Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 90

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Đắp chăn xong xuôi, đang chuẩn bị rời đi thì Hạ Phùng Tuyền bỗng dùng móng vuốt của mình giữ chặt lấy tay cô không cho cô đi.

“Sao thế anh?” Diệp Tây Hi nghi ngờ: “Anh đừng nói với em là anh muốn em ngủ cùng anh nhé?”

Thật bất hạnh, Hạ Phùng Tuyền gật gật đầu.

Diệp Tây Hi bất đắc dĩ đành phải chiều theo đòi hỏi của người bệnh chậm rãi bước vào phòng tắm tẩy trang sau đó đến bên cạnh hắn rồi nằm xuống.

Vốn cho rằng bản thân mình nếu nằm sát sàn sạt loại động vật kích cỡ khổng lồ thuộc bộ chó thì nhất định sẽ sợ hãi, nhưng khi thực sự nằm xuống bên cạnh Hạ Phùng Tuyền, mới chợt phát hiện lòng cô rất yên bình, không gợn chút sợ sệt lo lắng nào, cũng không có một chút nào không thích ứng cả, chỉ có cảm giác an toàn quen thuộc mà thôi.

Nói cho cùng, hắn dù ở trong bất kì hình dạng nào dù có biến đổi bao nhiêu đi nữa thì hắn vẫn cứ là Hạ Phùng Tuyền.

Diệp Tây Hi ban đầu nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn nhưng sau đó lại cảm giác bộ lông của Hạ Phùng Tuyền rất thoải mái êm ái, vừa ấm áp lại vừa mượt mà thế là cô liền dứt khoát xoay người, giống như đang ôm một con gấu bông cực lớn, thích thú đem mặt chôn sâu trong bộ lông thật dày kia của hắn.

Không bao lâu, Diệp Tây Hi từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Đến khi tỉnh lại đã nghe thấy bên tai tiếng tim đập đều đều, mở mắt ra lại phát hiện mình đang nằm trong ngực Hạ Phùng Tuyền—- Hắn đã biến trở về hình người rồi.

Hạ Phùng Tuyền cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười: “Diệp Tây Hi, đây là lần đầu tiên em chủ động ôm ấp yêu thương anh đến như vậy nha.”

Diệp Tây Hi vươn tay, sờ soạng một vòng trên người Hạ Phùng Tuyền.

Đâu mất rồi? đám lông êm mượt không thấy nữa rồi~~~~~

Diệp Tây Hi than ngắn thở dài tiếc hùi hụi: “Hạ Phùng Tuyền nếu như sau này ngày nào cũng biến thân thành sói thì còn gì tốt bằng nữa.”

“Sao lại thế?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.

Diệp Tây Hi nắm chặt bàn tay bắt đầu đếm các ưu điểm: “Thứ nhất, hình dạng sói to thiệt là to của anh như cái gối ôm ấm ơi là ấm, chưa kể hình dạng ấy rất chi là phù hợp với thiên nhiên môi trường, mỗi ngày ôm đi ngủ thì thoải mái biết mấy. Thứ hai, sau khi anh biến thân thành sói thì không thể nói chuyện được chỉ có thể dùng móng viết chữ thôi như vậy chỉ cần em không nhìn nó thì đỡ đau đầu rồi.”

Hạ Phùng Tuyền rất sảng khoái đáp ứng liền: “Tốt thôi, từ nay về sau ngày nào anh cũng thân thành sói.”

Diệp Tây Hi bĩu môi khó tin nhìn hắn: “Anh mà cũng có lúc thấu tình đạt lý thế cơ á?”

“Không vấn đề gì.” Trên khuôn mặt gian manh tựa lang sói của Hạ Phùng Tuyền chợt ẩn hiện một nụ cười nham nhở: “Dù sao anh cũng muốn thử cảm giác thương giường giữa người—thú nó như thế nào… hắc hắc, đã thế thì chúng ta bắt đầu từ đêm nay luôn chứ?”

Diệp Tây Hi: “……………”

Bởi vì bọn thủ hạ của Du Nhất Giới sử dụng đạn bạc nên gây thương tổn rất lớn cho Hạ Phùng Tuyền, tốc độ khép miệng của vết thương rất chậm chạp, cánh tay của Hạ Phùng Tuyền qua bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thể cử động được.

Diệp Tây Hi ngồi bên cạnh bôi thuốc giúp hắn, lo lắng hỏi: “Không biết Mộ Dung Phẩm bao giờ mới đến đây?”

“Chắc một hai ngày nữa.” Hạ Phùng Tuyền xem xét vết thương của mình rồi đáp: “Chỉ có điều anh lo đến lúc đó hắn không tìm được nơi này thôi.”

“Tại sao anh còn chưa liên lạc ngay với anh ấy đi?” Diệp Tây Hi hỏi.

“Điện thoại di động ngày hôm qua bị tập kích bất ngờ, anh làm rơi nó ở chỗ ấy rồi, hơn nữa sợ không an toàn để Du Nhất Giới lần ra dấu vết.” Hạ Phùng Tuyền vẫn giữ vững bình tĩnh: “Nhưng mà anh rất tin tưởng vào bản lĩnh của Mộ Dung Phẩm.”

“Hy vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn.” Diệp Tây Hi thở phào một hơi: “Em cũng không muốn bị kẻ khác đuổi giết thêm một lần nữa đâu.”

“Là ai gây ra hử?” Hạ Phùng Tuyền liếc xéo cô một cái: “Diệp Tây Hi, đừng trách anh chưa từng nhắc nhở em, về sau còn dám bén mảng ra ngoài liếc mắt đưa tình lung tung thì anh liền nhốt em suốt đời này, hiểu chưa?”

“Đã-Hiểu-Rồi!” Diệp Tây Hi phồng mồm trợn mắt nghiến răng kèn kẹt đáp, ngay sau đó, khé nhếch mép cười khẩy, đồng thời lực trên tay bỗng mạnh lên hẳn, ấn miếng bông tẩm thuốc sát trùng một cái.

Nhìn đôi lông mày lưỡi kiếm xinh đẹp của Hạ Phùng Tuyền bởi vì đột nhiên bị đánh úp đau đớn mà cau có, nhíu chặt lại, Diệp Tây Hi trong lòng âm thầm sung sướng vô cùng.

Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn định uy hiếp mình cơ chứ, đấy là do hắn tự rước lấy thôi!

“Diệp Tây Hi, đây là em cố tình trả thù anh?” Hạ Phùng Tuyền cũng trợn mắt lên, đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ.

“Hạ Phùng Tuyền, đây gọi là báo ứng, báo ứng đấy! Ai bảo anh nói xấu em.” Diệp Tây Hi ăn gan hùm dám chỉ thẳng tay vào mặt hắn hung hăng nói: “Em không có liếc mắt đưa tình lung tung.”

“Đầu tiên là Du Giang Nam, bây giờ lại chòi thêm Du Nhất Giới nữa, lần tới để em ra ngoài chuyến nữa, không biết sẽ lại có thể kẻ nào xấu số xui xẻo rơi vào ma chưởng của em đây.” Hạ Phùng Tuyền lẳng lặng quở trách: “Mà nào có phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành cho cam, thật chẳng hiểu nổi mấy tên này tại sao cứ nhào tới anh để tranh giành cơ chứ?”

“Cho dù khuôn mặt bình thường thì đã sao hả? Em luôn luôn dùng tâm để thu phục lòng người.” Diệp Tây Hi không phục bất mãn cãi lại.

Hạ Phùng Tuyền tổng sỉ vả còn chưa đến hồi kết đâu: “Còn nữa, tại sao hôm qua em dám mặc cái bộ đồ khêu gợi như thế hả?”

“Đó là do tình thế bắt buộc a!” Diệp Tây Hi làu bàu: “Hơn nữa, anh chẳng phải cũng muốn em mặc đồ gợi cảm hơn sao? Trước kia còn bắt em mặc bộ đồ lót rua ren kinh khủng đó còn gì?”

“Đó là muốn em mặc cho một mình anh xem thôi.” Hạ Phùng Tuyền nín nhịn, nếu còn tiếp tục chủ đề này với cô thì không khéo bị lây bệnh “ngốc” của cô mất.

“Đại! Ích! Kỷ!” Diệp Tây Hi mắt xếch ngược liếc xéo hắn thở phì phì tức giận.

Hạ Phùng Tuyền tỉnh queo đáp: “Về điểm này, anh chưa từng phủ nhận.”

“Đúng đúng đúng, anh đương nhiên lúc nào chẳng tự mình hiểu mình rồi.” Diệp Tây Hi dứt lời liền đi vào phòng tắm bắt đầu thay bộ quần áo đang mặc trên người bằng bộ đồ bó sát hôm qua.

“Diệp Tây Hi, em đang muốn khiêu chiến với sự nhẫn nại đến cực điểm của anh hả?” Hạ Phùng Tuyền đi theo cô bước vào.

“Em chỉ là muốn giữ bộ dạng ngày hôm qua để khỏi gây sự chú ý thôi, chứ cứ mặc thế này ra ngoài thì chẳng phải rất kỳ quái sao?” Diệp Tây Hi đội tóc giả và đeo kinh râm lên, rồi nói: “Em ra ngoài mua thuốc cho anh, ngày hôm qua vội quá, mua không được bao nhiêu, dùng một lần đã gần hết rồi.”

Hạ Phùng Tuyền ngăn cản cô: “Một mình em đi ư? Quá nguy hiểm, không được!”

Diệp Tây Hi cho rằng hắn quá mức cẩn thận, lo lắng thái quá: “Hiệu thuốc ở ngay bên đường đối diện, em đi ba phút rồi sẽ về ngay mà, mặt khác, em vào khách sạn này một mình, bước ra ngoài lại thành hai mình, việc đó không khiến người khác nghi ngờ à?… Được rồi mà, em nhất định sẽ cẩn thận.”

Hạ Phùng Tuyền dặn dò: “Mua xong thì lập tức quay về ngay nhé, cố gắng đừng nán lại vì bất cứ chuyện gì, nếu như gặp nguy hiểm thì hãy hét lớn lên gọi anh được không?”

“Em biết rồi, anh dài dòng quá đấy.” Diệp Tây Hi lắc đầu sau đó đi ra ngoài.

Sợ Hạ Phùng Tuyền lo lắng, cô bước vội vào hiệu thuốc, kê toa, lấy thuốc, nhanh chóng thanh toán, đúng như cô dự liệu, cả quá trình từ lúc bước vào đến khi thanh toán chưa đến ba phút.

Thế nhưng, ngay lúc cô xoay người bước ra khỏi cửa hiệu thuốc, chỉ ba phút ngắn ngủi nơi đó đã xuất hiện một người.

Du Nhất Giới.

Hắn đút hai tay vào túi quần, đứng dựa vào cột đèn bên đường đối diện, vẻ mặt lãnh đạm hờ hững, quấn trên cổ một cái khăn màu kem rất bình tĩnh chờ đợi.

Có lầm không vậy, người này là âm hồn bất tán sao?

Diệp Tây Hi khẩn trương ngó dáo dác xung quanh, phát hiện đến đây chỉ có mình hắn.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.

Du Nhất Giới bước tới, kéo tay cô, cười hì hì nói: “Đừng tuỳ hứng nữa, chúng ta về nhà nào.”

“Ai tuỳ hứng với ngươi?” Diệp Tây Hi rất quyết liệt không ngừng giãy tay ra khỏi Du Nhất Giới: “Buông ra, ta với ngươi chưa bao giờ ở trên cùng một con đường.”

“Đừng nháo nữa.” Du Nhất Giới mỉm cười, cười đến thâm sâu khó lường: “Tôi đã nói rồi, em nhất định là của tôi.”

Có cái gì đó không đúng, nhất định là không đúng ở chỗ nào đó, thật sự không bình thường chút nào.

Diệp Tây Hi cảm thấy nghẹt thở , lồng ngực như muốn vỡ tung ra, linh cảm như có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Đúng lúc này, Diệp Tây Hi bỗng thấy Hạ Phùng Tuyền từ trong khách sạn chạy vọt ra.

Dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí đè chặt đến nỗi cô không thể thở nổi.

Nếu như Du Nhất Giới thực sự muốn bắt cô thì hắn làm sao có thể ngu ngốc đứng trên đường lớn ngang nhiên kéo mình như vậy được? Hắn nhất định sẽ dùng thuốc mê, hoặc bất cứ biện pháp nào để khiến mình im lặng nhanh chóng rồi cứ thế lôi đi.

Đúng rồi, hắn chắc chắn đang diễn trò.

Mục đích thực sự của Du Nhất Giới chính là —- dụ Hạ Phùng Tuyền xuất đầu lộ diện, tiếp theo là diệt cỏ diệt tận gốc!

Ý nghĩ đáng sợ này chợt léo lên trong đầu Diệp Tây Hi trong nháy mắt cô cảm thấy đầu mình nổ tung.

Cảnh vật xung quanh trở nên yên tĩnh.

Thời gian tựa như ngừng trôi.

Diệp Tây Hi theo trực giác ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy, cửa sổ tầng thứ ba của quán trọ đối diện với khách sạn Pira —– có một người đàn ông cầm súng.

Mà họng súng lại thẳng tắp nhắm vào Hạ Phùng Tuyền!

Chọn tập
Bình luận