“Hạ Từ Viện ? Tôi căn bản không biết cô ấy, tại sao cô ấy phải làm như vậy?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Không rõ ràng lắm, đoán chừng là cậu chiếm dụng chỗ đậu xe của cô ta.” Chàng trai trả lời.
“Bãi đậu xe này là của chung mà.” Mộ Dung Phẩm nói.
“Nhưng cô ta không nghĩ như vậy đâu.” Chàng trai mỉm cười.
“Vậy làm sao mà cậu biết được?” Mộ Dung Phẩm nghi ngờ.
“Xem cái này một chút đi.” Chàng trai đưa cho Mộ Dung Phẩm mấy tấm hình.
Mộ Dung Phẩm vừa nhìn, phía trên là một cô gái cao ráo quyến rũ, đang cầm lấy son môi ở trên xe mình tùy ý vẽ bậy.
Chứng cớ vô cùng xác thực.
Chờ Mộ Dung Phẩm ngẩng đầu, chàng trai kia đã không thấy.
“Hạ Từ Viện , hình như trước đây có người nhìn thấy cô ta cầm son môi bôi xe người khác.” Abell nhớ lại.
“Hạ Từ Viện, rốt cục thì cô ta là ai?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Cô ấy à, là học sinh năm nhất, rất xinh đẹp, vóc người cũng hấp dẫn, chẳng qua là tính cách hơi điên điên khùng khùng một chút. Nghe nói, thường xuyên có nhiều đàn ông khác nhau qua đêm ở nhà cô ta. Chỉ có điều, ” Abell lấy khuỷu tay chọt chọt bạn tốt, nháy mắt mấy cái: “Cô ấy tại sao lại tới chọc giận cậu thế, có phải nhìn trúng cậu rồi hay không, làm như vậy vì muốn cậu chú ý tới?”
Mộ Dung Phẩm lắc đầu: “Đoán chừng người mới vừa rồi cũng bị cô ta hãm hại.”
” Người mới vừa rồi?”
“Người nào mà có lòng tốt chụp hành động tội phạm của người khác, sau đó chờ người bị hại xuất hiện, đem chứng cớ đưa cho người ta đâu.”
Abell gật đầu: “Ôi chao, cũng may là cậu sáng suốt, nếu không trả thù lầm người sẽ không tốt.”
“Sẽ không trả thù lầm người.”
“Có ý gì?” Abell không giải thích được.
“Bất luận là có bị hãm hại hay không, Hạ Từ Viện phá xe là sự thật.”
“Cho nên?” Abell nhỏ giọng hỏi.
Mộ Dung Phẩm mỉm cười chói mắt: “Cho nên, cô ta nên bắt đầu cẩn thận thì hơn .”
Ngày thứ hai, sau khi giờ học kết thúc.
Hạ Từ Viện đi tới bãi đậu xe, khi nhìn thấy xe của mình, cô dừng bước, cái chìa khóa trong tay rơi trên mặt đất.
Xe của cô, lamborghini màu đen của cô,đã bị sơn thành — màu hồng phấn.
Xe thể thao xinh xinh đẹp đẹp màu hồng phấn. =__=
Trong không khí thoang thoảng mùi dầu mới.
“Biết là ai làm không?” Một giọng nói ở sau lưng cô vang lên.
Không cần quay đầu lại, Hạ Từ Viện cũng biết chính là người đấu đá cùng mình suốt mười tám năm nay — em trai sinh đôi của cô.
Hạ Hư Nguyên.
Hạ Từ Viện sâu hít sâu một cái, hơi kìm nén được cảm xúc, cô xoay người lại hỏi: “Là ai?”
“Mộ Dung Phẩm.” Hạ Hư Nguyên đưa cho cô một chồng hình.
Hạ Từ Viện nhìn kỹ, trong ảnh là một chàng trai anh tuấn, chàng trai ấy đang làm một loạt động tác rất ưu nhã đó là sơn dầu lên chiếc xe thân yêu của cô.
Sơn màu hồng phấn.
Hạ Từ Viện nhẹ nhàng hỏi: “Ta cùng anh ta không thù không oán, tại sao anh ta phải làm như vậy?”
“Cũng không phải là không thù không oán, đã quên ư, ngươi chẳng lấy son môi tô nhằng tô nhịt lên xe của người ta là gì.” Hạ Hư Nguyên nhắc nhở.
“Ta bôi rõ ràng là xe ngươi. . .” Hạ Từ Viện bừng tỉnh đại ngộ: “Là ngươi giở trò quỷ?”
“Không sai, rất không đúng dịp, xe của hắn cùng xe của ta giống nhau như đúc.”
“Nhưng biển số xe. . .”
“Ta đổi trước, chờ ngươi tô tô trát trát xong, đổi trở lại là ok.” Hạ Hư Nguyên nhàn nhạt cười nham hiểm.
“Hạ Hư Nguyên, ngươi không cảm thấy mình rất là quá đáng sao?” Hạ Từ Viện lắc đầu: “Ta sở dĩ tô vẽ nhằng nhịt lên xe của ngươi cái này phải trách ngươi tăng thêm nồng độ trong phấn của ta, hại mặt ta dị ứng.”