Công chúa xinh đẹp thiện lương như chú cừu nhỏ, cuối cùng lọt vào mắt xanh của hoàng tử cao quý đẹp trai, tương lai rạng ngời.
Vậy còn yêu nữ tà ác thì sao, có người nào tới thu thập cô không?
Trong thư viện đại học Harvard.
Một cô gái tóc vàng đang nhìn không chớp mắt vào chàng trai phương Đông phía trước.
Bỗng nhiên, bả vai cô bị người nào đó vỗ một cái, cô hoảng sợ hét lên một tiếng.
Mọi người nhìn qua làm cho cô vô cùng xấu hổ. Quay đầu lại mới phát hiện người vừa chơi khăm mình là vị bạn tốt của mình, không khỏi oán giận nói: “Cậu làm cái gì thế?”
“Mình còn đang định hỏi cậu làm gì kìa?” Cô gái tóc xoăn nhỏ giọng nói: “Không xem sách, chỉ mải nhìn người ta, đừng trách mình không nhắc cậu, cuối tuần này là thi rồi á, không qua được, giáo sư Warwick sẽ bóp chết cậu.”
“Đừng nói tới thi với thố gì nữa, mau nhìn xem.” Cô gái tóc vàng kéo bạn tốt ngồi xuống bên cảnh, chỉ vào phía trước, nói nhỏ: “Nhìn anh chàng kia kìa.”
Theo hướng tay cô chỉ, cô gái tóc xoăn nhìn thấy chàng trai người phương Đông đang ngồi ở bàn phía trước.
Hào hoa phong nhã, anh tuấn hơn người, dưới ánh đèn màu lam nhạt mặt của anh lộ ra mười phần phong độ của người trí thức, màu đen tóc rẽ ngôi, trong mắt người phương Tây thì vẻ điển trai của anh càng tăng thêm một phần thần bí cùng cổ điển.
Chẳng qua là có rất ít người phát hiện, phía sau lớp kính mỏng kia ẩn dấu một khuôn mặt cực kì lãnh ngạo.
“Đây không phải là Mộ Dung Phẩm – sinh viên ưu tú của khoa luật sao?” Cô gái tóc xoăn nhận ra anh.
“Anh ấy là bạn của cậu?” Cô gái tóc vàng vội vã thúc giục: “Mau giới thiệu đi.”
“Mình cũng chưa từng bắt chuyện với anh ấy thì làm sao giới thiệu cho cậu được đây?” Cô gái tóc xoăn nói: “Anh ấy được công nhận là sinh viên có tiền đồ nhất của khoa luật, luôn xếp hạng A, ngay cả vị giáo sư nghiêm khắc và khó tính nhất là Jonathan cũng không tiếc lời khen ngợi anh ấy. Tính cách anh ấy rất hòa đồng, cực kì hòa nhã với bạn bè chung quanh, nhân phẩm thì miễn bàn. Hơn nữa, mình còn nghe được một tin vỉa hè nho nhỏ nói rằng anh ấy thuộc dòng dõi hoàng tộc Trung Quốc nữa đấy.”
“Thế không phải là hoàng tử sao? !” Cô gái tóc vàng vui mừng, vội vàng hỏi: “Anh ấy có bạn gái không?”
“Tạm thời không có, nhưng mà nghe nói Celina có ấn tượng rất tốt với anh ấy, sôi sục nhiệt huyết nằng nặc đòi theo đuổi anh ấy.”
“Thiên kim tiểu thư Celina? Celina gia tộc Harriman?”
“Đúng vậy, hoàng tử sẽ luôn lấy công chúa, vừa lúc xứng một đôi, chúng ta loại phàm phu tục tử thì đừng mơ tưởng nữa.”
Cô gái tóc xoăn lấy những lời này kết thúc cuộc nói chuyện.
Mà lúc này, Mộ Dung Phẩm cũng hoàn thành xong luận văn, thu thập đồ đạc, đang lúc mọi người yên lặng nhìn chăm chú, rời đi.
Đi ra khỏi thư viện, Mộ Dung Phẩm rảo bước tới bãi đậu xe.
Khi nhìn thấy xe của mình, anh dừng bước.
Sườn xe, cửa sổ xe, chi chít chằng chịt những hình vẽ bằng son môi.
Cả chiếc xe giống như có vô số vết thương chảy máu, nhìn chói mắt thực sự rất kinh khủng.
Còn bên trong chiếc xe thì không hư hao chút nào.
“Mộ Dung, xe của cậu quả là quá ác liệt!” Bạn học kiêm bạn tốt của Mộ Dung Phẩm—–Abell đi tới, nhìn thấy tình cảnh này, hốt hoảng thốt lên.
“Cậu biết là ai làm sao?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
Abell suy nghĩ hồi lâu, cũng không tìm ra manh mối gì: “Có lẽ là kẻ có thù oán gì với cậu chăng?”
“Là Hạ Từ Viện .” Một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ. Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một chàng trai thanh tú xinh đẹp, mắt hai mí thật mỏng, sống mũi cao thẳng tuấn tú, khóe miệng mím môi một nụ cười thần bí nham hiểm.