Diệp Tây Hi tỉnh lại, ý thức dần khôi phục, cảm giác đầu tiên của cô là: đau, cảm giác thứ hai là: rất đau và cảm giác thứ ba là: cực kì đau nhức.
Xương giống như nát vụn ra thành nhiều mảnh, bây giờ kêu lạo xạo trong người cô vậy.
Cái cảm giác này khó chịu đến mức khó có thể hình dung đầy đủ được.
Cô không khỏi rên thành tiếng.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên cạnh cô bỗng truyền tới một giọng nói xa lạ.
Diệp Tây Hi mở mắt ra, nhìn thấy một nam nhân.
Một nam nhân nhìn rất khá.
Nói thật, mặc dù Hạ Phùng Tuyền rất bá đạo, Hạ Hư Nguyên rất biến thái, Du Tư Nhân rất âm độc, A Khoan rất chững chạc, nhưng không thể phủ nhận, tất cả bọn họ đều thuộc hàng soái ca trăm người mới chọn được một.
Vậy nên mới nói, hỗn chiến giang hồ bao lâu với bọn họ, Diệp Tây Hi đã sớm miễn dịch với loại sinh vật phát sáng – đại soái ca như thế này rồi.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy nam nhân này vẫn không nhịn được âm thầm thở dài trong lòng một cái.
Ngũ quan của hắn, nếu chỉ nhìn đơn thuần một khía cạnh sẽ chẳng thấy vẻ gì đặc biệt nổi bật cả nhưng khi hợp chung chúng với nhau thì lại tạo ra một khuôn mặt điển trai kinh thiên động địa (ố ố định nghĩa đẹp trai này lạ à nha.)
Đó là một nam nhân mang vẻ đẹp ma quái, ánh mắt sáng quắc, từng đường nét trên khuôn mặt đầy sức hấp dẫn người khác.
Diệp Tây Hi kinh ngạc ngắm nhìn suốt một phút, mà nam nhân kia cũng bình thản giống như đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác rồi, mặt không đổi sắc cứ để cô ngắm cho đã mắt thì thôi.
Rốt cuộc, Diệp Tây Hi cũng định thần lại: “Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Nam nhân kia trả lời chậm rãi: “Tôi là Nhất Giới, đây là nhà của tôi, còn cô là do ngã từ trên núi kia mà rơi xuống chỗ này.”
Diệp Tây Hi dần dần nhớ lại, đúng rồi, bọn họ bị Du Tử Vĩ mai phục, cánh tay cô trúng đạn, buông thong xuống khỏi cổ A Khoan, rơi xuống vách núi này.
Khó trách toàn thân mình mẩy lại đau ê ẩm nhừ tử đến như vậy, thì ra là rơi từ trên cao xuống.
Mặc dù bất tử thiệt có lợi nhưng cứ tiếp tục bị thương kiểu như vầy thêm vài lần nữa thì nói không chừng cũng đau đến chết mất.
“Tôi cũng có vài vấn đề nữa cần hỏi cô đây?” Nhất Giới hỏi: “Cô là tội phạm vượt ngục, hay là con cái của dòng họ giàu có nào đó đang chạy trốn?”
“ Dòng họ giàu có?” Diệp Tây Hi máu sôi trào nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Làm sao có thể, con cái nhà quyền quý chẳng phải đều có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành sao?”
“Cô nói cũng có lý.” Nhất Giới suy nghĩ một chút: “Vậy thì cô chỉ có thể là tội phạm vượt ngục thôi!”
Diệp Tây Hi: “…”
“Xin hỏi, anh tại sao lại muốn hỏi vấn đề này?” Diệp Tây Hi có chút khó hiểu chất vấn hắn.
“Bởi vì quanh khu vực này hiện có rất nhiều người đang tìm cô.”
“Có người tìm tôi?” Diệp Tây Hi kích động bật dậy hỏi: “Người dẫn đầu có phải là một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua cũng khá đẹp trai, mà thực tế đúng là rất đẹp trai phải không?”
“Tôi nghe những kẻ đó nói chuyện qua điện thoại với người đứng đầu gọi là Du tiên sinh, có phải người đó không?”
Diệp Tây Hi lắc đầu: “Không phải, đó là một người nhìn qua đã thấy thâm độc mà thực tế là cực kì thâm độc.”
“Đó là kẻ đã truy đuổi cô?” Nhất Giới nhẹ giọng hỏi: “Thật may là tôi không đem cô giao ra.”
“Nhất Giới tiên sinh…”
“Gọi tôi Nhất Giới là được rồi, dĩ nhiên nếu có muốn có thể gọi tôi là Giới cũng không có vấn đề gì.” Nhất Giới nhìn cô, ánh mắt thâm thuý bắt đầu biến hoá huyền ảo thành ánh mắt trìu mến mang theo hấp dẫn.
“Vậy, gọi là Nhất Giới đi.” Diệp Tây Hi vội vàng thu lại tầm mắt, ra sức dụi dụi mắt mình: “Tôi.. tôi có thể gọi điện thoại nhờ được chứ?”
“Gọi cho người nhà tới đón cô ư?” Trong lúc vô tình, Nhất Giới đã tới ngồi bên cạnh cô từ lúc nào: “Sao vậy, cô không tin tưởng tôi à?”
“Không phải,tôi không có ý đó.” Diệp Tây Hi lại vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ muốn báo mình vẫn bình an, tránh làm cho mọi người lo lắng thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Nhất Giới đưa điện thoại di động cho cô.
Diệp Tây Hi đón lấy, bấm số điện thoại về Hạ gia, nhưng lại không có chút tín hiệu nào.
“Chuyện gì thế này?” Diệp Tây Hi sốt ruột.
“Tôi quên mất không nói cho cô biết, chúng ta bây giờ đang ở trong núi sâu, tín hiệu điện thoại chập chờn lắm đấy.” Nhất Giới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bộ dạng vô cùng thân mật.
Diệp Tây Hi càng ngày càng cảm thấy vị đại suất ca tốt bụng này có cái gì đó rất không bình thường, làm sao có thể sống quen thuộc bình thản giữa chốn hoang vu rừng núi thế này kia chứ?
“Đúng rồi, tôi đã hôn mê bao lâu vậy?” Diệp Tây Hi mượn cớ hỏi, đặt chiếc điện thoại xuống chen giữa cô và Nhất Giới.
Ai dè tên Nhất Giới này lại dính như kẹo kéo, một mực sáp lại gần cô: “Cũng gần một tháng rồi.”
“Một tháng!” Diệp Tây Hi trợn mắt không tin vào tai mình: “Làm sao có thể lâu như vậy được?”
“Tây Hi, cô rơi xuống từ trên cao như vậy, lúc ấy toàn thân xương gãy vụn.” Nhất Giới kỳ quái nói thêm: “Nếu là người bình thường thì đã sớm về trầu diêm vương rồi.”
Diệp Tây Hi gượng gạo cười ha ha vài tiếng: “Vậy sao? Vận khí của tôi quả là rất tốt, gặp đại nạn mà không chết.”
“Đúng vậy a, không biết gặp được tôi có thể nói là phúc của cô hay không đây?” Nhất Giới cười quỷ dị.
“Ha ha.” Diệp Tây Hi cũng cười đáp lại mấy tiếng, sau đó im bặt ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên thấy cái gì đó cực kì bất bình thường ở đây: “Làm sao anh biết tên của tôi?!”
“Là chính cô nói cho tôi mà.” Nhất Giới đáp: “Trong lúc hôn mê cô đã nói cho tôi biết.”
“Thế ư?” Diệp Tây Hi có chút nghi hoặc, nhưng lại nghĩ mãi không ra cái gì kì quái nữa, chỉ nói: “Vậy, có thể phiền anh đi báo tin giùm tôi được không? Người nhà của tôi sẽ báo đáp anh thật chu đáo.”
“Tôi muốn như thế nào, bọn họ cũng nguyện ý báo đáp sao?” Nhất Giới nằm trên giường, hơi nhỏm người dậy, lấy tay chống cằm, nhìn thẳng Diệp Tây Hi tươi cười hỏi.
“Dĩ nhiên dĩ nhiên, anh cứ việc mở miệng hô mưa gọi gió.” Diệp Tây Hi bảo đảm.
“Vậy thì,” ánh mắt tên Nhất Giới trở nên ám muội: “Tôi muốn em,có được không?”
“Hả?!” Diệp Tây Hi cả người cứng ngắc.
Nhất Giới bỗng nhiên cười phá lên: “Nói giỡn với cô thôi, xem cô kìa, mồ hôi mồ kia đầm đìa rồi.”
“Ha ha ha, thì ra là nói giỡn sao.” Diệp Tây Hi run rẩy lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Cũng không hẳn.” Nhât Giới khẩu khí đột nhiên lại trở nên nghiêm túc lạ thường: “Nếu như tôi nói thật thì sao?”
Diệp Tây Hi nín thở.
“Ha ha, cưng ơi, xem cô kìa, bị tôi doạ đến mức miệng méo xệch sang một bên rồi kìa.” Nhất Giới đưa tay nâng cằm cô, đưa lại gần mặt mình.
Diệp Tây Hi xác định, khoảnh khắc đó, trong đầu cô bùng lên một ý nghĩa thôi thúc muốn giết kẻ nào đó.
——–
Sáng sớm, Liễu Vi Quân mặc bộ đồ ngủ vải xa tanh màu trắng ngồi trước bàn trang điểm.
Bà kinh ngạc nhìn vào hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng thường xuyên, nhìn đi nhìn lại như chỉ mới ba mươi.
Nhưng ánh mắt không lừa được người.
Trong ánh mắt của bà chứa đựng bao việc đời phức tạp.
Cả đời này, bà đã chiếm được rất nhiều, đồng thời cũng mất đi không ít.
Đến tột cùng tất cả có đáng giá hay không, bà vĩnh viễn không có thể biết được.
Lúc này, một nữ hầu phòng bước vào, sắp xếp lại chăn gối ga giường, bà hỏi: “Lão gia đâu?”
“Dạ, lão gia ở thư phòng ạ.” Nữ hầu phòng đáp.
“Nhà có khách đến sao?” Liễu Vi Quân thuận miệng hỏi.
Nữ hầu phòng kia quanh co ấp úng đáp: “Dạ… là Du Giang Nam thiếu gia tới ạ.”
“Giang Nam?” Liễu Vi Quân đột nhiên quay người lại: “Nó tới làm gì?”
“Tôi không biết thưa phu nhân.” Nữ hầu phòng dè dặt nói tiếp: “Tôi chỉ nhìn thấy, thiếu gia tới sắc mắt rất không tốt.”
Liễu Vi Quân trầm mặc, bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tới thư phòng.
Bên trong, chồng của bà cùng con trai bà gươm đã tuốt vỏ, nỏ đã căng dây, cả hai trừng trừng nhìn nhau giằng co.
Du Giang Nam lạnh lùng hỏi: “Đến tột cùng thì ông đã đem Tây Hi nhốt ở chỗ nào rồi?”
Du Tử Vĩ nhíu mày: “Tại sao ngươi khẳng định là ta bắt cô ta?”
Du Giang Nam phản kích: “Tại sao tôi lại phải tin việc đó không phải do ông làm đây?”
Tèn ten ten…. một nhân vật nữa lại xuất hiện, ai là chủ mưu, đến cuối cùng sự thật là gì, kẻ nào sẽ là kẻ chiến thắng???? hãy chờ các chap tiếp theo nhé!!