“A Khoan vừa mới tỉnh lại, mấy người mấy người để cho chú ấy thanh tĩnh một chút đi.” Hạ Phùng Tuyền lên tiếng quát.
Đoàn người không ai dám ho he thêm câu nào, rối rít rút quân khỏi phòng bệnh.
A Khoan chăm chú nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Phùng Tuyền, vẫn chưa có tin tức gì của Tây Hi sao?”
Hạ Phùng Tuyền lắc đầu, hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngập ngừng định nói rồi lại thôi, cuối cùng: “Trong căn nhà gỗ nhỏ chỗ chân núi kia, phát hiện một sợi dây thừng, sau khi giám định, vết máu phía trên nó là của Tây Hi.”
A Khoan an ủi: “Đừng lo lắng, Tây Hi nhất định sẽ gặp dữ hoá lành.”
Hạ Phùng Tuyền không lên tiếng đáp lại, ánh mắt mang một chút phức tạp.
A Khoan dựa lưng vào thành giường, bỗng nhiên thở dài rồi nói: “Ngươi biết không? Những ngày hôn mê vừa qua, ta thường mơ thấy Mạt Tâm.”
“Cô cô?” Hạ Phùng Tuyền nhíu mày lại.
“Ta biết, ngươi đối với bà ấy tình cảm không sâu sắc lắm.” A Khoan hiểu rất rõ gật đầu : “Nhưng mà ta thường hay mơ thấy, bà ấy ở trên thiên đàng, mỉm cười vui vẻ… rất hạnh phúc.”
Hạ Phùng Tuyền sờ sờ sợi dây truyền gắn một cái nanh trước ngực mình: “Thật ra thì, có đôi khi, ta rất muốn cảm ơn cô cô… cảm ơn bà ấy đã sinh ra Tây Hi.”
Trong phòng bệnh không khí rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, điện thoại di động của Hạ Phùng Tuyền réo rắt vang lên, hắn ấn nút nghe: “Sao, xác định rõ ràng chưa? …. Được, lập tức chuẩn bị lên đường, trong vòng 20 phút nữa ta sẽ có mặt ở phi trường.”
“Tìm được tung tích của Tây Hi rồi đúng không?” A Khoan vội hỏi.
Hạ Phùng Tuyền vuốt cằm, sắc mặt nghiêm trọng: “Du Nhất Giới đã mang cô ấy sang Italy, ta lập tức bay qua đó ngay bây giờ.”
A Khoan tức giận rủa xả: “Lần này trở về, chính thức cử hành hỗn lễ cho hai đứa ngay không chần chừ nấn ná thêm nữa…. Phùng Tuyền, cẩn thận một chút.”
Hạ Phùng Tuyền nặng nề gật đầu.
Italy, thủ phủ Rome, vùng ngoại ô toạ lạc một toà lâu đài cổ kính.
Bức tường đá màu xám trắng mong phong cách thực sự cổ xưa, rời xa sự náo nhiệt ầm ĩ của chốn đô thị phố phường tấp nập, bao trùm bầu không khí ở đây là sự lặng ngắt và tĩnh mịch, ẩn chứa nhiều câu chuyện lịch sử, mang theo sự huyền bí, gợi nhớ về thời xa xưa.
Vòm trời xanh sapphire rực rỡ, cao cao trong suốt như tấm thuỷ tinh lớn không một bóng mây hững hờ trôi, xa xa là hẻm núi liên thông dẫn trực tiếp tới khu đất trống của lâu đài cổ kia, mặt đất phủ đầy cỏ non mềm mại mà đáng yêu.
Diệp Tây Hi thu tầm mắt lại, nhìn sang phía người ngồi bên cạnh cô đang tao nhã thưởng thức trà –Du Nhất Giới, nhịn không được nữa la lên: “Này!”
“Tây Hi, thục nữ nhất định phải luôn yểu điệu nói năng nhỏ nhẹ.” Du Nhất Giới đặt tách trà xuống, mỉm cười: “Gọi tên của tôi đi.”
“Ok, gọi anh là kẻ bắt cóc đúng chứ.” Diệp Tây Hi nhìn chằm chằm hắn: “Đồ bắt cóc, đến tột cùng thì anh muốn làm trò quỷ gì? Muốn rút máu tôi thì được thôi làm liền đi, cứ vờ giả mù sa mưa làm chi?”
“Tại sao tôi lại muốn rút máu của em cơ chứ?” Du Nhất Giới hỏi.
“Đừng giả bộ nữa, anh bắt tôi chẳng phải là để đổi máu với tôi hay sao?” Diệp Tây Hi hừ lạnh một tiếng: “Như vậy, anh có thể không sợ đạn bạc rồi.”
Du Nhất Giới lắc đầu: “Tôi rất hài lòng với dòng máu của mình, cũng rất hài lòng về thể chất của mình, không cần phải thay đổi cái gì cả.”
Diệp Tây Hi nghe vậy mông lung khó hiểu nhíu mày: “Nếu không thì anh bắt tôi làm gì?”
“Nguyên nhân, chẳng phải tôi đã sớm nói cho em biết rồi đó sao.” Du Nhất Giới nói.
“Vì để chúng ta có nhiều thời gian bên nhau? Chỉ đơn giản thế thôi ư?” Diệp Tây Hi không thể tin vào cái lý do nhảm nhí thế được: “Cho dù tôi phát hiện được ưu điểm hấp dẫn nào của anh sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó thì em sẽ chấp nhận con người tôi.” Du Nhất Giới cầm tay cô, giọng nói rất dịu dàng, giống như đang tự lẩm bẩm một mình: “Tiếp theo, là kết hôn với tôi.”
Diệp Tây Hi kinh ngạc trợn mắt nhìn Du Nhất Giới ba giây, sau đó đưa tay lên sờ sờ cái trán của hắn: “Anh không sao chứ?”
Du Nhất Giới nháy mắt với cô: “Tôi nói thật đó.”
“Tại sao anh lại cứ nằng nặc đòi kết hôn với tôi cơ chứ? Chúng ta xét cho cùng căn bản chỉ là hai người xa lạ.” Diệp Tây Hi thực sự không thể nào hiểu nổi.
“Bởi vì trong suy nghĩ của tôi em chính là người vợ lí tưởng nhất.” Du Nhất Giới nét mặt không giấu diếm điều gì, mỉm cười âu yếm: “Em là hoàn hảo nhất.”
“Anh có thể nào nhận nhầm người rồi không?” Diệp Tây Hi nghi ngờ.
Du Nhất Giới chậm rãi giải thích: “Trong các bộ tộc người sói, chỉ có tôi và em mới có thể xứng đôi với nhau, chúng ta chính là một cặp trời sinh, và con cái của chúng ta cũng sẽ kế thừa dòng máu ưu tú đó.”
“Tại sao anh cứ nhất định phải theo đuổi cái gọi là hoàn hảo kia, thứ hoàn hảo căn bản là không hề tồn tại.” Diệp Tây Hi nói, “Anh nói tôi hoàn hảo, đó chỉ trên phương diện thể chất đặc biệt của tôi, những xét về những khía cạnh khác tôi rất chẳng hoàn hảo chút nào, đầu óc bảo thủ không linh hoạt, bộ dạng cũng không thể coi là khuynh thành được. Vì thế người ta mới khẳng định, trên thế gian này không có gì là hoàn hảo cả.”
“Thứ hoàn mỹ có tồn tại, ví dụ như tôi.” Du Nhất Giới thẳng thắn bày tỏ quan điểm ý kiến của hắn không chút ngập ngừng do dự, nói như một lẽ đương nhiên, nhìn thẳng vào cô.
Diệp Tây Hi nghẹn ngào trong chốc lát, sau đó thở dài thườn thượt: “Đồng chí Du Nhất Giới à, anh cũng không phải là hoàn hảo đâu ——— Đầu óc của anh rất có vấn đề đó.”
Du Nhất Giới phớt lờ không thèm để ý: “Tôi sẽ đem những lời đó lý giải là chúng ta đang thực hiện hành động liếc mắt đưa tình với nhau.”
Diệp Tây Hi cảm thấy khí lực trong người mình đang ngày càng cạn kiệt, con người này, quả thực không thể nói lý.
“Em nhìn xem, cảnh sắc nơi này, rất thích hợp để nói chuyện yêu đương a.” Du Nhất Giới ra ngoài cửa sổ, khoé miệng lộ ra nụ cười tự tin mê người: “Cho nên mới nói, em sẽ nhanh chóng đón nhận tôi thôi.”
“Cảnh sắc đúng là rất tốt đẹp, chỉ đáng tiếc.” Diệp Tây Hi liếc mắt nhìn hắn: “Người trong cảnh lại chẳng tốt đẹp gì.”
“Em tại sao lại nói mình như thế nhỉ?” Du Nhất Giới vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Tôi cảm thấy em rất tốt mà.”
Diệp Tây Hi: m(__ __)m Tôi là đang nói anh đấy, có được hay không!
Gặp phải loại quỷ siêu cấp tự tin như này, thật là bó tay không có biện pháp nào đối phó cho lại, Diệp Tây Hi phẫn uất không ngừng đập đầu vào mặt bàn, thật muốn đập đầu đến chết luôn cho rảnh.
Đang trong lúc cô đập đầu vô bàn nhiệt tình, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói kích động háo hức của một người phụ nữ từ phía cửa truyền tới: “Nhất Giới, cô con dâu còn tìm cho mẹ đâu? Cô gái hoàn hảo đó đâu?”
Diệp Tây Hi quay đầu lại, nhìn thấy một vị phu nhân ăn mặc sang trọng quý phái.
Khuôn mặt hoàn mỹ, trang phục hoàn mỹ, dáng vẻ cử chỉ cũng hoàn mỹ, tóm lại không thể chê vào đâu được.
Ngay lúc này đây, Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân khiến tên Du Nhất Giới trở nên biến thái như vậy là gì rồi.
Cho nên mới nói, nhất định phải làm tốt công tác giáo dục ở cấp độ gia đình trước tiên.
Hồ Yên bước từng bước tao nhã tới, đưa bọc đồ rất lớn cho Diệp Tây Hi, khẽ nhíu mày lại: “Người hầu mới tới sao? Sao cô ngay cả trang phục nữ hầu cũng không mặc vào, không có tý quy củ nào cả… này, mở cái túi ra cho ta, sau đó rót một tách trà ngay.” Sau đó, Hồ Yên xoay người lại trìu mến nhìn cậu quý tử của mình, hưng phấn hỏi: “Nghe nói con đem cô gái hoàn mỹ đó trở về đây à, có thể được con coi trọng như thế, nhất định là một đại mỹ nhân thanh tao cao quý, đa tài đa nghệ, tiểu thư khuê các con nhà gia giáo, đừng giấu nữa, mau đưa đến cho mẹ xem đi.”
Du Nhất Giới mỉm cười: “Mẹ, mẹ đã thấy rồi đó.”
Hồ Yên mở to mắt nhìn quanh quất: “Có sao?”
Du Nhất Giới tiến thêm một bước nó rõ hơn: “Đang ở trước mặt mẹ đó.”
Hồ Yên ra sức dụi mắt nhìn lại: “Mẹ có nhìn thấy ai đâu.”
Du Nhất Giới cầm tay mẹ mình chuyển hướng về phía Diệp Tây Hi: “Chính là cô ấy.”
Hồ Yên kinh ngạc nhìn Diệp Tây Hi, ba giây sau, không phụ sự mong đợi của mọi người lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
“Từ lúc ý thức được mình mua 20 cái áo khoác lông chồn, 30 ví da cá sấu, mẹ cũng hiểu rằng một ngày nào đó những con thú chết thảm này tìm đến mẹ trả thù.” Hồ Yên phu nhân nằm trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần, lầm bầm nói: “Chẳng qua là không tài nào ngờ tới, bọn chúng lại độc đến thế, kín đáo tặng cho ta một cô con dâu như thế này, trông chẳng khác nào một hầu gái nông thôn, vứt vào một đám đông cản bản là không thể nhìn thấy…”
Diệp Tây Hi bị đả kích không nhỏ: “Tôi mà kém đến vậy sao?”
Du Nhất Giới dịu dàng an ủi: “Dĩ nhiên là không phải, Hi, em đối với tôi là người con gái đẹp nhất trên đời này.”
Diệp Tây Hi vui như mở cờ trong bụng: “Có thật thế không?”