặp phải tình huống như hôm nay. Triển Chiêu bị bỏ tù, không chỉ Bao đại nhân nóng ruột, cũng khiến ông cảm nhận sâu sắc sự bất lực. Trước kia tuy thường xuyên gặp phải khó khăn, nhưng tới cuối cùng đều có thể giải quyết thuận lợi. Nhưng tình huống lần này có chút khó giải quyết, tạm thời cách chức, không có thực quyền, lại không tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề. Ai mà không lo lắng?
Mà Bao đại nhân đoán không ra, Hoàng Thượng lần này vì sao quyết tuyệt như vậy. Hoàng Thượng luôn nhân từ, cho dù nhất thời thịnh nộ, nhưng chuyện đã qua hơn mười ngày, tức giận tới đâu cũng nên tiêu tan rồi mới phải, sao vẫn không cho ông tiến cung? Với sự coi trọng của Hoàng Thượng đối với Bao đại nhân, tình huống thế này vô cùng khác thường, Bao đại nhân khó tránh khỏi tăng thêm một phần âu lo.
Sau khi trở lại phủ nha, Bao đại nhân không ăn không uống, chỉ ngồi trong thư phòng ngẩn người. Bất kể Công Tôn Sách khuyên giải thế nào cũng vô dụng. Công Tôn Sách đành mang đồ ăn tới thư phòng.
“Cha, đại nhân vẫn không chịu ăn cơm sao?” Hiểu Vân nhìn đồ ăn còn chưa động tới trong tay Công Tôn Sách, không khỏi có chút lo lắng. Bao đại nhân dù sao cũng có tuổi rồi, không ăn không uống, lại tích tụ lo âu trong lòng, chỉ sợ không tốt với thân thể.
Công Tôn Sách vô lực lắc đầu, “Đại nhân lo lắng cho Triển hộ vệ, không có bụng dạ ăn uống. Chuyện này cũng khó trách, Triển hộ vệ với đại nhân, vừa như bạn vừa như con, tình cảm thân thiết, nay Triển hộ vệ thân lâm vào lao ngục, chưa biết lành dữ, đại nhân sao có tâm tư ăn cơm.”
Hiểu Vân lắc đầu, “Đừng nói đại nhân, không phải cha cũng vậy sao? Từ sau khi trở về cũng chưa ăn gì. Cứ như vậy, cha cùng đại nhân nếu có chuyện gì, ai cứu Triển đại nhân cùng Bạch Ngọc Đường đây?”
Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói.”Ta cũng ăn không nổi.”
Hiểu Vân thở dài không biết làm sao, đừng nói bọn họ, chính mình cũng không có khẩu vị, ngủ còn không nổi kia mà?
Phụ tử hai người trầm mặc đứng ngoài thư phòng hồi lâu, cho tới khi màn đêm buông xuống.
Đèn thắp lên, Bát vương gia mới từ trong cung tới thẳng phủ nha. Nhưng mà tin tức mang tới cũng không tốt.
Lúc Bát vương gia gặp Triệu Tinh, tâm tình của hắn không tệ, vẻ mặt ôn hòa với Bát vương gia, có nói có cười. Nhưng khi Bát vương gia đề cập tới chuyện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại không nói gì nhiều, chỉ nói mình đã có an bài, Bát vương gia không cần lo lắng. Bất kể Bát vương gia nói bóng gió thế nào, cũng vô ích, Triệu Trinh một chữ cũng không lộ ra. Bát vương gia không làm gì được đành không công trở về.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nghe Bát vương gia miêu tả xong, lại cảm thấy không hiểu. Nếu Hoàng Thượng tâm tình không tệ, chuyện tình hẳn không quá nghiêm trọng. Nhưng Hoàng Thượng sẽ xử trí thế nào, tốt hay xấu, một câu cũng không chịu nói, thái độ như vậy càng khiến lòng người bất an.
Sau khi tiễn bước Bát vương gia, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nói chuyện riêng trong thư phòng.
Hiểu Vân lo lắng bọn họ cứ như vậy không ăn không uống, thân thể sẽ không chịu nổi. Vì thế dặn Tiểu Thúy làm một ít canh ngân nhĩ cho bọn họ. Không ăn cơm mấy bữa không sao, nhưng không uống nước sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của Hiểu Vân, ăn ngọt không những bổ sung năng lượng, còn có thể tăng lượng đường trong máu, thích hợp thư giãn giải tỏa tâm trạng. Có điều, điều kiện tiên quyết là bọn họ chịu ăn.
Hiểu Vân bưng một mâm đồ ăn tới thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Đại nhân, cha, ăn chút đồ đi. Nếu tiếp tục không ăn, cho dù chỉ là suy nghĩ cũng không có sức đâu.”
Hiểu Vân đặt mâm lên bàn, mềm giọng khuyên.
Bao đại nhân ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân, lại nhìn mâm đồ ăn đặt trên bàn trà, khoát tay áo khẽ lắc đầu nói.
“Làm phiền Hiểu Vân, nhưng bản phủ thật sự không muốn ăn. Nghĩ tới Triển hộ vệ thân hãm thiên lao, bản phủ liền cảm thấy tâm thần không yên, không nuốt trôi được.”
Hiểu Vân đặt bát canh lên thư án, thi lễ với Bao đại nhân.
“Đại nhân! Thứ Hiểu Vân đi quá giới hạn. Đại nhân lo lắng Triển đại nhân, Hiểu Vân có thể hiểu, bởi vì trong lòng Hiểu Vân cũng như vậy. Trong lòng vướng bận, cuốc sống bất an. Nhưng mà, nếu không ăn không uống, lúc nên nghỉ ngơi không nghỉ ngơi, mệt mỏi suy sụp, không chỉ không làm được gì, ngược lại còn làm tình hình xấu đi. Thủ hạ đại nhân còn có cha tôi, có Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, còn có các nha dịch giáo úy. Bọn họ đều coi ngài là chủ, sai đâu đánh đó. Nếu ngài không ăn không uống, bọn họ cũng không ăn không ngủ được. Bọn họ không chỉ phải lo lắng cho Triển đại nhân, còn phải lo lắng cho ngài. Giống như Hiểu Vân vậy, tuy Hiểu Vân không phải sai nha, cũng không phải thân quyến của đại nhân, nhưng Hiểu Vân cũng thập phần lo lắng cho thân thể của đại nhân. Cho nên đại nhân ngài coi như thông cảm cho cấp dưới, cho dù thấy nhạt nhẽo, cũng cố ăn một chút đi?…”
Hiểu Vân nói với Bao đại nhân nhiều như vậy, có chút lộn xộn. Nàng cũng không biết khuyên Bao đại nhân thế nào ông mới chịu ăn, chỉ có thể năn nỉ.
“Hiểu Vân…” Bao đại nhân nhìn Hiểu Vân, thấy vẻ mặt khẩn cầu, hai mắt ưu tư, lại thấy động trong lòng. Đúng vậy, ông sống tới tuổi này, đã lâu như vậy, đi nhiều đường như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao tới bây giờ ngược lại càng sống càng nay không bằng xưa. Biết rõ không chỉ không tốt với bản thân mình, còn vô ích, vì sao vẫn làm như vậy?
Công Tôn Sách đứng ở một bên cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Bao đại nhân.
“Đại nhân, Hiểu Vân nói đúng, đại nhân ăn một ít đi.”
Bao đại nhân nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn Hiểu Vân, nhẹ nhàng cười hai tiếng.
“Hiểu Vân nói có lý, bản phủ cho dù miễn cưỡng cũng nên ăn một ít, không uổng phí vất vả của Hiểu Vân chuẩn bị đồ ăn cho bản phủ.”
Nói xong liền bưng bát canh đặt trên thư án, cầm lấy thìa bắt đầu ăn. Tuy rằng chỉ vài miếng nhỏ, ăn rất chậm, nhưng tóm lại vẫn là đã mở miệng. Hiểu Vân thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào.
“Đại nhân, đây không phải do Hiểu Vân làm, Hiểu Vân chỉ động miệng thôi, Thúy nhi mới là người vất vả, Thúy nhì còn chuẩn bị điểm tâm cho đại nhân, là bánh hoa quế, đã mất không ít công phu. Cho nên, vì giúp Tiểu Thúy khỏi làm không công, đại nhân phải ăn hết đấy.”
Bao đại nhân nghe xong ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười: “Được được được, bản phủ ăn là được.”
Nghe Bao đại nhân nói như vậy, Hiểu Vân mới yên lòng. Bưng điểm tâm đến trước mặt Bao đại nhân, sau đó lại đưa canh cho Công Tôn Sách. Đứng một bên nhìn bọn họ ăn xong rồi mới dọn bàn, đang chuẩn bị bưng về phòng bếp liền bị Bao đại nhân gọi lại.
“Hiểu Vân dừng bước.”
Hiểu Vân không biết Bao đại nhân vì sao gọi nàng lại liền quay người nghi hoặc nhìn ông.
“Đại nhân có gì dặn dò?”
Bao đại nhân nhìn nàng, giống như muốn nói lại thôi. Mày nhíu lại, vẻ mặt đăm chiêu, khiến khuôn mặt đen càng thêm ngưng trọng. Qua một hồi lâu mới khoát tay nói.
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Hiểu Vân khó hiểu, nhìn Bao đại nhân lại nhìn Công Tôn Sách, thấy bọn họ đều mang bộ dáng khó xử, bất giác nghi ngờ trong lòng.
“Đại nhân có chuyện muốn Hiểu Vân làm sao?”
Bao đại nhân vẫn lắc đầu, nhưng Hiểu Vân không tin, đặt mâm bát xuống, đi tới bên cạnh Công Tôn Sách.
“Cha, cha cần Hiểu Vân làm gì cứ nói. Chỉ cần có thể giúp cha và đại nhân, chỉ cần có thể cứu được Triển đại nhân cùng Bạch Ngọc Đường, Hiểu Vân sẽ dốc sức mà làm.”
Hiểu Vân kiên định nhìn Công Tôn Sách nói. Nàng có cảm giác, bọn họ đã nghĩ ra phương pháp, nhưng phương pháp này hẳn có liên quan tới nàng, mà bọn họ lại vì nguyên nhân nào đó khó nói ra.
“Chuyện này…” Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, trong mắt có do dự cùng không đành.
“Công Tôn tiên sinh.” Bao đại nhân yên lặng nhìn Công Tôn Sách, khẽ lắc đầu.
“Đại nhân!” Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Bao đại nhân, giọng nói có chút lo ấu muốn nói mà không nên lời.
Hiểu Vân nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, suy nghĩ một chút, trong lòng có ý tưởng dần dần hình thành.
“Đại nhân, cha, chính là muốn Hiểu Vân tiến cung sao?”
Hiểu Vân vừa nói ra, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều cả kinh, ngây người nhìn Hiểu Vân.
“Đại nhân, cha, để Hiểu Vân đi đi.”
“Không!” Bao đại nhân một lời phủ định. “Như vậy rất mạo hiểm, trừ phi bất đắc dĩ, bản phủ sẽ không để ngươi đi.”
Hiểu Vân nhìn vẻ mặt ác liệt của Bao đại nhân, khóe miệng nhếch lên hơi nở nụ cười.
“Nếu không phải đại nhân không còn phương pháp nào, vừa rồi sao lại gọi Hiểu Vân lại?”
“Hiểu Vân…” Bao đại nhân nhìn Hiểu Vân, trong lòng chua xót, lại không biết nói gì cho tốt. Đúng vậy, nếu có biện pháp nào khác, vừa rồi ông cũng không nhất thời xúc động, mở miệng gọi nàng lại.
“Đại nhân, cha, phải làm như nào, xin hãy nói cho Hiểu Vân biết. Kỳ thật, Hiểu Vân vừa rồi cũng có ý tưởng này, nếu hai người không nói, Hiểu Vân cũng sẽ đi tìm Bát vương gia nhờ giúp đỡ.”
Nghe Hiểu Vân nói ra những lời này, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách lại càng ngạc nhiên, không khỏi hai mặt nhìn nhau, thở dài một tiếng rồi mới nói.
“Một khi đã như vậy, Hiểu Vân, ngươi cẩn thận nghe bản phủ nói đây.”