Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Hình như tôi là ai đâu liên quan tới chuyện ông muốn giữ tập đoàn Cố thị!” Giọng nặng nề lạnh lẽo vang lên. lQĐ
Bóng lưng trong màn hình lộ vẻ lạnh lùng, thể hiện chủ nhân là một người máu lạnh.
“Ông không có khả năng vô duyên vô cớ giúp tôi, ông muốn nhận được gì?” Ánh mắt Cố Minh Hải cảnh giác nhìn chằm chằm bóng lưng trong màn hình.
Chủ nhân bóng lưng hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường nói, “Cố thị nhỏ bé của ông đối với tôi mà nói thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, tôi chỉ là thấy ông đáng thương nên đưa tay giúp ông một phen.”
Mặt Cố Minh Hải như bị tát một cái, trong lòng vô cùng lúng túng, nhưng lại có chút phẫn nộ, có điều không dám tùy tiện phát tiết. Bây giờ là cơ hội khó có được, nếu như ông ta bỏ lỡ vậy thì hoàn toàn xong đời, tập đoàn Cố thị đành rơi vào tay Cố Tuyết Y.
“Một số tiền quay vòng vốn của ông sẽ được chuyển vào tài khoản cho ông sau khi kết thúc cuộc nói chuyện này, nhưng từ nay về sau tôi hỏi gì thì ông phải nói cái đó, hơn nữa chuyện tôi muốn ông giúp nhất định phải làm được, nếu không công ty ông sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới, vĩnh viễn ông sẽ không được làm tổng giám đốc ngày nào.” Giọng lạnh lùng đầy cảnh cáo.
Cô Minh Hải nhìn bóng lưng kia.
Bây giờ bất kể là ông ta lùi bước hay bước tới đều nguy hiểm, nhưng trước mắt hình như bị Tuyết Y nuốt trọn Cố thị nguy hiểm hơn một chút. Nhìn khí thế người trước mắt cũng biết là một nhân vật không đơn giản, năng lực cách xa ông ta, nói không chừng nhân cơ hội này ông ta có thể đẩy Cố Tuyết Y rơi xuống.
Thần thái Cố Minh Hải đã sớm bị người đàn ông quay lưng về phía ông ta nhìn thấy một rõ hai ràng qua một màn hình nhỏ khác.
Gã ta cười lạnh, trong mắt đầy vẻ chán ghét Cố Minh Hải.
“Tôi đồng ý với ông, tôi sẽ giúp ông làm việc, nhưng tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp giết người.”
Khóe miệng châm chọc của người đàn ông càng thêm rõ ràng, “Ông nói không làm chuyện phạm pháp giết người? Chẳng lẽ Cố Minh Hải ông làm còn chưa đủ?”
Lời vừa thốt ra, thoáng chốc con ngươi Cố Minh Hải trừng lớn.
Rốt cuộc ông ta là ai? Những chuyện kia đều bị ông ta xóa sạch hết, sao người trước mắt lại biết?
“Cố Minh Hải ông một năm không biết trốn bao nhiêu thuế, mua chuộc bao nhiên quan chức? Cần tôi kể ra mấy chuyện ông làm không? Vợ trước của ông vì ông mới chết, bây giờ Cố Tuyết Y hận chết ông.” Lời người đàn ông nói ra thuận tiện nhắc nhở sau lưng Cố Tuyết Y có Bách Lý Hàn Tôn, đồng thời thể hiện rõ với Cố Minh Hải là gã ta có thực lực, hơn nữa thực lực không hề kém cạnh Bách Lý Hàn Tôn.
Cố Minh Hải thở dài một hơi, không kiềm chế được nuốt nước miếng, cố gắng đè nén nhịp tim đang nhảy loạn cào cào, trong mắt có vài phần sợ hãi và kính sợ nhìn bóng lưng trong màn hình, “Bất kể ông muốn tôi làm chuyện gì cũng được, nhưng ông phải đồng ý với tôi không lộ ra mấy chuyện lúc trước tôi làm.” Ông ta nghĩ có lẽ người trước mắt muốn ông ta làm chuyện gì đó mà không tiện ra mặt, nếu không cũng chẳng tìm ông ta, theo đó ông ta liền bàn điều kiện có lợi cho mình.
Dường như người đàn ông biết Cố Minh Hải sẽ nói như vậy, khóe miệng cười lạnh, đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy nhìn Cố Mình Hải trong màn hình nhỏ, lạnh giọng nói, “Ông cho rằng bây giờ ông có tư cách bàn điều kiện à? Tình cảnh ông bây giờ ngoài tôi ra thì không ai giúp ông đâu, những người có quan hệ với ông ngay khi ông gặp khó khăn đều trốn xa ông, ông cho rằng bọn họ không biết tác phong ngày thường của ông sao? Thật ra bọn họ sớm nhìn không nổi, bây giờ khó có được có cơ hội bỏ ông, bọn họ vô cùng cao hứng.”
Trong mắt Cố Minh Hải hiện vẻ kinh ngạc hoảng sợ, ông ta sợ người đàn ông trong màn hình sẽ thu hồi sự giúp đỡ, hiện ông ta vô cùng hối hận vì đã nói mấy điều kiện kia với người đàn ông. Ông ta không muốn trải qua cuộc sống bình dân, lại càng không muốn những người ngày trước gọi là anh em chê cười, ông ta không muốn làm đối tượng bị bọn họ chế giễu.
“Nhớ đó!” Giọng lạnh như băng mang theo vài phần uy hiếp, “Tôi không thích người khác phản bác tôi, bàn điều kiện với tôi, bình thường loại người như vậy sẽ chết nhanh trước mặt tôi lắm, sau này nếu ông còn như vậy thì tự ông nhảy từ trên lầu xuống đi! Nếu không ông sẽ sống không bằng chết.”
“Vâng….” Cố Minh Hải gật đầu xoay người, vẻ mặt nịnh nọt hiện rõ trên màn hình.
“Từ nay về sau tôi sẽ gọi tới bất cứ lúc nào, gặp mặt đều ở chỗ này.”
“Vâng tôi nhớ rồi, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Ừm, ông có thể đi.”
“Vâng!” Vẻ mặt Cố Minh Hải hơi do dự, “Số tiền kia…..” Mặc dù cảm thấy hỏi thì không thích hợp lắm, nhưng ông ta thật sự quan tâm chừng nào thì tiền vào tài khoản, ông ta về bổ sung tiền, đại hội cổ đông sắp tiến hành rồi.
“Ông ra khỏi cửa tiền sẽ tới tài khoản của ông.”
“Vâng!”
Cố Minh Hải cung kính xoay người lùi về sau, mở cửa phòng rồi khẽ đóng lại, tựa như sợ quấy rầy tới người đàn ông trong màn hình.
Khoảnh khắc cửa đóng lại màn hình lớn khôi phục đen ngòm, nhìn vào đó như thể hang động dưới địa ngục.
Cố Minh Hải trở lại phòng, tin nhắn điện thoại gửi báo tài khoản vừa có bao nhiêu tiền, ông ta cầm điện thoại cười ngây ngô vài tiếng, từ từ đôi mắt trở nên hung ác.
**********
Cố Tuyết Y vội rời khỏi nhà họ Tiêu, vừa vào cửa sắc mặt Vương Tiểu Vi kinh hoảng nhìn cô, “Tiểu thư, rốt cuộc ngài đã về, ngài không biết thiếu chủ nhìn khủng bố thế nào đâu!” Vừa nói vừa đưa tay vỗ ngực an ủi.
May là cô thông minh tìm được cứu viện, “Bầu không khí trong nhà như tủ đông lạnh, nhà chúng ta chẳng cần phải cắm tủ lạnh nữa.” Cô nói đùa.
“Em biết vì chuyện gì mà anh ấy không ăn cơm trưa không?” Đôi mắt Cố Tuyết Y đầy hoang mang mờ mịt.
“Tiểu thư, ngài thật sự không biết sao?” Vương Tiểu Vi kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tuyết Y khẽ cau mày, lạnh nhạt liếc Vương Tiểu Vi.
“Trời ạ!” Vương Tiểu Vi không nhịn được trợn mắt, tay vỗ trán tỏe vẻ bó tay với Cố Tuyết Y, “Tiểu thư, em thật sự phục ngài, chẳng lẽ ngài không thấy hôm nay điện thoại của ngài đặc biệt yên tĩnh à? Ngày thường thiếu chủ sẽ gọi cho ngài.”
“Không biết.” Hôm nay cô và Nhã Mạn nói chuyện, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Nhã Mạn, cô không hề để ý tới những thứ này.
“Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không thấy hôm nay là ngày đặc biệt à?” Đôi mắt Vương Tiểu Vi lóe lên nhìn cô, trong lời nói mang theo ám hiệu đặc biệt.
“Có thể là ngày gì? Tôi thấy ngày hôm nay cũng như mọi ngày.” Cố Tuyết Y lướt qua Vương Tiểu Vi ngồi xuống sofa.
Vương Tiểu Vi theo sát phía sau, “Tiểu thư, hôm nay là ngày tròn một tháng thiếu chủ và tiểu thư đăng ký kết hôn, hôm nay thiếu chủ đặc biệt dặn em làm đồ ăn nhiều chút để ngài ấy về nhà dùng cơm, kết quả ngài tới nhà họ Tiêu, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho ngài ấy một cuộc, thiếu chủ vừa về tới nhà không thấy ngài, sắc mặt liền khó coi, không ăn gì đã về phòng.”
Sắc mặt Cố Tuyết Y cứng lại, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Vi, “Tôi biết nên làm gì rồi, em đi chuẩn bị bữa tối lần nữa đi!”
“Dạ!” Đôi mắt Vương Tiểu Vi chứa ý cười nhìn Cố Tuyết Y rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
Đôi mắt tĩnh mịch như bầu trời xanh hơi buồn nhìn cửa phòng, rất lâu sau cô mới đứng dậy đi vào phòng.
Cô dừng lại trước cửa phòng một lúc, đưa tay gõ vài cái lên cửa, “Hàn Tôn, anh ngủ trong đó không?” Ngoài những lời này cô thật sự sẽ không hỏi mấy lời khác, nếu làm việc thì anh sẽ tới thư phòng.
Rèm cửa lặng lẽ bay bay, ánh trời chiều chiếu xuống mặt đất, Bách Lý Hàn Tôn ngẩn ngơ ngồi bên mép giường không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bá đạo có chút bướng bỉnh, cằm kiêu căng căng cứng, vừa nhìn là biết anh đang giận, mày rậm nhíu chặt, đồng tử màu mực thâm sâu nhìn cửa phòng không nói gì.
Lâu đến mức khiến Cố Tuyết Y đứng bên ngoài cho rằng anh đang ngủ thì anh mới đứng dậy đi mở cửa.
Cố Tuyết Y nhìn thấy bóng dáng cao nhất, khóe miệng cong lên cười, đôi mắt ấm áp như gió xuân thổi qua nhân gian, “Em tưởng anh đang ngủ.” Giọng u oán như đang nén giận vì anh lâu như vậy mới ra mở cửa, để cô đứng ngoài cửa lâu thế, nhưng cô bước lên trước một bước, ôm cánh tay anh, đôi mắt vẫn nhìn anh, đáy mắt lộ vẻ quan tâm anh, “Em nghe Tiểu Vi nói anh khó chịu à, vừa về nhà là chạy vào phòng, rốt cuộc khó chịu ở đâu?” Nói xong, ngón tay trắng nõn sờ lên trán anh, sau đó lại sờ trán cô, cảm thụ nhiệt độ trên trán, “Không nóng, vậy chứng tỏ anh không bị cảm, Hàn Tôn, anh khó chịu ở đâu? Anh nói với em coi?”
Bách Lý Hàn Tôn đối mặt với vẻ mặt vô tội và đôi mắt trong xanh phẳng lặng của cô, “Em thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì à?” Anh vừa đi vào phòng vừa hỏi cô.
Đồng tử Cố Tuyết Y khẽ xoay chuyển, cuối cùng yên lặng chân thành nhìn anh, “Em nói thật, anh không được giận.”
“Anh không giận.” Anh giận ai cũng được chứ không giận cô quá lâu, nghe giọng cô nói thì anh biết…
“Hôm nay em thật sự không nhớ là ngày gì, sau khi Tiểu Vi nói em mới biết.” Trong mắt cô cẩn thận, cô nhìn xéo khuôn mặt anh.
“Vậy hôm nay em có quà muốn tặng anh không?” Anh có thể không tính toán cô không nhớ hôm nay là ngày gì, vì anh biết bình thường cô là người không mấy để ý những chuyện như vậy, điều này mười năm trước anh đã được lĩnh hội, đã từng có một lần anh muốn thay đổi tật xấu này của cô, kết quả ngược lại cô cũng chẳng thay đổi chút nào, dần về sau đối với chuyện cô chết không thay đổi biến thành anh tiếp nhận cô.
Chỉ là bây giờ không giống như thế, đây là thời gian đặc biệt đầu tiên khi họ kết hôn, đây cũng là suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh, cho nên anh mới khóa trái mình trong phòng, sau đó cơn tức bị thời gian bào mòn từng chút, cơn giận trong lòng từng chút dập tắt, mắc dù anh biết đây là vô cùng không có cốt khí, nhưng ai bảo anh yêu cô chứ?
Hết chương 15