Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 95

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

[Vô cùng nhớ bé Habin]

Vì máy Habin mang đi bảo hành nên gần đây em ấy không thể edit truyện được, Sún làm trước chương này để các bạn đọc đỡ ghiền, Habin ah, chị làm em chưa xin phép em trước, em đừng giận nhé. Iu em ^^

Diệp Tây Hi khuyên nhủ: “Thím ơi thím đừng nóng giận, tức giận rất dễ làm cho mặt có vết nhăn đó, chẳng lẽ gần đây thím không phát hiện mình đã già rất nhiều rồi sao?”

Hồ Yên phu nhân hai mắt bốc lửa: “Bắt con nha đầu chết tiệt đó lại cho ta.”

Hai nữ vệ sĩ vô cùng oai vệ không biết từ chỗ nào xông ra, chắn ngang đường của Diệp Tây Hi đang đi.

Trong lòng Diệp Tây Hi lộp bộp một tiếng. Lần này thì hỏng bét rồi.

Quay đầu lại thấy Hồ Yên phu nhân cầm roi, cười lạnh đi tới hướng mình.

Diệp Tây Hi hít sâu một cái, nhìn về phía ngoài cửa sổ hô lớn, “Hạ Phùng Tuyền, mau tới cá chết lưới rách này!”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một giọng nói khẽ cười truyền tới: “Gọi xa như thế làm gì? Rõ ràng anh cũng có thể cứu em.”

Diệp Tây Hi quay đầu, nhìn thấy Du Nhất Giới trên cầu thang.

Hắn cười nhàn nhạt một tiếng, trong nháy mắt bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không thể phủ nhận là rất đẹp trai.

Diệp Tây Hi lắc đầu, âm thầm thì thầm: “Không thể để sắc đẹp lừa gạt, không thể bị sắc đẹp lừa gạt, đầu năm nay ngay cả hồ ly tinh cũng là mĩ nữ, người cặn bã cũng là soái ca.”

“Nhất Giới, đừng nói nhảm với nó, hôm nay mẹ giúp con báo thù!” Hồ Yên phu nhân vừa nói xong liền tiến tới trước mặt Diệp Tây Hi, hung hăng quất roi vào cô.

Da thịt lại phải chịu khổ rồi.

Nhưng chờ đợi hồi lâu, mãi vẫn không thấy roi chạm vào mình, Diệp Tây Hi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Du Nhất Giới chẳng biết lúc nào đã đứng trước mặt mình, tay đang cầm một đầu roi của Hồ Yên phu nhân.

“Mẹ, mẹ thật sự là vì báo thù giùm con sao?” Du Nhất Giới ý vị thâm trường nhìn mẫu thân.

Ánh mắt Hồ Yên phu nhân dao động, hắng giọng nói: “Dù sao nha đầu này, với ai cũng sẽ kết thù kết oán.”

Nói hưu nói vượn! Diệp Tây Hi ở trong lòng hò reo, là do các người tranh nhau giành máu tôi đó chứ!!!!

“Mẹ, trước kia ở chỗ Tây Hi, mẹ cũng chỉnh cô ấy đủ rồi, lần này coi như hòa nhau.” Du Nhất Giới khuyên nhủ.

Hồ Yên phu nhân hừ một tiếng, không nói lời nào, nhưng nhìn ra thái độ đã có hơi hòa hoãn được một chút.

“Tây Hi, đến phòng anh đi, anh muốn nói với em một hai câu.” Du Nhất Giới nhìn cô, đôi mắt đen tràn đầy thành khẩn.

Diệp Tây Hi do dự, kĩ thuật diễn xuất của người này không tệ, đừng xem là bây giờ thanh thuần vô hại giống như Tiểu bạch thỏ giống đực, đợi lát nữa vào phòng đóng cửa lại, nói không chừng là biến thành Đại sói xám vồ mồi ngay.

Đang do dự, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nhìn thấy Hồ Yên phu nhân bắt đầu vuốt vuốt roi, vội vàng nhanh chân chạy thẳng theo Du Nhất Giới lên lầu, trực tiếp xông vào phòng hắn.

Du Nhất Giới theo sát phía sau, nhẹ nhàng khóa cửa.

‘Cùm cụp’ một tiếng, cả người Diệp Tây Hi tóc gáy dựng lên, trong người vô cùng cảnh giác.

“Em nhìn anh như vậy làm gì? Giống như anh muốn ăn em ấy.” Du Nhất Giới cười cười, rót hai ly rượu, đưa tới một ly cho cô.

Diệp Tây Hi không nhận.

“Sao vậy, sợ anh bỏ thuốc?” Du Nhất Giới cười cười.

“Không sai.” Diệp Tây Hi thẳng thắn: “Chuyện gì anh cũng có thể làm, không thể không đề phòng.”

Du Nhất Giới cũng không miễn cưỡng, cười cười.

Diệp Tây Hi ngồi ở trên giường, cẩn thận theo dõi mặt hắn.

Du Nhất Giới tò mò: “Nhìn gì vậy?”

“Toàn bộ vết thương đã khỏi rồi?” Ngay cả một chút vết sẹo cũng không lưu lại, sớm biết thế này ban đầu đã ra tay nặng hơn một chút.

“Giọng của em dường như rất mất mát.” Du Nhất Giới dương dương tự đắc.

“Đó là đương nhiên, hôm nay tôi đến đây phần lớn nguyên nhân là muốn nhìn anh sưng mặt sưng mũi. Ai ngờ anh âm thầm dưỡng thương, tôi rất không có cảm giác thành tựu.” Diệp Tây Hi nhún nhún vai, “Hơn nữa, anh còn làm ra một vết sẹo trên ngực Hạ Phùng Tuyền nhà chúng tôi mà anh lại không có chuyện gì, không công bằng.”

Nhớ tới cơ ngực tinh tráng gợi cảm màu đồng không thua gì người mẫu của Hạ Phùng Tuyền có thêm một vết sẹo vắt ngang, Diệp Tây Hi mất hứng.

Du Nhất Giới ngồi xuống bên người cô, trọng lượng cơ thể hắn làm cho chiếc giường mềm mại bị lún xuống, Diệp Tây Hi cũng theo động tác của chiếc giường, không tự chủ được nhích lại gần hắn.

“Nếu như em ở lại bên cạnh tôi,” ánh mắt thâm thúy của Du Nhất Giới nhìn vào Diệp Tây Hi: “Em có thể tùy ý đánh tôi bắt nạt tôi.”

Diệp Tây Hi đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là nghi ngờ, cuối cùng là hiểu rõ.

Cô thở dài, vỗ vỗ bả vai của Du Nhất Giới, “Khó trách suy nghĩ của anh không giống với người thường, thì ra là từ nhỏ gặp mẹ anh ngược đãi………… con trai à, con chịu khổ rồi!”

Du Nhất Giới cau mày: “Em từ cái gì mà nhìn ra mẹ anh ngược đãi anh?”

“Đừng dấm diếm tôi, ” ánh sáng trong mắt Diệp Tây Hi chợt lóe: “Từ mới vừa rồi anh khẩn cầu: van xin bà hãy đánh tôi đi, anh tuyệt đối là chịu hành hạ cuồng rồi.”

Du Nhất Giới: “…………….”

“Từ trình độ cầm rôi thuần thục của mẹ anh, bà ta tuyệt đối là kẻ yêu thích SM, ngược đãi cuồng.” [SM: sadomasochism:Chứng thích bị ngược đãi]

Du Nhất Giới: “…………….”

“Cho nên nhất định từ nhỏ anh đã bị bà ta ngược đãi đến chết mới biến thành bộ dáng hôm nay, tôi đã sớm nói với bọn Hạ Phùng Tuyền là anh biến thái là có nguyên nhân sâu xa, bọn họ còn không chịu tin. Thật là…….”

Du Nhất Giới: “…………….”

Xoa nhẹ huyệt thái dương hồi lâu, Du Nhất Giới cố gắng kiềm nén tức giận: “Thật ra thì ý của cuộc nói chuyện mới vừa rồi là nến như em ở lại, anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì.”

Nghe vậy, Diệp Tây Hi giống như bị điện giật, lùi từng bước đến cửa: “Tôi cũng biết là anh không có ý tốt mà, vừa mới bắt đầu là cố ý cùng mẹ anh thông đồng, trình diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân……….. được lắm, tôi thừa nhận chữ ‘mĩ’ kia có thể coi lại. Tóm lại ý đồ của anh là để tôi cảm kích anh, sau đó lại tính hạ độc trong rượu, tính Bá Vương Ngạnh Thượng Cung. Đáng tiếc tôi không trúng kế, bây giờ anh bày ra bộ dáng thâm tình, dùng lời lẽ hoa mĩ hấp dẫn tôi……… tôi hỏi anh, bước kế tiếp anh muốn làm gì?”

Du Nhất Giới bắt chéo hai chân, ngón tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc.

Chất lỏng màu hổ phách trong ly thủy tinh lóng lánh lay đông.

“Anh không có,” con ngươi Du Nhất Giới dưới ánh mặt trời cũng là màu hổ phách trong suốt, hắn chậm rãi nói: “Lần này, anh cũng không tính dùng thủ đoạn nào khác.”

Không biết bởi vì lời nói, hay là vì ánh mắt của hắn, Diệp Tây Hi lại tin.

Một loại trực giác tin tưởng.

“Vậy, anh tới tim tôi làm gì?” Diệp Tây Hi hỏi.

Du Nhất Giới đứng dậy, từ từ đi đến bên cửa sổ, đứng lại ở bên người cô. Hắn nghiêng thân, ánh mặt trời ở sau lưng hắn nhợt nhạt như bóng ma, rất là mê người.

“Anh chỉ là muốn biết, cái Hạ Phùng Tuyền có thể cho em, anh cũng có thể cho em, hơn nữa sẽ không bá đạo dùng cường thế như hắn, em phải nhận được tự do.” Giọng nói Du Nhất Giới vô cùng mềm nhẹ, giống như thổi vào một đợt gió xuân bên tai Diệp Tây Hi: “Tại sao, hay là em không muốn ở lại bên cạnh anh?”

Diệp Tây Hi cười nhạt: “Bởi vì Hạ Phùng Tuyền yêu tôi.”

“Anh cũng yêu em.” Du Nhất Giới phản bác: “Chưa từng có cô gái nào được anh nhớ thương giống như em.”

“Không.” Diệp Tây Hi chậm rãi nói: “Có lẽ đây là phương thức anh yêu người ta, nhưng cái mà tôi muốn yêu, anh không cấp nổi.”

“Đó là cái gì?” Du Nhất Giới lẳng lặng hỏi: “Cái mà em yêu, đó là cái gì?”

Diệp Tây Hi nhếch miệng, nhìn về chiếc xe kia, mặc dù khoảng cách rất xa, căn bản không thấy được tình huống bên trong, nhưng cô biết, người kia vẫn dõi theo cô: “Cái mà tôi yêu, đó là Hạ Phùng Tuyền!”

Chọn tập
Bình luận