Bạch Ngọc Đường cùng đoàn người Hiểu Vân năm ngày sau tới Đăng Châu. Một đường đi lần này bình an vô sự, ngoại trừ một đoạn nhạc đệm xảy ra khi vừa đi qua cảnh giới Đăng Châu.
Bốn người vừa vượt qua cảnh giới Đăng Châu, gặp được một đám cướp. Nói là cướp, kỳ thật chỉ là một đám nông dân đói khát không còn đường sống, người không được ăn no, bị bất đắc dĩ mới có ý nghĩ quật khởi làm cướp.
Lúc những người đó đứng trước mặt bọn họ, cầm sài đao đòn gánh trong tay, run giọng nói: “Đánh đánh… Đánh… cướp”, Hiểu Vân cùng Bạch Ngọc Đường đều không nể tình mà bật cười. Đây giống như đánh cướp sao, không đợi bọn họ động thủ, Bạch Ngọc Đường phi ra mấy hòn đá, hoàn toàn đánh ngã cả đám người.
Những người đó thấy tình hình như vậy, cuống quít quỳ xuống cầu xin tha thứ, liên tục hô “Đại hiệp tha mạng.” Hiểu Vân thấy bọn họ hoàn toàn không giống trộm cướp, hỏi bọn họ vì sao làm vậy, lúc này mới biết được nguyên do bên trong. Thì ra lương thực trong thôn bọn họ toàn bộ bị quan phủ thu mất, trong nhà không có lấy một hạt gạo, già trẻ lớn bé trong thôn sắp chết đói. Bọn họ bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Theo lý, thuế lương trưng thu có mức nhất định, năm nay lại không có thiên tai, vốn sẽ không xuất hiện tình huống này, lại hỏi kỹ lại mới biết, thì ra quan địa phương lấy lý do “Triều đình chống kẻ thù bên ngoài, cần tăng lượng thu lương”, một mình tăng thu lương thực, vì thế gây ra cục diện hôm nay.
Đường Thực thấy bọn họ vốn là nông dân chất phác, không có ác ý, liền thả bọn họ rời đi, còn lấy ra bạc vụn trên người đưa cho bọn họ mua lương ăn. “Chẳng qua là nông dân chất phác, vậy mà bị buộc vào rừng làm cướp.” Nhìn “đám cướp” hốt hoảng bỏ chạy, Đường Thực thất vọng thở dài.
“Nơi này đã vào địa phận Đăng Châu, chỉ có Đường đại nhân có thể cứu bọn họ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.” Đó là lần đầu Hiểu Vân gọi Đường Thực là Đường đại nhân, vị thông phán mới của Đăng Châu này mới hai mươi tuổi, có thể nói là trách nhiệm trọng đại.
Đợi bọn họ vào tới nội cảnh Đăng Châu, tri phủ Đăng Châu Trình Nguyên sắp xếp cho họ đến ở trong quan xá của châu nha. Nói tới quan xá này, thật sự là xa hoa. Rường cột chạm trổ, bàn bằng gỗ lim, tranh chữ đồ cổ, không thiếu thứ gì. Một khách điếm nho nhỏ của tri châu phủ, nhưng lại tốt hơn cả hậu viện của Khai Phong phủ ở chốn kinh đô không biết bao nhiêu lần, có thể thấy tri châu nơi này ăn không biết bao nhiêu nước bẩn.
Trình Nguyên mời Đường Thực vào phòng khách, hai người hàn huyên một phen, Trình Nguyên cũng mời Bạch Ngọc Đường và Hiểu Vân tới, hắn không biết thân phận hai người bọn họ, còn tưởng bọn họ là thân quyến của Đường Thực, Đường Thực liền nói với Trình Nguyên bọn họ là bạn của mình, không tiện gặp gỡ. Có điều Trình Nguyên thật sự là nhiệt tình, vẫn mời hai người bọn họ tham gia quan yến chiêu đãi tân quan.
Ban đêm, Bạch Ngọc Đường, Hiểu Vân cùng Đường Thực ba người đúng hẹn tới chỗ thiết yến của Trình Nguyên.
Lại nói, vì sao Hiểu Vân lại xuất hiện ở đây được? Theo lý mà nói trường hợp này không thể cho nữ quyến tham dự. Chỉ vì Hiểu Vân mấy ngày qua đều cải nam trang, hơn nữa lại dùng chút thủ pháp dịch dung. Dùng phấn tối màu làm da đen hơn một chút, vẽ lông mi thô, còn đặc biệt dùng mặt nạ da che tai, làm hầu kết giả, dáng người không có cách nào sửa, nhưng có thể lót bả vai, mặc rộng thùng thình với áo choàng không có thắt lưng, trên chân lại đi lót giày cao, không ai nhận ra nàng là nữ nhân nữa. Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm thay ra bộ quan phục màu đỏ thẫm, mặc lại bộ áo trắng đặc trưng của mình, thay tên đổi họ, cùng Hiểu Vân xưng huynh gọi đệ, một người tên Đường Ngọc Bạch, một người tên Đường Ngọc Vân, giấu diếm thân phận đi bên cạnh Đường Thực, để tiện tra án.
Giờ phút này, bên ngoài tòa lầu tiếp khách giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào. Yến tiệc vô cùng xa hoa, Bạch Ngọc Đường cùng Hiểu Vân lúc tới cửa tòa lầu thiết yến kia cũng phải chặc lưỡi ngợi khen, nói thật so với Hạnh Hoa Lâu còn xa hoa hơn. Đường Thực thấy vậy còn do dự có nên đi vào hay không, Trình Nguyên đã từ bên trong đi ra, thấy đám người Đường Thực, cuống quít nghênh đón, vẻ mặt đầy ý cười: “Đường đại nhân, ngài đã tới, mau mau, mời vào!”
Đường Thực đang muốn từ chối, Hiểu Vân ghé vào lỗ tai hắn nói một câu: “Đây là vì phá án, là một phần công việc của ngươi.” Sau đó cùng Bạch Ngọc Đường nửa lôi nửa kéo kiên quyết đưa Đường Thực vào trong.
Trong đại sảnh trang trí vô cùng lộng lẫy xa hoa, mấy chiếc bàn tròn đã ngồi kín, trên bàn đặt đầy thức ăn và rượu. Trình Nguyên đưa Đường Thực vào sảnh, lớn giọng giới thiệu với mọi người. Bên trong phú hào địa phương, quan viên về hưu ngồi một bàn, còn có một bàn mới ngồi được một nửa số người, chính là để lại cho đám người Đường Thực. Khiến Đường Thực không nghĩ tới là, chủ nhân bữa tiệc này lại là Lý Khôn, ông chủ tiền trang* Tứ Hải. Mà Lý Khôn đó, sau khi nhìn thấy Đường Thực, vẫn ngồi nguyên ghế chủ vị, không đứng dậy chào, ngay cả “Đường đại nhân” cũng không buồn gọi một câu, thái độ cực kỳ ngạo mạn vô lễ. Bạch Ngọc Đường nhận thấy, nếu là vài năm trước, chắc chắn đã đập bàn chửi mắng, có điều giờ hắn đi theo Bao đại nhân không phải là Bạch gia trước kia nữa, hắn cố ý hỏi Trình Nguyên, Lý Khôn có phải vừa điếc vừa câm không, sao thấy thông phán không thi lễ, qua đó mắng Lý Khôn một hồi, thay Đường Thực xả giận.
* Tiền trang: ngân hàng tư nhân thời cổ đại.
Có điều, Lý Khôn thật sự thâm trầm, cho dùng trong lòng giận tới nghiến răng, nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc, đứng dậy thi lễ với Đường Thực, sau đó lại gọi rất nhiều mỹ nhân phục vụ. Đường Thực chưa bao giờ trải qua tình huống này, da mặt lại mỏng, cô nương kia vừa ngồi xuống bên cạnh hắn châm rượu, lại giở trò trên người hắn, hắn nhất thời đỏ mặt, thật sự không nhịn được nữa, vì thế phất tay áo bỏ đi. Đường Thực đi mất, Trình Nguyên nhất thời sững sờ. Cũng may, Bạch Ngọc Đường cùng Hiểu Vân vui vẻ ở lại, ra mặt giảng hòa.
“Bằng hữu này của tôi da mặt quá mỏng, để hắn đi đi, nào nào nào, các vị uống rượu, đừng vì thế mà mất hứng.” Bạch Ngọc Đường một tay ôm một cô nương, một tay cầm ly rượu trên bàn để cô nương kia rót đầy, rồi mời mọi người uống rượu, bộ dáng vô cùng hào hứng. Những trò vui chơi này, Bạch Ngọc Đường vô cùng quen thuộc.
Thấy như vậy, trong lòng Trình Nguyên đen tối nghĩ: chỗ Đường Thực hắn không đả thông được, nhưng hai vị bằng hữu này lại có chút ý tứ. Nghĩ tới đó liền nâng ly rượu nói với Bạch Ngọc Đường: “Đường công tử quả nhiên sảng khoái, nào, mọi người cùng làm một chén đi.”
Đám thân hào phú hộ có mặt đều phụ họa nâng chén, Hiểu Vân cũng làm bộ hờ hững uống một ngụm, duy chỉ có một vị quan đã về hưu một mực yên lặng không lên tiếng, không tình nguyện mà uống rượu một mình.
Sáng sớm hôm sau, cửa thành vừa mở, một con khoái mã chạy như bay ra khỏi cổng thành. Người kỵ mã chính là Hiểu Vân nữ phẫn nam trang. Đêm qua Bạch Ngọc Đường nhận được tin, đám người Bao đại nhân giờ ngọ hôm qua đã tới quân doanh Đăng Châu. vừa nghe được tin này, Hiểu Vân không ngồi yên được nữa, chỉ hận không thể lên ngựa chạy tới bên kia, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lo lắng trong lòng, đợi tới sáng hôm sau.
A Tảo giống như biết được tâm tư nóng lòng của chủ nhân, chạy rất nhanh. Hiểu Vân ngồi trên ngựa, suy nghĩ lung tung. Tâm trạng nóng vội cũng không hẳn, vừa chờ mong vừa sợ hãi, cảm giác lo lắng bất an quẩn quanh trong đầu, khiến tâm thần không yên. Nhưng nghĩ tới không lâu nữa sẽ gặp lại, lại nhịn không được nở nụ cười. Triển Chiêu, ta đã trở về.
Đăng Châu, cũng chính là Sơn Đông Bồng Lai hiện tại, là một nơi rất gần biển. Phía bắc là Bột Hải, phía đông là Đông Hải. Đối diện bờ bên kia chính là Triều Tiên, sau này phân ra là Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc, hướng đông là Oa Quốc, sau này chính là Nhật Bản. Tuy rằng lúc này Triều Tiên cùng Oa Quốc vẫn còn là tiểu quốc, tạm thời không có nguy cơ xâm phạm Đại Tống, nhưng vị trí Đăng Châu đặc thù, vô cùng quan trọng với việc phòng thủ đường biển. Bởi vậy, đám người Bao đại nhân không dám lơ là. Đoàn người hôm qua giờ ngọ tới doanh địa, chiều qua đã tuần tra, sau đó cùng Công Tôn Sách bắt đầu thẩm tra đối sách phòng ngự quân sự, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Về phương diện thẩm tra sổ sách, Triển Chiêu không thể tham gia. Nếu hắn ngay cả thứ đó cũng thông thạo, vậy quan văn trong triều còn dùng làm gì? Đều về hưu cả đi. Vì thế hắn rời khỏi quân doanh, thăm thú xung quanh. Từ dân mà đi, theo dân mà tới, những lời này vô cùng có đạo lý. Chỉ có tự mình hòa mình vào với dân chúng, mới có thể hiểu rõ tình hình cuộc sống của người dân có khó khăn gì, lúc vận khí không tốt, còn có thể gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bên ngoài quân doanh thủy quân Đăng Châu, có một trấn nhỏ. Trong trấn phần lớn là người địa phương, cũng có người nhà của các tướng sĩ thủy quân theo tới. Các tướng sĩ này ngày thường đều ở trong quân doanh chấp hành quân vụ, nhưng lúc rảnh rỗi, có thể trở về nhà gặp người thân. Đây cũng là yếu tố quan trọng ổn định quân tâm.
Trong trấn mỗi ngày mùng một, mùng năm đều có họp chợ, hôm nay chính là mùng một, trên con đường lớn xuyên qua trấn nhỏ xuất hiện vài quán hàng nhỏ. Đồ dùng ăn mặc, cũng coi như cần gì có đó. Rau dưa trái cây, thịt gà thịt bò tất nhiên không cần phải nói, đến cả son phấn bột nước của các cô nương, trâm cài tóc, đồ trong sức, đến mặt nạ, đèn lồng đám trẻ con thích, đồ chơi làm bằng đường; rồi vải vóc, châm tuyến thêu thùa, đến giấy mực viết chữ, văn phòng tứ bảo đều có; cũng có văn nhân bán tranh chữ, thầy tướng số xem bói, rực rỡ muôn màu xếp thành một hàng dài, rất náo nhiệt.
Một thân lam sam sạch sẽ, đai lưng trắng thuần, bảo kiếm cầm trong tay, Triển Chiêu lúc không mặc quan phục luôn có bộ dáng như vậy. Lững thững đi trên đường, đặt mình vào sự huyên náo của phố chợ, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo qua lại hoặc dừng chân ở quán hàng có đồ mình cần mua, hơi thở bình thản của cuộc sống này, lại khiến hắn cảm thấy an tâm mà cảm động.
Đúng vậy, hắn có được mấy ngày được như vậy? Sự bình thản ấy là điều hắn hướng tới mà không thể có được. Luôn bôn ba, luôn tra án, từ vụ án này tới vụ án khác, từ thành trấn này tới thành trấn khác, có lúc nào vui vẻ cùng thản nhiên được. Nhưng mà, nếu hắn không vất vả, vậy có thể làm gì khác? Thời điểm dừng chân, luôn dễ dàng bị cô độc cùng tịch mịch vây quanh, nhớ tới người trong lòng, mỗi đêm đều không thể ngủ nổi.
Có điều lúc này, hắn tình nguyện đi một mình, tại vì có người thật sự là quá ồn ào. Người này từ đầu khi bắt đầu tới chợ, cũng chưa từng dừng miệng, thật sự giống như chím líu ríu kêu không ngừng. Điểm chết người là, nàng ấy đi theo sau hắn một tấc không rời, quấn lấy hắn không tha.
“Đinh tiểu thư, có thể đừng đi theo tại hạ nữa được không?” Triển Chiêu quay người bất đắc dĩ hỏi.
“Không thể.” Người nọ trảm đinh tiệt thiết trả lời: “Còn nữa, Triển hộ vệ, hiện giờ ta mặc nam trang, xin gọi là Đinh công tử.”
Người nói chuyện là một cô nương ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặtxinh đẹp, dáng người yểu điệu. Tuy mặc một thân nam trang màu lam nhạt, tóc cũng buộc cao như thư sinh, nhưng ai nhìn thấy cũng nhận ra nàng là nữ phẫn nam trang, hơn nữa là một cô nương có tư sắc. Nhưng mà tính tình này… Nghe thấy nàng nói hai câu đó, đã biết rất kiêu căng, không phải dễ chọc. Người này, chính là cháu ruột Phiêu kỵ đại tướng quân theo lời Bao Chửng, Đinh Nguyệt Hoa Đinh tiểu thư.
Triển Chiêu không nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người lại đi tiếp, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của nàng. Nhưng mà Đinh Nguyệt Hoa coi như đã quen với thái độ của hắn, không chịu bỏ qua, tiếp tục không buông tha quấn lấy hắn nói chuyện: “Triển hộ vệ, huynh xem cái kia…”
“Đinh công tử, tại hạ mời ngươi ăn mứt quả được không?” Triển Chiêu xoay người, ngắt lời nàng. Hy vọng lúc nàng ăn có thể nói ít đi một chút, có điều không biết nàng có thích ăn thứ đó không.
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu như đảo lạc, “Được.” Nói thật, nàng còn chưa từng nếm qua thứ này.
Triển Chiêu mua một xâu mứt quả nhét vào trong tay nàng, Đinh Nguyệt Hoa mải ăn không nói nữa. Hắn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lỗ tai có thể nghỉ ngơi một chút. Nhận tiền thừa trả lại, Triển Chiêu vô thức chợt thấy có chút không thích hợp. Sức nặng của hai đồng tiền này không giống nhau. Tuy rằng khác biệt rất nhỏ bé gần như không thể cảm giác được, nhưng với sự linh mẫn của hắn, sao có thể không biết. Nhìn kỹ lại mới phát hiện hai đồng tiền này một cũ một mới. Đồng tiền mới so với đồng tiền cũ thô ráp hơn, hơn nữa nặng hơn một chút.
Triển Chiêu trong lòng còn nghi hoặc, vì vậy lại đi đổi thêm mấy đồng tiền mới, cầm trong tay suy nghĩ, so sánh với tiền cũ, khách quan quan sát, phát hiện hai đồng tiền quả nhiên có chỗ khác biệt. Đây là chuyện gì? Cầm về cho tiên sinh nghiên cứu mới được. Nghĩ xong, Triển Chiêu cất tiền vào túi.
Càng đến gần căn cứ hải quân Đăng Châu, mùi nước biển cũng ngày càng dày. Gió biển ẩm ướt thổi trên mặt, có chút lạnh. Hiểu Vân đột nhiên có loại cảm giác “gần quê lại thấy sợ”, không hỏi cười nhạo mình nhát gan.
Trong chợ, tuy không chật chội lắm, nhưng không tiện cưỡi ngựa. Hiểu Vân liền xuống ngựa, dắt ngựa chậm rãi hòa mình vào đám người. Trong lòng suy nghĩ đều là Triển Chiêu. Nghĩ tới hắn nở nụ cười hàm chứa gió xuân, gọi nàng Hiểu Vân; nghĩ hắn dịu dàng vỗ đầu nàng, dặn nàng ở yên; nghĩ hắn khắp nơi che chở nàng, sợ nàng có gì sơ xuất; nghĩ hắn chăm sóc đút cho nàng ăn, dung túng nàng làm nũng; nghĩ tới cái ôm thâm tình của hắn, nụ hôn ngọt ngào của hắn. Nghĩ tới những điều đó, cảm giác thật mỹ mãn, khổ cực từng chịu, một chút một chút đều không còn quan trọng. Loại hạnh phúc này, ngọt ngào này, đã sớm khắc sâu vào trong lòng, không như tình cảm của nàng đối với hắn, lau mãi không sạch.
Những ký ức đó rõ ràng như mới ngày hôm qua. Mà nay, từ biệt bao năm, không biết mọi thứ còn như trước?
Bên trong đám đông, xa xa, nàng thấy được hắn. Tóc dài đen nhánh, búi lại bằng dải khăn đính ngọc lam, khuôn mặt tuấn lãng, mang theo ý cười nhợt nhạt. Mà nụ cười kia, trong sự lạnh nhạt mang theo thần sắc lạnh lùng, cô tịch mà trong trẻo. Mày khẽ nhíu lại, tựa như sâu hơn trước một chút, có lẽ mấy năm qua vì vụ án mà lo lắng. Hắn luôn như vậy, vẫn luôn như vậy, vì rất nhiều chuyện, rất nhiều người mà không an tâm.
Màu lam, vẫn là màu lam như trước. Màu lam dễ nhìn như vậy, giống như biển lớn màu xanh, mặc trên người hắn rất xứng, con người hắn cũng giống như biển lớn, với màu xanh thâm thúy đầy lôi cuốn. Dáng người thon dài, đứng yên trong đám người, dáng vẻ cao lớn, khí chất tao nhã, luôn khiến người ta phải nhìn theo. Hắn vẫn như trước, khiến nàng không thể dời mắt.