Địa phủ, Diêm Vương điện.
“Bẩm Diêm Quân, ‘Công Tôn Hiểu Vân’ đã hoàn hồn.” Phán quan cúi đầu, giơ hai tay nắm thành quyền cao quá đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Ừ.” Diêm vương gật đầu, “Vậy là tốt rồi, có điều… Chuyện kế tiếp ngươi không được khinh thường, nhất định phải đưa vận mệnh của nàng nhập lại quỹ đạo.”
“Vâng, cẩn tuân ý chỉ Diêm Quân.” Phán quan quỳ lễ rồi mới lui ra.
Thấy Phán quan lui xuống, khuôn mặt cau có của Diêm vương mới chùng xuống, trong lòng thầm đổ mồ hôi:
Rượu vàng này mặc dù ngon, nhưng uống nhiều là hỏng việc! Người đáng chết chưa chết, người không nên chết lại thành kẻ chết thay, địa phủ câu nhầm hồn, cũng không phải chuyện đùa, nếu đúng lúc đưa hồn phảch trở về hoàn dương là hoàn hảo, có điều lần này người nọ đã đầu thai, rơi vào đường cùng, đành phải mất bò mới lo làm chuồng, dùng kế di hoa tiếp mộc. Chỉ mong mọi chuyện có thể thuận lợi.
Đinh Hiểu Vân nằm trên giường, mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn đỉnh giường.
Thì ra, bản thân, ít nhất là linh hồn của nàng, thật sự đã xuyên qua thời không tới Tống triều, hơn nữa là là nơi mình luôn hướng tới, là thời Tống Nhân Tông có Triển Chiêu anh tuấn tiêu sái, tao nhã như ngọc, danh khắp thiên hạ cùng Bao Chửng thiết diện vô tư, không sợ cường quyền, cứu giúp dân lành. Tối hôm trước đá nàng một cước khiến nàng trọng thương, hại nàng nằm trên giường không thể nhúc nhích, chính là Ngự miêu trong truyền thuyết, không biết “Ngự miêu” này có phải tốt như trong sách miêu tả không. Mà “nàng”, vậy mà là con gái duy nhất của Công Tôn Sách!
Khiến nàng cảm thấy khó tưởng tượng đó là, Công Tôn Hiểu Vân này ngoại hình mười phần giống nàng. Lúc nàng nhìn qua gương đồng thấy mặt “nàng”, nàng thật sự hoảng sợ. Khuôn mặt này, rõ ràng là mặt nàng năm mười sáu tuổi.
Đây là trùng hợp, hay là có mục đích nhất định? Mà nàng cuối cùng là may mắn hay là bất hạnh đây?
Việc này chỉ có thể tưởng tượng, giữa trăm vạn người không nhất định có thể xảy ra với một người, vậy mà lại phát sinh trên nàng! Chuyện này so với trúng giải thưởng lớn năm tram vạn chỉ sợ còn khó hơn.
Tuy rằng nàng vẫn ảo tưởng bản thân là nhân vật chính xuyên qua tới Tống triều, nhưng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi. Lúc chuyện này thật sự xảy ra, lại là chuyện khác.
Nàng là một con người của thế kỷ 21, một không biết ngâm thơ đối câu, hai không biết nữ hồng, ba không biết tam tòng tứ đức; mà nơi đây không có điện, không có đèn, không có máy tính, không có ô tô máy bay, không có toilet, không có tất cả mọi phương tiện sống hiện đại, nàng làm sao bây giờ!
Huống chi, ở đây nữ nhân hoàn toàn không có địa vị, không thể tự chủ trong xã hội, nàng rất khó tưởng tượng một “ngoại tộc” giống như nàng, làm thế nào sống sót được!
Nàng không dám tưởng tượng sau này nàng sẽ ra sao, mới nghĩ tới nhà xí vừa thối vừa bẩn, nàng đã sắp điên rồi!
Vừa rồi, nàng nhìn thấy Công Tôn Sách. Bỏ qua Triển Chiêu chỉ thấy cái bóng không tính, ông ấy là người thứ hai nàng gặp sau khi tới Tống triều, quả thật giống trong sách kể, mặt rất trắng, đôi mắt mang quầng thâm rõ rệt, chòm râu hơi dài, lúc nói chuyện khẽ động qua động lại, trên đầu búi tóc, không đội mũ, trên người mặc một bộ áo dài màu xanh với viền áo màu đen, áo khoác màu xanh không có tay. Lúc nhìn nàng, mặt mũi hiền lành, trong mắt lộ vẻ quan tâm.
Lúc nàng mở mắt, ông ta đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, thấy nàng tỉnh lại, gần như vui quá mà khóc, nghẹn ngào nói:
“Hiểu Vân, con tỉnh rồi, làm vi phụ thật lo lắng!”
Khi đó, nàng mới biết, thì ra “nàng” là con gái của Công Tôn Sách, thì ra “nàng” cũng tên là Hiểu Vân, nhưng mà “nàng” là Công Tôn Hiểu Vân, mà nàng là Đinh Hiểu Vân.
Đinh Hiểu Vân có thể cảm nhận được quan ái của ông đối với “nàng” cũng như vướng bận vì “nàng”, nhưng mà, nàng không phải là “nàng”. Nàng không biết trả lời thế nào, không biết nếu là “nàng”, “nàng” sẽ nói thế nào, nàng đành phải trầm mặc, sau đó nhắm mắt lại, bởi vì nàng thậm chí không dám nhìn vào mắt ông ấy. Nàng đành phải trốn tránh, trước khi nghĩ rõ ràng rốt cục tiếp theo nên làm thế nào, nàng không muốn nói gì.
Công Tôn Sách thấy nàng nhắm mắt lại ngủ, chỉ giúp nàng dém chăn, lặng lẽ ngồi đó không nói lời nào. Lúc rời đi, Đinh Hiểu Vân không biết, bởi vì nàng sau đó đã ngủ thật.
Vết thương trên người Đinh Hiểu Vân mười ngày sau mới dần dần bình phục. Mười mấy ngày gần đây, nàng ngoại trừ ngủ chính là uống thuốc. Thuốc kia đen như mực, nồng mùi đông y, khiến nàng vừa nhìn thấy đã xúc động muốn nôn, nhưng nghĩ tới đau đớn trên người, khẽ cắn môi, nín thở mà uống hết. Nàng cũng không muốn lấy thân thể này ra đùa giỡn, cho dù hiện tại thân thể này là của “nàng”.
Mười mấy ngày qua, Công Tôn Sách thường xuyên đến, nhưng nàng nghe thấy có động tĩnh liền giả bộ ngủ, mặc ông ta bắt mạch cho nàng. Ngẫu nhiên lúc nàng uống thuốc ông ta cũng tới, nàng chỉ đơn giản trả lời vài tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng mà nói ra thật kỳ quái, những lúc đó, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, liền nhanh chóng ngủ mất, cho dù là ban ngày ngủ đã nhiều, tối muộn vẫn phải ngủ tiếp. Hơn nữa, mỗi ngày đều nằm mơ.
Trong mơ đều có một nữ hài tử, từ lúc nàng ba tuổi đến lúc mười sáu tuổi, từ lúc nàng lần đầu đọc thơ, lần đầu viết chữ, cho đến lúc tự mình viết thi phú; từ lần đầu tiên nàng mở sách thuốc của phụ thân, nghiên cứu bệnh cảm mạo xem dùng cách nào điều trị, tới đọc thuộc sách thuốc, thông hiểu y lý.
Nàng chỉ có phụ thân, không có mẫu thân; bằng hữu đầu tiên của nàng là một nha hoàn tên Tiểu Thúy; từ nhỏ nàng đã không thích nói chuyện, thích nhất đọc sách; nàng thích nghiên cứu y lý, thường xuyên cùng phụ thân thảo luận về y thuật; lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triển Chiêu tuổi trẻ tuấn mỹ, liền xoay người bỏ chạy.
Sau đó, nàng bắt đầu nghiên cứu chế thuốc đặc trị vết thương sau khi Triển Chiêu mang theo một thân trọng thương trở về; lại sau đó, nàng bắt đầu nghiên cứu thuốc giải độc sau khi Triển Chiêu trúng độc hôn mê. Nàng có lẽ là thích Triển Chiêu, nhưng mà, Triển Chiêu rất ít khi xuất hiện trước mặt nàng, hoặc là nói, nàng rất ít khi đi tìm Triển Chiêu.
Trong mộng của Đinh Hiểu Vân, tiểu cô nương lớn lên thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, mà ở đó, tình tiết đều diễn ra rất chi tiết, thậm chí ngay cả cô nương kia đọc sách thuốc, nội dung, dược liệu, y lý, phương thuốc các loại đều nhìn thấy. Hơn nữa mỗi khi nàng tỉnh mông, những chuyện đó nàng đều nhớ vô cùng rõ, giống như khắc vào trong đầu nàng vậy.
Từ lúc Tiểu Thúy bắt đầu xuất hiện trong mộng, Đinh Hiểu Vân đã mơ hồ biết, người này có lẽ chính là Công Tôn Hiểu Vân. Chuyện nàng mơ, đều là chuyện Công Tôn Hiểu Vân từng trải qua. Vì chứng thực suy đoán của mình, mấy ngày trước, nàng đặc biệt cùng Tiểu Thúy nhắc tới vài chuyện trong mộng của nàng, mà đáp án từ miệng Tiểu Thúy, hoàn toàn chứng minh đó là sự thật.
Nhưng mà, nàng không rõ, vì sao nàng lại ở trong thân thể Công Tôn Hiểu Vân, Công Tôn Hiểu Vân thật sự đi đâu rồi? Nàng vì sao mỗi ngày mơ thấy ký ức của Công Tôn Hiểu Vân, nàng vì sao có thể nhớ kỹ nhiều tri thức y học như vậy, nàng thậm chí cũng không biết bản thân mình, Đinh Hiểu Vân ở thế kỷ 21, có phải đã chết rồi không.
Trước đó, chuyện duy nhất nàng nhớ rõ, chính là mình đang ngủ. Sau đó, giống như mơ một giấc mơ, đến một nơi kỳ quái, gặp phải vài người kỳ quặc, sinh ra một số chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng nàng không nhớ rõ đó là nơi nào, đó là người nào, đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, cảm giác tỉnh lại, chính là đã nằm trong quan tài kia.
Chuyện nàng không rõ rất nhiều, nhưng mà ngoại trừ tiếp tục mơ về Công Tôn Hiểu Vân, nàng không tìm ra, cũng không biết làm sao tìm ra được đáp án. Vì thế nàng cứ như vậy qua ngày, uống thuốc, ăn, ngẫu nhiên ngồi dậy một chút, cùng Tiểu Thúy trò chuyện, ngủ cùng nằm mơ cơ hồ trở thành nội dung cuộc sống của nàng. Cứ thế lại qua mười ngày nữa.
Trung thu dần dần tới gần, thân thể dần khỏe lại, mà về chuyện của Công Tôn Hiểu Vân, đêm qua trong mộng, một khắc kia khi “nàng” đọc sách, chính là lúc “nàng” chết đi. Mà nguyên nhân chết, không rõ! Đây có tính là chết bất đắc kỳ tử không? Hay là “nàng” cũng giống nàng, ngủ một giấc là chết. Nàng nghĩ, có phải linh hồn các nàng vì nguyên nhân không rõ đã trao đổi thời không. Nàng thậm chí đoán, có phải đây là kiếp trước của nàng? Nhưng mặc kệ nàng đoán thế nào, cũng không có cách tìm ra đáp án.
Vì thế, Đinh Hiểu Vân dứt khoát không đoán nữa. Sau khi tới Tống triều gần một tháng, nàng quyết định: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”. Sống cho thật tốt, bất kể nàng là Đinh Hiểu vân hay Công Tôn Hiểu Vân, nàng chính là nàng, chính là “Hiểu Vân”.