Edit :Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cả nhà Tiêu Nhã Mạn chạy tới bệnh viện, tất cả mọi người đều đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ bác sĩ đẩy Cố Tuyết Y ra. LQĐ
Nhưng đã một tiếng trôi qua, đèn màu đỏ vẫn không tắt.
Khuôn mặt mỹ lệ của Nhan Mộng Lam càng lúc càng lạnh, đáy mắt có thể đông chết người ta, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên rất khát máu, cô nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Mấy gã kia ở đâu?”
“Cô muốn tìm chúng thì bảo Trì Đông Quân dẫn cô đi,” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn vẫn không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật, “Nhưng cô đừng giết chết chúng, nhớ để lại chút hơi thở dành cho tôi.” Dám tổn thương người phụ nữ của anh, anh muốn khiến tổ tông mười tám đời của chúng cũng không được bình an, càng đừng nói đám người đó.
Nhan Mộng Lam xoay người rời đi, Liễu Mỹ Yến kịp thời giữ chặt tay cô, “Con đi, chờ lát nữa Tuyết Y tỉnh lại không nhìn thấy con, điều này sao có thể, những chuyện đó hãy để người khác làm đi! Con đi chỉ làm bẩn tay con, Tuyết Y không thích, nhất là mùi máu.”
Nét mặt Nhan Mộng Lam do dự, như nhớ ra gì đó vội dừng bước, Liễu Mỹ Yến mới buông tay cô ra, vẻ mặt Liễu Mỹ Yến cao quý lộ vẻ tái nhợt, từ sau chuyện kia xảy ra cô mới biết có một số việc nhất định phải thông qua thủ đoạn phi pháp mới giải quyết được, mà không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng luật pháp.
Hành lang nhỏ hẹp khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mọi người hít thở.
Một giờ trôi qua, đèn đỏ phòng phẫu thuật tắt, cả nhà Nhan Mộng Lam, cả nhà Tiêu Nhã Mạn, còn cả Trương Dịch Dương, Bùi Khê Minh, họ đều nhìn vào phòng phẫu thuật.
Chuyên gia đi ra, cô y tá giúp đẩy Cố Tuyết Y ra ngoài, khuôn mặt cô tái nhợt như tuyết, trên trán quấn quanh băng vải, có thể nhìn thấy vết máu lờ mờ, dưới ngọn đèn mờ, ga giường trắng tính, chăn màu trắng, da thịt cô thoạt nhìn càng trong suốt, giống như thiên sứ tuyết, tựa như mặt trời vừa nhô lên cô sẽ tan thành nước biến mất không thấy.
Khiến trong lòng tất cả mọi người đều rất đỗi lo lắng, mắt họ không rời khỏi người cô.
“Đầu cô ấy không sao chứ? Khoảng bao lâu thì cô ấy có thể tỉnh lại?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, không hề quay đầu lại hỏi bác sĩ chủ trị.
Sắc mặt bác sĩ hơi trầm xuống, nhíu mày, như đang vắt óc suy nghĩ nên nói thế nào với thiểu chủ Bách Lý tôn quý trước mặt.
Sắc mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, “Nói thẳng,” Trong lòng anh không kiềm chế được run lên, anh đang sợ, sợ từ trong miệng bác sĩ biết tình huống cô không tốt, nhưng anh lại không thể không đối mặt tiếp nhận sự thật, muốn nghe.
Mấy người Nhan Mộng Lam nhìn bác sĩ chủ trị.
Bị họ nhìn như vậy, bác sĩ mặc một thân áo khoác trắng không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn thế nào thì họ cũng chẳng phải là người bình thường, với lại người có thể quen biết thiếu chủ Bách Lý đều không phải là mấy người tầm thường, đều là gia đình có chút bối cảnh. Nhưng…. Bác sĩ quay đầu lại nhìn Cố Tuyết Y, họ quan hệ thế nào với cô? Cô thoạt nhìn rất bình thường.
“Mệt vết thương trên đầu gối tiểu thư Cố đã được khử trùng băng bó, không việc gì rồi, còn vết thương sau gáy bị khâu mười mũi, chỉ là tương đối khá lo gáy tiểu thư có tụ máu bên trong hay không, nếu có sẽ phiền phức, bây giờ tất cả đều chờ tiểu thư Cố tỉnh lại trước đã, nếu hai ngày sau tiểu thư Cố không tỉnh lại thì……..” Tỷ lệ biến thành người thực vật tương đối cao.
Khuôn mặt đẹp trai của Bách Lý Hàn Tôn lạnh như băng, đôi mắt uy hiếp dọa người trừng bác sĩ, “Tôi mặc kệ ông dùng cách nào cũng phải đảm bảo cô ấy không việc gì, nếu không vị trí này và bằng bác sĩ không nói, ngay cả ông sinh tồn thế nào cũng là cả một vấn đề đó.” Giọng lạnh băng như nước đá đổ từ trên đầu bác sĩ xuống.
“Vâng! Tôi nhất định sẽ điều trị tốt cho tiểu thư Cố.” Bác sĩ kinh hãi lạnh mình, mùa đông mà ông ta còn toát cả mồ hôi lạnh, ông ta dặn dò cô y tá bên cạnh đẩy Cố Tuyết Y vào phòng VIP, phải chăm sóc cẩn thận.
Cuối cùng ông ta còn dặn, “Hiện giờ tiểu thư Cố đang hôn mê, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, bây giờ để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Cố Tuyết Y được đẩy vào phòng bệnh, không tới nửa giờ sau, rất nhiều hoa và trái cây đầy phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rộng rãi, TV, sofa xa hoa, bàn trà đều đủ hết, thật sự giống như một căn nhà nhỏ, rất thuận tiện, người bình thường hoàn toàn không thể ở phòng bệnh như vậy.
Đêm dần khuya, những vì sao rải rác treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sángt dịu nhẹ lộ vẻ ưu thương, tựa như thấy vết thương của cô nên mới như thế.
Ống dẫn cắm trên tay cô, từng giọt chất lỏng đưa vào trong cơ thể cô, sắc mặt cô vẫn tái nhợt như vậy, cô yên tỉnh ngủ, một số người tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, một số thì giống như muốn khi cô tỉnh lại nhìn thấy họ đầu tiên nên bước khẽ đi vào phòng bệnh, canh giữ trước giường bệnh của cô.
Lâu dần, đôi mắt Liễu Mỹ Yến khô khốc, bắt đầu buồn ngủ, Bách Lý Hàn Tôn sắp xếp họ ngủ phòng bên cạnh, anh ngồi trước giường bệnh lẳng lặng nhìn cô.
Bùi Khê Minh vẫn ngồi trên sofa không lên tiếng, anh đưa mắt nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt lại rơi trên người cô. Đột nhiên khóe miệng anh cười như không cười, cong lên khổ sở.
Trước kia họ cũng ở chung như thế này.
Lúc nào anh cũng là người nhìn họ, trên mặt đất vĩnh viễn là bóng dáng cô đơn của mình anh, anh yêu cô như vậy, cô vẫn không thuộc về anh, anh nên làm gì bây giờ mới tốt? Tổn thương cô anh không làm được, buông cô ra anh lại không nỡ, chẳng lẽ anh nhất định đau đớn cả đời sao?
Trong tay Nhan Mộng Lam mang theo hộp đồ ăn, cô đi vào vừa lúc thấy ánh mắt Bùi Khê Minh buồn bã, trong lòng cô thầm than nhẹ, đi qua, “Ăn chút gì trước đi đã!”
Đồ ăn của Bách Lý Hàn Tôn do Vương Tiểu Vi phụ trách, đi theo sau lưng Nhan Mộng Lam vào, “Thiếu chủ, mời ngài ăn cơm trước ạ! Tôi ở đây trông tiểu thư cho.” Mặc dù sắc mặt thiếu chủ lạnh lùng hơn ngày trước, nhưng cô biết tiểu thư nằm trên giường bệnh người lo lắng nhất, khó trôi qua nhất chắc chắn là thiếu chủ, hi vọng tiểu thư mau chóng tỉnh lại! Tất cả mọi người đang chờ ngài.
“Tôi không có khẩu vị, cô đặt đó trước đi!” Bách Lý Hàn Tôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, da thịt cô hơi ấm lên, không lạnh như khi còn trong nhà xưởng cũ nát đó, nhưng trái tim anh vẫn lo lắng cho cô, hi vọng cô nhanh mở mắt ra nhìn anh.
Bùi Khê Minh nhìn hộp cơm trong tay, lại liếc Bách Lý Hàn Tôn, để hộp cơm sang một bên.
“Không phải chỉ có anh mới lo cho Tuyết Y, tôi còn lo lắng cho chị ấy hơn anh, nếu như chúng ta không ăn cơm thì khi Tuyết Y tỉnh lại chúng ta sẽ ngã xuống, đây không phải là dày vò người khác sao?” Nhan Mộng Lam nhìn bên kia rồi lại nhìn Bùi Khê Minh, nhàn nhạt nói.
Trong lòng cô vẫn luôn tin Tuyết Y sẽ tỉnh lại, cho nên cô nhất định phải để Tuyết Y thấy vẻ mặt cô tốt nhất, cũng tuyệt đối không cho phép cô gục ngã khi Tuyết Y chưa tỉnh lại.
Bùi Khê Minh không nói lời nào, hộp cơm cũng không động vào.
Nửa giờ sau, Nhan Mộng Lam ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cô hơi vô lực dựa vào cửa, thở dài một hơi.
Một Bách Lý Hàn Tôn, một Bùi Khê Minh, hai người họ đều là người thâm tình, nhưng Tuyết Y lại chỉ có một.
“Em không sao chứ?” Trương Dịch Dương nhẹ nhàng đi qua, đôi mắt đầy quan tâm nhìn cô, giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không sao!” Nhan Mộng Lam nhanh chóng ngụy trang chính mình, sắc mặt lạnh lẽo, đáy mắt lạnh lùng, “Sao anh chưa về?” Cô không đợi Trương Dịch Dương lên tiếng, cô lại nói tiếp, “Ở đây có chúng tôi là được rồi, anh về đi! Người Tuyết Y muốn gặp không phải anh.”
“Tôi là lo cho em.” Anh ta nhìn ra tình cảm cô dành cho Cố Tuyết Y, anh ta cũng biết cô là chị em tốt từ nhỏ lớn lên cùng Cố Tuyết Y, bây giờ Cố Tuyết Y hôn mê, cô lại còn phải chăm sóc an ủi Liễu Mỹ Yến, anh ta lo cô sẽ quên tự chăm sóc mình, cho nên anh ta mới ở lại chăm sóc mấy người Liễu Mỹ Yến.
“Cảm ơn tổng giám đốc Trương quan tâm, tôi nghĩ chuyện của tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn anh hôm nay đã giúp chăm sóc ba mẹ tôi.”
Trương Dịch Dương cười cười, “Nếu như em thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy chờ sau khi chị họ em tỉnh lại thì mời tôi ăn cơm đi!” Ánh mắt anh ta nhìn cô, hơi nhíu mày, “Em cũng nghỉ ngơi chút đi! Nếu chị họ em tỉnh lại tôi sẽ bảo người ta thông báo với em.”
“Không cần, bình thường tôi làm việc thức đêm không ngủ.” Cô đứng thẳng người, “Tôi đi xem ba mẹ tôi chút.” Khóe miệng cô cười xa cách lạnh lùng, nói xong cô lướt qua bên người Trương Dịch Dương, không chút lưu luyến nào rời đi, đi tới một phòng bệnh khác cách đó không xa.
Trương Dịch Dương nhìn theo, nhếch môi cười khẽ.
Trong phòng bệnh.
“Anh cần phải đi!” Bách Lý Hàn Tôn say đắm nhìn cô, ngón tay với những khớp xương rõ rệt vuốt ve mặt cô, giống như cô là bảo bối quý giá nhất thế giới, “Tôi cho anh ở đây lâu như vậy là tôi đã đền bù tổn thất với anh rồi, nếu như không phải thì phòng bệnh này, bệnh viện này anh cũng không thể đi vào, anh nên thu hồi tình yêu với cô ấy đi.” Giọng nhẹ nhàng như nước chảy nhưng lại rất đỗi lạnh lùng.
Trước kia cô nên đồng ý với anh, chuyện Bùi Khê Minh để anh xử lý, vừa khéo bây giờ Bùi Khê Minh ở đây, cũng nên chính thức giải quyết chuyện này.
Vương Tiểu Vi nhìn thiếu chủ, khóe mắt liếc Bùi Khê Minh, rồi khẽ cúi đầu nhìn dưới chân mình.
Bùi Khê Minh ưu nhã đứng dậy, môi như hoa anh đào cười lạnh nhìn anh, “Đền bủ tổn thất? Bách Lý Hàn Tôn có phải anh quên quá nhanh không! Tôi tới thăm Tuyết Y hoàn toàn không cần phải thông qua sự đồng ý của anh, chuyện giữa tôi và cô ấy không cần anh nhúng tay vào, tự chúng tôi giải quyết.”
“Anh có thể đi rồi!” Lời này tỏ vẻ không muốn nói nhiều nữa.
Bách Lý Hàn Tôn nâng tay cô lên, lạnh đến mức khiến lông mày anh nhíu chặt, tay anh nhẹ nhàng bao lấy tay cô, cho cô sự ấm áp.
“Tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ, tôi muốn chờ Y Y tỉnh lại mới đi.” Bùi Khê Minh mím chặt môi, trong mắt lạnh mang theo châm chọc, “Chẳng lẽ anh đang sợ sau khi Y Y tỉnh lại nhìn thấy tôi sẽ không nhớ anh?”
Bách Lý Hàn Tôn hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường, đồng tử đen như đêm tối nhìn Bùi Khê Minh, “Phép khích tướng đối với tôi hoàn toàn không có chút tác dụng nào, nếu như Tuyết Y còn yêu anh thì cô ấy sẽ không kết hôn với tôi.” Đừng tưởng lần nào cũng chỉ Bùi Khê Minh phản bác, anh cũng độc ác tuyệt đối không dễ nói chuyện đâu.
“Không phải các người chưa kết hôn được sao? Như vậy tôi theo đuổi Y Y đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì, hơn nữa cô ấy…..”
“Lúc nào anh cũng treo bên miệng ba chữ kia không thấy mất mặt sao? Bây giờ cô ấy đã không còn là người của anh nữa, nói thêm ba chữ kia chỉ để thỏa mãn lòng tiếc nuối của anh hả? Hay là lòng hư vinh của anh?” Bây giờ cô đã thuộc về anh, ba chữ “Vợ chưa cưới” của người khác anh hoàn toàn không muốn nói ra, cũng sẽ không nói ra, anh chỉ biết nói cô là vợ chưa cưới của anh.
“Đáng tiếc, dù anh nói bao nhiêu lần ba chữ đó cũng không thay đổi được cô ấy thật sự là của tôi.”
“Tôi thấy anh không muốn nghe ba chữ cô là ‘Vợ chưa cưới’ thuộc về tôi! Đáng tiếc đây là sự thật anh không thể thay đổi, mặc kệ anh xóa đi cô ấy vẫn là vợ chưa cưới của tôi.” Giống như bức tranh màu nước trên nền vải trắng tinh, cho dù tẩy rửa thế nào cũng không sạch được màu sắc đó, ít nhất vẫn còn dấu vết.
Vương Tiểu Vi tiếp tục nhìn dưới chân, nghe họ nói chuyện, không khỏi cảm thấy họ có thể quá……
“Được rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh, anh nên rời đi đi.” Bách Lý Hàn Tôn quay đầu lại, dịu dàng nhìn cô, “Từ nay về sau gặp mặt, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với anh nữa đâu.”
“Lời này hẳn là tôi nên nói với anh.” Bùi Khê Minh đi vài bước đột nhiên quay đầu lại, “Chiến tranh giữa chúng ta đừng để cô ấy biết! Hay là nói Bách Lý Hàn Tôn anh cũng…..”
“Chuyện giữa tôi và anh, tôi hận không thể cô đừng biết, cho nên anh yên tâm.” Đọ sức giữa họ nhiều năm như vậy bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Sau khi Bùi Khê Minh đi thì Trì Đông Quân vào, Vương Tiểu Vi biết nhìn sắc mặt nói chuyện nên tìm cớ đỉ a ngoài.
“Đã điều tra được rốt cuộc là ai thuê chúng bắt cóc chưa?” Bách Lý Hàn Tôn lạnh nhạt hỏi, trong đôi mắt thâm sâu hiện vẻ khát máu.
“Bọn chúng nói không gặp người thuê, người thuê chỉ gửi tiền vào tài khoản chúng, lại dùng di động gửi hình ảnh cho chúng, đã điều tra người mua không chuyển khoản bằng thẻ, tôi đã phân phó người đến ngân hàng kia điều tra, bây giờ vẫn chưa có kết quả. Tôi cũng bảo chúng thử liên lạc với người thuê, hình như người thuê đã biết xảy ra chuyện, điện thoại không liên lạc được.” Anh ta không dám nói tất cả manh mối đều bị chặt đứt! Thiếu chủ yêu tiểu thư Cố như vậy, đây tuyệt đối là sẽ bị giết chết mất.
“Trước đây cậu nói tất cả thủ pháp đều rất thuần thục, cho dù cậu tới ngân hàng điều tra cũng không điều tra ra, người đi chuyển khoản nhất định sẽ ngụy trang.” Đồng tử Bách Lý Hàn Tôn âm u như rừng rậm đêm khuya khiến người ta sợ hãi, anh im lặng nâng mắt nhìn Trì Đông Quân.
Anh ta sợ tới mức vội vàng cúi đầu, “Thật có lỗi! Thiếu chủ, xin ngài cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ tra ra người thuê là ai.”
Bách Lý Hàn Tôn dịu dàng đặt tay cô vào trong chăn, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, “Mang năm người bọn chúng ra tra tấn một lần nữa!” Anh tựa như nhớ tới gì đó, “Còn nữa, dùng búa đập nát hết đầu gối chúng cho tôi, sau khi đập nát nhớ nghiền thành bột bắt chúng uống.” Khuôn mặt anh lạnh nhạt, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, “Tôi muốn để chúng biết tổn thương người phụ nữ của tôi thì sẽ sống – không – bằng – chết!”
“Vâng!” Sắc mặt anh ta cứng lại, như đang cố gắng chịu đựng.
“Đi ra đi!”
Trì Đông Quân cung kính hành lễ rồi rời khỏi phòng bệnh, anh ta ra tới hành lanh không khỏi thở dài.
Anh vẫn dịu dàng nhìn cô như cũ, cô nằm trên giường bệnh thật sự làm anh đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve băng vải trên trán cô, “Có phải đau quá nên cho cứ ngủ không muốn tỉnh lại à? Em có thể mở mắt liếc anh một cái rồi ngủ tiếp được không? Tuyết Y……..”
Giọng nhẹ nhàng đầy tình cảm đối với cô, giống như khến người ta vừa nghe trái tim sẽ vỡ ra.
Ga giường màu trắng, lông mi dài phản chiếu dưới mắt cô, cô yên tĩnh nằm đó, ngực hơi nhấp nhô, tay dưới chăn bỗng khẽ nhúc nhích.
Bóng đêm dần tan đi, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu sáng cả căn phòng bệnh.
Trên giường bệnh, người yêu kiều trong suốt như lưu ly, ánh mặt trời chiếu vào cô nằm trên giường, cô khẽ nhíu mày, môi khô hơi nhếch lên, lông mi dài run rẩy, chớp mắt, cô mở mắt ra, ánh sáng quá chói làm mắt cô hơi đau, tay giơ lên cản theo phản xạ tự nhiên.
Bách Lý Hàn Tôn canh giữ bên người cô hơi nhắm mắt, chợt phát hiện khác lạ, anh lập tức mở to mắt nhìn người trên giường.
Đầu đau đớn kịch liệt khiến Cố Tuyết Y lại nhắm mắt, anh chỉ thấy lông mi run rẩy.
“Có phải không thoải mái chỗ nào? Anh gọi bác sĩ.” Anh sốt ruột nhìn cô, đưa tay ấn chuông đầu giường, “Tuyết Y, em không sao chứ? Em trả lời anh một tiếng được không?”
Qua khoảng vài giây, Bách Lý Hàn Tôn càm thấy như qua rất nhiều thế kỷ, Cố Tuyết Y mới chậm rãi mở mắt ra, đồng tử trong veo phản chiếu gương mặt tiều tụy của anh. Cô lẳng lặng dịu dàng nhìn anh, chậm rãi đưa tay sờ khuôn mặt kiêu căng, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt cô hơi đỏ lên, trước mắt cô như có tầng sương mù mỏng, “Em cho rằng sẽ không nhìn thấy anh nữa!”
Giờ phút này cô yếu đuối như thế, càng như vậy càng khiến anh đau lòng, cảm thấy cứ như thế buông tha năm người kia thật sự quá lợi cho bọn chúng.
Anh tránh miệng vết thương của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó rời khỏi, khoảng cách hai người chỉ cách một nắm tay.
“Ngoan nào! Đừng khóc!” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đồng thời dưới đáy lòng anh âm thầm thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ để cô rơi nước mắt làm anh đau lòng nữa. “Từ nay trở đi sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, lần này đều là lỗi của anh, mai này chúng ta sẽ cùng ra ngoài, anh sẽ không để một mình em ra cửa nữa, xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh!”
Cô cười khẽ, hai hàng lông mày lộ vẻ yếu đuối, cô đưa tay muốn ôm anh, kết quả bị anh cản lại, “Tay em đang truyền nước, muốn ôm cũng là anh ôm em.” Đáy mắt anh nồng đậm cưng chiều, xóa thế nào cũng không hết được.
Anh hơi nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô thoải mái nằm trong lồng ngực anh.