Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế – Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 – Chương 9

Tác giả: Lưu Lam Nhược Tĩnh
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Từ khi thông thêm một phòng, chỗ này lớn hơn nhiều so với lúc đầu, nhờ vậy nên Bách Lý Hàn Tôn cũng có một phòng riêng. LQĐ

Mở cửa phòng, hàng ngày đều có Vương Tiểu Vi quét dọn, anh rời đi nhiều ngày như vậy, trong phòng vẫn sạch sẽ thoáng mát.

Màu lam là chủ đạo, giường hai mét, trên mặt là ga giường hàng hiệu cao cấp.

Quản gia Phó từ trong phòng tắm đi ra, cúi đầu với Bách Lý Hàn Tôn, giọng bình tĩnh cung kính nói nước đã xả xong, có thể vào bên trong.

Quản gia Phó cởi áo khoác hàng hiệu may thủ công cho Bách Lý Hàn Tôn, sau đó đặt lên cánh tay, tiếp theo cởi caravat cho anh.

Sau khi anh vào phòng tắm, quản gia Phó đứng ngoài cửa phòng tắm chờ.

Cố Tuyết Y mở cửa thư phòng đi ra phòng khách.

Nhìn qua phòng khách không một bóng người, sắc mặt giật mình, đôi mắt tĩnh lặng như nước hiện vẻ hoang mang mờ mịt, cô nghe tiếng chuông cửa vang lên, còn có tiếng người nói chuyện. 

Vương Tiểu Vi vừa bưng đĩa ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy Cố Tuyết Y liền cười, “Tiểu thư, ngài viết tiểu thuyết xong rồi hả? Thiếu chủ ngài ấy đã quay lại, bây giờ còn đang tắm rửa, chờ lát nữa sẽ ra cùng dùng cơm với ngài.”

Cố Tuyết Y ngồi xuống sofa, khóe miệng phác họa đường cong rất nhỏ, gật đầu, “Em trước cứ bận việc của mình đi!” Sau đó cô mở TV xem.

Vương Tiểu Vi vội quay lại phòng bếp.

Bên ngoài.

Bùi Khê Minh ra thang máy quẹo về bên phải, một tầng bốn hộ, anh đi tới căn phòng có cánh cửa gỗ như theo lời bảo vệ nói.

Anh nhìn cửa gỗ, ngón tay nhấn chuông hơi chần chừ. 

Khuôn mặt điển trai có vài phần hoảng sợ, đôi mắt đen bóng giờ phút này để lộ trong lòng anh đang rối rắm.

Anh và Tuyết Y đã mười năm không gặp, cô có nhớ anh không?

Cô trên báo, che đi vẻ đẹp lộng lẫy, thành một cô gái bình thường u buồn.

Tại sao cô phải làm như vậy?

Mười năm rồi không liên lạc với anh.

Trần Tĩnh Nghi nhìn anh, cô ta nhìn ra trong lòng anh giãy dụa và mâu thuẫn, ánh mắt hơi rũ xuống, trong mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ. Cô ta chậm rãi ngước mắt nhìn Bùi Khê Minh, khóe miệng mỉm cười theo thói quen, giọng dịu dàng nói, “Chúng ta cũng đã đi tới trước cửa phòng tiểu thư Cố rồi, tổng giám đốc anh nên nhấn chuông cửa, nếu như cần tôi ra sức thì anh cứ nói.”

Trong lòng cô ta vẫn hi vọng anh có thể gặp tiểu thư Cố.

Cô ta làm việc bên cạnh anh gần hai mươi năm, trong mười năm kể từ khi tiểu thư Cố rời đi, mặc dù anh luôn che dấu tâm tình của mình, nhưng khi anh yên tĩnh một mình cô ta vẫn nhìn thấy ánh mắt cô đơn, cô ta biết là anh đang nhớ tới tiểu thư Cố.

Bùi Khê Minh lấy lại tinh thần, môi mỏng cười dịu dàng, trong đôi mắt sáng lấp lánh, phảng phất như trong bầu trời đầy sương mù giăng lối mà có thể nhìn thấy ánh sao sáng, nụ cười cũng khiến khuôn mặt anh sáng lên, tôn lên nét dịu dàng điển trai.

Ngón tay không do dự nữa ấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa đinh một tiếng giống như khúc nhạc êm tai vang lên, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe tiếng chuông mà khiến anh lo lắng khẩn trương như vậy.

Anh đang đợi khuôn mặt cô xuất hiện trước mặt anh.

Cố Tuyết Y đang xem TV thì nghe tiếng chuông vang lên, cô lập tức nhìn qua Vương Tiểu Vi trong bếp, thấy cô ấy đang bận rộn, khóe miệng Cố Tuyết Y cười nhẹ, thả điều khiển từ xa trong tay xuống, đi ra mở cửa.

Trong phòng.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn chiếc gương lớn, quản gia Phó ngồi xổm xuống sửa sang lại tây trang cho anh.

Trong gương, bóng dáng cao ngất, anh lạnh lùng nhìn, cằm kiêu ngạo, khí chất tôn quý nhàn nhạt tản ra, ánh mặt trời vẩy xuống, phảng phất như trên người anh bắn ra một vầng sáng, vẻ mặt tuấn mỹ của anh càng thêm kiêu ngạo và khí phách hiên ngang.

Quản gia Phó chậm rãi đứng lên, tự giác đứng sau lưng Bách Lý Hàn Tôn.

Anh lạnh lùng liếc nhìn chiếc gương, xoay người ra khỏi phòng.

Tiếng mở khóa khe khẽ vang lên.

Cửa gỗ dần dần mở từ bên trong ra,

Khuôn mặt yêu mị của anh từ từ xuất hiện trước mắt cô.

Cửa gỗ dần mở ra.

Ngũ quan như điêu khắc cửa cô hiện ra trước mắt anh, đôi mắt sáng chói đã biến thành tĩnh mịch, mắt kính đã che hết tất cả phong thái mê người của cô, thoạt nhìn cô bình thường như đám đông bụi bặm.

Cố Tuyết Y khẽ giật mình, cô nhìn Bùi Khê Minh ở cửa, ngón tay đặt trên nắm cửa không tự chủ thả lỏng, qua giây lát sau, trong đầu cô tuôn ra rất nhiều ký ức ngày trước, dần dần thân hình cô cứng ngắc, đứng im như cọc gỗ.

Lúc này, máu trên người dường như đông cứng, trái tim ngừng đập một lúc.

Khuôn mặt trắng noãn trở nên tái nhợt, môi hơi tái, cô khẽ cắn môi.

Đôi mắt nhìn anh ta phiếm hồng.

Bùi Khê Minh nở nụ cười nhìn cô.

Nụ cười kia đẹp y như trong ký ức của cô.

Đôi mắt đen nhánh lóe sáng, thâm thúy nhưng ẩn chứa tình yêu nồng đậm với cô.

Khuôn mặt điển trai vì kích động mà hai má ửng đỏ, giống như cánh hoa đào dưới ánh mặt trời.

Dưới ánh nắng sáng lấp lánh như sứ trắng.

Cánh môi khẽ động đậy, “Tuyết Y!….” Giọng ấm áp như mùa xuân, dịu dàng như dòng nước, nhưng lại tràn ngập tâm tình phức tạp.

Bùi Khê Minh nở nụ cười đẹp mắt, đi nhanh tới, hai tay giang ra ôm chặt cô vào lòng.

Mùi hương thuộc về cô thấm vào tim gan anh, thoang thoảng như không tồn tại, nhưng có thể khiến sâu trong tận đáy lòng anh khát vọng và nhung nhớ.

Cánh tay trên lưng cô xiết lại.

Mặt rúc vào cổ trắng như tuyết của cô.

Thân thể cô cảm nhận được nhiệt độ nóng lạnh của anh, từ trong cứng ngắc dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô hoảng hốt hơi phản ứng, khẽ thở dài, đôi mắt tĩnh mịch hiện vẻ phức tạp, tay hai bên rũ xuống, lộ ra lòng cô thấy vô lực.

Cằm căng lên rồi thả lỏng, hồi lâu sau cô mới nhàn nhạt nói, “Sao anh tìm đến được đây?” Nói xong khóe miệng cô lập tức cười châm chọc.

Báo chí đăng nhiều ngày như vậy, sao anh không thể điều tra ra chỗ này được chứ.

Trần Tĩnh Nghi thấy hai người họ ôm nhau, đáy mắt lộ vẻ cảm động, trên mặt thoáng hiện nét nhẹ nhõm.

Bây giờ cuối cùng tổng giám đốc cũng đã tìm được tiểu thư Cố, vậy sau này sẽ……

Bỗng nhiên trong đầu cô ta hiện lên một người, lông mày nhíu lại, sắc mặt hơi nặng nề.

“Y Y, anh nhớ em, lâu như vậy nhưng đến bây giờ vẫn nhớ em.” Bùi Khê Minh nói khẽ bên tai cô, sau đó khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười yêu mị hạnh phúc, “Cuối cùng bây giờ em đã trở lại trong ngực anh rồi! Y Y, vợ chưa cưới của anh, em sẽ không rời khỏi anh đúng không?” Sau đó giọng yếu ớt và dịu dàng vang lên bên tai cô.

Thân thể Cố Tuyết Y đã mềm xuống đột nhiên trở nên cứng đờ, hô hấp cô hơi dồn dập hỗn loạn, trái tim như bị ai hung hăng đâm một cái, vỡ vụn tuôn ra máu tươi, đau đớn…….

Đôi mắt lạnh nhạt tĩnh mịch xẹt qua vẻ phức tạp.

Ngón tay chậm rãi nâng lên, muốn chạm vào lưng anh.

Bách Lý Hàn Tôn hiện ra sau lưng họ, đôi mắt màu mực nhìn họ, đáy mặt hiện lên vẻ đau thương, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy, lồng ngực từ từ đập kịch liệt, đủ loại suy nghĩ phức tạp, ngón tay bên hông xiết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Trong mắt anh dần ngưng tụ sương mù giá lạnh, “Các người đang làm gì vậy?” Giọng lạnh lẽo như băng dưới đáy hồ, thoáng chốc đổ lên đầu họ, rét lạnh truyền khắp người họ, dần dần thấm vào xương cốt.

Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần.

Bùi Khê Minh từ cổ Cố Tuyết Y ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nháy phảng phất như băng giữa mùa đông, lạnh lùng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, lưng anh đứng thẳng tắp, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn lại Bùi Khê Minh.

Ánh mắt hai người giao chiến trong không trung, thế lực tương đương nhau.

Quản gia Phó sau lưng Bách Lý Hàn Tôn giật mình, ông không nghĩ tới năng lực của Bùi Khê Minh không kém thiếu chủ bao nhiêu, đôi mắt tĩnh mịch, ánh mắt nhìn về phía Cố Tuyết Y có phần phức tạp.

Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần, ngón tay đổi thành khẽ đẩy Bùi Khê Minh ra, đôi mắt trong vắt và lạnh nhạt, cô lẳng lặng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, cũng chẳng nói câu gì.

Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng chống lại tầm mắt cô, sau đó từ trên mặt cô rơi vào cánh tay cô, đáy mắt lập tức tản ra cơn phẫn nộ điên cuồng nhìn trừng trừng cánh tay cô.

Cố Tuyết Y tựa như cảm nhận được trên tay đau đớn, cô thuận mắt nhìn theo, thì ra tay cô đang nắm tay Bùi Khê Minh, nét mặt cô ngẩn ngơ, sau đó không dấu vết rút tay từ trên tay Bùi Khê Minh về.

Nhiệt độ từ từ biến mất, đôi mắt đen như mã não của Bùi Khê Minh thù hồi từ trên người Bách Lý Hàn Tôn chậm rãi rũ xuống nhìn tay mình, chỗ da thịt này cô ấy mới chạm qua, nhưng cuối cùng anh vẫn không hề cảm nhận được sự ấm áp.

Dần dần, trong mắt anh đọng lại vẻ bi thương đau đớn, chậm rãi nhìn cô, Cố Tuyết Y cũng chống lại tầm mắt anh, một giây sau cô rời đi chỗ khác, trái tim đau đớn mơ hồ, mắt anh phảng phất như nói cô đã làm tổn thương anh.

Trần Tĩnh Nghi nhìn ba người họ, cô ta mơ hồ cảm thấy phức tạp nên cứ giữ im lặng.

Chẳng lẽ trong mười năm tiểu thư Cố rời khỏi tổng giám đốc đã thích người đàn ông khác?

Nhưng mà……

Tầm mắt cô ta rơi trên người Bách Lý Hàn Tôn, có điều nhanh chóng rời đi, khí thế trên người Bách Lý Hàn Tôn không phải cô có thể nhìn được.

Bùi Khê Minh vẫn nhìn cô, nhìn gò má cô.

Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.

Lúc này, Bách Lý Hàn Tôn bước qua, dùng sức kéo cổ tay Cố Tuyết Y, xoay người đi vào.

Đột nhiên – 

Bùi Khê Minh duỗi cánh tay dài ra cầm cổ tay còn lại của Cố Tuyết Y.

Bất chợt xuất hiện sức mạnh khiến Bách Lý Hàn Tôn bị ép dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ như thần Apollon lạnh lùng nhìn Bùi Khê Minh.

Môi mỏng Bùi Khê Minh lạnh lẽo, anh nhìn lại Bách Lý Hàn Tôn, tầm mắt kiên định và kiên quyết không thua Bách Lý Hàn Tôn chút nào.

“Thả tay cô ấy ra.” Bách Lý Hàn Tôn trừng mắt nhìn tay Bùi Khê Minh đặt trên cổ tay trắng noãn của cô, hơn nữa vừa rồi Bùi Khê Minh ôm cô, suy nghĩ muốn giết chết Bùi Khê Minh đã tuôn ra trong đầu anh ngàn lần vạn lần.

Sao cô có thể để đàn ông ôm cô, cô là của anh.

“Buông cô ấy ra hẳn là anh!” Bùi Khê Minh lạnh lùng nhìn anh, cánh môi như hoa đào cong lên khinh thường, “Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, anh là ai?”

“Chồng chưa cưới?” Bách Lý Hàn Tôn trừng nhìn Cố Tuyết Y.

Ngực anh tựa như bị một tảng đá đập mạnh vào, ngay sau đó sợ hãi lạ lẫm và khiếp đảm tuôn ra như nước.

Không phải anh sẽ mất cô chứ?

“Tại sao em có chồng chưa cưới?”

Cố Tuyết Y chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, đôi mắt trong suốt như mây trắng dịu dàng lộ ra vẻ yên lặng, cô từ từ chuyển qua nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Để tôi nói chuyện với anh ấy một lát.”

Ve đau thương của Khê Minh cứ luôn hiển hiện trong đầu cô, có lẽ bọn họ nên nói chuyện một lúc, anh sẽ khá hơn.

“Không được! Em không thể nói chuyện với anh ta, em là của tôi!” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, môi kiêu căng mím chặt, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lẽo.

Trong lòng anh lo sợ bất an, một màn hắn ta ôm cô vừa rồi cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu anh. 

Làm như họ vừa cách xa, cô sẽ lẩn vào bóng tối vô hạn vô biên, để mặc một mình anh đau khổ.

Xương cốt anh đang dần tê liệt đến chết lặng.

Anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào cướp cô đi khỏi anh.

“Bách Lý…….”

Tốc độ nhanh như chớp, Bách Lý Hàn Tôn dùng lực kéo Cố Tuyết Y về bên cạnh anh, lại hung hăng tung cước đá về phía Bùi Khê Minh.

Bùi Khê Minh trở tay không kịp, đùi chỉ đành hứng chịu một cú đá của Bách Lý Hàn Tôn, đau đớn khiến anh buông lỏng tay cô, nhân cơ hội này Bách Lý Hàn Tôn hoàn toàn kéo Cố Tuyết Y về bên cạnh anh, còn Bùi Khê Minh ngồi chồm hổm xuống đất. 

“Tổng giám đốc anh không sao chứ?” Trần Tĩnh Nghi kinh hoảng tiến lên, đưa tay đỡ Bùi Khê Minh, “Có nặng lắm không? Tôi đưa anh đi bệnh viện?”

Cố Tuyết Y nhìn Bùi Khê Minh, đôi mắt trong suốt như bầu trời xanh bao la đầy vẻ quan tâm, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn Bách Lý Hàn Tôn, đáy mắt lộ ra vẻ hờ hững lạnh lùng, “Sao anh có thể tùy tiện đá người ta?”

Đáy mắt Bách Lý Hàn Tôn đầy tơ máu, anh trợn to mắt, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực đập phập phồng không ngừng, nhìn ra được anh vô cùng tức giận, nhưng thoạt nhìn anh lại như thờ ơ.

Cầm chặt lấy cổ tay cô, có điều hơi run rẩy, cô không biết là vì anh tức giận mới run hay là vì nguyên nhân khác.

Anh nhìn cô, cứ mãi nhìn cô, cô cảm nhận rõ rệt tay anh càng lúc càng cứng ngắc, thậm chí cô có thể cảm giác toàn thân anh đều cứng đờ.

Qua hồi lâu, anh không lên tiếng.

Cằm lộ ra vẻ kiêu ngạo, giọng lạnh tới cực điểm nói, “Quản gia Phó đóng cửa vào!”

Mắt thấy cửa gỗ dần đóng lại, đột nhiên cửa bị Bùi Khê Minh đá văng, quản gia Phó bị sức mạnh đột nhiên tập kích, bước chân ông hơi loạng choạng lùi ra sau, xém chút nữa ngã nhào xuống, may là vịn được vào bờ tường.

Trần Tĩnh Nghi kinh ngạc nhìn Bùi Khê Minh, lại nhìn tay vừa mới đỡ Bùi Khê Minh.

Tốc độ này có thể quá nhanh không nhỉ?

Tròng mắt lạnh như băng giễu cợt của Bùi Khê Minh nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Buông Y Y ra!”

Bách Lý Hàn Tôn không nhúc nhích nhìn Bùi Khê Minh, đôi mắt rét lạnh như đêm tối không ánh sáng, giọng âm trầm lạnh lẽo, “Quản gia Phó lập tức báo cảnh sát, nói có người xông vào nơi ở riêng tư, đưa hắn ta tới cục công an đi.”

“Đừng!” Sắc mặt Cố Tuyết Y hơi hoang mang, đôi mắt cô chống lại Bách Lý Hàn Tôn, “Đừng báo cảnh sát, hay là anh đang muốn người trên thế giới biết anh ấy là chồng chưa cưới của tôi?”

Cô nói lời này, mục đích chính là để Bách Lý Hàn Tôn không báo cảnh sát, Khê Minh là người cô không muốn tổn thương, hơn nữa nếu báo cảnh sát, như vậy cô sẽ…….

Nhưng lời cô lại khiến sắc mặt Bùi Khê Minh cứng đờ tái mét, đôi mắt bị thương nhìn Cố Tuyết Y, chẳng lẽ cô thật sự thích người đàn ông khác?

Cố Tuyết Y nhìn sang, cô không đành lòng nhìn đôi mắt bi thương của anh, có lẽ Khê Minh nên rời đi trước, cô sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh sau.

Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn lia một cái, quản gia Phó đóng cửa lại.

Bùi Khê Minh đứng trước cửa phòng, cửa gỗ dần khép lại, anh đứng nhìn gò má trắng nõn của cô, vì sao cô không quay đầu lại nhìn anh, chỉ cần liếc một cái là được.

Cánh cửa từ từ che khuất mặt cô, dần dần che kín.

Ầm!

Cửa gỗ đã đóng chặt lại!

Hết chương 9

Chọn tập
Bình luận
× sticky