Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế – Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 – Chương 24

Tác giả: Lưu Lam Nhược Tĩnh
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Tôi tin nếu chuyện này để thiếu chủ Bách Lý biết, chỉ sợ những ngày an nhàn của anh cũng kết thúc.” LQĐ

“Lam Lam!” Trương Dịch Dương khoa trương gọi, trong giọng nói xen lẫn ý vị làm nũng, đôi mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia tựa như biển rộng vô hạn, khiến người ta muốn sa vào mắt anh ta, “Người tôi thích là em, sao em có thể giao tôi cho chị họ chứ? Em thật sự làm tổn thương trái tim tôi!”

Lời này như một quả bom nổ tung trong phòng họp, người ngồi trong phòng đều nhìn Nhan Mộng Lam không chớp mắt, trong mắt họ có kinh ngạc, có ngẩn ngơ, có dò xét chờ đợi……

Duy chỉ có đôi mắt Lương Mẫn Dạng tràn đầy oán hận liếc nhìn Nhan Mộng Lam, ngón tay xiết chặt vào nhau, ngực phập phồng không ngừng, cô ta hít sâu một hơi, tựa như làm thế mới khiến oán hận trong lòng cô ta bị dập tắt.

Đáy mắt Nhan Mộng Lam hờ hững, lại lộ vẻ châm chọc, khóe miệng cười lạnh nhìn Trương Dịch Dương, “Tổng giám đốc Trương là người sắt, sao có thể bị đau lòng chứ? Hơn nữa, tổng giám đốc Trương cần phụ nữ kiểu gì không có? Vì sao cứ cố tình nói đùa yêu tôi đây? Tôi có bạn trai rồi.”

Trên người cô không ngừng tản ra khí chất xa cách lạnh lùng, từng tia nắng lọt vào phòng khiến căn phòng sáng rực, cô cao quý như hoa sen trên núi tuyết, nhưng đồng thời lại có khí chất mạnh mẽ của nữ vương.

“Em có bạn trai?” Trương Dịch Dương nhíu mày, hành động này có thể kẹp cả muỗi, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống, anh ta nhìn Nhan Mộng Lam, đáy mắt trách cứ, “Anh ta là ai? Sao em có thể có bạn trai? Em lập tức chia tay với anh ta đi.”

Nhan Mộng Lam lạnh lùng nhìn anh ta, hít một hơi thật sâu, bộp một tiếng khép tài liệu lại, “Tổng giám đốc Trương, chúng ta miễn cưỡng thì có thể gọi là quan hệ hợp tác, anh không có quyền can thiệp chuyện của tôi, ngay cả ba mẹ tôi họ cũng không thể can thiệp tôi nữa là.”

Trong lòng cô, cô chính là nữ vương quyền thế, tất cả chuyện của cô đều do cô tự mình làm chủ, cho dù tương lai có chồng cũng không thể can thiệp bất cứ quyết định gì của cô.

“Xem ra hôm nay tổng giám đốc Trương không có tâm tư để họp, như vậy hoãn họp lại đi! Tôi có việc không tới, tôi sẽ phái người tới họp!” Cô không hề nhìn Trương Dịch Dương, đẩy ghế ra cao ngạo đứng lên, mấy nhân viên cấp cao cũng đứng lên theo cô, cô đi, bọn họ theo sát sau lưng.

Cô giống như nữ vương cao ngạo, dẫn đầu đám người rời khỏi phòng họp.

Còn Trương Dịch Dương ngưng mắt nhìn bóng dáng cô, đáy mắt tức giận lạnh lẽo, hơi nhếch môi, ngược lại anh ta muốn xem ai dám tranh đoạt phụ nữ cùng anh ta, ông đây không bắt người rồi đánh cho nó chết khiếp mà được à.

Biệt thự xa hoa của nhà họ Tiêu.

Hai ngày nay cửa tiểu khu biệt thự có rất nhiều phóng viên truyền thông vây kín, Giang Hiểu Cầm muốn ra ngoài cũng không được, may là Dương Kỳ Dục gian nan bảo vệ Tiêu Nhã Mạn an toàn đi vào cửa biệt thự.

Từ trước tới giờ đối với Dương Kỳ Dục, Giang Hiểu Cầm đều nhiệt tình như lửa, cười vô cùng xán lạn, lúc thì chuẩn bị hoa quả mời Dương Kỳ Dục, lúc thì chuẩn bị đồ ăn cho Dương Kỳ Dục, lúc thì chuẩn bị đồ ngọt cho Dương Kỳ Dục, lúc thì lôi kéo Dương Kỳ Dục, ba người cùng chơi mạt chược, đánh bài ăn được tiền của Dương Kỳ dục, cuối cùng bà xấu hổ trả tiền lại cho anh.

“Bác gái, bác không cần khách khí thế đâu ạ, tiền này là bác thắng được, vậy nên thuộc về bác.” Vẻ mặt Dương Kỳ Dục tươi cười dịu dàng, vô cùng khiêm tốn lễ phép.

“Như vậy sao được, con đặc biệt theo bác giải buồn mà bác thắng con nhiều tiền như vậy bác áy náy, con cầm lấy đi!” Giang Hiểu Cầm dứt khoát nhét tiền lại cho anh.

Dương Kỳ Dục cầm tiền trong tay, anh lại nhìn Tiêu Nhã Mạn, “Chuyện này…..”

Tiêu Nhã Mạn không nhịn được cười, đôi mắt lóe sáng như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, rực rỡ, “Anh nên nhận lại đi! Nếu không mẹ em chắc sẽ không cho anh về, cứ nhét trả lại cho anh đó.”

Dường Kỳ Dục cười cười, bất đắc dĩ cầm lấy.

“Kỳ dục, cảm ơn con, lâu lắm rồi bác không vui thế này, bác buồn đến sắp nghẹ thở rồi.” Giang Hiểu Cầm cười vỗ nhẹ ngực bà.

“Bác gái, bác thích là được, sau này con lại ghé cùng chơi mạt chược với bác.”

“Đây chính là con nói đó nhé, sau này bác gọi Tuyết Y nữa, bốn người chúng ta có thể đánh mạt chược rồi.”

Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Nhã Mạn đột nhiên giật mình, “Mẹ! Tuyết Y có gọi điện cho mẹ không?”

“Không! Sao vậy?”

“Báo chí đưa tin mẹ xem chưa?”

“Chưa, mấy chuyện kia có bao nhiêu sự thật, chờ chuyện giày vò hai ba ngày thì qua hết.” Giang Hiểu Cầm nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Nhã Mạn ngẩn ra không nói gì.
Giang Hiểu Cầm lại nói, “Không phải con cho mấy chuyện kia là thật đó chứ? Nếu như là thật vậy Tuyết Y thực sự mất mát nhiều lắm.” Mười chín tuổi đã lẻ loi một mình vừa học vừa làm, tất cả tiền chỉ đủ đóng học phí, ăn toàn đồ ăn kém chất lượng, có khi còn chẳng kịp ăn cơm, may là bà kêu Nhã Mạn mang đồ ăn tới trường học chia một ít cho Tuyết Y.

Bà thở dài một hơi, “Tuyết Y thật là đứa bé số khổ, tính nó tốt như vậy, rời nhà kia thì trừ khi chỗ đó làm gì tổn thương đến nó, mới khiến nó hạ quyết tâm rời đi, mười năm rồi, mẹ không thấy nó có nửa phần nhớ nhà, mẹ chỉ thấy nó cố gắng làm việc vì cuộc sống, thật sự khiến người ta đau lòng. Nếu giúp nó, nó sẽ chạy trốn thật xa, thật là một đứa trẻ quật cường.”

Mí mắt Tiêu Nhã Mạn rũ xuống, cô cũng không lên tiếng.

Bầu không khí lập yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng ba người họ hít thở.

Dương Kỳ Dục nhìn Tiêu Nhã Mạn rồi nhìn Giang Hiểu Cầm, cười an ủi nói, “Bác gái, mọi người đều trước khổ sau sướng, con tin cô ấy biết bác lo lắng cho cô ấy như vậy, trong lòng cô ấy sẽ áy náy, chẳng phải bây giờ Tuyết Y đang hạnh phúc sao? Có thiếu chủ Bách Lý chăm sóc cô ấy, trong bữa tiệc tối qua, thiếu chủ Bách Lý đã tuyên bố với tất cả mọi người Tuyết Y chính là vị hôn thê của anh ta.”

“Chuyện này có thật không?” Giang Hiểu Cầm sốt ruột nhìn Tiêu Nhã Mạn, thấy Tiêu Nhã Mạn gật đầu bà mới lộ ra nụ cười thoải mái hoặc như vui vẻ cũng có thể là hạnh phúc, “Bây giờ Tuyết Y có người chăm sóc mẹ cũng yên tâm, hiện người làm mẹ lo nhất chính là con đó.”

Khóe miệng Tiêu Nhãn Mạn cười cứng ngắc, cô rũ mắt xuống, trốn tránh ánh mắt Giang Hiểu Cầm.

Dương Kỳ Dục lấy cớ rời đi, vào toilet.

“Mặc dù con đã về bên nhà họ Lăng nhưng mẹ nhìn ra con không vui vẻ gì, mẹ cũng chẳng biết vì sao con lại tiếp tục ở cùng một chỗ với Lăng Hi Dạ, nó đã đối xử với con như vậy, còn còn nghĩ tới nó? Mẹ đồng ý với Tuyết Y không hỏi chuyện của con và Lăng Hi Dạ, mẹ vẫn muốn nói với con, con gái Giang Hiểu Cầm ta không thể không có cốt khí như vậy….”

“Mẹ! Còn không còn thương anh ta nữa, cho nên mẹ đừng lo lắng cho con, con không sao, qua một thời gian nữa con sẽ rời khỏi nhà họ Lăng, mẹ yên tâm đi ạ!” Cô ở lại nhà họ Lăng cũng là vì tiếng tăm hai nhà, mặc dù cô biết ba mẹ cô không quan tâm những thứ này, nhưng bây giờ cô lại vô cùng quan tâm, cô đã bất hiếu rồi, cô không muốn lại mang đến phiền toái cho cho nhà mình, cô càng không cho phép trên mặt những người cô yêu thương nhất mang vẻ u ám.

“Nhã Mạn, ngày nào mẹ chưa thấy con hạnh phúc, sao mẹ yên tâm về con?” Giang Hiểu Cầm vươn tay cầm tay cô, tay kia dịu dàng đặt trên mu bàn tay cô, bà khẽ vuốt ve, “Hôm nay mẹ nhìn ra Kỳ Dục rất thích con, cậu ấy là đứa trẻ tốt, sớm biết như vậy mẹ đã gả con cho cậu ấy rồi.” Nét mặt bà đau khổ, ánh mắt hiền từ nhìn Nhã Mạn, “Có thể duyên phận các con không đủ sâu!”

“Mẹ!” Giọng Tiêu Nhã Mạn xen lẫn vẻ khổ sở, “Mẹ thật sự không cần lo cho con, con sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.” Đôi mắt cô đỏ bừng ướt át, “Mẹ nhìn Tuyết Y ấy, khi đó mẹ lo cậu ấy không gả ra được, bây giờ thì cậu ấy rất hạnh phúc đó thôi! Cho nên mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.”

Giang Hiểu Cầm không lên tiếng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lắc lư như ru cô ngủ khi còn bé, bàn tay đầy ấm áp, vỗ lưng cô rất có tiết tấu.

Dương Kỳ Dục đứng ở cột đá nhìn hai người, đáy mắt hiện lên quyết định nào đó.

Ánh mặt trời treo cả buổi, mây trắng phảng phất như nhuốm màu lửa, gió nhẹ nhàng trong trẻo thổi vi vu, cành bạch dương xanh biếc đung đưa vang xào xạc, cửa tiểu khu đầy cây xanh, phóng viên truyền thông bị bảo vệ tiểu khu đuổi ra cửa, nếu như không đi hoặc còn vào trong cửa tiểu khu lần nữa thì quản lý tiểu khu sẽ khởi tố đám phóng viên truyền thông tội quấy rối người khác nghỉ ngơi.

Trong tiểu khu rốt cuộc cũng khôi phục yên tĩnh ngày thường, cây đào dưới lầu khẽ đong đưa, nhánh cây vui vẻ lay động, cánh hoa màu hồng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như càng thêm đỏ, bay xuống đất, trong không khí lan tràn mùi hoa đào tươi mát.

Mấy chiếc xe sang trọng đi vào tiểu khu, đỗ dưới cây đào.

Có mấy người con trai mặc đồ tây, còn hai cô gái bưng hai chiếc hộp lộng lẫy.

Họ đi vào trong tòa nhà.

Mấy chiếc hộp lỗng lẫy mở ra trước mặt Cố Tuyết Y, mấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh hiện ra trước mặt cô, trên mỗi mặt nhẫn đều đính kim cương 2 carat, cô nhìn mà hoa cả mắt.

Cô thở dài, xoay người nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Không phải anh kêu em chọn chứ!” Không phải sáng nay cô đã nói chỉ cần anh cẩn thận chọn một nhẫn là được rồi sao? Rõ ràng anh không để lời cô nói trong lòng.

Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cười khẽ, hai tay nắm tay cô, đáy mắt thâm sâu nhìn cô, “Những chiếc nhẫn này là do anh tỉ mỉ chọn lựa ra đó, chỉ là anh không biết em thích chiếc nào cho nên bảo người ta mang toàn bộ tới.”

“Anh nói đi làm chính là vì đi mua nhẫn?” Cố Tuyết Y lạnh mặt, đáy mắt lẳng lặng nhìn anh.

Trong lòng cô không ngừng thở dài, bất lực.

Truyện xuất hiện ở trang khác ngoài Lê*QU,Ý*ĐÔN là do copy vô liêm sỉ

“Ừ!” Bách Lý Hàn Tôn cười nhìn cô, nụ cười kia ngây ngô hồn nhiên như em bé, so với vẻ bá đạo lạnh lùng ngày thường, hoàn toàn không phải là cùng một người.

Cố Tuyết Y nhìn lại anh, đáy lòng bỗng ngẩn, đồng tử tĩnh mịch như biển rộng lóe lên, lông mi dài che dấu chuyện trong đôi mắt, có bóng mờ rơi trên mặt.

Mấy người con trai con gái hơi cúi đầu không dám nhìn ai.

Vương Tiểu Vi đứng lặng im, nhưng cô lại cười vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc tiểu thư cũng gả cho thiếu chủ! Tốt quá!

Hồi lâu sau, Cố Tuyết Y mới khẽ hỏi anh thích chiếc nhẫn nào.

Trên mặt Bách Lý Hàn Tôn hiếm khi biểu lộ vài phần do dự, tựa như anh rất buồn rầu, đôi mắt sâu như đêm tối vô tội nhìn cô, “Những chiếc này anh đều thích.”

Hết chương 24

Chọn tập
Bình luận