“Triển Chiêu muốn chính là nàng, cũng chỉ có nàng.”
Những lời của Triển Chiêu không ngừng quanh quẩn trong lòng. Nghe được đáp án này, nàng có cái gì để do dự, còn có cái gì để bất an? Hiểu Vân không biết vì cảm động, kích động, hay vì quá vui mà khóc, nước mắt chảy dài trên má. Nàng kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, có cảm giác không thật, giống như đang nằm mơ. Triển Chiêu hắn, cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận một câu chuyện không ai có thể tưởng tượng nổi như vậy sao? Hắn vậy mà không hề kinh ngạc!
“Triển đại ca, huynh… không sợ sao?” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, trong mắt có chút không xác định.
“Vì sao phải sợ?” Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, hỏi.
“Chuyện kỳ quái như vậy, người kỳ quái như vậy, ta… không phải người bình thường.” Hiểu Vân gục đầu xuống, không dám nhìn hắn.
“Ta từng nghi ngờ, nhưng chưa bao giờ sợ hãi, càng không hề ghét bỏ!” Triển Chiêu thở dài một tiếng, đưa tay nâng cằm nàng, để nàng đối mặt với mình. “Từ tháng tám tới nay, ta đã cảm giác được sự khác thường của nàng, nàng cùng Hiểu Vân trước kia hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng dung mạo vẫn như trước, nhưng tính tình đã hoàn toàn thay đổi. Ta vẫn luôn nghi ngờ, đây là vì sao, hơn nữa, ta cũng hoài nghi “Hiểu Vân” chết rồi sống lại, có chuyện kỳ quái. Mãi tới lúc ở Thanh Châu, những lời nàng nói với tiên sinh đã chứng thực suy đoán của ta. Nàng, thật sự không phải là Hiểu Vân ban đầu, mà là một người khác.”
Hiểu Vân nghe hắn giải thích, trong lòng cũng dần dần hiểu ra, quả nhiên, người khôn khéo như hắn, việc này vốn không thể gạt được hắn. Nhưng mà, nàng không nghĩ ra, nàng cùng Công Tôn Sách nói gì lại khiến Triển Chiêu phát hiện ra chuyện này.
Thấy ánh mắt Hiểu Vân nhìn mình đầy khó hiểu, Triển Chiêu khẽ cười, vào lúc đó nàng quá thương tâm, cho nên không biết mình đã nói gì, hiện tại cũng đã không nhớ nổi: “Lúc ấy nàng rất thương tâm, vừa khóc vừa nói với tiên sinh: ‘tiên sinh, cuối cùng ta không trở về được nữa rồi’. “
Hiểu Vân nghe xong mới nghĩ ra. Triển Chiêu nghe nàng nói như vậy với Công Tôn Sách, khó trách. “Cho nên, huynh thực ra từ mấy tháng trước đã biết ta không phải là Công Tôn Hiểu Vân rồi?”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng.”
Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, sâu kín thở dài. Bản thân còn phiền não do dự không biết nên nói cho hắn biết hay không, nên nói như thế nào, thì ra người ta đã sớm biết rồi.
Triển Chiêu thấy nàng không tự giác cong môi lên, khẽ cười ra tiếng, véo mũi nàng nói: “Làm sao vậy?”
“Thì ra huynh đã sớm biết, ta còn phiền não hồi lâu, cứ nghĩ huynh có thể, có thể không chấp nhận được chuyện này, ta đau lòng muốn chết. Kết quả đều do mình nghĩ nhiều, rối rắm một hồi.” Hiểu Vân vuốt vuốt chỗ bị Triển Chiêu véo, có chút ai oán lườm Triển Chiêu. Sau đó lại bất đắc dĩ thở dài: “Nếu không phải lần này dạo một vòng qua quỷ môn quan, thiếu chút mất mạng, ta cũng không nói với huynh sớm như vậy đâu.”
Triển Chiêu trong lòng cảm khái không thôi, Cát Thu Nương ở phương diện này, thật ra lại trong lúc vô ý mà làm ra một chuyện tốt: “Vậy, ngày ấy nàng nói mình chưa lớn, muốn đợi vài năm nữa mới thành thân, cũng là vì việc này?”
Nói xong, ánh mắt Triển Chiêu không khống chế được mà nhìn Hiểu Vân một vòng, trên mặt cũng hơi nóng lên. Hiểu Vân lại không hề chú ý, chỉ cảm thấy xấu hổ không thôi, buông đầu rầu rĩ lên tiếng. “Đúng, có điều, hiện tại không tính nữa.”
Triển Chiêu thở dài một tiếng, kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay mình. Hiểu Vân bất giác ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hiểu Vân, đồng ý với ta, sau này cho dù gặp phải chuyện gì phiền lòng hay do dự, đều phải nói với ta, đừng một mình gánh vác, được không? Giống như vừa rồi nàng nói đấy, chúng ta phải cùng chia sẻ ưu sầu, chia sẻ sung sướng, không phải sao?”
Lời của Triển Chiêu khiến trong lòng Hiểu Vân nổi lên từng gợn sóng. Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, đột nhiên nàng cảm thấy ở nơi này cũng có thứ thuộc về mình, có người cùng mình ôm ấp dựa dẫm, không hề cô đơn lẻ loi. Nhìn Triển Chiêu, Hiểu Vân trăm mối ngổn ngang mà gật đầu: “Được, ta đồng ý.”
Lúc này, cách đó không xa lại một loạt tiếng pháo truyền đến, âm thanh huyên náo vang khắp trời, không khí ngày hội ở khắp nơi. Hai người trong phòng nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn nhau cười.
Hôm nay thật đúng là ngày lành. Gặp được Văn Hồng Ngọc cũng là người xuyên qua; cùng Triển Chiêu cởi bỏ khúc mắc, vết thương trên người lại chuyển biến tốt. Mọi thứ đều đang dần trở nên tốt hơn. Ngày mai là tân xuân, quả nhiên là năm mới không khí mới.
Đêm nay, Hiểu Vân mang ý cười đi vào giấc ngủ. Ngày hôm nay chính là ngày nàng vui vẻ nhất kể từ sau khi tới đây.
-0-
Từ đêm trừ tịch tới nay, trong thành đều bình an vô sự. Mấy ngày qua Khai Phong phủ quả thật là bình thuận. Chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn mười ngày.
Mười lăm tháng giêng là ngày Tết Nguyên Tiêu, là ngày lễ quan trọng nhất trong truyền thống Trung Quốc. Ở xã hội hiện đại, người Trung Quốc ăn mừng tết Nguyên Tiêu chỉ một ngày mười lăm tháng giêng. Ở Tống triều lại khác. Từ sau khi Tống Thái Tổ hạ lệnh, sửa thời gian nghỉ lễ từ mười lăm tới hai mươi, tết Nguyên Tiêu ở Tống triều bắt đầu giăng đèn kết hoa suốt năm đêm. Bắc Tống hoàng đế cũng vô cùng thích thưởng thức hoa đăng, dưới sự chỉ trì của bọn họ, lễ hội Hoa Đăng trong Tết Nguyên Tiêu cũng ngày càng long trọng.
Bởi vậy, từ ngày mười hai tháng giêng, trong thành đã có rất nhiều người trang trí nhà cửa cho Tết Nguyên Tiêu. Rất nhiều thương gia vắt óc chế tạo đủ kiểu hoa đăng, cùng với các đạo cụ cho tiết mục múa rồng, nắm bắt cơ hội kinh doanh trong ngày Tết Nguyên Tiêu. Tới mười bốn tháng giêng, phố lớn ngõ nhỏ trong Khai Phong phủ, mỗi nhà đều đã giăng đèn kết hoa chúc mừng ngày Tết.
Trong Đông Kinh mộng hoa lục ghi lại: mỗi lần đến hội hoa đăng, dọc đường phủ Khai Phong, vạn chiếc đèn màu chồng lên như núi, ánh sáng từ đèn hoa đăng vàng xanh xen lẫn, cùng nhau khoe sắc. Thiếu nữ kinh đô vừa hát vừa múa, vạn người vây xem. “Du khách tập trung ở hai bên đường trên phố, kỳ thuật dị năng, ca múa tạp kỹ, múa lân, tiếng nhạc rộn rã hơn mười dặm.” Phố lớn ngõ nhỏ, trà phường tửu quán đều rực rỡ ánh đèn, chiêng trống rộn ràng, pháo hoa cùng nổ, trăm dặm đèn đuốc không tắt. Tô Đông Pha cũng từng có văn: “Nhà nhà thắp đèn, chốn chốn sênh ca.” Bởi vậy có thể biết, lễ hội ở Khai Phong phủ rầm rộ thế nào.
Ngày thượng nguyên*, Triệu Trinh vào ban ngày, dẫn một ít cận thần đến đại Tướng Quốc Tự dâng hương, cầu phúc cho thiên hạ. Buổi chiều thiết yến ở ngự lâu, cùng cận thần đối ẩm. Bao đại nhân tất nhiên phải đi, vì thế cả ngày hôm đó hầu như không có bao nhiêu thời gian ở trong phủ nha. Đáng thương cho Bạch Ngọc Đường, tuy rằng đang thời gian nghỉ ngơi, nhưng phải đi theo bên cạnh Bao đại nhân, gần như một tấc không rời. Về phần Triển Chiêu? Hoàng thượng ban thưởng ngự phong Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đã nhiều ngày thật sự là ngự tiền, bị triệu hồi đến bên cạnh Hoàng Thượng.
*Ngày thượng nguyên: Tên gọi khác của ngày rằm tháng Giêng.
Ngày Tết Nguyên tiêu, Triển Chiêu không ở bên cạnh, hơn nữa Hiểu Vân đã nhiều ngày không gặp hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, không khỏi thở dài. Lại nghe nói bên ngoài náo nhiệt, liền năn nỉ Công Tôn Sách cho nàng ra ngoài đi dạo một chút. Cũng may nửa tháng qua, vết thương của nàng đã khôi phục khá nhiều, Công Tôn Sách đồng ý cho nàng đi cùng vợ chồng Văn Hồng Ngọc cùng Tiểu Thúy ra ngoài ngắm đèn dạo phố.
Trượng phu của Văn Hồng Ngọc, là Đường Thực đương nhiệm môn chủ Đường môn, bởi vì lo lắng cho thê tử ở xa, liền bỏ qua công việc trong môn phái, ngàn dặm xa xôi từ Thục Sơn tới kinh thành từ hai ngày trước. Đường Thực năm nay ba mươi tuổi, ở thời đó không tính là tuổi trẻ, nhưng bộ dáng tốt nên thoạt nhìn đặc biệt trẻ trung. Hơn nữa khuôn mặt tuấn lãng, dáng người cao ráo, cũng là một người ngọc thụ lâm phong khiến người khác phải chú ý. Vậy nên đi trên đường lớn, cho dù dòng người đông đúc, cũng không ít người nhiều lần quay đầu lại nhìn, nghỉ chân ngắm nghía.
Vì Hiểu Vân có thương tích trong người, để tránh bị người khác đụng phải, Văn Hồng Ngọc cùng Tiểu Thúy hai người đi cạnh hai bên nàng, cẩn thận che chở, không rời nửa bước. Cho nên Đường Thục đi một mình, liền có mấy nữ tử dũng cảm tới gần bắt chuyện với hắn, khiến Đường Thực vô cùng bất đắc dĩ. Văn Hồng Ngọc lại không để ý, ngược lại nhìn trượng phu của mình bị nữ nhân xán tới gần trở nên quẫn bách giống như xem kịch vui.
Hiểu Vân thấy tình hình này, liền trêu chọc: “Chồng cô “trêu hoa ghẹo nguyệt”, cô còn ở đó mà vui vẻ!”
Văn Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Hiểu Vân, cười sẵng giọng. “Cho cô ra ngoài xem hoa đăng, hay là xem người thế?”
Hiểu Vân cười lớn, không để ý tới hai vợ chồng bọn họ nữa, chuyên tâm quan sát mấy trò chơi nàng chưa từng xem qua. Những trò tạp kỹ ảo thuật ở thời này rực rỡ muôn màu, tuy nàng thấy không có nhiều hàm lượng kỹ thuật, nhưng lúc này xem được, lại có một phen tư vị khác. Mà những tiết mục chứa nhiều kỹ thuật kỳ lạ, có các loại tạp kỹ, âm nhạc, đánh vòng, xúc cúc, cầm sào đi dây, nuốt kiếm thép, tiểu dũng sĩ, phun nước ngũ sắc, đánh bi đất, chế thuốc, xiếc khỉ, cá nhảy qua dao, điều khiển ong bướm các loại. Thật nhiều trò đa dạng, nhưng sau này đều đã sắp thất truyền, nay Hiểu Vân gặp được xem thật thích. Một chuyến đi này, thật sự khiến nàng được mở mắt.
Trên đường người đến người đi, như dòng nước chảy, ngày thường con đường thoạt nhìn coi như rộng rãi, giờ phút này lại trở nên chật chội khác thường. Chẳng qua con đường có ba bốn trăm thước, đi một chút lại dừng, chốc lát đã mất nửa ngày. Mắt thấy dòng người càng lúc càng đông, bốn người liền dừng lại ở một quán ăn nhỏ, ngồi xuống ăn vài thứ.
Trên đường người đông, trong quán người cũng đông, kín đặc cửa hàng, chỉ còn lại một cái bàn trống cuối cùng. Mấy tiểu nhị ở trong phòng đi qua đi lại thét lớn, đầu đầy mồ hôi. Cũng may bọn họ bốn người, đều là tuấn nam mỹ nữ, khiến người ta để ý. Bọn họ vừa ngồi xuống, chốc lát sau đã có tiểu nhỉ tới bàn tiếp đón.
“Bốn vị khách quan, muốn ăn cái gì?”
Hiểu Vân có chút cao hứng, nghe tiểu nhị hỏi liền đáp: “Mười lăm tháng giêng, đương nhiên là phải ăn Nguyên Tiêu* rồi!”
Lời này vừa nói ra, Đường Thực Tiểu Thúy đều sửng sốt, tiểu nhị kia gãi đầu, bộ dáng khó xử: “Vị khách quan này, trong quán chúng tôi không có món Nguyên Tiêu đó!”
Hiểu Vân kinh ngạc, có chút khó hiểu, ngày mười lăm tháng giêng, phương nam người ta nói ăn bánh trôi, phương bắc nói ăn Nguyên Tiêu, hẳn là như vậy, sao lại không có Nguyên Tiêu chứ? Nàng đang định nói chuyện, lại bị Văn Hồng Ngọc kéo tay áo. Hiểu Vân thấy Văn Hồng Ngọc nháy nháy mắt với mình, không nói gì nữa.
“Tiểu nhị, cho chúng ta bốn bát Phù Viên Tử*.”
Nghe Văn Hồng Ngọc nói vậy, Hiểu Vân mới nhớ ra. Nàng đã quên mất, lúc này chưa có cách gọi “Nguyên tiêu”, thứ bọn họ ăn đều gọi là “Phù Viên Tử”. Mãi tới Minh triều mới đổi thành “Nguyên tiêu”. May có Văn Hồng Ngọc nhắc nhở, nếu không, nàng chắc phải ăn lương khô rồi.
* Bánh Nguyên Tiêu hay Phù Viên Tử: Nguyên Tiêu làm bằng gạo nếp, hoặc không nhân, hoặc có nhân. Nhân bánh bao gồm các nguyên liệu: Đậu, đường, quả sơn trà… Khi ăn, đều có thể nấu, rán, luộc, chiên, hấp. Ban đầu, mọi người gọi món ăn này là “Phù viên tử” (浮圆子: Tròn nổi trên nước), sau này gọi là “thang đoàn” (汤团: bánh trôi) hoặc “thang viên” (汤圆: bánh trôi), đây là phát âm tương tự của từ “Đoàn viên” (nguồn: internet)
Tiểu nhị đi rồi, bốn người không có việc gì bắt đầu nói chuyện phiếm. Vị trí Hiểu Vân ngồi quay lưng về phía cửa, vừa đúng lúc nhìn dòng người đi lại không ngừng bên ngoài. Thấy dòng người liên tục đều đi về một hướng, nhưng không ai đi về hướng nam, không khỏi cảm thấy tò mò, liền mở miệng hỏi: “Vì sao bọn họ đều đi về hướng kia? Ở đó có gì đặc biệt sao?”
Tiểu Thúy kinh ngạc nhìn Hiểu Vân, “Tiểu thư! Cô không biết sao?”
Hiểu Vân không hiểu, nàng phải biết à?
“Tiểu thư, bên kia là ngự lâu đó! Hoàng Thượng thiết yến ở trên đó, Bao đại nhân cũng đi mà.”
“… Điều này ta biết, nhưng vì sao bọn họ…”
“Tiểu thư, ngươi quên rồi sao? Hàng năm vào Tết Nguyên Tiêu, Hoàng Thượng đều ban thưởng hoa đăng cho dân chúng tới xem ở Ngự lâu, cho nên rất nhiều người tranh nhau tới đó muốn nhìn thấy Thánh nhan, được hoàng thượng ban đèn.” Tiểu Thúy có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài. Đây chính là chuyện trong kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu. Tiểu thư nhà nàng thật sự càng ngày càng kỳ quái.
Thì ra là thế… Hiểu Vân bừng tỉnh, nhưng mà, không phải nàng quên, mà căn bản là nàng không biết, có điều, nàng vẫn ngượng ngùng cười với Tiểu Thúy: “Ta quên mất.”
Văn Hồng Ngọc lần đầu đến kinh thành, nghe được chuyện này liền ồn ào muốn đi nhìn một chút. Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nàng thường xuyên nhìn thấy trong TV, nhưng Đại hoàng đế Tống Triều, nàng còn chưa gặp đâu. Mà Hiểu Vân bởi vì mấy ngày không gặp Triển Chiêu, nghĩ hắn lúc này nhất định đang ở bên cạnh Triệu Trinh, nên cũng nói muốn tới nhìn. Đường Thực sủng ái thê tử, cũng chiều theo nàng. Nhưng mà nhìn dòng người trên đường, cũng không thể khinh thường. Cũng may Văn Hồng Ngọc cùng Đường Thực khinh công đều lợi hại, bọn họ để lại Tiểu Thúy trong quán ăn, hai người thi triển khinh công mang theo Hiểu Vân “bay” qua đám người, thuận lợi tới bên dưới Ngự lầu.