Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 – Chương 139: Con trai của Vương gia

Tác giả: Ma nữ không biết bay
Chọn tập

“A…” Trên cổ tay truyền đến từng trận đau đớn, khiến Hiểu Vân không khỏi rên rỉ ra tiếng. Tay phải khẽ sờ, gồ lên một khối, đã sưng rộp lên rồi. Hiểu Vân nhẹ nhàng tựa vào tường đá, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, để bản thân mình bình tĩnh trở lại. Mới vừa rồi bị rơi xuống, khiến nàng rất sợ hãi. Có điều còn may, chỉ bị thương ở tay thôi, đã may lắm rồi.

Bốn phía một mảnh tối đen, giơ tay không thấy năm ngón. Phòng tối yên tĩnh, Hiểu Vân chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình. Lẳng lặng đợi trong chốc lát, chậm rãi thích ứng với bóng tối, nàng mới thấy trên đỉnh đầu có một chút ánh sáng. Phòng tối này có hình vuông, bốn phía tất cả đều là tường đá bóng loáng, sờ một vòng cũng không thấy cơ quan gì. Độ cao không đến hai trượng, đối với nàng mà nói đã là chuyện khó, huống chi trên nóc bị đá lấp lại, nàng làm thế nào ra được.

Nghĩ đến đây, Hiểu Vân không khỏi thở dài một tiếng, vốn định đến xem tình hình, kết quả ngược lại lọt vào cạm bẫy, thật sự là gây thêm trở ngại. Cũng không biết là ai bắt nàng, bọn họ giam nàng làm gì. Chẳng lẽ bọn họ đã biết thân phận của nàng? Nghĩ đến đây, Hiểu Vân không khỏi hoảng hốt. Chẳng lẽ bọn họ muốn lấy nàng ra áp chế Bao đại nhân? Nếu quả thực như thế, lần này nàng vạn phần không nên tới đây, không nên mạo muội như vậy. Nhưng mà bây giờ cho dù hối hận, cũng đã vô ích. Giờ phút này, nàng chỉ có thể chờ, chờ có người xuất hiện. Nếu bọn họ muốn bắt nàng làm con tin, vậy nàng tạm thời không bị nguy hiểm tới tính mạng. Huống chi nàng có thể trị được bệnh cho Sài Ngọc, Sài vương gia hẳn là sẽ không gây bất lợi với nàng. Nghĩ như vậy, trong lòng cũng dần yên tĩnh trở lại. Thôi, sự đã rồi, vậy phải thích ứng trong mọi tình cảnh thôi.

Hiểu Vân thở dài, tay phải theo bản năng xoa cái bụng bằng phẳng của mình. Cũng may, nó không sao. Nếu nó có gì sơ xuất, nàng làm sao ăn nói được với Triển Chiêu. Nếu Triển Chiêu biết mình mang thai đứa nhỏ này còn xúc động chạy loạn, có lẽ sẽ giận điên lên mất. Nhớ tới bộ dáng tức giận khẩn trương của Triển Chiêu, Hiểu Vân không nhịn được bật cười. Cho dù hắn tức giận, cũng không nỡ mắng nàng, nàng hiện là phụ nữ có thai, là động vật cần bảo hộ cấp một đó. Ha ha, không biết Triển Chiêu biết nàng mang thai sẽ cao hứng tới mức nào.

-0-

Bạch Ngọc Đường bắn xong phi tiêu, lập tức giết chết sáu người, rầm rập ngã xuống. Người có mặt đều kinh ngạc. Bọn họ không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên phi thân ra từ trạm dịch, trực tiếp giao phong. Soạt một tiếng, binh lính bên người Trương Hướng đứng mũi chịu sào, bị Bạch Ngọc Đường một kiếm cắt qua cổ họng. Người nọ trong nháy mắt đã đứt khí. Máu phun như suối, bắn lên người Bạch Ngọc Đường, vạt áo thuần trắng của hắn nở ra từng đóa hoa hồng đỏ thẫm.

Bạch Ngọc Đường giẫm lên bả vai một tên lính, ném về phía Trương Hướng, trường kiếm mang theo từng đợt máu tươi, theo động tác của hắn rơi xuống. Keng một tiếng, kiếm của Trương Hướng từng chiêu từng chiêu chống lại thế công của Bạch Ngọc Đường.

“Trương Hướng!” Bạch Ngọc Đường quát một tiếng, chân dẫm một cái, chuyển tư thế, trường kiếm vung lên, lại thêm một chiêu nữa. Kiếm khí sắc bén, chiêu chiêu hướng tới chỗ yếu hại, khiến Trương Hướng liên tục lui về phía sau. Người chung quanh đều thối lui, sợ kiếm khí của Bạch Ngọc Đường lan đến.

Phạm Vĩnh thấy Bạch Ngọc Đường tấn công ào ạt, không khỏi có chút tim đập nhanh, thối lui vài bước. Thấy đám người Trương Long đang xông ra, vội vung tay: “Bắn tên!”

Trong nhất thời, tên bay như mưa, hướng về đám người Trương Long. Người của Khai Phong Phủ, có ai không từng trải qua mưa gió hiểm nguy, mà những điện tiền thị vệ này, là tinh hoa tuyển chọn từ trong quân, người người đều là cao thủ. Chỉ thấy bọn họ đưa đao vung lên, chặt đứt đám tên bay tới.

Hai nhóm người bắt đầu giao chiến. Hiện trường trong nháy mắt trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Cộp cộp cộp…” Cùng với tiếng bước chân dồn dập, một đội quân từ phía tây xông đến, khí thế bài sơn đảo hải, khiến đám người Trương Hướng hoảng hốt.

Đúng, đó đúng là một đội quân. Người người giáp mũ chỉnh tề, mang theo trường mâu, đại đao, tư thế hiên ngang oai hùng, như từ trên trời giáng xuống.

Cầm đầu, một người mặt tròn da đỏ, dáng người khôi ngô, một thân khôi giáp bạc sáng loáng. Trường bào màu xanh đen, phấp phới theo gió. Trường thương bảy thước, tua kiếm đỏ tung bay. Bảo mã toàn thân đỏ thẫm. Người như mãnh hổ, giọng như chuông lớn. Hét lên một tiếng, đảo trường thương qua, đã khiến một đám người phía trước đổ rạp.

“Điền Thừa Văn ở đây. Nghịch tặc lớn mật, còn không mau thúc thủ chịu trói…!”

“Điền tướng quân!”

Điền Thừa Văn, vào năm Đại Trung Tường Phủ thứ ba đời Tống Chân Tông (năm 1010), được phong làm An Bình Giao Chỉ tướng quân, biệt danh Điền lão hổ, xa gần không ai không kính phục.

Danh hào của An Bình Giao Chỉ tướng quân vừa nói ra, mọi người ồ lên, vội buông binh khí, không chiến mà hàng. Chỉ huy sứ Phạm Vĩnh ngoan cố chống cự, bị bắt. Trương Hướng bị thương bỏ trốn. Chỉ trong nửa canh giờ, trạm dịch đã được giải vây.

Ngược lại, Sài vương phủ bị vây. Sài vương gia khởi sự không thành, tự ái bỏ mình.

-0-

Tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, dần dần đến gần, sau đó đứng trước cửa phòng nàng.

Ầm một tiếng, phiến đá trên cao mở ra. Ánh sáng bất ngờ khiến Hiểu Vân theo phản xạ nhắm mắt lại.

“Là Đinh đại phu sao?”

Nàng nghe ở trên có tiếng người nói chuyện với mình, đó là giọng của Sài Ngọc. Là hắn?

“Ta đây.”

“Để ta thả dây thừng xuống, ngươi bắt lấy dây thừng, ta kéo ngươi lên.”

Vừa dứt lời, quả thực có dây thừng buông xuống. Hiểu Vân đưa tay tóm lấy, buộc thật chắc. Dưới chân dùng sức, nương theo dây thừng, vài ba cái đã nhảy lên trên.

“…”

Sài Ngọc đứng trước mặt nàng nhìn có chút kỳ quái. Vẻ mặt tiều tụy u buồn. Nhìn ánh mắt hắn, càng khiến nàng không hiểu sao cảm thấy không thoải mái.

“Tiểu vương gia.” Hiểu Vân thử gọi hắn một tiếng.

Sài Ngọc kinh ngạc một chút mới nói: “Khiến phu nhân sợ hãi rồi!”

Hiểu Vân cả kinh, hai tay căng thẳng, đề phòng nhìn hắn. Hắn biết thân phận nàng!

Sài Ngọc thấy nàng mang vẻ mặt phòng bị nhìn mình, cười khổ một chút rồi chậm rãi đi tới ngồi xuống ghế.

“Phụ vương, đã qua đời.”

Hiểu Vân cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn. Sài vương gia đã chết? Đang êm đẹp sao lại chết!

“Vương gia ngài ấy…” Hiểu Vân liếm đôi môi khô khốc, khẩn trương hỏi.

Sài Ngọc nhìn nàng, nhìn chằm chằm, ánh mắt phức tạp, khiến người ta cảm thấy đau xót trong lòng. Bất đắc dĩ, đau đớn, chua xót, thống hận, nàng không nhìn rõ có bao nhiêu cảm xúc bên trong.

“Phụ vương…” Sài Ngọc chậm rãi nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng: “Mưu đồ tạo phản, sự tình bại lộ, khởi sự không thành, tự sát bỏ mình.”

Mười sáu chữ vô cùng đơn giản, từ trong miệng Sài Ngọc nói ra, chữ nào cũng gian nan, giống như nặng ngàn cân.

“Ta không biết, phụ vương lại…”

Hiểu Vân trong lòng trầm xuống, nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ đã thành công. Nhưng nhìn đến bộ dáng của Sài Ngọc, trong lòng không có cách nào thoải mái vui vẻ.

“Tiểu vương gia, người mất đã mất, xin nén bi thương.” Hiểu Vân chỉ có thể an ủi hắn như vậy.

“Phụ vương, sao người lại nhẫn tâm như vậy, bỏ con mà đi!” Sài Ngọc thấp giọng nức nở.

Sài Ngọc cực kỳ bi thương, bộ dáng thất hồn lạc phách khiến Hiểu Vân phải quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp, không biết nói cái gì cho tốt. Nếu Sài Ngọc đã biết thân phận của nàng, hắn tất nhiên cũng từ chỗ Sài vương gia biết được nàng tiếp cận hắn với mục đích không thuần khiết. Hiện tại bất luận nàng nói gì cũng có vẻ không đúng.

“Ta, thật có lỗi…” Suy nghĩ hồi lâu, nàng chỉ có thể nói như vậy.

Sài Ngọc không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời nàng. Im lặng, chỉ có lồng ngực không ngừng phập phồng, để biết hắn vẫn còn đang hít thở. Yên tĩnh một hồi, mới nói: “Phu nhân ra ngoài đi, bọn họ có lẽ đang tìm ngươi.”

“Đa tạ tiểu vương gia.” Hiểu Vân khẽ cắn môi, đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người, vừa ra tới cửa lớn, chợt nghe thấy phía sau keng một tiếng. Hiểu Vân cuống quýt quay lại, nhìn thấy Sài Ngọc đang cầm chủy thủ trong tay, nhắm ngay vào bụng mình đang chuẩn bị đâm xuống.

“Tiểu vương gia!” Hiểu Vân kinh hô một tiếng, cuống quít chạy lên muốn ngăn chủy thủ lại. Chỉ có điều không kịp nữa, chỉ có thể dùng sức đánh vào khuỷu tay hắn, đánh lệch hướng chủy thủ, đâm trượt qua thắt lưng hắn.

Hiểu Vân đoạt được chủy thủ ném ra ngoài.

Sài Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, giống như muốn lên án, vì sao nàng lại tước đoạt quyền được chết của hắn. Hiểu Vân không hề sợ hãi trừng trở lại.

“Sài Ngọc, tự sát là hành vi của kẻ nhu nhược.”

Hai người đối diện hồi lâu, cho đến lúc máu tươi chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ áo gấm.

Hiểu Vân không nói một lời, xé lụa mỏng trong phòng, buộc chặt thắt lưng của Sài Ngọc, tạm thời cầm máu. Sài Ngọc lại rất ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc Hiểu Vân sắp xếp, không hề nhúc nhích.

Băng bó xong, Hiểu Vân cuối cùng nhịn không được chạy ra ngoài nôn một trận. Tư thế kia giống như muốn đem toàn bộ dạ dày ói ra ngoài, khiến Sài Ngọc kinh ngạc.

Hiểu Vân nôn xong một trận, tới lúc không thể phun ra thứ gì nữa, chỉ có thể liều mạng thở dốc. Qua hồi lâu mới dần dần dừng lại. Nhưng sắc mặt trắng bệch, khiến người ta nhìn mà lo lắng.

“Phu nhân, làm sao vậy?”

Hiểu Vân suy yếu lắc đầu. “Không có việc gì. Chỉ là nôn nghén mà thôi.” Lần đầu tiên phản ứng khi mang thai, lại phát sinh lúc này, thật sự có chút xấu hổ.

“Nôn, nghén?” Trên mặt Sài Ngọc hiện lên một tia vi diệu: “Phu nhân có thai?”

“Đúng.” Hiểu Vân ngượng ngùng gật đầu. Nàng muốn để Triển Chiêu là người đầu tiên biết. Không ngờ lại trở thành Sài Ngọc.

“Đây là việc vui, chỉ là đáng tiếc…” Sài Ngọc thở dài.

“Tiểu vương gia có ý gì?!” Hiểu Vân nén giận nhướn mi.

“Đáng tiếc, đứa nhỏ tương lai chỉ có mẫu thân, không có phụ thân rồi.”

“Sài Ngọc! Lời này của ngươi có ý gì?” Hiểu Vân trừng mắt nhìn Sài Ngọc. Tiểu tử đáng chết, cho dù ngươi mất phụ thân, trong lòng không thoải mái, cho dù ta tiếp cận là muốn lợi dụng ngươi, nhưng cũng dụng tâm chữa bệnh cho ngươi, ngươi không thể nguyền rủa trượng phu người khác như vậy!

“Phụ vương đặt cạm bẫy hỏa dược ở mỏ vàng, không ai có thể sống sót.”

“Không.” Hiểu Vân lắc đầu, “Ngươi nói bậy, không có khả năng, ngươi nói bậy, có phải không?”

Sài Ngọc nhìn hai tay đang giấu trong tay áo của mình, sạch sẽ tinh tế, lại hiện lên gân xanh.

“Không, đây là thật sự.”

“Tướng công, tướng công!”

Nhìn Hiểu Vân tông cửa xông ra, trên mặt Sài Ngọc có khoái cảm trả được thù, còn có hận ý không cần che dấu.

Chọn tập
Bình luận