Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gái Ế – Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 – Chương 2

Tác giả: Lưu Lam Nhược Tĩnh
Chọn tập

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trong mắt bọn họ, tiểu thư Cố là một người ưu nhã cao quý lạnh nhạt, người phụ nữ trước mắt hoàn toàn giống một kẻ điên, khác xa nhau như trời với đất, sao có thể là chị em? Hơn nữa, dung mạo Cố Lệ Tình kém tiểu thư Cố ba phần, nhất định là bám vào để có được mối quan hệ.
LQĐIÔN
“Các người….” Cố Lệ Tình bị bọn họ chọc tức ngực phập phồng không ngừng, nét mặt lúc đỏ lúc xanh, sắc mặt thay đổi đặc sắc hơn diễn viên trên TV.

Vương Tiểu Vi vào thang máy xuống lầu, đi ra đại sảnh thì thấy Cố Lệ Tình đang chỉ vào nhân viên bảo vệ mặng mỏ, quả thật là một người đàn bà chanh chua, sao có thể là em gái tiểu thư? Tiểu thư có khí chất như vậy, tĩnh mịch lạnh nhạt, khiến người ta cảm thấy cao quý, nhìn lại Cố Lệ Tình, đáy mắt lộ vẻ khinh thường.

“Tôi đường đường là đại tiểu thư nhà họ Cố, nếu các người không để…..” Cố Lệ Tình chỉ tay vào bọn họ, khóe mắt liếc thấy Vương Tiểu Vi, bỗng hơi ngơ ngác thu tay về, mắt nhướng lên nhìn nhân viên bảo vệ, tựa như nói, các người chờ bị đuổi đi nhé!

Vương Tiểu Vi làm bộ khụ khụ hai tiếng, đi tới, thai độ không hề cung kính như đối với Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn, chỉ ra hiệu gật đầu, đứng thẳng lưng, hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy cũng không lên tiếng, lén thở dài một hơi, họ không muốn bị đuổi việc.  

“Tiểu thư nhà tôi mờ cô lên lầu.”

Cố Lệ Tình kiêu căng nhìn nhân viên bảo vệ, thái độ không khách khí chỉ vào Vương Tiểu Vi, làm như Vương Tiểu Vi chính là người hầu bên cạnh ả ta, “Cô đuổi việc hết bọn họ đi, khi tôi xuống cửa không muốn nhìn thấy bọn họ ở cửa nữa.” Như thể nếu Vương Tiểu Vi không làm được thì cùng bọn họ cút khỏi chỗ này.

Trên mặt Vương Tiểu Vi không biểu lộ gì, cô chỉ lạnh lùng nhìn Cố Lệ Tình, nhìn kỹ sẽ thấy dưới đáy mắt có sự khinh thường, “Tiểu thư nhà tôi đang chờ cô trên lầu, lát nữa tiểu thư nhà tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”

“Cô…..” Cố Lệ Tình lập tức nổi sùng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Vi.

Sắc mặt cô không kinh hoảng, không chút hoang mang cắt ngang lời Cố Lệ Tình, nói: “Nếu cô còn có việc chưa giải quyết xong vậy thì tôi sẽ báo cáo tiểu thư nhà tôi nói cô đã đi!” Cô không có nhiều thời gian lãng phí trên người Cố Lệ Tình, lát nữa cô còn rất nhiều chuyện phải làm, ba giờ sau thiếu chủ về tới đây.

“Ai nói cô tôi còn có việc chưa giải quyết xong?” Cố Lệ Tình hất cằm, giống như ả ta là công chúa ngồi tít trên cao, “Cô còn không mau dẫn đường.” Ngạo mạn trừng mắt nhìn Vương Tiểu Vi.

Đợi lát ả ta gặp Cố Tuyết Y, ả nhất định sẽ bảo Cố Tuyết Y đuổi hết bọn họ, kể cả người giúp việc trước mặt này.

Cố Lệ Tình trừng nhìn bóng lưng Vương Tiểu Vi.

Vương Tiểu Vi đi trước dẫn đường phát giác có ánh mắt độc ác sau lưng, không cần quay lại cũng biết là ai.

Vào thang máy, không tới một phút đã lên đến lầu 3, tới cửa, Cố Lệ Tình nhanh hơn Vương Tiểu Vi một bước, đi vào bên trong.

Nhìn thấy đồ trang trí đơn giản trang nhã lại xa hoa, đồng tử Cố Lệ Tình lập tức bị đố kị che kín, không nghĩ tới Cố Tuyết Y rời khỏi nhà mà còn có thể ở nơi tốt như vậy, còn tìm được một người đàn ông tốt hơn cả Bùi Khê Minh.

Ả ta quan sát đánh giá xung quanh phòng khách.

Phòng khách rộng rãi, rèm cửa sổ sát đất bị gió thổi tung, tựa như mây trên trời.

Cố Lệ Tình càng nhìn càng thích đồ trang trí trong nhà.

Nhìn thấy sofa nhập khẩu từ Ý, muốn đặt mông ngồi xuống, kết quả Vương Tiểu Vi nhanh chân hơn ả ta, làm tư thế xin mời, “Thật có lỗi! Sofa này là chỗ tiểu thư nhà tôi và thiếu chủ ngồi, cô ngồi bên kia đi!” Chỉ vào sofa phía đối diện.

Cố Lệ Tình nhìn theo qua, trên mặt thay đổi, “Sofa hạ cấp như vậy mà cô bảo tôi ngồi?” Mặc dù là hàng hiệu nhưng so sánh thì kim cương khác ngọc trai chứ, “Cô có biết một thân quần áo và trang sức của tôi đều đắt hơn sofa đó không hả? Vậy nếu ngộ nhỡ làm hư bộ quần áo của tôi đây thì xem cô bồi thường thế nào?” Nét mặt vặn vẹo như người gây sự nói, “Những thứ này cô làm giúp việc mấy năm cũng không đền nổi đâu.”

Vương Tiểu Vi hơi nhếch mép, ngón tay bên hông đột nhiên xiết chặt, cố nén xúc động trong lòng, cô thật sự không nghĩ tới cô em gái này lại còn cực phẩm hơn cả Quan Hàn Di, khóe miệng cười cứng ngắc, “Bên này là ghế chuyên dùng cho khách, nếu cô không muốn ngồi thì tôi cũng chẳng ép, cô, cô vẫn nên đứng đi! Để tránh quần áo cô làm hỏng sofa cao cấp, chỉ sợ những thứ này cô không bồi thường nổi.” Tất cả đồ đạc của thiếu chủ đều vô cùng sang quý, nếu như Cố Lệ Tình ngồi thì đó chính là sỉ nhục thiếu chủ. 

“Cô là người giúp việc sao có thể nói như vậy? Thiếu chủ nhà cô chính là anh rể tương lai của tôi, đừng nói là sofa này, cho dù tôi muốn anh ta tặng công ty cho tôi cũng không thành vấn đề gì.” Cố Lệ Tình không cam lòng hét to với Vương Tiểu Vi.

“Nhiều năm không gặp, tính cách cô vẫn như vậy, xem ra mẹ cô vào được nhà họ Cố nhưng không dạy dỗ cô được.” Chẳng biết Cố Tuyết Y đứng sau lưng hai người từ lúc nào.

Cố Lệ Tình và Vương Tiểu Vi đều xoay người nhìn lại.

Một chiếc váy Chanel màu vàng nhạt, dáng người lung linh quyến rũ hiện ra, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch như nước biển sâu không thấy đáy, cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, đường cong mặt tinh xảo, da rất trắng, màu trắng ngà, lông mi dài cong vút che khuất đôi mắt như biết nói, môi hơi ẩm ướt, giống như hoa anh đào mê người, tóc xõa tung khiến cô càng lộ khí chất cao quý.

“May là ở đây không có người ngoài, nếu không thì mặt mũi nhà họ Cố đều bị cô làm mất hết!” Cô từng bước đi về phía sofa cao quý, dưới sự chú ý của Cố Lệ Tình ngồi xuống, cảm giác như tát Cố Lệ Tình một cái.

Vương Tiểu Vi mím môi, trong lòng âm thầm cười trộm, hại cô lúc nãy còn cho rằng tiểu thư thưởng thức quá kém, lại có cô em gái như vậy, thì ra quan hệ giữa Cố Lệ Tình và tiểu thư không hề tốt. Cũng khó trách, gặp Cố Lệ Tình cực phẩm như vậy, nếu là cô, cô tình nguyện chết cũng không thèm có em gái như thế.

Cố Lệ Tình muốn nổi giận trừng mắt, có điều tựa như nhớ ra điều gì đó, vẻ giận dữ trên mặt biến mất không thấy, nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt có ép buộc, có đố kị, “Chị! Em là em gái chị, sao chị có thể mắng em trước mặt người làm chứ? Đừng quên chị cũng là người nhà họ Cố.”

Dựa vào gì mà Cố Tuyết Y may mắn được thiếu chủ Bách Lý coi trọng, nếu ả ta gặp thiếu chủ Bách Lý, nói không chừng thiếu chủ Bách Lý cũng sẽ thích ả ta.

Nhìn thấy Cố Tuyết Y mặc hàng hiệu Chanel, đố kị trong mắt Cố Lệ Tình càng lúc càng rõ nét, nếu người thiếu chủ Bách Lý kết hôn là ả ta thì tốt quá! Những thứ này đều là của ả ta, đến lúc đó ả ta muốn gì cũng có.

“Người nhà họ Cố?” Cố Tuyết Y nở nụ cười, cười lạnh lùng khiến người ta kinh hoảng, đôi mắt màu hổ phách của cô đã không còn sự lạnh nhạt, mà tựa như mặt hồ đóng băng trong mùa đông, trong suốt long lanh lại vô cùng lạnh lẽo, cô lười biếng nhìn Cố Lệ Tình. “Khoảnh khắc tôi rời khỏi nhà họ Cố thì tôi đã không còn là người nhà họ Cố nữa rồi.”

Cố Lệ Tình nhìn cô, đáy mắt có thể nhìn thấy sự khiêu khích, “Nói thế nào đi nữa thì máu trên người chị cũng giống như em, sự thật này vĩnh viễn chị không thể thay đổi, trừ khi chị chết mới có thể thay đổi sự thật này.” Tốt nhất là chết đi, như vậy ả ta mới có thể ở cùng thiếu chủ Bách Lý.

Khóe miệng Cố Tuyết Y cười mỉa, cô vừa liếc là biết Cố Lệ Tình đang nghĩ cái gì, cô không còn là Cố Tuyết Y ngày trước nữa, “Có lẽ cô nói không sai, nhưng đáng tiếc tôi là người máu lạnh, hơn nữa dòng máu giống như cô đối với tôi mà nói là một chuyện thấp kém, tôi hoàn toàn không đánh giá cao cô.” Cô chỉ nhớ bọn họ đối xử với cô thế nào, còn có người mẹ đáng thương của cô nữa.

Hình ảnh máu chảy thành sông kia cô vĩnh viễn không bao giờ quên.

Cô nhớ mãi ngày đó bầu trời đầy mây đen, cô vừa về đến nhà thì chứng kiến mẹ cô nhảy từ trên tầng cao xuống, máu bắn tung tóe, trên mặt và người bà đều nồng đậm mùi máu tươi, cô chết lặng nhìn mẹ cô, máu từ miệng mẹ cô chảy ra, ánh mắt tràn đầy hối lỗi nhìn cô, tựa như đang nói với cô, rốt cuộc không chịu được chuyện làm bà mệt mỏi kia, hi vọng cô có thể tha thứ cho bà ích kỷ, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Kể từ đó về sau, thế giới của cô là một mảnh tối tăm, không còn chút ánh sáng.

Làm thế nào mà rửa sạch máu trên người bà cô cũng không biết, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh nhảy lầu đó, muốn cất tiếng khóc nhưng lại không thể.

Sau khi mẹ cô mất, ngày hôm sau người đàn ông đó đã đón một người phụ nữ khác về nhà, lúc nhìn Cố Lệ Tình làm nũng với người đàn ông kia, lúc chứng kiến ba người bọn họ sống hạnh phúc, lòng cô như bị đâm thêm một dao, cô cảm thấy tiếc nuối cho mẹ cô, không đáng chết vì một người đàn ông không yêu mình.

Hình ảnh máu bắn tung tóe lên mặt bà cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong giấc mơ, cuối cùng cô không chịu đựng được nữa, ngày càng tiều tụy, Bùi Khê Minh mới để cô rời khỏi chỗ đó.

Tất cả những thứ này cũng thuộc về mẹ Cố Lệ Tình trước mắt.

Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng tràn đầy hận ý.

Ngón tay như ngọc xiết chặt, hơi run rẩy, sắc mặt cô càng lúc càng lạnh lẽo.

Vương Tiểu Vi ngơ ngác một lúc, cô phát hiện trên người Cố Tuyết Y tản ra khí lạnh.

“Các người chắc không quên mẹ tôi bị các người hại chết, chẳng lẽ tối ngủ các người không thấy bất an à?” giọng lạnh lùng như sắt vang lên.

Sắc mặt Cố Lệ Tình trở nên trắng bợt, trừng mắt nhìn cô, “Tại sao bọn em hại bác gái, là trong lòng mẹ lớn nhất thời nghĩ quẫn tự sát, mắc mớ gì đến bọn em, hơn nữa không có tình cảm chính là không có, chuyện này chẳng thể miễn cưỡng được.”

Cố Tuyết Y cười lạnh, có lẽ trước kia cô sẽ không tính toán, nhưng giờ sao cô có thể không tính toán những chuyện này, cái người gọi là ba kia đã làm với cô một chuyện mà chưa thể quên.

“Mẹ em cũng không bạc đãi chị! Bà ấy tốt với chị như vậy, là chính chị muốn rời khỏi nhà chứ không phải bọn em đuổi chị đi.” Vẻ mặt Cố Lệ Tình ra vẻ rất có đạo lý nhìn Cố Tuyết Y, “Chị không biết ba lo cho chị thế nào đâu, ba ngày hai bữa giục Bùi Khê Minh đi tìm…”

“Là đi tìm hay có mục đích khác?” Cố Tuyết Y lạnh lùng nói chen vào, đôi mắt không che giấu sự mỉa mai.

“Chị nói gì đó, đương nhiên ba lo cho chị.” Cố Lệ Tình không hề nghĩ ngợi liền trả lời.

Càng như vậy, trong lòng người này đang chột dạ, Cố Tuyết Y không thèm đâm chọc ả ta.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky