Diệp Tây Hi không hề hay biết rằng trong lúc mình hôn mê, Hạ Phùng Tuyền đã bị nghìn người khinh bỉ, vạn người phỉ nhổ thậm tệ.
Cho nên, sau khi tỉnh lại, đối với một loạt hành vi khác thường của Hạ Phùng Tuyền cô cảm thấy đặc biệt khó hiểu.
Đầu tiên là hắn không còn muốn cô nữa, cho dù chỉ là hôn môi cũng cực kì cẩn thận, mới hôn được một nửa đã dừng lại để kiểm tra xem hô hấp của cô có khó khăn không, một chút hăng hái quấy rầy cô cũng không có.
Vốn cho rằng đời sống tình dục của hắn giảm sút, nhưng cứ mỗi lần đêm hôm khuya khoắt tỉnh giấc Diệp Tây Hi lại giật mình nhìn thấy cặp mắt sói sáng xanh mở thật to trong bóng đêm đang nhìn mình chằm chằm của Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt kia tựa như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức vậy, khiến cho cơn ngái ngủ của cô biến mất không chút dấu vết, cứ thế hai mắt mở thao láo cho đến sáng hôm sau.
Mặt khác, Hạ Phùng Tuyền như thể các dây thần kinh cắm nhầm tuyến rồi, sống chết dí cô ở bên cạnh Từ Viện, ngày ngày dặn dò A Khoan nấu một bát súp bự chảng chứa các loại dinh dưỡng phong phú bồi bổ đến mức người chết ăn được cũng phải bật mồ sống dậy, sau đó ép cô uống cho bằng hết, cứ như thể cô cũng mang thai không bằng ấy.
Thế đấy, không quá mấy ngày, Diệp Tây Hi vẫn thường lấy làm kiêu ngạo vì vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của mình thì giờ đây đã phì nhiêu thêm một tầng mỡ nữa rồi, điều này quả thực so với mười loại cực hình tàn khốc dã man tàn bạo nhất của thời Mãn Thanh có khi còn hung ác độc địa hơn là đằng khác.
Cuối cùng đến một ngày, Diệp Tây Hi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, đập bàn quyết định lật bài ngửa nói ra ngô ra khoai rõ ràng với Hạ Phùng Tuyền: “Những thứ này là cái quái quỷ gì vậy? Vừa sền sệt vừa khó ngửi, buồn nôn chết mất, có đánh chết em cũng không uống!”
Hạ Phùng Tuyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt xa xăm xanh xanh của chó sói khiến cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Diệp Tây Hi tuân theo nguyên tắc không bao giờ cúi đầu khuất phục trước những thế lực bạo tàn hắc ám nên không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào hắn, trong mắt cũng bắt đầu bắn ra những tia nhìn giận dữ đo đỏ của lửa.
Vì thế, hai người mặt mũi hết đỏ một trận, rồi lại đến xanh một trận, khiến cho Khổ đại cừu thâm chậm chạp đi ngang qua còn lầm tưởng nó đi nhầm tới lối đi bộ gặp phải hai cột đèn xanh đỏ.
Mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa phút, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành, cúi đầu xuống nhìn thì bị doạ tới mức hồn vía lên mây.
Hạ Phùng Tuyền cư nhiên có thể tay trần bóp nát cái chén thuỷ tinh hắn đang cầm trên tay dễ như ăn kẹo.
Diệp Tây Hi run run, vội vàng bưng bát súp lên, ngửa cổ lên trời, ực ực ực ực một hơi tu cặn sạch.
Từ đó về sau, đối với vấn đề uống canh uống súp cô nếu dám ho he nửa lời chê bai chỉ sợ Hạ Phùng Tuyền kích động bóp nát cổ mình mất thôi.
Có điều nói đi vẫn phải nói lại, kể từ ngày uống súp đều đặn, số lần té xỉu của cô ngày càng ít hơn nhiều.
Cuối cùng thì trong cái rủi cũng có cái may.
Diệp Tây Hi cứ thế tiếp tục nhịn đắng nuốt cay uống cho bằng hết cái thứ súp vừa ngửi đã muốn nôn mửa kia, còn Hạ Phùng Tuyền thì tiếp tục bị cấm dục mà ánh mắt ngày càng trở nên xanh xanh long sòng sọc hơn, Hạ Từ Viện từng ngày từng ngày bụng trở nên lớn hơn, Mộ Dung Phẩm vẫn như cũ mặt dày mày dặn ra ra vào vào Hạ gia, Hạ Hư Nguyên tiếp tục duy trì và phát triển những hành vi biến thái quái dị của mình, A Khoan thì trước sau như một vẫn cứ dong dài lải nhải.
Cuộc sống cứ như vậy yên ả trôi qua, cho đến ngày Từ Như Tĩnh lại một lần nữa xuất hiện.
Cô được trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân — Nhâm Quảng Minh hộ tống đưa tới Hạ gia.
Đồng thời, Nhâm Quảng Minh còn đem tới một tin tức làm người ta khiếp sợ: Du Tư Nhân đã bị Du Tử Vĩ bắt được, sống chết chưa rõ.
Theo lời của Nhâm Quảng Minh, trong khoảng thời gian Hạ Phùng Tuyền đi Italy, Du Tư Nhân và Du Tử Vĩ liên tục công kích lẫn nhau, đấu súng và đấu trí, thế như nước với lửa. Nhưng dù sao Du Tử Vĩ cũng đã ngồi trên cái ghế chủ nhân của Du gia hơn mười năm rồi, thế lực hùng mạnh hơn rất nhiều, ngày hôm qua ông ta đã liên hợp với các trưởng lão trong gia tộc bày binh bố trận giăng lưới tóm gọn Du Tư Nhân.
Nhâm Quảng Minh miễn cưỡng tuân lệnh Du Tư Nhân hộ tống Từ Như Tĩnh đến Hạ gia, hy vọng có thể nhận được sự che chở của bọn họ.
Xa cách gặp lại, Diệp Tây Hi tất nhiên vui mừng khôn siết, nhất định đêm nay muốn ngủ cùng Từ Như Tĩnh để hai người thoải mái tâm sự.
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa xanh càng thêm xanh.
Buổi tối hôm đó, Diệp Tây Hi chiếm giường lớn, đuổi Hạ Phùng Tuyền mặt mày ỉu xìu như bánh mì nhúng nước sang phòng khác.
Nằm ở trên giường, Diệp Tây Hi kích động kể những chuyện đã xảy ra từ ngày hai người biệt ly, đang kể đến đoạn cao trào chợt phát hiện Từ Như Tĩnh bộ dạng u sầu, không khỏi hoang mang: “Như Tĩnh, vất vả lắm mới thoát khỏi ma chưởng của Du Tư Nhân, cô hẳn là nên vui mừng mới phải. Yên tâm đi, Hạ gia nhất định sẽ bảo vệ cô mà.”
Từ Như Tĩnh nằm trên giường, nhìn trần nhà, không nhúc nhích, một hồi lâu sau, cô nhắm mắt lại: “Tây Hi, cô có tin không? Tôi bây giờ… rất lo lắng cho Du Tư Nhân.”
Diệp Tây Hi kinh ngạc: “Cô… thích hắn?”
Từ Như Tĩnh nghiêng người, nhìn Diệp Tây Hi.
Da của Từ Như Tĩnh vẫn trắng như ngọc, nhưng dưới ánh trăng càng trở nên tái nhợt hơn. Cô ấy gầy, cằm nhọn đi rất nhiều. Ánh mắt của cô khẽ phủ một tầng sương mỏng mê mang, giống như ngay cả bản thân mình cũng không cách nào nhìn thấu.
“Tôi không biết.” Cô nói.
Diệp Tây Hi trầm tư trong chốc lát, khẽ thở dài: “Nói thật, tôi còn có ngày thích Hạ Phùng Tuyền. Cô và Du Tư Nhân gắn bó với nhau trong một thời gian dài như thế, đối với hắn nảy sinh tình cảm cũng không phải là chuyện không thể.”
“Có lẽ là thói quen ỷ lại.” Từ Như Tĩnh chậm rãi nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, ở trên thế gian này, tôi đã không còn một người thân nào nữa. Chỉ có hắn, mỗi ngày cùng tôi ở chung một chỗ… Điều đó giống như một thói quen, ngày ấy đối với tôi cái thế giới này đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng hắn vẫn níu kéo tôi… Trước kia có lẽ tôi cảm thấy điều đó rất phiền toái thực chán ghét, có phần sợ hãi nhưng ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy yên tâm, có cảm giác rằng trên thế gian này mình không còn một mình nữa…”
Diệp Tây Hi trầm mặc, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng.
————————————————–
Mộ Dung Phẩm báo cáo tin tức thăm dò được:
“Du Tư Nhân bị nghi ngờ là có ý đồ làm phản, mưu sát không thành Du Tử Vĩ – đương chủ nhân của Du gia, phạm vào gia pháp hiện đang bị giam giữ trong mật thất của Du gia. Cụ thể bị xử trí như thế nào thì còn phải đợi các trưởng lão họp bàn rồi quyết định, cho nên tạm thời hắn sẽ không có nguy hiểm tính mạng.”
A Khoan lắc đầu: “Ngày trước, nếu như không có sự hậu thuẫn của mấy lão khọm già này thì Du Tử Vĩ làm gì có bản lĩnh giết được Du Tử Kinh.” [Du Tử Kinh: cha của Du Giang Nam]
Mộ Dung Phẩm tiếp tục: “Nhưng mà bây giờ đám trưởng lão Du Gia phân chia thành hai thế lực, trong đó cũng có kẻ không vừa mắt Du Tử Vĩ, cũng nhờ có bọn họ bảo vệ mà Du Tư Nhân không bị giết ngay tại chỗ.”
A Khoan vặn mình vươn vai bộ dạng mệt mỏi: “Quan tâm hắn làm cái khỉ gì, cứ để cho đám người Du Gia đấu với nhau sống mái một phen, đấu đến chết đi sống lại cũng được…Ây da, đến lúc Tây Hi dùng canh tẩm bổ rồi.”
Mộ Dung Phẩm nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Phùng Tuyền, ngươi hẳn là đã có kế hoạch khác rồi đúng không.”
Hạ Phùng Tuyền hai chân vắt vẻo, ung dung, năm ngón tay gõ gõ từng nhịp đều đặn trên đầu gối, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khó mà phát hiện:
“Ta nghĩ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để trừ khử Du Tử Vĩ.”
“Ý ngươi là ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn chúng đấu đá lẫn nhau mà tiêu diệt thế lực Du gia ?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Không, Du gia thế lực hùng mạnh có thể sánh ngang với chúng ta. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, loại chuyện này ngu sao mà đâm đầu vào.” Hạ Phùng Tuyền thâm ý sâu xa: “Ý của ta là, chúng ta có thể giúp Du gia đổi chủ.”
A Khoan hỏi: “Ngươi muốn giúp Du Tư Nhân ngồi lên vị trí này?”
Mộ Dung Phẩm đã lĩnh hội được ý của hắn, cười đáp: “Không, Du Tư Nhân tâm tư rất khó nắm bắt, nói không chừng chúng ta cứu hắn ngày hôm nay một ngày nào đó hắn lại trở mặt đối địch với chúng ta một lần nữa thì khốn. Kẻ mà Phùng Tuyền muốn giúp phải là kẻ tuyệt đối không bao giờ đối địch với chúng ta, hơn nữa sẽ không hề khao khát máu của Tây Hi mà ngược lại thậm chí còn dốc lòng bảo vệ Tây Hi nữa là đằng khác.”
A Khoan tỉnh ngộ: “Ngươi muốn nói tới Du Giang Nam?”
Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Mặc dù Du Giang Nam không muốn máu của Tây Hi nhưng biết đâu cái hắn muốn lại là con người Tây Hi thì sao, Đại ca, xin hỏi huynh đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa?”