Rốt cục, Hạ Phùng Tuyền cũng thực hiện lời hứa hẹn, sáng sớm ngày thứ hai liền gọi trực thăng tới đưa hai người rời khỏi hòn đảo nhỏ này, sau đó lại ngồi lên xe con để về nhà.
Nhưng mà —
“Làm sao mất hứng?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Anh biết rất rõ ràng, còn hỏi.” Diệp Tây Hi phùng mang trợn má, ức chế đáp.
Mệt, quá mệt, thực sự là rất mệt!
Ngày hôm qua trong phòng tắm hắn lại bắt cô phối hợp suốt ba lần liền, ngay cả cái mạng nhỏ này cũng suýt thì không giữ nổi nữa rồi!
Tên Hạ Phùng Tuyền này quả thực không phải là người.
“Là do em hấp dẫn anh trước.” Hạ Phùng Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng.
“Nhưng mà có cần anh chơi ác như vậy sao? Em thiếu chút nữa thì ngất đi a!” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm nói: “Dù có coi người như búp bê đi chăng nữa thì dùng nhiều cũng sẽ hư chứ.”
Hạ Phùng Tuyền kéo cô vào trong ngực mình: “Được rồi mà, lần sau anh sẽ chú ý.”
Còn có lần sao á? Anh cứ nằm mơ đi!
Diệp Tây Hi dương dương tự đắc,sung sướng nghĩ thầm, chỉ cần về đến nhà rồi, bao nhiêu ngươi như vậy, cho dù Hạ Phùng Tuyền có bản lĩnh lớn như thế nào cũng không thể muốn làm gì thì làm được.
Hắc hắc hắc hắc hắc.
“Em làm gì mà cứ cười khúc khích thế?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi vội vàng ngậm cười: “Có sao? Em có làm gì đâu?”
Hạ Phùng Tuyền nghi ngờ ngó trừng cô, cảnh cáo: “Diệp Tây Hi, bất kể em có quỷ kế gì, kết quả cũng chỉ là sự thất bại mà thôi.”
Diệp Tây Hi rời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa xe, âm tâm siết chặt nắm đấm trong tay.
Cứ chờ xem.
Rốt cục, về đến nhà.
Vừa xuống xe, Diệp Tây Hi nhanh chóng giật tay ra khỏi Hạ Phùng Tuyền, vọt vào trong nhà.
Người đầu tiên ra đón cô, quả nhiên là A Khoan đang mặc tạp giề đứng đó.
Diệp Tây Hi nhào tới ôm lấy A Khoan, cảm giác ấm áp quen thuộc, làm cho cô hai mắt đẫm lệ.
Mà A Khoan nói câu đầu tiên là—
“Nha đầu, làm sao muội lần thứ hai trổ mã, lại lên tới 34D rồi!”
Diệp Tây Hi trên trán bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Còn chưa kịp mở miệng phản bác, giọng nói của Hạ Phùng Tuyền đã chen vào: “Công lao của ta.”
Diệp Tây Hi lảo đảo một chút, cố gắng đứng vững lại.
“Ai nha, thật không hổ danh đệ tử do ta dạy dỗ, rất có tiền đồ!” A Khoan vỗ vô bả vai Hạ Phùng Tuyền, vẻ mặt tán thưởng.
Diệp Tây Hi chịu không nổi sự đả kích này, ngã xuống đất không dậy nổi.
Xem ra việc trông cậy vào A Khoan là vô vọng rồi.
“Tây Hi?” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
Diệp Tây Hi vui mừng quay đầu lại, quả nhiên là cha!
Cô vội vàng chạy tới lao vào trong vòng tay thân yêu của cha, kích động đến rơi nước mắt.
Oa oa oa, oan ức quá, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi cô đã bị Hạ Phùng Tuyền chén sạch sẽ đến một cái xương cũng chẳng còn, chết khô trên cái đảo hoang đó rồi.
Diệp cha yêu thương nói: “Tây Hi, Phùng Tuyền đã đem toàn bộ sự việc xảy ra nói hết cho cha biết rồi, mặc dù con lúc ấy là vì cứu bạn bè mới làm như vậy nhưng thực sự là rất thiếu suy nghĩ. Rất may là Hạ Phùng Tuyền tìm được con, nếu không thì không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa. Sau này, không cần biết là con muốn làm chuyện gì đều phải bàn bạc trước với mọi người, trăm ngàn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”
Diệp Tây Hi rất muốn hô to, coi như là rơi vào tay Du tử Vĩ so sánh với việc rơi vào tay Hạ Phùng Tuyền có khi còn tốt hơn gấp trăm lần a!
Nhưng cuối cùng cũng không có gan lớn như vậy, chỉ có thể gật đầu: “Con biết sai rồi.”
“Được rồi, Tây Hi cũng mới trở về, chắc chắn là rất mệt mỏi, để cho cô bé nghỉ ngơi trước đã, sau đó xuống nhà ăn cơm.” Hạ Hồng Thiên vội vàng bước ra.
Diệp Tây Hi chớp mắt một cái, nhỏ giọng thì thầm với cha mình: “Cha, con có chuyện này muốn nói với cha.”
“Chuyện gì?”
“Đến phòng con sẽ nói cho cha biết.”
“Đứa nhỏ này, chuyện gì mà thần bí như vậy?” Diệp cha cũng bất đắc dĩ cười cười sau đó bị Diệp Tây Hi kéo lên lầu.