Trong thành Đăng Châu, Đường Thực mất nguyên một ngày, kiểm tra tỉ mỉ sổ sách thu thuế của Đăng Châu, hy vọng có thể tìm được một vài manh mối để chứng thực việc nông dân bị ép vào rừng làm cướp, đáng tiếc là không có kết quả. Bời vì, xem từng khoản mục, bút toán đều toàn diện không sai chút nào. Thu nhập trưng thu từ thuế, nộp lên trên và để lại dùng, đều nghiêm túc dựa theo quy chế của triều đình thực hiện, không thu quá một đồng, cũng không có khoản nộp nào trái luật. Lương thực trưng thu cũng hợp quy định, bất luận là lương nộp của nông hộ hay là phân chia lương thương, trương mục đều rõ ràng, tồn kho tương ứng, hơn nữa ba năm qua đều không có tình trạng tăng thu nhập bất thường.
Kết quả như vậy khiến Đường Thực cảm thấy mất mát, không khỏi thở dài than ngắn. Hiểu Vân sau khi trở lại quan xá trong thành Đăng Châu, đúng lúc gặp Đường Thực đang rầu rĩ không vui, liền hỏi nguyên nhân, Đường Thực mới nói được một nửa, Đường Phúc vội vào báo.
“Thiếu gia, ngoài quan xá có vị cô nương cầu kiến!”
Lời này của Đường Phúc làm Đường Thực nhíu mày. Tự dưng sao lại có cô nương tìm đến, không biết là ai.
“Trước hết mời nàng vào đi.”
Hôm nay, Bạch Ngọc Đường giờ mão đã ra ngoài tìm hiểu tin tức, mãi đến đầu giờ thân mới trở lại quan xá. Một ngày chạy ngược xuôi cũng đủ mệt mỏi, vốn định sau khi trở lại quan xá sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng mà không ngờ hắn mới một bước tiến vào cửa lớn phòng khách quan xá, thấy có người trong phòng, vội mở miệng chào hỏi:
“Đường đại nhân, Vân…” hai chữ nha đầu còn chưa nói ra miệng, đột nhiên thoáng thấy trong phòng khách ngoại trừ Đường Thực cùng Hiểu Vân, còn có người khác, vội vàng thu miệng lại. Lại thấy “người ngoài” kia cười khanh khách nhìn hắn, đợi thấy rõ diện mạo, Bạch Ngọc Đường có loại cảm xúc muốn chạy trốn, chỉ tiếc hắn không thể như nguyện. Lúc hắn còn chưa kịp thu chân lại, người nọ đã chạy như bay tới, túm lấy cánh tay hắn.
“Tiểu Ngũ ca, huynh đã trở lại.”
Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường một trận xanh một trận trắng, khóe miệng còn run lên vài cái: “Nguyệt Hoa muội tử, sao muội lại ở đây?”
“Ta đến tìm Tiểu Ngũ ca.” Đinh Nguyệt Hoa cười đến thật ngọt, đắc ý nhìn Bạch Ngọc Đường, giống như đang nói: ngươi trốn cho ta xem, không phải bị ta tìm được rồi sao!
Bạch Ngọc Đường vặn vẹo cánh tay, muốn tránh ra, không có kết quả. Đinh Nguyệt Hoa hay cánh tay quấn chặt lấy hắn, thiếu chút cả người cũng vắt lên người hắn rồi.
Đường Thực ở một bên thấy bọn họ hai người “dây dưa” cùng một chỗ, không dám gật bừa, chỉ lắc đầu đứng một bên. Nghĩ Bạch đại nhân này không phải đã có Đinh cô nương rồi sao, sao lại còn cùng “Nguyệt Hoa muội tử” dây dưa không rõ nữa? Lại nhìn Hiểu Vân ngồi ở bên cạnh, vừa nhàn nhã uống trà, vừa mang vẻ mặt xem kịch vui nhìn hai người bọn họ, không có một chút sốt ruột hay ghen tị.
Bạch Ngọc Đường thấy Đường Thực lắc đầu, còn Hiểu Vân mang vẻ mặt trêu tức, mặt lại đen thêm vài phần: “Nguyệt Hoa muội tử, muội phải có chừng có mực.”
“Hừ.” Đinh Nguyệt Hoa hất mặt sang một bên, cố ý không nhìn hắn, nhưng tay lại không hề buông.
“Đinh – Nguyệt – Hoa!” Bạch Ngọc Đường có chút nổi giận, nghiến răng nghiến lợi. Có điều Đinh Nguyệt Hoa quả nhiên gan lớn, một chút cũng không sợ, bĩu môi oán hận: “Ai bảo huynh lần trước vô thanh vô tức vụng trộm trốn đi, để ta lại một mình ở Khai Phong phủ. Ta thật vất vả mới tìm được tới đây, không giữ chặt huynh lại trốn đi mất.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường mở to cặp mắt hoa đào hung hăng trừng nàng, nhưng Đinh Nguyệt Hoa không chịu thua kém, cũng trợn mắt nhìn lại hắn. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải hạ giọng khuyên giải: “Ta nhiều ngày qua có công chuyện cần làm ở đây, sẽ không đi đâu, muội không cần “bám” ta như vậy.”
Đinh Nguyệt Hoa không bị hắn thuyết phục: “Ai biết huynh có gạt ta hay không, lần trước huynh cũng nói như vậy, nhưng mới một ngày đã bỏ chạy mất bóng.”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường tức giận đến phát run, nghĩ hắn chưa bao giờ bị thiệt thòi trước người khác, nhưng hôm nay, lại bí từ trước tiểu nha đầu điêu ngoa này!
Nhìn hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, giằng co không dứt, với lại hai người đứng ở cửa phòng khách, thật sự không lịch sự lắm. Đường Thực đành phải ra mặt: “Đinh cô nương”, lúc nói Đinh cô nương, Đường Thực hơi kinh ngạc một chút, nhìn Hiểu Vân mà nghĩ: Bạch đại nhân này sao lại toàn cùng cô nương họ Đinh…
“À hừm, Đinh Nguyệt Hoa cô nương, Bạch đại nhân mấy ngày tới quả thật đều phải ở lại trong thành Đăng Châu, tiểu sinh có thể cam đoan.”
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Đường Thực, lúc này mới buông Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường vừa lấy được tự do, vội thối lui mấy bước, lắc lắc cánh tay, sau đó tìm một cái ghế ở cách Đinh Nguyệt Hoa xa nhất ngồi xuống. Đinh Nguyệt Hoa cũng không giận, đi theo qua, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh hắn. Bạch Ngọc Đường biết cho dù hắn đổi ghế khác, nàng vẫn sẽ ngồi gần, nên không so đo với nàng nữa.
Thấy tình trạng này, Hiểu Vân cười thầm trong lòng: hai người này thật có thể nói là một đôi dở hơi! Nếu bọn họ cùng một chỗ, khẳng định ngày nào cũng náo nhiệt. Người ta nói phụ nữ tốt sợ đàn ông đeo bám, theo nàng thấy Bạch Ngọc Đường cũng sợ Đinh Nguyệt Hoa bám theo, nhưng giống như có điều cố kỵ, không dám làm gì nàng. Cũng không biết hắn cố kỵ điều gì, Bạch Ngọc Đường mà nàng biết, chưa từng nhẫn nại với ai như vậy, xem ra hai người bọn họ có “ẩn tình”. Nghĩ vậy, nhịn không được muốn cười, vội vàng làm bộ uống trà, dùng ống tay áo che ý cười trên mặt.
“Nguyệt Hoa muội tử, sao muội lại tới đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Đinh Nguyệt Hoa, ánh mắt lại nhìn về phía Hiểu Vân. Theo thư của Triển Chiêu gửi tới, Đinh Nguyệt Hoa đang ở cùng nhóm người Bao đại nhân. Hơn nữa, nàng cũng không biết hắn ở trong thành Đăng Châu. Triển Chiêu đã đồng ý không cho Đinh Nguyệt Hoa biết hướng đi của hắn, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách tất nhiên sẽ không nói. Hiện nàng xuất hiện ở quan xá, cũng chỉ có một khả năng, vấn đề nằm ở chỗ Hiểu Vân tới quân doanh hải quân hôm nay.
“Ta theo hắn đến.” Đinh Nguyệt Hoa chỉ vào Hiểu Vân trả lời.
Thì ra, lúc Triển Chiêu đưa Hiểu Vân ra khỏi doanh, Đinh Nguyệt Hoa liền đi theo sau bọn họ. Tuy Đinh Nguyệt Hoa không biết người tên “Đường Ngọc Vân” này là người nào, có điều nhìn quan hệ thân mật giữa hắn và Triển Chiêu, nghĩ tất nhiên người này có quân hệ với Khai Phong phủ. Hơn nữa, bọn họ không muốn nàng biết thân phận của hắn, nếu không, mới vừa rồi trong doanh trướng của Bao đại nhân, Bao đại nhân cũng sẽ không cố ý bảo nàng ra ngoài.
Lại thêm đã nhiều ngày nàng vất vả đánh võ mồm cũng không thể từ chỗ người của Khai Phong phủ biết được Bạch Ngọc Đường đang ở đâu, liền muốn đổi phương hướng, chẳng hạn bắt tay từ cái tên “Đường Ngọc Vân” thần bí này, nói không chằng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Dù sao ở trong quân doanh đã nhiều ngày cũng không có tiến triển gì. Vì thế thấy Triển Chiêu cùng Hiểu Vân ra khỏi quân doanh, liền xa xa đi theo sau họ, thậm chí sau đó trực tiếp theo dõi Hiểu Vân đến tận quan xá phủ nha thành Đăng Châu. Khiến nàng kinh hỉ vạn phần là, một chuyến đi này, quả nhiên không sai. Bạch Ngọc Đường quả thật đang ở thành Đăng Châu, hơn nữa ở trong quan xá này.
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân liếc mắt một cái, Hiểu Vân chỉ có thể nhún vai, tỏ ra không còn cách nào. Bạch Ngọc Đường vất đắc dĩ, cũng đành chấp nhận: “Nếu đã đến, vậy ở lại đi. Để Phúc thúc sắp xếp phòng cho muội, muội nghỉ ngơi trước đã, ta cùng Đường đại nhân bọn họ còn có chuyện muốn thương lượng.”
“Được.” Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn đồng ý cho nàng ở lại, cười rất vui vẻ, tuy rằng nàng rất muốn ở lại đây, có điều nàng biết có chuyển biến tốt thì phải nhận, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài.
-0-
Sòng bạc Ngân Câu, nằm trên con đường phồn hoa nhất tỏng thành Đăng Châu, chỉ cách chỗ Trình Nguyên đãi yến không tới nửa con phố. Ông chủ của sòng bạc Ngân Câu tên Đoạn Ngũ, là thủ hạ của Lý Khôn, cho nên trên thực tế, sòng bạc Ngân Câu cũng là sản nghiệp của Lý Khôn.
Đây là tin tức mà Bạch Ngọc Đường hôm nay tìm hiểu được. Đêm qua ở Nghênh Tân Lâu, hắn đã hoài nghi quan hệ giữa Lý Khôn cùng Trình Nguyên không đơn giản. Nếu Đường Thực không tìm được manh mối từ sổ sách trong châu nha, vậy bọn họ phải tìm manh mối từ chỗ khác. Mà sòng bạc Ngân Câu, chính là một nơi rất tốt.
“Tiểu Ngũ ca, đây là sòng bạc!?” Đinh Nguyệt Hoa vẫn mang một thân nam trang, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đối với chuyện trước mắt rất hưng phấn.
Sòng bạc Ngân Câu là một tòa nhà hai tầng, cửa vào ở lầu hai. Tường đá cùng cầu thang, nhìn qua rất có khí thế. Lúc này, đang có hai người vạm vỡ, kéo một người đi ra, hướng cầu thang vứt xuống, người nọ giống như quả cầu nghiêng ngả lảo đảo lăn xuống dưới,
“Không có tiền đánh cược, đừng có đến đánh bạc!” Một đại hán trong đó nói một câu, rồi xoay người quay lại sòng bạc.
“Ai u…” Người nọ rên rỉ lăn trên mặt đất mấy vòng, một hồi lâu mới đứng lên, khập khễnh chạy mất.
Đinh Nguyệt Hoa mặc dù chưa thấy qua cảnh tình này, có điều cũng hiểu đây là chuyện gì, có lẽ đây chính là cái gọi là “Dân cờ bạc”. Đang suy nghĩ, trên đầu ba một tiếng. Bạch Ngọc Đường dùng cây quạt gõ nhẹ lên đầu nàng: “Còn đứng đó làm gì, lên thôi.” Nói xong, xoay người gác tay mà đi.
Đinh Nguyệt Hoa sờ sờ trán mình, nhếch miệng cười đi theo sau.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu. Nghĩ không biết có phải hắn kiếp trước làm gì thiếu nợ nàng, kiếp này mình phải “dây dưa” với nàng, còn không thể “động võ”, chỉ có thể trốn, nhưng trốn cũng không nổi! Cũng không biết nàng làm sao biết hôm nay hắn muốn tới sòng bạc Ngân Câu, sáng sớm ra cửa đã bị nàng vừa vặn chắn đầu, còn bám dai như đỉa nhất quyết đi theo, một ngụm một câu “Tiểu Ngũ ca” “Bạch Ngũ gia “, rõ ràng là ức hiếp hắn. Nếu không phải sợ nàng tiết lộ thân phận của hắn, hắn còn lâu mới mang theo nàng đến sòng bạc. Nghĩ tới Bạch Ngọc Đường hắn từ trước chưa từng vì bị uy hiếp mà thỏa hiệp, nhưng cố tình đối với nàng không có biện pháp nào! Quả nhiên trên đời này chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đinh Nguyệt Hoa chính là thiên địch, là oan nghiệt của Bạch Ngọc Đường!
“Đặt cửa rời tay, đặt cửa rời tay… Mở…!”
“Đại, đại, đại, đại!”
“Nhị, nhị, tứ, tiểu…!”
Sòng bạc quả nhiên là nơi long xà hỗn tạp, tam giáo cửu lưu hội tụ. Sau khi vào sòng bạc, chỉ cảm thấy một mảnh tiếng người ồn ào, huyên náo không dừng, còn có chướng khí mù mịt, trong đó còn có một mùi hương khó ngửi. Vậy mà còn có mùi hương nhang, thì ra ngay đối diện cửa vào sòng bạc lập một hương án, trên đó thờ thần tài, bày cống phẩm, thắp một ngọn nến và đốt hương. Có lẽ vì sòng bạc này cũng coi là một nơi mua bán, hơn nữa mua bán kiếm tiền rất nhiều, thờ thần tài cũng có lý.
Bài cửu, chẵn lẻ, lớn nhỏ, các kiểu đánh bạc trong sòng bạc nhiều vô số, con bạc đông đúc nói cười ồn ào. Bạch Ngọc Đường đi thẳng tới chiếu bạc đang chơi lớn nhỏ.
Thời gian hôm nay còn sớm, người tới đánh bạc chưa đông, chỉ có năm sáu người vây quanh một cái bàn thật dài. Bạch Ngọc Đường chọn vị trí đứng đối diện với nhà cái, nhưng chỉ đứng nhìn, không động thủ. Còn Đinh Nguyệt Hoa tuy đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhưng hết nhìn đông tới nhìn tây, tò mò khó nén. Đợi nhà cái mở được ba lượt xúc xắc, Bạch Ngọc Đường mới báo đặt bạc.
Đinh Nguyệt Hoa lấy ra một thỏi bạc năm lượng: “Muốn đặt cược?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người còn lại đã đặt cược xong, đợi nhà cái mở.
Nhà cái nhìn Bạch Ngọc Đường bọn họ, “Công tử muốn đặt cược xin mời nhanh lên, ta sắp mở đây.”
Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt ra hiệu, Đinh Nguyệt Hoa liền đem bạc đặt ở bàn cược bên trái có chữ “Tiểu” trong vòng tròn. Nhà cái thấy bọn họ đã thả bạc, nói vội: “Đặt xong rời tay, mở.” Cái nắp trên tay được nhấc lên.
“Một, hai, ba, tiểu.”
Năm lượng bạc biến thành mười lượng bạc, Đinh Nguyệt Hoa vui sướng hài lòng thu bạc về, nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi: “Kế tiếp vào đâu?” Bạch Ngọc Đường phẩy quạt một chút, vẫn chỉ vào tiểu.
“Một, một, ba, tiểu.”
Mười lượng bạc biến thành hai mươi lượng bạc, tiếp theo là bốn mươi lượng bạc, sau khi mở bốn lần tiểu, năm lượng bạc ban đầu của Đinh Nguyệt Hoa đã biến thành tám mươi lượng bạc.
“Sao lại tiểu nữa?” Người chơi phát hiện Bạch Ngọc Đường bọn họ mỗi lần đều thắng, nghĩ không biết người này có mánh khóe gì? Vì thế đều theo hắn hạ tiểu, quả nhiên, lúc này vẫn là tiểu. Tám mươi lượng bạc của Đinh Nguyệt Hoa, hơn nữa mấy người khác, làm nhà cái khốn khổ. Nhà cái kia nửa mặt đã đen sì, rất không đành lòng lấy bạc ra trả cược. Lúc này, ở một bên có người xuất hiện, mặc áo ngắn, thân thể rắn chắc, nhìn qua là người có luyện võ.
Nhà cái mặt khổ liếc mắt nhìn người kia một cái, người nọ vung tay lên, nhà cái liền lui khỏi vị trí hiện tại.
“Ta là ông chủ sòng bạc này, để ta bồi vị công tử này chơi một hồi nhé.” Nói xong, hắn cầm lấy hộp xúc xắc, cao thấp lắc mấy cái, ba một tiếng, nặng nề đặt lên bàn, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, không nói gì. Thì ra đây là Đoạn Ngũ. Đinh Nguyệt Hoa tiếp tục đem toàn bộ bạc cùng ngân phiếu trong tay mình đặt vào tiểu. Mà một đám người đi theo họ ban đầu, bọn họ đều là “khách hàng” cũ của sòng bạc Ngân Câu, tất nhiên biết Đoạn Ngũ kia lợi hại, lúc này đều chỉ đứng một bên nhìn.
Đúng lúc Đoạn Ngũ đang định nhấc chung, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại kêu dừng lại: “Đợi một chút.”
Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường. Chỉ thấy hắn đưa tay, dùng quạt chậm rãi di chuyển đám bạc và ngân phiếu, ánh mắt mọi người cũng nhìn chằm chằm theo, từ “tiểu”, đến “đại”, lại đến “báo tử*”.
* Báo tử: xúc xắc ra 6 điểm.
Mọi người hít sâu một hơi, khe khẽ nói nhỏ.
“Không thể nào!”
“Sao có thể.”
“Sao dễ dàng vào Báo tử được!”
Đoạn Ngũ nhìn Bạch Ngọc Đường, đang muốn động thủ nhấc chung, một cây quạt lại đè lên đầu chung. Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Cẩn thận, đừng động tới xúc xắc, để ta mở cho!” Vừa dứt lời, cây quạt xao một cái, đầu chung đã bay ra, lộ ra trong đó ba viên xúc xắc, ba viên đều màu đỏ hướng lên trên, sáu sáu sáu.
Mọi người ồ lên, “Quả nhiên là Báo tử.” Vừa sợ hãi than, vừa tiếc hận vừa rồi vì sao không cùng hạ vào cửa này!
Bạch Ngọc Đường khẽ động cây quạt, cười: “Nhà cái, một ăn mười, trả tiền đi.”
Một trăm sáu mươi hai lượng, chỉ trong vài giây, biến thành một ngàn sáu trăm lượng. Tiền này, thật dễ kiếm!
Đoạn Ngũ sớm đã đen mặt, âm thầm cắn răng, hai tay đặt trên bàn. Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn giống như muốn lật bàn, ba một tiếng đem hai tay đặt trên mặt bàn, tay Đoạn Ngũ ra sức, không ngờ, nghẹn đến đỏ mặt cũng không thể lay động mảy may. Bạch Ngọc Đường ở một bên, dùng ánh mắt trêu tức nhìn bọn họ.
“Mọi người mau tới xem, nhà cái thua tiền muốn nợ, không chỉ trở mặt còn muốn lật bàn. Nếu như vậy, để ta giúp ngươi lật cho.” Đinh Nguyệt Hoa cất cao giọng nói, giòn dã thanh thúy, là một âm thanh rất dễ nghe, khiến mọi người trong sòng bạc đều bị hấp dẫn. Mọi người còn đang muốn nhìn diện mạo người nói chuyện này có ôn tồn như giọng nói hay không, chỉ thấy cái bàn vốn có vẻ rất nặng, giờ phút này xoay tròn như một trang giấy trong không trung, bay thẳng về hướng Đoạn Ngũ.
Đoạn Ngũ kia cũng không phải đèn cạn dầu, dưới chân dùng sức, nhấc chân lên, xoay tròn cái bàn một vòng trở về lại, Đinh Nguyệt Hoa lại xoay người, giơ chân đá một cái, cái bán kia không tránh khỏi, tức thì vỡ tan, bắn ra bốn phía. Người vây xem lúc đầu, thấy tình cảnh này, đều hoang mang rối loạn chạy khắp nơi. Nhất thời trong sòng bạc chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường, Đinh Nguyệt Hoa cùng người làm trong sòng bạc.
Đoạn Ngũ tuy có luyện võ, biết chút công phu, trong sòng bạc cũng nuôi vài hộ vệ mạnh mẽ, nhưng những người này đủ để đối phó với dân thường, gặp phải bọn họ, lại không chịu nổi một kích. Bạch Ngọc Đường còn chưa thèm động thủ, hắn chỉ phẩy quạt đứng một bên, nhàn nhã bàng quan. Chỉ thấy một mình Đinh Nguyệt Hoa, hảy lên nhảy xuống, tả xung hữu đột, động tác linh hoạt, hạ thủ lại không hề lưu tình, vừa mau vừa chuẩn, hai ba chưởng đã giải quyết hết cả đám người.
Nhìn thủ hạ của mình người người té trên mặt đất, ai ai kêu đau, không thể nhúc nhích, mặt Đoạn Ngũ lúc này vừa xanh vừa trắng. Đinh Nguyệt Hoa vỗ vỗ tro bụi trên người, cười đắc ý. Bạch Ngọc Đường cũng hơi nâng khóe miệng, mang theo nàng cũng có điểm hay, chính là không cần hắn tự mình động thủ. Đúng lúc này, ngoài cửa một trận xôn xao, ngay sau đó, thấy một đám nha dịch mặc quan phục đỏ đen, mang theo đại đao, hùng hổ xông vào.
“Ai ở đây gây sự?”