Hắn muốn nhìn thấy Từ Như Tĩnh giãy dụa, giống như vô số lần cô giãy dụa như vậy trong ngực của Du Tư Nhân.
Da thịt trắng nõn kia nóng dần lên, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt cầu khẩn van nài cùng sự kháng cự có thể làm bùng lên ngọn lửa dục vọng của bất cứ tên đàn ông nào.
Hắn muốn nhìn cô giãy dụa.
Nhưng Từ Như Tĩnh vẫn như cũ âm thầm yên lặng, ánh mắt mờ mịt mệt mỏi.
Tốn bao nhiêu công sức như vậy nhưng cái mà hắn nhận được vẫn chỉ là một cái bóng, một cái bóng không có hồn.
“Vì báo thù cho cha mẹ mà ngươi đã vứt bỏ đi tình yêu đúng không?” Thành Phong khẽ liếm lấy vành tai của Từ Như Tĩnh, lạnh lùng nói: “Nếu ta cho ngươi biết một điều, kẻ thủ ác đã sát hại cha mẹ ngươi vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sao nhỉ?”
Từ Như Tĩnh lông mi khẽ động.
“Thật ra thì kẻ đã giết cha mẹ ngươi không phải là Du Tư Nhân.” Thành Phong cười quỷ dị đầy hiểm ác: “Tất cả đều là do Du Tử Vĩ bày ra, vốn chỉ là định cho Du Tư Nhân nếm chút phiền toái nho nhỏ. Thật chẳng ngờ tới, ngươi cũng thật lợi hại, còn giúp chúng ta trừ khử được cái gai trong mắt này.”
Từ Như Tĩnh thân thể bỗng nhiên run rẩy, mặt cắt không một giọt máu nào, trắng bệch.
Thành Phong hài lòng nhìn cô: “Tốt lắm, ngươi rốt cuộc cũng sống lại rồi đấy!”
Nói xong, bất thình lình hắn chợt đẩy Từ Như Tĩnh bổ nhào xuống giường…
—
Diệp Tây Hi bị áp giải tới trước mặt Du Tử Vĩ.
“Diệp tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.” Du Tử Vĩ mỉm cười nhìn cô.
“Mau thả ta ra! Các ngươi đã đáp ứng ta, bảo đảm không làm tổn thương Từ Như Tĩnh cơ mà!” Diệp Tây Hi rống to.
Du Tử Vĩ vẫn mỉm cười lịch thiếp như trước, nhưng nụ cười này không rõ hắn có hàm ý gì: “Tôi khi nào đáp ứng cô vậy?”
Diệp Tây Hi yên lặng.
Nói chuyện nghĩa lý với Du Tử Vĩ thật sự là khó không tưởng.
Du Tử Vĩ từ trên ghế đứng dậy.
Xem ra hắn sống rất sung sướng, chỉ là đã ngoài tứ tuần một chút bằng không tuổi trẻ hẳn cũng là một nhân vật điển trai đáng chú ý đây. Cho dù như thế thì cũng không thể không phủ nhận rằng đến bây giờ hắn vẫn còn có mỵ lực hấp dẫn.
Hắn nhếch mép cười không ngừng: “Tôi nghe nói Diệp tiểu thư đây hình như là không sợ đạn bạc phải không?”
“Thế sao?” Diệp Tây Hi hơi châm chọc nói: “Tôi cũng nghe đồn như thế.”
“Tôi đã xem qua những thí nghiệm của Du Tư Nhân , máu của cô quả thực miễn dịch đối với bạc. Cho nên, về lý thuyết mà nói chỉ cần người sói thay máu của cô, tự nhiên sẽ có được khả năng đặc biệt này của cô.”
“Cái ông cần là máu của tôi, phải không?” Diệp Tây Hi nhìn hắn.
“Ai mà chẳng muốn mình không có nhược điểm, không phải sao?” Du Tử Vĩ hỏi ngược lại.
“Đã như vậy thì sao không trực tiếp rút cạn máu của tôi đi, còn cần phí nhiều khí lực như vậy giải thích cho tôi làm gì?” Diệp Tây Hi cười lạnh.
“Cô biết rồi đấy, vết thương trí mạng của người sói là ở tim. Mặc dù cô không sợ bạc nhưng nếu đạn bạc mà ghim vào trái tim cô thì ai biết được điều gì.” Giọng nói của Du Tử Vĩ dị thường ôn hoà, giống như đang thương lượng một chuyện rất bình thường: “Đến tột cùng không biết cô có bỏ mạng vì nó hay không, bây giờ chúng ta cùng làm thí nghiệm là biết liền ha!”
Dứt lời, hắn lôi ra một khẩu súng bạc, chĩa về phía Diệp Tây Hi.
Diệp Tây Hi đánh rùng mình một cái, đang định tránh đi thì Du Tử Vĩ quay sang nháy mắt một cái, Thành Dư đã nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, hướng trên mặt Diệp Tây Hi phun một luồng hơi.
Diệp Tây Hi chỉ kịp cảm nhận mùi cay cay xộc vào mũi sau đó cả người cô như nhũn ra, co quắp ngã xuống đất.
Du Tử Vĩ chậm rãi bước từng bước tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Có thể sẽ hơi đau một chút, cô cố gắng chịu đựng nhé!”
Diệp Tây Hi nhìn nòng súng đen ngòm kia, không thể thấy đáy của nó.
Tiếp theo, cô nhìn thấy ngón tay Du Tử Vĩ từ từ chạm vào cò súng…
“Đoàng!!!!”
Thành Phong sợ hãi ngước mắt lên nhìn người trước mặt mình, bởi vì quá mức kinh ngạc mà hắn không có thời gian để ý đến cánh tay của mình đã bị kẻ nào đó bắn trọng thương.
“Làm sao có thể…làm sao có thể…?!” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy kinh hoàng như vậy, giống như nhìn thấy ma quỷ hiện hình.
Trả lời hắn lại là một tiếng súng nữa— tai phải của Thành Phong bị đạn bắn thủng, máu tươi tuôn xối xả.
Hắn đau đớn quằn quại, rên rỉ kêu lên.
“Ngoài tay của cô ấy, tai của cô ấy…Ngươi còn chạm qua chỗ nào nữa?” Du Tư Nhân bước ra từ bóng tối, khẩu súng trong tay khói bốc lên nghi ngút. Hắn nhìn từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân từ từ đánh giá Thành Phong, ánh mắt di chuyển đến từng chô đều lạnh lẽo kết thành băng: “Đúng rồi, còn có miệng của ngươi nữa.”
Lời vừa dứt, miệng Thành Phong lại thêm một lỗ thủng, lúc này đây, hắn thống khổ vô cùng, sống không bằng chết đau đớn ngã lộn nhào trên mặt đất.
Nhưng mà hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi, hắn muốn giãy dụa đến cuối cùng.
Thành Phong nhịn đau đớn xuống, hoá thân thành sói, lấy đà hướng Du Tư Nhân mà nhảy vọt tới.
Khoảng cách chỉ còn một thước nữa thôi thì hắn đột nhiên lại cảm thấy cơn đau đớn từ ngực mình truyền tới.
Sau đó cả người hắn không còn chút sinh lực nào, chậm rãi đổ xuống mặt đất.
Hắn đã không còn có thể mở mắt ra được nữa.
Du Tư Nhân bước qua cái xác của Thành Phong, đi tới trước mặt Từ Như Tĩnh, cởi áo khoác của mình ra, khoác thật chặt lên người cô.
“Nhìn thấy anh rồi, em có gì muốn nói không?” Hắn hỏi.