Mà hết thảy màn đó đều lọt vào tầm mắt của Hạ Phùng Tuyền.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thập phần hứng thú.
Bên mái hiên bên kia, A Khoan ôm lấy Khổ đại cừu thâm, hỏi: “Chú chó cái này là từ đâu tới vậy?”
Khổ đại cừu thâm buồn bã kêu lên một tiếng.
Người ta cũng có “tiểu cừu thâm” nho nhỏ chứ bộ!
“A Khoan, nó là đực mà.” Hạ Hư Nguyên đi tới, lôi khổ đại cừu thâm từ trong lòng A Khoan ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó: “Nhìn này, lông xù bông mượt, bắp chân mập mạp, cái mông chắc nịch, rất đáng yêu.”
Khổ đại cừu thâm trong lòng âm thâm vui như mở cờ.
Vận khí không xấu a, lại gặp được một soái ca mặc áo trắng rất phiêu dật vừa đẹp trai vừa yêu động vật.
Nhưng chưa có vui vẻ được bao lâu, vị soái ca này lại tiếp tục vuốt lông của nó, khoé miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Đặc biệt là lớp da này, kết cấu có vẻ rất tốt, quả thực làm cho người ta bị thôi thúc muốn lột nó ra chơi một phát.”
Khổ đại cừu thâm nghe xong bị doạ đến toàn bộ lông mao đều dựng đứng hết cả lên.
Ôi mẹ ơi, có người muốn lột da nó ?!
“Đừng có bắt nạt nó chứ.” Hạ Từ Viện giải cứu khổ đại cưu thâm từ vòng hiểm ác của Hạ Hư Nguyên, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng có để ý đến những tên quái nhân như thế này, cùng tỷ tỷ vào phòng kia chơi nha.”
Thoát khỏi quỷ môn quan, khổ đại cừu thâm cảm động rơi nước mắt.
Cuối cùng thì cái nhà này cũng có một người bình thường, hơn nữa còn là đại mỹ nhân.
Rất cảm động a!
Cho nên, Khổ đại cừu thâm vội vã rúc vào trong ngực Hạ Từ Viện, lên lầu.
Nhìn hai bóng dáng một người một chó từ từ biến mất, A Khoan thở dài, Hạ Hư Nguyên khẽ mỉm cười.
Một phút sau—
“Uông!!!” Tiếng chó sủa cực kì bi thảm, Khổ đại cừu thâm từ trên lầu chạy như sắp tè ra quần, lao như điên xuống dưới, trốn vào đằng sau ghế salon, làm thế nào cũng không kéo nó ra được.
Từ trên cầu thang bước tới, Hạ Từ Viện gỡ cái mặt nạ quỷ màu xanh biếc dữ tợn trên mặt xuống, cuộn cuộn lại tóc mai: “Con chó này là gan đúng là quá nhỏ a, có cần thiết phải chạy nhanh như vậy không hả?”
Diệp Tây Hi nằng nặc kéo cha vào đến trong phòng của cô.
Diệp cha cũng tò mòi hỏi: “Tây Hi, rốt cuộc là con muốn nói gì với cha?”
Diệp Tây Hi do dự một chút, lại hỏi: “Cha, chừng nào cha đi vậy?”
Diệp cha hồn nhiên trêu chọc: “Làm sao, nhanh như vậy đã cảm thấy cha chướng mắt rồi sao?”
“Làm sao mà như thế được ạ!” Diệp Tây Hi vội vàng phủ nhận.
“Được rồi được rồi, chỉ là nói đùa với con chút thôi mà, xem con gấp đến độ mặt đỏ rần rồi kìa.” Diệp cha vô cùng yêu thương trìu mến nói với con gái.
Dĩ nhiên phải nóng nảy rồi, đến lúc đó, Hạ Phùng Tuyền khẳng định là vô phương mà giày xéo cô nữa!
Diệp cha cũng không hề nói đùa nữa: “Cha và cậu con đã bàn bạc, cảm thấy gần đây bên phía Du Tử Vĩ có nhiều động tĩnh không an toàn chút nào, hôn lễ của con và Phùng Tuyền thời gian cử hành đã bị hoãn lại cũng khá lâu rồi. Bây giờ con đã không có việc gì rồi, cha an tâm, hơn nữa bên sở nghiên cứu công việc còn rất nhiều, cha tính ngày mai sẽ đi.”
“Cha, cho con đi cùng cha được không ạ?” Diệp Tây Hi khẩn cầu.
Diệp cha giọng nói ấm áp: “Tây Hi, đừng tuỳ hứng như vậy, con bây giờ đã là vị hôn thê của người khác. Phùng Tuyền là một đứa rất tốt, chững chạc, có trách nhiệm, đối với con cũng tốt, rất quý trọng a!”
Quý trọng?!
Cô cũng phải quý trọng cái mạng nhỏ này của mình trước đã rồi mới nói đến hắn!
Diệp Tây Hi túm chặt lấy tay cha mình, không ngừng lắc lư: “Cha, đừng bỏ con lại đây, con với Hạ Phùng Tuyền không hề có tình cảm.”
Chỉ có gian tình.
“Cha, cha thực sự muốn gả con cho người mà con không thương sao?” Diệp Tây Hi nói rất hợp tình hợp lí: “Ban đầu, cha với mẹ cũng dám cùng nhau chạy trốn, theo đuổi tình yêu, bây giờ sao cha lại nỡ lòng nào bắt con phải răm rắp làm theo lời mọi người nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao?”