Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Sandy phải mất một tiếng đồng hồ mới vượt được qua những bức tường rào của cái căn cứ hải quân kia. Tay khách hàng mới này của anh đã làm cho mọi chuyện thành khó khăn. Dường như không có ai biết là anh sẽ đến. Sandy buộc phải dựa vào cái trò quen thuộc của đám luật sư: đe dọa về những khiếu kiện ngay lập tức, đe dọa về những cú điện thoại đáng ngại gọi tới các Thượng nghị sĩ và những người khác ở các cương vị cao, và những phàn nàn to tiếng, cáu giận về tất cả những kiểu vi phạm quyền công dân… Anh đến được văn phòng bệnh viện vào lúc chập tối, và lo ngại gặp một tuyến phòng thủ khác. Thế nhưng, lần này thì cô y tá đó chỉ ngay cho phòng Patrick.
Phòng tối mò, chỉ có ánh sáng của cái TV treo cao ở một góc phòng và đã bị tắt phần tiếng – một trận bóng đá đang diễn ra ở Braxin. Hai người bạn học cũ bắt tay thân ái. Họ đã không nhìn thấy nhau trong sáu năm qua. Patrick vẫn để tấm mền kéo tới tận cằm, che đi những vết thương. Trong một khoảnh khắc, trận bóng đá kia dường như còn quan trọng hơn cả việc chuyện trò của họ.
Nếu như Sandy hy vọng về một cuộc tái ngộ nồng nhiệt thì anh đã phải nhanh chóng làm quen với một cái gì đó bình thản hơn. Trong khi cố không săm soi quá đáng, anh vẫn quan sát kỹ gương mặt Patrick. Một gương mặt gầy, gần như là hốc hác, với một cái cằm mới, vuông vắn, cùng một cái mũi nhọn hơn. Đã có thể cho là một ai khác đấy, nhưng trừ cặp mắt. Và giọng nói thì không thể nào nhầm được.
“Cảm ơn anh đã đến đây,” Patrick nói. Giọng hắn rất nhẹ, như thể là việc nói năng đòi hỏi rất nhiều nỗ lực và tư duy vậy.
“Có gì đâu. Anh biết đấy, tôi không được có mấy lựa chọn. Cô bạn của anh đầy sức thuyết phục.”
Patrick nhắm mắt và mím môi lại. Hắn ngầm tạ ơn Chúa. Nàng vẫn ở ngoài đó và chưa sao cả.
“Cô ấy trả anh bao nhiêu ?” Hắn hỏi.
“Một trăm nghìn.”
“Tốt,” Patrick nói cộc lốc, và không thêm gì nữa. Một phút im lặng kéo dài, và Sandy dần dần nhận ra rằng cuộc trao đổi của họ sẽ còn bị ngắt quãng bởi những khoảng im lặng như thế.
“Cô ấy ổn cả,” anh nói. “Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, rất khôn ngoan và luôn làm chủ mọi tình thế. Nếu như anh muốn biết.”
“Cảm ơn.”
“Lần cuối anh gặp cô ấy là khi nào ?”
” Vài tuần rồi. Tôi không còn biết thời gian ra sao nữa.”
” Cô ấy là vợ, bạn gái, nhân tình, điếm… ”
“Luật sư.”
“Luật sư à ?” *
“Phải, luật sư.” Sandy cảm thấy buồn cười. Patrick lại ngừng bặt, không một lời, không một cử động. Vài phút trôi qua, Sandy ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, chấp nhận chờ đợi. Patrick lại trôi vào một thế giới khủng khiếp, nơi những con sói đang rình rập, và nếu hắn muốn nằm đó và nhìn lên trần nhà thì cũng chẳng sao đối với Sandy. Họ sẽ còn nhiều thời gian để nói chuyện. Và không thiếu gì chủ đề.
Hắn vẫn còn sống, và ngay lúc này thì không chuyện gì quan trọng hơn thế. Sandy buồn cười khi nhớ lại những hình ảnh về buổi tang lễ và mai táng kia, về cái quan tài được hạ xuống trong một ngày lạnh giá và u ám, về lời cầu nguyện của vị linh mục cùng những tiếng sụt sùi được kìm lại của Trudy. Thật là buồn cười khi nghĩ tới chuyện thằng cha Patrick này đã ẩn mình trên một ngọn cây cách đó không xa để nhìn họ khóc thương hắn, như báo chí nói ra rả suốt ba ngày nay.
Chừng mực nào đó thì đúng là hắn đã nằm yên một chỗ, rồi cuỗm chỗ tiền kia. Có người gục ngã khi họ tới tuổi bốn mươi. Cuộc khủng hoảng ở đoạn giữa này đưa họ tới một người vợ mới, hoặc trở lại ghế nhà trường. Thế nhưng không phải là với thằng bạn Patrick này.
Hắn đã chào đón thời điểm đó bằng việc tự giết mình, thó chín mươi triệu đôla, rồi biến.
Cái xác chết thật trong xe đột nhiên làm cho câu chuyện không còn cười được nữa, và Sandy muốn bắt đầu. “Có cả một ủy ban tiếp đón đang chờ anh đấy. Patrick”.
“Ai là chủ tịch vậy ?”
“Không biết. Trudy đệ đơn xin ly hôn hai ngày trước đây, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ nhất trong những rắc rối của anh thôi.”
“Anh nói đúng đấy. Để tôi đoán xem nào, chắc là cô ta muốn được một nửa số tiền.”
“Cô ta muốn nhiều thứ. Hội thẩm đoàn đã truy tố anh về tội giết người. Bang chứ không phải là Liên bang.”
“Tôi có biết qua TV.”
“Tốt. Nghĩa là anh biết về tất cả các khiếu kiện.”
“Phải. CNN rất mẫn cán trong việc cập nhật tin tức cho tôi.”
“Anh không thể trách cứ họ được, Patrick. Đó là một câu chuyện lạ lùng.”
“Cảm ơn.”
“Khi nào thì anh muốn nói chuyện ?”
Patrick xoay người và ngó ngang qua Sandy. Không có gì để nhìn ngoài bức tường trắng toát, thế nhưng không phải là hắn đang nhìn vào đó. “Họ đã tra tấn tôi, Sandy.” hắn nói, giọng thật trầm, và như muốn tắc nghẹn.
“Ai ?”
“Họ đã gắn dây trên khắp người tôi và tra điện cho tới khi tôi phải mở miệng.”
Sandy đứng dậy và bước đến bên giường, đặt tay lên vai Patrick. “Anh nói với họ những gì?”
“Tôi không biết. Tôi không thể nào nhớ được tất cả. Họ tiêm các loại thuốc. Đây, xem này.” Hắn nâng cánh tay trái lên để Sandy có thể kiểm tra các vết tím bầm.
Sandy tìm thấy công tắc và bật ngọn đèn bàn để có thể nhìn được rõ. “Lạy Chúa,” anh kêu lên.
“Họ đeo riết về chỗ tiền kia,” Patrick nói. “Tôi ngất đi rồi tỉnh lại, để họ lại tra điện nhiều lần nữa. Sandy, tôi sợ rằng tôi đã nói với họ về cô ấy.”
“Cô luật sư ấy ư ?”
“Phải, cô luật sư. Cô ấy nói tên với anh thế nào ?”
“Leah.”
“Được, tốt. Vậy thì tên cô ấy là Leah. Có thể là tôi đã nói với họ về Leah. Thực ra, tôi gần như chắc chắn rằng tôi đã nói.”
“Nói với ai, Patrick ?”
Hắn nhắm mắt lại và nhăn mặt với một cơn đau ở chân. Hắn từ từ xoay người nằm ngửa ra và kéo tấm mền xuống ngang hông. “Nhìn này, Sandy,” hắn vừa nói vừa huơ tay trên hai vết bỏng trên ngực. “Đây là bằng chứng.”
Sandy nhích gần lại một chút và xem xét – những vết tấy đỏ, bao quanh là phần da được gọt đi. ” Ai đã làm chuyện này ?”
“Tôi không biết. Một nhóm người. Họ đứng chật cả căn phòng.”
“Ở đâu ?”
Patrick cảm thấy buồn cho bạn. Anh ta nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, chứ không phải là chỉ về cuộc tra tấn. Sandy, cũng như tất cả, nóng lòng muốn biết những chi tiết. Quả thực là một câu chuyện ly kỳ, thế nhưng hắn không dám chắc là hắn có thể kể được bao nhiêu. Không ai biết các chi tiết của vụ đâm xe và cái xác bị thiêu cháy trong đó. Thế nhưng, hắn chỉ có thể kể với người luật sư, và là bạn của hắn, về việc hắn bị bắt và bị tra tấn. Hai ngày nay không dùng tới thuốc, hắn đang phải vật lộn với sự đau đớn và đang rất cố để tránh phải chịu thêm những mũi tiêm khác nữa. “Kéo ghế gần lại và ngồi xuống, Sandy. Và tắt đèn đi. ánh sáng làm tôi khó chịu.”
Sandy lập tức làm theo. Anh ngồi thật sát bên giường. “Đây là những chuyện mà họ đã làm đối với tôi, Sandy.” Patrick nói trong bóng tối lờ mờ. Hắn bắt đầu từ Ponta Porã, với việc tập chạy và chiếc xe nhỏ bị xẹp lốp, và kể lại toàn bộ việc họ đã bắt được hắn như thế nào.
*
**
Ashley Nicole được hai mươi lăm tháng tuổi khi ngươi ta chôn cất cha cô bé. Nó còn quá nhỏ để có thể nhớ được Patrick. Lance là người đàn ông duy nhất sống trong nhà, người đàn ông duy nhất mà con bé thấy ở gần gũi bên mẹ. Thỉnh thoảng, gã đưa con bé tới trường. Thỉnh thoảng, họ cùng ăn tối với nhau như một gia đình.
Sau tang lễ, Trudy cất biệt tất cả những tấm ảnh và những bằng chứng khác về sự liên quan của con bé với Patrick. Ashley Nicole không còn bao giờ nghe thấy tên cha nữa.
Thế nhưng ba ngày nay, khi các phóng viên chầu chực ở phố nhà họ, việc đứa con gái có những câu hỏi cũng là điều tự nhiên. Mẹ nó có vẻ là lạ. Sự căng thẳng bao quanh ngôi nhà lên tới mức một con bé sáu tuổi cũng cảm thấy là không bình thường. Trudy chờ lúc Lance đi gặp luật sư rồi mới mang con bé vào trong giường nói chuyện.
Người mẹ bắt đầu bằng việc thú nhận rằng đã qua một đời chồng. Thực ra là ả đã từng có hai đám cưới nhưng cho rằng Ashley Nicole không cần phải biết về người chồng đầu tiên, ít ra cho tới khi nó lớn hơn đã. Người chồng thứ hai chính là vấn đề hiện tại.
“Patrick và mẹ sống với nhau được bốn năm, thế rồi ông ấy làm một việc rất xấu.”
“Việc gì ?” Ashley Nicole hỏi, mắt mở to, tỏ ra lắng nghe hơn là Trudy mong muốn.
“Ông ấy đã giết chết một người, rồi làm cho có vẻ như một vụ đâm xe, con biết đấy, một vụ cháy lớn. Và lại cháy đúng chiếc xe của Patrick. Cảnh sát đã tìm thấy một cái xác ở trong xe, và họ cho rằng đó là ông ấy. Mọi người đều tin như vậy. Patrick đã chết, bị cháy trong xe, và mẹ rất đau buồn. Ông ấy là chồng của mẹ. Mẹ rất yêu ông ấy, thế mà đột nhiên ông ấy lại ra đi. Mẹ cùng mọi người chôn cất ông ấy ở nghĩa địa. Giờ đây, sau bốn năm trời, người ta tìm thấy Patrick trốn ở tận một nơi chân trời góc bể. Hóa ra là ông ấy đã chạy trốn.”
“Nhưng vì sao cơ chứ ?”
“Bởi vì ông ấy đã đánh cắp một khoản tiền của bạn bè, và bởi vì ông ấy là một người rất xấu nên muốn giữ tất cả khoản tiền ấy cho riêng mình.”
“ Ông ấy giết người và ăn cắp tiền.”
“Đúng thế, con bé bỏng. Patrick không phải là một người tốt.”
“Con lấy làm tiếc là mẹ đã cưới ông ấy.”
“Phải. Nhưng này, con ạ, có một điều con cần phải hiểu. Con đựợc sinh ra trong lúc Patrick và mẹ đang là vợ chồng.” Ả bỏ lửng câu nói và quan sát cặp mắt thơ ngây kia xem con bé có hiểu ý không. Rõ ràng là không. Ả nắm chặt tay Ashley Nicole và nói, “Patrick là cha con đấy.”
Con bé nhìn chằm chằm vào mẹ, bối rối. “Nhưng con không muốn ông ấy là…”
“Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ sẽ nói khi nào con lớn hơn, nhưng giờ đây Patrick đang sắp trở về, và điều quan trọng là con phải được biết.”
“Còn Lance thì sao ? ông ấy có phải là cha con không ?”
“Không. Lance và mẹ chỉ sống với nhau, thế thôi.” Trudy chưa bao giờ cho phép con bé coi Lance như cha nó. Và Lance, về phần gã, cũng chưa bao giờ tỏ ra có chút lưu tâm nào trong việc trở thành một người cha. Trudy là một người mẹ đơn độc. Ashley Nicole không có cha. Đó là điều bình thường và có thể chấp nhận được.
“Lance và mẹ là bạn với nhau từ lâu,” Trudy nói, giành phần chủ động và ngăn chặn hàng nghìn câu hỏi có thể có. “Bạn rất thân. Ông ấy rất yêu con, nhưng không phải là cha con. Mẹ lấy làm tiếc rằng Patrick mới thật sự là người sinh ra con, nhưng mẹ không muốn con phải nghĩ đến ông ấy.”
“Ông ấy có muốn gặp con không ?”
“Mẹ không biết, nhưng mẹ sẽ đấu tranh để không cho ông ấy đến gần con. Ông ấy là một người xấu, con yêu ạ. Ông ấy bỏ đi khi con mới có hai tuổi đầu. Ông ấy bỏ mẹ. Ông ấy ăn cắp một khoản tiền và biến mất. Khi đó ông ấy đã không lo cho mẹ con mình và bây giờ cũng sẽ không lo cho mẹ con mình đâu. Ông ấy sẽ không trở về nếu như không bị họ bắt được. Bởi vậy đừng có nghĩ tới Patrick và việc ông ấy có thể làm gì.”
Ashley Nicole bò tới cuối giường và thu mình trong lòng mẹ. Trudy ôm chặt và nựng con bé. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn, con bé bỏng. Mẹ hứa như vậy đấy. Mẹ không muốn nói với con chuyện này, nhưng với những người phóng viên ngoài kia và những thứ trên TV nữa, phải, mẹ nghĩ nói ra là tốt nhất.”
“Vì sao mọi người lại kéo đến ngoài kia thế ?” Con bé hỏi, tụm chặt lấy hai cánh tay mẹ.
“Mẹ không biết. Mẹ muốn họ đi đi.”
“Họ muốn gì hả ?”
“Những tấm ảnh của con. Những tấm ảnh của mẹ. Những tấm ảnh mà họ có thể đưa lên trên mặt báo khi họ viết về Patrick và tất cả những chuyện xấu xa mà ông ấy đã làm.”
“Nghĩa là vì Patrick mà họ kéo đến đây ?”
“Phải, con ạ.”
Con bé ngoảnh lại và nhìn thẳng vào mắt Trudy, rồi nói, “Con ghét Patrick lắm.”
Trudy lắc lắc đầu như thể đó chỉ là những lời nói vớ vẩn của trẻ con, thế rồi chị ta ôm chặt con gái vào lòng, và mỉm cười.
Lance sinh ra và lớn lên ở Point Cadet, một cộng đồng ngư dân lâu đời nằm trên một bán đảo nhỏ chìa ra vịnh Biloxi. Đó là một khu lao động, nơi mà những người nhập cư cặp bờ và những người đánh bắt tôm sinh sống. Gã lớn lên trên những đường phố của Point Cadet, và vẫn còn nhiều bạn bè ở đó, mà Cap là một. Chính Cap là ngưòi cầm lái chiếc van chở đầy cần sa khi cảnh sát chống ma túy chặn xe lại. Họ đã đánh thức Lance, đang ngủ vùi giữa đống gai dầu với một khẩu súng trong tay. Cap và Lance đã thuê chung một luật sư và cùng chịu một án tù như nhau ở tuổi mười chín.
Cap mở một quán rượu và cho những người thợ ở xưởng đóng đồ hộp vay nặng lãi. Lance ngồi uống với hắn ở phía sau quán, ít ra là mỗi tháng một lần, mặc dù Cap càng ngày càng ít gặp Lance, khi mà giờ đây Trudy đã trở nên giàu có và họ đã chuyển tới Mobile. Bạn hắn đang gặp rắc rối. Cap đã đọc thấy trên báo, và thật sự là đã chờ đợi Lance tới với bộ mặt ủ ê, tìm kiếm một sự thông cảm.
Chúng vừa uống bia vừa nói tới những chuyện đồn đại – ai được bao nhiêu ở các sòng bạc, nguồn ma túy mới nhất hiện là chỗ nào, ai đang bị cơ quan phòng chống ma túy để ý – những chuyện tầm phào tẻ ngắt của những kẻ vô công rồi nghề nhưng vẫn mơ làm giàu ở vùng bờ biển này.
Cap khinh bỉ Trudy, và trước đây hắn thường nhạo báng Lance về việc cứ bám theo ả tới những nơi mà ả có thể đến. “Sao, con điếm ấy thế nào ?” Hắn hỏi.
“Khỏe. Nhưng mày biết đấy, ả lo ngại từ khi người ta tóm được tay kia.”
“Cô ả lo là đúng. Ả kiếm được bao nhiêu tiền bảo hiểm hả ?”
“Một vài triệu.”
“Báo chí nói là hai triệu rưỡi. Tuy nhiên, với cái cách mà ả tiêu tiền thì tao nghĩ cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.”
“Cũng ổn.”
“ Ổn cái đít tao đây này. Báo chí nói là ả đang bị công ty bảo hiểm kia khởi kiện.”
” Thì bọn này cũng có luật sư.”
“Phải, mày không tới đây vì mày có các luật sư đâu, phải không nào ? Mày mò tới đây là vì mày cần giúp đỡ. Các luật sư không thể làm được cái điều mà ả cần.”
Lance cười và nhấp một ngụm bia. Gã đốt điếu thuốc, việc mà gã không dám làm khi có mặt Trudy. “Zeke đâu ?”
“Tao đoán đúng mà,” Cap bực tức nói. “Cô ả gặp rắc rối, tiền của ả bị đe dọa, và do vậy ả bảo mày tới đây tìm Zeke hoặc một tay đao búa nào khác mà chúng mày có thể mồi chài để làm một chuyện ngu ngốc gì đó. Nó bị tóm. Mày bị tóm. Mày chịu đòn còn ả sẽ quên mày đi. Mày là một thằng ngu, Lance, mày biết chứ.”
“Phải, tao biết. Zeke đâu ?”
“Trong tù.”
“Ở đâu ?”
“Texas. Bọn Liên bang túm được nó đang buôn lậu súng. Mày ngu lắm. Đừng làm chuyện này. Khi họ mang tay kia về thì đám cảnh sát sẽ bu xung quanh hắn. Họ sẽ giam biệt hắn ở đâu đó, ngay cả bà mẹ của hắn cũng đừng hòng được gặp. Chuyện này dính đến tiền bạc lớn, Lance. Mày biết là họ sẽ phải bảo vệ hắn cho đến khi hắn gục và khai ra nơi giấu tiền. Mày toan chơi hắn thì mày sẽ phải hạ nửa tá cảnh sát, và chết trước.”
“Không đâu, nếu biết cách chơi.”
“Và tao cho rằng mày đã biết cách. Phải chăng nó là có thể, bởi vì mày chưa từng làm cái gì tương tự thế này hả ? Mày đã trở nên ngon lành từ bao giờ vậy ?”
“Tao có thể tìm đúng người.”
“Với giá bao nhiêu ?”
“Bất chấp.”
“Mày có năm chục nghìn không ?”
“Được.”
Cap hít một hơi sâu và liếc quanh quán. Thế rồi hắn chồm tới trên hai khuỷu tay và nhìn thẳng vào mặt thằng bạn. “Để tao nói cho mày biết vì sao chuyện này là không thể được, Lance. Mày biết là chưa bao giờ mày là thằng thông minh cả. Bọn đàn bà con gái luôn thích mày chỉ bởi cái vẻ duyên dáng bề ngoài, còn mày thì chưa bao giờ là người có đầu óc cả.”
“Cảm ơn, ông bạn.”
“Mọi người đều muốn tay kia phải sống. Nghĩ kỹ xem. Mọi người. Đám Liên bang. Đám luật sư. Đám cảnh sát. Thằng cha bị mất tiền nữa. Tất cả. Duy chỉ trừ cái con điếm đang cho mày sống cùng trong nhà. Cô ả muốn hắn phải chết. Nếu mày làm chuyện này, và cứ cho là mày hạ được hắn, cảnh sát sẽ xộc thẳng tới chỗ ả. Dĩ nhiên, ả sẽ hoàn toàn vô tội bởi vì đã có mày hứng hết. Đó là trò cho những con rối. Hắn chết. Cô ả giữ được tiền, thứ mà mày và tao đều biết, là mối quan tâm duy nhất của ả, và mày sẽ trở lại Parchman bởi vì mày đã có tiền án, nhớ chứ ? Cho cả phần còn lại của cuộc đời. Thậm chí, ả sẽ chẳng cả viết thư cho mày đâu.”
“Với năm chục chúng ta có thể lo được chuyện này không ?”
“Chúng ta ?”
“Phải. Tao và mày.”
“Tao có thể cho mày một cái tên nào, vậy thôi. Tao không dây vào chuyện này. Không được đâu, và tao cũng chẳng được gì.”
“Ai vậy ?”
“Một thằng cha từ New Orleans. Đôi lúc loanh quanh ở đây.”
“Mày có thể làm một cú phôn được không ?”
“Được, nhưng chỉ thế thôi đấy. Và nhớ là tao đã bảo mày đừng có dây vào chuyện này.”