Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế – Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 1 – Chương 33: Tiêu Nhã Mạn quyết định

Tác giả: Lưu Lam Nhược Tĩnh
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn ảm đạm đen tối như mực, sắc sảo bén nhọn, quản gia Phó kính cẩn kéo ghế ra cho anh, dáng người cao ngất ưu nhã đi thẳng về phía trước, đèn treo thủy tinh lấp lánh, ngọn đèn vàng mờ ảo, trong không khí phảng phất như quanh quẩn khí chất trời sinh vương giả kiêu căng tôn quý của anh, mấy vị khách ăn mặc cao sang khác đều như làn nước biển tách ra tạo thành một đường nhỏ.  LQDON

Anh nhìn không chớp mắt, thoáng như bọn họ đều là kiến dưới chân anh.

Hai người quản gia Phó và Vương Tiểu Vi đi theo sau lưng.

Lăng Hi Dạ đang đứng đón khách biết Bách Lý Hàn Tôn muốn tìm Cố Tuyết Y cho nên vẻ mặt anh ta không tỏ vẻ tò mò như mấy vị khách khác, ngược lại Lý Xuân Nhu sợ đắc tội Bách Lý Hàn Tôn, Lăng Hi Dạ liền giải thích cho bà ta nơi Bách Lý Hàn Tôn muốn đi, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay tất cả các khách vừa thấy Bách Lý Hàn Tôn đến tham dự hôn lễ của Hi Dạ, đều nhìn họ với con mắt khác xưa, nếu xảy ra sai lầm nào đều khiến người ta chế giễu.

Quan Hàn Di vẫn ngồi tại chỗ, sống lưng cứng ngắc, chân tay cứng ngắc, vẻ mặt cứng ngắc, phảng phất như chỉ cần chạm nhẹ một cái cô ta sẽ vỡ nát, đột nhiên phát hiện tầm mắt nhìn chăm chú vào cô ta, nhìn qua, thì ra là Trương Dịch Dương đang nhìn, cô ta lập tức lộ ra nụ cười mỹ lệ.

Một lát sau, Quan Hàn Di rất lễ phép gật đầu với Trương Dịch Dương rồi rời khỏi chỗ ngồi. 

Trương Dịch Dương cười trêu tức, con mắt như dao găm nhìn chằm chằm vào bước chân Quan Hàn Di, anh ta phát hiện hơi vội vàng, nhịp bước chân hơi rối loạn.

Hình như anh ta thấy có chuyện vui để đùa rồi, nụ cười trên môi càng xáng xán lạn, Trương Dịch Dương lặng lẽ nhìn theo.

****************

Cố Tuyết Y đi tới phòng nghỉ của cô dâu, gõ nhẹ cửa hai cái, xoay nắm cửa đi vào phòng.

Tiêu Nhã Mạn mặc một bộ áo cưới trắng tinh khiết, voan cô dâu dài ba mét màu trắng, ngũ quan ngọt ngào giờ phút này rạng rỡ đáng yêu, môi hồng phấn xinh đẹp trong suốt như đóa hoa hướng dương, ánh mắt cô ấy hơi ảm đạm, khóe miệng cười cứng nhắc, nếu không phải Cố Tuyết Y quá quen thuộc hiểu cô ấy, người bình thường sẽ không phát hiện.

Phù dâu sau lưng Tiêu Nhã Mạn là Diêu Tâm Doanh, liên tục soi gương sửa sang lại áo cưới cho Tiêu Nhã Mạn.

Cố Tuyết Y chậm rãi bước tới, nhìn tấm ảnh ngược trong chiếc gương khổng lồ, Tiêu Nhã Mạn mất hồn không phản ứng, ngược lại Diêu Tâm Doanh vừa nhìn thấy ảnh Cố Tuyết Y lập tức quay đầu lại, “Trong này không thể tùy tiện đi vào, nếu cô muốn nhìn cô dâu thì chờ lát nữa sẽ thấy trong bữa tiệc, bây giờ phiền cô đi ra ngoài được không?” 

Phòng nghỉ không đơn thuần là nơi cô dâu nghỉ ngơi mà còn là nơi cất đồ đạc giá trị, cho nên bình thường phòng nghỉ của cô dâu ngoại trừ bạn bè thân thích và thành viên trong gia đình thì những người khác không thể đi vào.

Tiêu Nhã Mạn bừng tỉnh, nhìn thấy Cố Tuyết Y trong gương thì nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Diêu Tâm Doanh nói Cố Tuyết Y là bạn của cô ấy.

Hai cánh tay xách váy lên, hơi vụng về đi tới chỗ Cố Tuyết Y, kéo tay cô sang sofa bên cạnh ngồi.

“Cậu tới đây bao lâu rồi?” Đôi mắt Tiêu Nhã Mạn chuyển hướng nhìn ra cửa, lại nhìn Cố Tuyết Y, “Hàn Di đâu? Tớ bảo cô ấy tìm cậu tới đây, sao cô ấy không tới cùng với cậu?”

Đôi mắt Cố Tuyết Y tĩnh mịch nhìn Tiêu Nhã Mạn, môi mềm mại như đóa hoa hơi cong lên, giọng dịu dàng nói, “Vừa rồi bọn tớ ở cùng nhau, bây giờ cô ấy vẫn còn ở ngoài đó.”

Không ai chú ý tới tầm mắt cô chợt lóe lên vẻ hoảng hốt.

“Hôn lễ của cậu cũng sắp bắt đầu rồi!” Cố Tuyết Y nắm tay Nhã Mạn, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, thản nhiên nói.

Cô hi vọng Nhã Mạn thật sự có thể suy nghĩ kỹ càng! Đừng vì luôn yêu Lăng Hi Dạ mà xem nhẹ cảm thụ của mình, chuyện kết hôn chính là cả đời, không thể qua loa được.

Nụ cười trên mặt Tiêu Nhã Mạn không xán lạn như ngày trước, đôi mắt lộ vẻ ảm đạm, nhìn Cố Tuyết Y nói, “Đúng vậy! Sắp bắt đầu rồi!” Hai ngày nay trong lòng cô vẫn đang do dự.

Diêu Tâm Doanh đang dọn trang sức và sườn xám tý nữa Tiêu Nhã Mạn phải dùng ở trước gương, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn hai người Tiêu Nhã Mạn và Cố Tuyết Y trong gương, trong lòng tràn đầy tò mò về Cố Tuyết Y.

Nhà họ Tiêu là một trong những gia tộc giàu có ở thành phố D, thiên kim tiểu thư cao quý như Tiêu Nhã Mạn sao lại quen biết Cố Tuyết Y người chỉ mặc hàng vỉa hè này? Mặc dù váy màu lam rất thích hợp với Cố Tuyết Y, nhưng lễ cưới hôm nay đều là những người có tiếng tăm tới dự, đổi lại là người khác đã sớm dùng tiền mua đồ hàng hiệu tới tham dự, Cố Tuyết Y thực là một người lập dị.

Đôi mắt Cố Tuyết Y dịu dàng nhìn tay Nhã Mạn níu chặt làn váy cưới, cô không khỏi than nhẹ, bề ngoài Nhã Mạn dù đang do dự, nhưng cô nhìn ra trong lòng Nhã Mạn vẫn muốn gả cho Lăng Hi Dạ, đã như vầy, cô cần gì phải khuyên bảo nữa? Cô nói thêm chỉ càng khiến Nhã Mạn phiền lòng.

Tầm mắt nhìn thoáng qua Diêu Tâm Doanh, lại nhìn Tiêu Nhã Mạn, khóe miệng cười nhàn nhạt, “Cô ta là phù dâu hôm nay của cậu à?”

“Ừ!” Vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn tươi cười ngọt ngào như đội lên vẻ không sao cả, cười gật đầu, “Cô ta là người trong công ty tổ chức lễ cưới phái tới, cô ta bên cạnh mẹ cùng chào hỏi khách khứa cũng có chút kinh nghiệm, cô ta tên Diêu Tâm Doanh.”

Đôi mắt Cố Tuyết Y dịu dàng như vầng trăng đột nhiên trở nên trong trẻo lạnh lùng nhìn Diêu Tâm Doanh, trên người tản ra khí chất cao quý, nếu có người tinh tế ở đây sẽ phát hiện khóe miệng cô nhếch lên lạnh vô cùng.

Diêu Tâm Doanh vừa vặn đối mặt với ánh mắt ấy của Cố Tuyết Y, trong lòng kinh hãi, sắc mặt cứng ngắc, một giây hoảng loạn trôi qua, đôi mắt kinh hoảng và chột dạ không dám nhìn Cố Tuyết Y, nhanh tay cuống quít thu dọn đồ đạc xong vội vàng ra khỏi phòng nghỉ.

Đóng cửa lại, Diêu Tâm Doanh mệt lả dựa vào cửa, trống ngực đập liên tục, môi tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, ngón tay bên hông càng không ngừng run rẩy.

Cô ta nghĩ, Cố Tuyết Y nhất định đã biết.

Cô ta cầm dây chuyền kim cương kia….

Trong phòng.

Cố Tuyết Y không dấu vết thu hồi tầm mắt sáng lạnh, khóe miệng lại cười điềm tĩnh nhìn Tiêu Nhã Mạn, giọng dịu êm nói, “Nếu cậu đã chọn, tớ đây chỉ có thể chúc phúc cho cậu.”

Đôi mắt Tiêu Nhã Mạn ướt át, sáng rực như ánh sao trong bầu trời đêm, đẹp đẽ lại động lòng người, nhìn chị em tốt của mình, “Cảm ơn cậu!”

Cô thật sự muốn thử một chút, nếu không thử mà cứ buông tha như vậy, cô thật sự không cam lòng. 

Chọn tập
Bình luận