Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 106

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

“Lập tức tìm ngay một hacker chuyên nghiệp.” Hạ Phùng Tuyền ngẩng đầu lên, quyết đoán ra lệnh.

Hạ Hư Nguyên hai mắt tỏa sáng: “không sai, chúng ta có thể đột nhập vào máy tính của Khắc Lỗ Tư, dò tìm xe tín hiệu của con chip phát ra từ nơi nào, sau đó sẽ rất nhanh tìm được Tây Hi.”

“Nhưng bây giờ nước sôi lửa bỏng, chúng ta còn phải chạy đua với thời gian như thế này thì tìm đâu ra hacker chuyên nghiệp đây?” Từ Như Tĩnh hỏi.

Hạ Từ Viện khẽ mỉm cười: “Vừa khéo, chúng tôi quen một người như vậy.”

10 phút sau, Bạch Bách Thanh xuất quỷ nhập thần lừng lững xuất hiện trong phòng khách của Hạ gia, hai tay chống hông, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Mấy người tìm đúng cao thủ rồi đấy, Bạch Bách Thanh ta đây từ năm 8 tuổi đã bắt đầu học sửa máy vi tính, 9 tuổi bắt đầu lắp ráp máy vi tính, 10 tuổi bắt đầu cuộc đời hy hoàng đầy vinh quang của một hacker siêu cao thủ, 11 tuổi…”

“Kêu ngươi đến là để tìm người!” Tất cả mọi người có mặt trong phòng đồng loạt rống lên quát hắn.

“Sặc, làm gì mà hung dữ vậy!” Bạch Bách Thanh đáng thương lầu bầu than vãn.

“Chú mày có làm được việc không thế?” Hạ Từ Viện bắt đầu hoài nghi.

“Mẹ trẻ của tôi ơi, tôi từng công tác tại mạng lưới an ninh quốc gia của Mỹ đấy.”

Bạch Bách Thanh đắc ý, hếch mũi lên khoe khoang.

“Đúng đúng.” Hạ Hư Nguyên chớp chớp mắt, đôi con ngươi lóe sáng kì dị, bộc lộ rõ bản chất hồ ly tinh của mình, nói: “Tôi làm sao quên được cái lần chú em giúp Tây Hi vượt tường lửa đột nhâp vào trang web nội bộ của dân đồng tính rồi phát tán ảnh, tư liệu riên tư của Phùng Tuyền đầy rẫy trên trang ấy chứ.”

Nghe vậy, Hạ Phùng Tuyền nhẹ nhàng phóng tầm mắt tới quét nhìn Bạch Bách Thanh một cái, chỉ một cái liếc mắt thôi, cũng đủ khiến Bạch Bách Thanh sợ hãi tột độ, hồn vía lên mây, lập tức ba chân bốn cẳng lật đật chạy tới ngồi trước màn hình máy tính, hét lớn: “Tìm! Tôi lập tức tìm người ngay đây!”

Vì vậy, dưới dâm uy của đám người nhà Hạ gia, Bạch Bách Thanh bắt đầu tiến hành tìm kiếm.

“Có tín hiệu gì chưa?” Du Tử Vĩ hỏi.

“đã kết nối được.” Khắc Lỗ Tư thở phào nhẹ nhõm một cái: “một lần nữa khống chế thành công Du Giang Nam, hắn đang lái xe tới nơi này.”

“Ta hy vọng sẽ không có sai xót nào xảy ra thêm một lần nữa.” Du Tử Vĩ lạnh lùng nhắc nhở.

“Vừa rồi nhất định là phát sinh tình huống ngoài ý muốn nên con chip trong đầu Du Giang Nam mới tạm thời ngắt kết nối, mất liên lạc với máy tính trung tâm.” Khắc Lỗ Tư kinh sợ: “Du tiên sinh, tôi xin cam đoan tình huống như ban nãy tuyệt đối sẽ không thể xảy ra nữa.”

“Ta cũng hy vọng ngươi sẽ làm được như vậy.” Du Tử Vĩ nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh: “Lần này, nếu không phải là bọn chúng chết thì sẽ là chúng ta chết không được toàn thây.”

đang nói, máy vi tính bỗng kêu lên vài tiếng píp píp bén nhọn.

“Sao thế?” Du Tử Vĩ cau mày.

Khắc Lỗ Tư xem xét tín hiệu báo động, kinh hoàng báo cáo: “Có kẻ đang cố gắng xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, hơn nữa, mục tiêu quấy nhiễu là tín hiệu khống chế Du Giang Nam… Chắc chắn đây là người của Hạ gia.”

Du Tử Vĩ trầm mặc, màn hình máy tính leo lét màu xanh lam hắt ánh sáng lên khuôn mặt ông ta càng làm nổi bật nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng ông ta, nụ cười khiến người ta ghê sợ.

“Ngươi, ở tại chỗ này, cố gắng hết sức khống chế Du Giang Nam.”

Du Tử Vĩ ra lệnh

“Vậy… Du tiên sinh, ngài thì sao?” Khắc Lỗ Tư hỏi.5

“Ta muốn đích thân đi bắt Diệp Tây Hi, đồng thời,” Giọng nói của Du Tử Vĩ rất nhẹ, rất chậm rãi, nhưng không có độ ấm, lạnh thấu xương: “Đích thân ta sẽ kết thúc tính mạng của Du Giang Nam.”

Phía bên ngoài căn phòng, có một người mười đầu ngón tay lẳng lặng siết chặt vào nhau.

“Nhìn xem, vị trí của bọn chúng chắc chắn là ở chỗ này.” Bạch Bách Thanh chỉ vào một đốm trắng đang di động trên màn hình máy tính, giải thích: “Đợi lát nữa, tôi quấy nhiễu thành công tín hiệu khống chế Du Giang Nam, nhưng thời gian xem chừng không có cách nào duy trì được lâu quá đâu, mấy người phải nắm chắc cơ hội đó mà ra tay nhé.”

“Ngươi ở lại chỗ này, giữ liên lạc với chúng ta, xác định vị trí cụ thể của Tây Hi và Du Giang Nam.” Hạ Phùng Tuyền bình tĩnh phân phó: “A Khoan, chú hãy liên lạc với các trưởng bối yêu cầu họ chi viện, Như Tĩnh và Từ Viện ở lại nhà chờ tin tức, Mộ Dung Phẩm, Hư Nguyên, hai người đi theo tôi.”

Phân phó xong xuôi, đoàn người lập tức triển khai công việc, dẫn thủ hạ lên xe, bắt đầu hành động.

trên xe, Hạ Phùng Tuyền rút ra một khẩu súng bạc, cẩn thận lau chùi.

“Đừng quá lo lắng, trước kia Tây Hi cũng thường xuyên bị bắt cóc mà lần nào cũng trở về bình yên đấy thôi.” Hạ Hư Nguyên an ủi.

Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Nhưng lần này, ta tự nhiên có cảm giác rất bất an.”

“Bởi vì… lần này có thể coi là trận quyết chiến cuối cùng của chúng ta và Du Tử Vĩ.” Mộ Dung Phẩm phân tích tình hình: “Mọi ân oán từ trước tới nay, ngày hôm nay sẽ được thanh toán hết thảy.”

Hạ Phùng Tuyền nhíu mày, nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô, đôi chân mày nhíu chặt lại, ngày càng thấy bất an hơn.

Cùng lúc Bạch Bách Thanh ở Hạ gia đang chiến đấu gay gắt quyết liệt với Khắc Lỗ Tư thông qua hệ thống siêu máy tính thì bên này, Du Giang Nam thỉnh thoảng tỉnh táo trở lại, thỉnh thoảng lại bị khống chế trở lại.

Khổ nhất chính là Diệp Tây Hi, hai chân hai tay của cô một hồi được tháo ra, một hồi lại buộc chặt vào.

Cuối cùng, Diệp Tây Hi bạo phát, tranh thủ thời gian Du Giang Nam còn tỉnh táo, nhẫn nhịn áy náy cuốn dây quanh người hắn giống như xác ướp, rồi nhét vào ghế sau.

đang chuẩn bị lái xe hướng về Hạ gia thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện vô cùng bi ai, đau xót vô cùng, đó là———- xe hết cạn nhiên liệu rồi!

Mà giờ phút này đây, vết thương trên đầu Du Giang Nam không ngừng rỉ máu, yêu cầu phải vội vã sơ cứu và băng bó vết thương ngay.

Diệp Tây Hi hết sức lo lắng, nhìn xung quanh xem xét một phen, chợt hốt hoảng nhận ra rằng nơi đây rất quen thuộc ———-con đường phía trước, chính là con đường dẫn ra biển ngày trước Du Giang Nam đích thân đưa mình tới đây.

Trước tiên có thể ghé qua biệt thự của Du Giang Nam tạm ẩn náu, đồng thời giúp hắn xử lý vết thương.

Quyết định như thế đi! Diệp Tây Hi lập tức hành động, đỡ Du Giang Nam hơi tỉnh táo một chút nhưng vẫn bị trói thật chặt hướng về phía căn biệt thự bên bờ biển mà đi.

Diệp Tây Hi cuối cùng cũng mò được hộp cứu thương, tỉ mỉ rửa vết thương rồi băng bó cho Du Giang Nam, sau đó đứng dậy định tìm điện thoại báo cho Hạ Phùng Tuyền biết vị trí của mình, nhưng bởi vì Du Giang Nam vốn thích không khí thanh thản yên tĩnh nên nơi đây căn bản không lắp đặt những thiết bị điện tử liên lạc với bên ngoài.

Sắc trời ngày một tối hơn, người đi lại cũng dần thưa thớt, cảnh tượng này thật khó có thể tin được.

Diệp Tây Hi đang rầu rĩ thì nghe thấy Du Giang Nam nói: “Tây Hi, em mau trở về đi.”

“Vậy còn anh thì sao?” Diệp Tây Hi lại hỏi.

“Người bọn chúng muốn bắt là em, anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Du Giang Nam thúc giục: “Mau đi đi.”

Diệp Tây Hi lắc đầu: “không, Du Tử Vĩ nhất định sẽ thông qua tín hiệu của con chip này truy ra tung tích của chúng ta… Anh định đánh lạc hướng bọn chúng để em chạy trốn đúng không?”

“đi mau!” Du Giang Nam giọng nói rất nghiêm túc.

“không được, em đi rồi, lát nữa Du Tử Vĩ tìm tới đây, ông ta chắc chắn sẽ giết anh mất.”

“Cho dù em ngoan cố ở lại chỗ này thì có thể làm được gì!” Du Giang Nam thấp giọng quát: “đi mau, không nên cùng anh ở một chỗ!”

“Nếu như hôm nay anh là em, anh sẽ đi sao?!” Diệp Tây Hi lớn tiếng chất vấn.

Du Giang Nam chăm chú nhìn cô, khuôn mặt bỗng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, một loại hiền hòa có phần đau xót: “Tây Hi, anh và em vốn dĩ không giống nhau, em còn có Hạ Phùng Tuyền, còn anh…”

hắn dừng lại, không nói nữa.

Nhưng Diệp Tây Hi hiểu hắn muốn nói gì.

Quan hệ giữa cô và hắn từ ngày ấy tới bây giờ, nhớ lại, chỉ toàn nỗi thất vọng và chua xót.

Vuột mất rồi.

Mọi thứ giờ đã tuột khỏi tầm tay, thật đúng là ngơ ngẩn chán nản đến cùng cực.

Diệp Tây Hi quay đầu đi chỗ khác, rất kiên định nói: “Tóm lại, em sẽ không bao giờ bỏ anh lại chốn này.”

Du Giang Nam bỗng nhiên mỉm cười, giọng nói rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy mang theo chút chát chúa gợn sóng: “Tây Hi, em chỉ có thể lựa chọn một người, hiểu không? Hạ Phùng Tuyền, hắn vẫn còn ở ngoài kia chờ em đấy, em đã lựa chọn người ấy thì nhất định phải làm cho người ấy sống thật hạnh phúc và vui vẻ nhé!”

Dứt lời, hắn bất thình lình đứng bật dậy, xô ngã Diệp Tây Hi, một mạch chạy thẳng ra ngoài.

hắn muốn dụ Du Tử Vĩ rời khỏi nơi này, Diệp Tây Hi làm sao không hiểu hắn định làm gì cơ chứ.?

Nhưng cô đồng thời cũng hiểu rất minh bạch, Du Tử Vĩ một khi tóm được Du Giang Nam, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Giang Nam.

Bất luận như thế nào, cô cũng không bao giờ bỏ lại Du Giang Nam ở nơi này một mình đâu.

Tuyệt đối sẽ không bao giờ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky