Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 – Chương 138: Sấm sét giữa trời quang

Tác giả: Ma nữ không biết bay
Chọn tập

Thành Lăng châu yên tĩnh, khiến Hiểu Vân có chút lo sợ bất an. Yên tĩnh như vậy rất không bình thường. Triển Chiêu xuất phát đã hơn một ngày, dựa theo lộ trình tính toán, lúc này hẳn đã đến nơi, nhưng trong thành Lăng châu một chút động tĩnh cũng không có. Chẳng lẽ nhân mã của Sài vương gia đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức sao?

“Phu nhân đã dậy rồi.” Mạnh Lương thấy Hiểu Vân đi vào tiền sảnh, cười nói chuyện với nàng.

“Mạnh huynh đệ.” Hiểu Vân cũng là cười đáp lời, có chút không yên lòng.

Mạnh Lương thấy nàng hướng ra ngoài nhìn, liền cười nói: “Kiệu của Vương phủ đang chờ bên ngoài, phu nhân sao còn chưa lấy hòm thuốc?”

“Kiệu của Vương phủ đã đến rồi?!” Vẫn tới đúng giờ như mọi hôm. Nếu đã như vậy, nàng thừa cơ hội này tới Vương phủ xem động tĩnh thế nào. Nghĩ xong, Hiểu Vân xoay người về phòng lấy hòm thuốc, lên kiệu tới Vương phủ. Trước khi đi còn gửi cho Mạnh Lương một phong thư, bảo hắn đợi nàng đi rồi, đưa tới trạm dịch cho một người tên là Công Tôn Sách tiên sinh.

Mạnh Lương trong lòng nghi hoặc, có điều Hiểu Vân không có thời gian giải thích, vội vàng mà đi. Đợi nàng đi xa rồi, Mạnh Lương cũng ra cửa. Nhưng mà trong lòng suy nghĩ: Công Tôn Sách hắn biết, là người rất mưu trí bên cạnh Bao đại nhân, Đinh đại phu viết thư cho ông ta làm gì? Chẳng lẽ nàng có quen biết Công Tôn Sách? Nàng có quan hệ gì với Khai Phong Phủ? Đã mấy ngày qua, mỗi ngày nàng đều tới Vương phủ chữa bệnh cho Thế tử, còn Triển đại ca đã đi mấy ngày không trở về rồi, không biết là đi làm gì. Hắn cảm thấy bọn họ cất giấu rất nhiều bí mật, mà bọn họ đến Lăng châu, tất nhiên không phải vì du sơn ngoạn thủy. Bọn họ, cuối cùng là ai? Bọn họ đến thành Lăng châu là vì cái gì?

Từng chút từng chút nghi vấn nổi lên trong lòng, Mạnh Lương không khỏi gia tang cước bộ, hướng tới trạm dịch. Hắn có trực giác, sau khi gặp vị Công Tôn tiên sinh kia, hắn sẽ biết chân tướng bên trong.

-0-

Giống như bình thường, kiệu dừng trước cửa hông, sau đó vẫn là vị tiểu ca kia dẫn đường cho nàng. Hiểu Vân đi đường, tới hoa viên bên trong Vương phủ, vải đỏ cùng đèn lồng vẫn còn đó, chưa kịp cất đi. Ngẫu nhiên có một hai nô bộc đang dọn dẹp trong sân. Tất cả thoạt nhìn vô cùng bình thường. Nàng đi vào chỗ ở của Sài Ngọc, hắn đang viết chữ. Hai người nói mấy câu, Hiểu Vân bắt đầu châm cứu. Nhưng mà nàng tâm thần không yên, mấy lần suýt nữa châm sai huyệt vị, khiến Sài Ngọc bị đau vài lần.

“Tiểu vương gia, xin lỗi, tại hạ đêm qua ngủ không ngon, có chút hoảng hốt, làm hại tiểu vương gia…” Hiểu Vân vừa thu dọn ngân châm, vừa ngượng ngùng nhận lỗi. Sài Ngọc lại vẻ mặt ôn hòa, khoát tay nói không sao.

Lúc này, Sài Lộc đi đến. Sau khi hành lễ cùng Sài Ngọc, lại thi lễ với Hiểu Vân, nói: “Đinh đại phu, Vương gia cho mời.”

“Vương gia?” Hiểu Vân có chút kinh ngạc, nàng tới nơi này nhiều lần như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên gặp nhau, nàng còn chưa gặp lại Sài vương gia đâu.

“Phụ vương tìm Đinh đại phu có việc à?” Sài Ngọc hỏi Sài Lộc.

“Vâng” Sài Lộc đáp.

“Quản gia, không biết Vương gia tìm tại hạ có chuyện gì?” Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn Sài Lộc. Sài Lộc nói không biết, chỉ nói Vương gia muốn gặp nàng, Hiểu Vân nghĩ một chút, đeo hòm thuốc đi theo ông ta.

Hiểu Vân đi theo Sài Lộc, qua nhiều đường, đi vào một căn phòng lớn. Trong phòng không có người, Sài Lộc bảo nàng chờ một chút rồi bỏ đi, sau đó nha hoàn vào dâng trà. Hiểu Vân cũng không dám uống, chỉ ngồi chờ trên ghế. Đợi chốc lát cũng không thấy người đến, Hiểu Vân có chút không kiên nhẫn đứng lên. Sài vương gia này muốn làm gì vậy? Suy nghĩ một chút, đứng dậy muốn ra ngoài, còn chưa kịp bước qua cửa, chỉ nghe xích một tiếng, Hiểu Vân thầm kêu không ổn, dưới chân hẫng một cái, rơi thẳng xuống dưới.

-0-

“Ngươi đến làm gì?” Mạnh Lương đến trạm dịch, vừa tới cửa lớn, liền bị thị vệ ngăn lại tra hỏi.

Mạnh Lương hai tay ôm quyền vái chào. “Tiểu sinh tới truyền tin cho Công Tôn tiên sinh, xin vào thông báo một tiếng.”

Thị vệ kia vừa nghe là tới truyền tin, liền bảo hắn để thư lại, Mạnh Lương không chịu, nói là phải gặp để đưa. Đúng lúc Trương Long đi từ trong ra, thị vệ kia giải thích cho Trương Long, Trương Long liền dẫn Mạnh Lương vào trạm dịch.

Cha, nữ nhi như cũ tới Vương phủ, đừng lo.

Một câu ngắn ngủi, đến cả lạc khoản cũng không có, lại khiến Công Tôn Sách lệ nóng quanh tròng. Không biết cuối cùng là do kích động, hay là do lo lắng. Thời điểm mấu chốt này, nàng vẫn đến Sài Vương phủ. Mà một chữ cha kia, lại khiến ông cảm khái không thôi. Chẳng phải gọi là tiên sinh, từ nay về sau không còn quan hệ cha con sao? Nhưng mà, trong lúc vội vàng, buông một chữ này, chính là chân tình.

Mạnh Lương không như mình trông đợi, nghe được chuyện gì. Công Tôn Sách xem xong thư, đa tạ Mạnh Lương, rồi cho Trương Long nhanh chóng dẫn hắn ra ngoài. Mà Trương Long có tư thế vội vã đuổi hắn đi, làm Mạnh Lương trong lòng không thoải mái. Nghĩ người Khai Phong Phủ này quả thật là kiêu ngạo. Không muốn tiếp khách sao, đã thế tiểu sinh sẽ đi thật từ từ. Trong lòng suy nghĩ, dưới chân cố ý đi chậm lại. Lúc đi tới trước cửa, hắn nhìn mà choáng váng. Đây là tình huống gì?

Hai thị vệ vốn đang canh giữ ở cửa trạm dịch đã không còn bóng dáng. Chỉ thấy bên ngoài trạm dịch, cả con đường lớn đã ngập người. Giương cung bạt kiếm, binh lính trang bị giáp trụ, vây trạm dịch ba vòng.

“Đây, đây là chuyện gì?” Mạnh Lương có chút mê mang, lúc vừa rồi còn không thấy những người này, sao nhoáng một cái đã vây chặt trạm dịch rồi? Bọn họ từ trên trời giáng xuống, hay là từ dưới đất chui lên? Còn nữa, bọn họ không phải là quan binh sao? Vây quanh trạm dịch làm gì? Ở bên trong chính là Bao đại nhân đó!

Trương Long thở dài, lắc đầu nói: “Vừa rồi bảo ngươi đi mau một chút, ngươi lại chậm chạp, giờ thì hay rồi, có muốn chạy cũng không chạy được nữa.” Dứt lời, Trương Long liếc mắt nhìn hai người đứng giữa đám binh lính, người mặc quan bào hắn biết, là Tri châu Trương Hướng, một vị tướng quân, có lẽ chính là thống soái châu quân Phạm Vĩnh.

“Trương, Trương đại nhân, bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ muốn, muốn…” Mạnh Lương không dám tin tình hình trước mắt, bị ý tưởng vừa lóe lên trong đầu dọa sợ. Chẳng lẽ bọn họ muốn mưu hại mệnh quan triều đình!

Trương Long nhìn Mạnh Lương, có chút bất đắc dĩ. “Đúng vậy, đúng như ngươi suy nghĩ, ngươi mau vào báo cho Bao đại nhân đi.” Dứt lời, đẩy Mạnh Lương còn đang trợn mắt há mồm vào trong trạm dịch. Bản thân bước lên vài bước, hướng bọn họ thét lên: “ Ngươi ở đâu? Bao đại nhân ở trong này, sao có thể làm càn như vậy.”

“Tri châu Lăng châu Trương Hướng, chỉ huy sứ châu quân Phạm Vĩnh ở đây, xin Bao đại nhân ra mặt.”

Mạnh Lương bị Trương Long đẩy vào trong, lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp. Nghe thấy bên ngoài Trương Hướng cùng Phạm Vĩnh kêu gào muốn Bao đại nhân ra mặt, cuống quit chạy vội vào trong, vừa chạy vừa nghĩ, đụng phải chuyện trọng đại rồi.

“Bao, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, đại sự không ổn…”

Công Tôn Sách đang cùng Bao đại nhân ở trong phòng, nghe tiếng Mạnh Lương, nhìn nhau nói:

“Chuyện nên đến, cuối cùng đến rồi.”

Bao đại nhân đứng lên, vuốt phẳng quần áo, chậm rãi bước ra ngoài, Công Tôn Sách đi theo, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau. Ba người tới cửa trạm dịch, song phương đã thủ thế. Trương Long Triệu Hổ mang theo sai dịch của Khai Phong Phủ, còn có điện tiền thị vệ đi theo, chẳng qua sáu mươi người, người người cầm đại đao trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mà đối mặt với bọn họ, là đội quân áo giáp trường thương. Xếp thành sáu hàng, lấp kín con đường trước cửa. Bọn họ có bao nhiêu người? Từ đầu này đến đầu kia, nhìn không thấy điểm cuối. Ít nhất cũng phải có hơn bốn trăm người. Sáu mươi người đối địch với bốn trăm người? Cho dù có Bạch Ngọc Đường ở đây, bọn họ cũng không có phần thắng. Huống chi Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách tay trói gà không chặt.

“Trương Hướng, Phạm Vĩnh bái kiến Bao đại nhân.” Trương Hướng cùng Phạm Vĩnh đứng ở trước đội ngũ bên kia, thấy Bao đại nhân đi ra, vội hai tay ôm quyền, cúi người hành lễ.

Bao đại nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, mím chặt môi, mặt ngăm đen, không giận mà uy. Ông đứng trên bậc thềm ở cửa trạm dịch, đôi mắt quét một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Trương Hướng và Phạm Vĩnh.

“Trương Hướng, Phạm Vĩnh. Hai người các ngươi biết mình đang làm gì không?” Bao đại nhân giọng nói trầm ổn mà uy nghiêm, cho dù đối mắt với nhiều khó khăn thử thách, vẫn mặt không đổi sắc.

“Chúng ta tất nhiên biết mình đang làm gì.” Trương Hướng nhìn thẳng Bao đại nhân, cao giọng trả lời.

“Tốt.” Bao đại nhân lớn tiếng nói một chữ tốt. “Vậy các ngươi cũng biết, ám sát mệnh quan triều đình, khâm sai đại thần là tử tội. Mà tội mưu nghịch, sẽ liên lụy tới cửu tộc!”

Trương Hướng cười nói: “Chúng ta biết, có điều, chúng ta không sợ, bởi vì Triệu Trinh hắn không có cơ hội này!”

“Câm mồm!” Bao đại nhân lớn tiếng khiển trách, “Tên Thánh Thượng là điều kiêng kỵ, ai cho các ngươi gọi? Hạng người đại nghịch bất đạo như các ngươi, bản phủ tất nhiên không thể buông tha.”

“Bao đại nhân!” Trương Hướng khoanh hai tay, cười càng sâu: “Lão nhân gia ngài nhìn cho kỹ tình thế trước mắt đi, hiện tại ngài là cá nằm trên thớt, ngài làm thế nào không buông tha chúng ta?”

“Thiên lý sáng tỏ, ngươi tất nhiên khó thoát lưới pháp luật.” Bao đại nhân trầm giọng nói. “Nếu ngươi lạc đường biết quay lại đúng lúc, vẫn còn chưa muộn!”

“Bao đại nhân, theo Trương Hướng thấy, Vương gia chính là thiên lý, Trương Hướng chỉ nhận Vương gia là chủ tử. Vì thiên hạ của Sài gia, Trương Hướng cam nguyện vượt lửa qua sông, cho dù xuống địa ngục, Trương Hướng cũng không nói một chữ không. Huống chi, chỉ là giết vài người.”

“Chấp mê bất ngộ*!” Bao đại nhân nhìn Trương Hướng, vẻ mặt kiên quyết, lại cảm thấy đau lòng. Vương gia à Vương gia, quả thật là ông, ông sao có thể hồ đồ như vậy!

* Chấp mê bất ngộ: một mực không chịu giác ngộ.

“Bao đại nhân, hiện tại chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người ở đây sẽ chết dưới loạn tên. Cho dù có Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường lừng lẫy đại danh, ngoại trừ hắn, chỉ sợ không thể cứu nổi ai khác.” Trương Hướng liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi nếu hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng không cam đoan cung tiễn có mắt, sẽ không đả thương người nào.”

Bạch Ngọc Đường nắm chặt kiếm trong tay, đứng bên cạnh Bao đại nhân, nhìn chằm chằm Trương Hướng, không nói một lời.

Trương Hướng cười cười, giống như vô cùng hài lòng với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường, tiếp tục nói: “Sở dĩ ta không động thủ, Bao đại nhân chắc cũng hiểu được đạo lý bên trong! Bao đại nhân cùng Vương gia là bạn tốt nhiều năm, giao tình không nhỏ. Vương gia nhớ tình bằng hữu, không đành lòng nhìn ngài chết thảm, lệnh cho Trương Hướng bất luận thế nào cũng phải giữ lại Bao đại nhân, giúp ngài ấy làm nên bá nghiệp thiên thu.”

“Mơ tưởng!” Bao đại nhân nổi giận quát, “Bản phủ tuyệt không phụ thánh ân, ngươi cũng chớ nên đắc ý vội, đến cuối cùng hươu chết vào tay ai, còn chưa biết đâu!”

Trương Hướng cười lắc đầu, nói: “Bao đại nhân, Ngự miêu của ngài đã trở thành mèo chết, chẳng lẽ ngài còn trông cậy hắn mang theo đội quỷ thị vệ tới cứu ngài sao?”

Bao đại nhân trong lòng run lên, vẻ mặt thu lại, cau mày. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Triển hộ vệ đã xảy ra chuyện? Đám người Công Tôn Sách cũng biến sắc, mở trừng mắt nhìn chằm chằm Trương Hướng.

“Ngươi làm gì Triển Chiêu rồi?” Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.

“Hắn, đã chết!” Trương Hướng nói từng chữ một.

Trương Long giận dữ, quát: “Trương Hướng, ngươi câm mồm! Triển đại nhân làm sao chết dưới tay đám tiểu nhân các người được!”

Trương Hướng liếc mắt nhìn đám người Khai Phong Phủ cười nói: “Các ngươi nghĩ xem, chúng ta làm sao lại ngốc như vậy, vận chuyển hoàng kim vào đúng ngày đại thọ của Vương gia? Các ngươi nghĩ, Công Tôn Hiểu Vân làm thế nào lại phát hiện sự khác thường của hậu hoa viên trong Sài Vương phủ? Các người nghĩ xem, Triển Chiêu lên Thực nhân sơn, ở đó có thể có cái gì chờ hắn? Chẳng qua chỉ là một đống tử thi cùng hơn trăm cân hỏa dược mà thôi. Cho dù Triển Chiêu võ công cao cường, chỉ sợ cũng đành chạy trời không khỏi nắng.”

Những lời này của Trương Hướng, giống như mũi dao nhọn, từng nhát từng nhát đâm vào tim bọn họ, khiến trái tim bọn họ vỡ nát, máu huyết đầm đìa. Triển đại nhân, Triển đại nhân của bọn họ!

Bạch Ngọc Đường không nói một lời, làm bộ rút kiếm, lại sợ ném chuột vỡ đồ, cắn chặt khớp hàm buông kiếm xuống.

Bao đại nhân chỉ cảm thấy một trận choáng váng, giống như bị thứ gì đó đánh trúng, thân hình chao đảo, suýt chút nữa không đứng vững.

“Đại nhân!” Công Tôn Sách bước lên phía trước đỡ lấy.

Không, không có khả năng, Triển hộ vệ hắn, hắn… Ngàn tính vạn tính, không tính đến bước này. Sài vương gia ơi Sài vương gia! Ông lại trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy, quả thật là quyền lực đã che mờ mắt ông rồi sao? Triển hộ vệ, bản phủ xin lỗi ngươi, nếu không phải bản phủ còn trông vào một phần may mắn, làm sao lại ngươi chết oan uổng như vậy? Bản phủ xin lỗi ngươi…

“Đại nhân! Đại nhân!” Mắt thấy Bao đại nhân nhắm chặt hai mắt, thần sắc thống khổ, một hồi lâu nói không ra lời, mọi người nóng lòng không thôi, vội vàng gọi.

Qua hồi lâu, Bao đại nhân mới chậm rãi mở mắt, “Công Tôn tiên sinh, đỡ ta đi vào.”

“Vâng, đại nhân.” Công Tôn Sách cố nén đau xót trong lòng, đỡ Bao đại nhân, có Bạch Ngọc Đường che chở, chậm rãi lui vào trong trạm dịch.

Nhìn cửa trạm dịch đóng lại, Phạm Vĩnh có chút không kìm nén được.”Trương Hướng!”

Trương Hướng khoát tay, ngăn Phạm Vĩnh lại: “Đừng hoảng hốt, nay bọn họ đã là thịt bò trong nồi, chúng ta không ngại đợi thêm chút nữa. Bao đại nhân là tri kỷ của Vương gia, nếu có tổn hại, ở chỗ Vương gia cũng khó lòng giải thích.”

Cửa lớn đóng chặt sau lưng, Bao đại nhân đỡ tường đá, thở dốc.

“Đại nhân…” Công Tôn Sách lo lắng, nóng lòng không thôi. Đại nhân luôn bình tĩnh, nếu không phải đau lòng mất đi ái tướng, cực kỳ bi ai, sao có thể luống cuống như vậy. “Đại nhân, có nên…”

“Bạch hộ vệ.” Giọng nói của Bao đại nhân có chút run rẩy, nhưng vẫn uy nghiêm.

“Có thuộc hạ.”

“Giết!” Một chữ, nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Bao đại nhân, lại uy thế khiếp người.

Bạch Ngọc Đường ngây người, không dấu được sát ý ngập tràn quanh thân: “Vâng!”

Xích…! Một phát hỏa pháo xông lên trời cao, ba một tiếng chìm vào tận mây xanh, tản ra tàn lửa cùng sương khói, nhưng lại tạo ra hình một con chuột.

Bạch Ngọc Đường xuất kiếm, phi thân một cái nhảy khỏi tường. Tay trái vung lên, sáu cây tiêu đồng thời bắn ra, bay ra bốn phương tám hướng. Ngay sau đó, chân động một chút, bảo kiếm trên tay vung lên, phi thân bay về phía trước.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tất sẽ báo thù cho ngươi!

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky