Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Đó là một bác sĩ nội trú trẻ người Pakistan có tên là Hayani, một người có bản chất tự nhiên giàu tình cảm và chu đáo. Tiếng Anh của anh ta nặng thổ âm, và anh ta có vẻ hài lòng được ngồi nói chuyện gẫu với Patrick chừng nào mà bệnh nhân còn muốn. Các vết thương đang lành lại nhanh chóng.
Thế nhưng bệnh nhân lại vẫn rất phiền muộn. “Cuộc tra tấn đó là thứ mà tôi không thể nào mô tả lại một cách chính xác,” Patrick kết luận, sau khi họ đã nói chuyện với nhau gần cả tiếng đồng hồ. Hayani đã đưa đẩy câu chuyện tới chủ đề này. Nó đầy rẫy trên mặt báo, kể từ vụ kiện FBI được đưa ra tòa, và từ quan điểm y tế, việc được khám và điều trị cho một người bị thương trong một tình huống kinh khủng như vậy là một cơ hội hiếm hoi. Bất kỳ một bác sĩ trẻ nào cũng thích được gần gũi đến thế này với cái vùng mắt bão.
Hayani gật đầu với thái độ trịnh trọng. Cứ nói tiếp đi, cặp mắt của anh ta như nài nỉ bệnh nhân.
Hôm nay thì Patrick chắc chắn sẽ sẵn sàng nói. “Không thể nào ngủ nổi,” hắn nói. “Có lẽ chừng một tiếng là nhiều nhất trước khi tôi lại nghe thấy những tiếng nói, lại ngửi thấy mùi da thịt mình khét lẹt, rồi lại tỉnh dậy người đẫm mồ hôi. Và chắc sẽ không khá hơn được. Giờ thì tôi đã ở đây, an toàn, tôi nghĩ vậy, thế nhưng họ vẫn ở bên ngoài kia, săn đuổi tôi. Tôi không thể nào ngủ được. Tôi không muốn ngủ, bác sĩ ạ.”
“Tôi có thể cho anh uống vài viên thuốc.”
“Không. Đại khái là chưa được. Tôi đã phải chịu quá nhiều thứ hóa chất rồi.”
“Máu của anh có vẻ đã ổn. Có một chút cặn, nhưng không đáng kể gì.”
“Không thuốc nữa, thưa bác sĩ. Chí ít là lúc này.”
“Anh cần phải ngủ một chút, Patrick ”
“Tôi biết, nhưng mà tôi không muốn ngủ. Tôi sẽ lại như bị tra tấn.”
Hayani viết gì đó lên cái bảng theo dõi mà anh ta cầm trên tay. Một khoảng im lặng kéo dài, trong đó hai người đều mải nghĩ tới những lời phải nói tiếp theo. Hayani thấy khó mà có thể tin nổi người đàn ông có vẻ tử tế này lại đã giết một ngưòi khác và nhất là theo một cái cách ghê gớm như vậy.
Căn phòng chỉ hơi mờ sáng nhờ chút ánh nắng lọt vào qua khe của sổ. “Tôi có thể nói thật lòng với ông về một chuyện được không, bác sĩ ?” Patrick hỏi, giọng trầm xuống hơn nữa.
“Tất nhiên.”
“Tôi cần phải được ở đây càng lâu càng tốt. Ngay trong căn phòng này. Vài ngày tới, họ sẽ bắt đầu rộn lên về việc chuyển tôi tới nhà tù quận Harrison, nơi mà tôi sẽ bị tống vào trong một phòng giam chật hẹp với một hay hai kẻ côn đồ hung hãn, và làm sao mà tôi còn có thể sống được cơ chứ ?”
“Nhưng sao họ lại muốn đưa anh đi ?”
“Đó là chuyện sức ép, thưa bác sĩ. Họ sẽ dần dần tăng sức ép đối với tôi cho đến khi tôi phải nói với họ những gì họ muốn. Họ ném tôi vào trong một phòng giam tồi tệ với bọn cưỡng dâm và buôn bán ma túy, với lời nhắn nhủ kèm theo sẽ là tôi nên mở miệng, bởi nếu không, đó sẽ là thứ mà tôi sẽ phải chịu đựng suốt phần còn lại của cuộc đời. Nhà tù ở Parchman là nơi tồi tệ nhất trên thế giới này. Ông đã bao giờ đến Parchman chưa, bác sĩ ?”
“Chưa”
“Tôi thì đã đến. Tôi từng có một thân chủ ở đó. Thực sự là cả một địa ngục. Thế nhưng ông lại có thể giữ tôi ở đây được, bác sĩ. Tất cả việc ông phải làm là cứ nói với ông chánh án rằng tôi cần phải được tiếp tục chăm sóc, vậy là tôi sẽ ở đây. Tôi xin ông đấy, bác sĩ.”
“Tất nhiên rồi, Patrick,” anh ta nói, rồi một lần nữa ghi vài dòng vào biểu theo dõi. Một phút im lặng kéo dài, Patrick nhắm nghiền hai mắt và thở gấp gáp. Chỉ cái ý nghĩ về tù ngục đã làm cho hắn khiếp đảm.
“Tôi sẽ khuyến nghị về một trắc nghiệm tâm lý,” Hayani nói, và Patrick phải cắn môi để giấu một nụ cười.
“Sao cơ ?” Hắn hỏi, vẻ hoảng hốt.
“Bởi vì tôi tò mò. Anh có phản đối không đấy ?”
“Tôi nghĩ là không. Bao giờ ?”
“Có lẽ là trong một vài ngày tới.”
“Tôi không chắc là nhanh như vậy thì tôi có chịu được không ?”
“Thì cũng không vội gì.”
“Như thế thì hơn. Chúng ta không nên vội về bất cứ chuyện gì ở đây cả, thưa bác sĩ.”
“Tôi hiểu. Tất nhiên rồi. Có lẽ là tuần sau.”
“Vâng. Hoặc là tuần sau nữa.”
oOo
Mẹ của thằng bé là Neldene Crouch. Chị ta giờ đây sống trong một cái bãi đỗ của những ngôi nhà lưu động bên ngoài Hattiesburg, nhưng khi con trai chị ta mất tích thì chị ta sống, với thằng bé, ở một cái bãi khác bên ngoài Lucedale, một thị trấn nhỏ cách Leaf ba mươi dặm. Theo chỗ chị ta nhớ lại, con trai mình mất tích từ ngày chủ nhật, mùng 9 tháng Hai năm 1992, đúng ngày mà Patrick Lanigan chết trên xa lộ 15.
Nhưng theo hồ sơ của cảnh sát trưởng Sweeney, Neldene Prewitt, tên lấy theo chồng lúc đó của chị ta, lần đầu tiên gọi đến văn phòng của ông ta là ngày 13 tháng Hai năm 1992, báo tin con trai mất tích. Chị ta cũng gọi cho các cảnh sát trưởng của các quận lân cận, và cho cả FBI cùng CIA. Chị ta rất lo lắng và có lúc gần như phát rồ lên.
Tên nó là Pepper Scarboro. Nó mang họ Scarboro, là của ngưòi chồng thứ nhất của mẹ nó, người được cho là cha của nó, mặc dù mẹ nó chưa bao giờ dám chắc ai là cha đẻ của con mình. Còn cái tên Pepper thì không ai có thể nhớ được là có xuất xứ từ đâu. Chị ta đã đặt tên cho con lúc còn ở bệnh viện là LaVelle, một cái tên mà thằng bé luôn căm ghét. Và nó đã nhặt lấy cái tên Pepper từ lúc còn nhỏ tuổi, đòi lấy đó làm tên chính thức của mình. Gì cũng được, trừ LaVelle.
Lúc mất tích, Pepper Scarboro vừa mười bảy tuổi. Sau khi học hết lớp 5, và sau ba lần cố gắng, cậu ta bỏ học để đứng bơm xăng tại một cây xăng ở Lucedale. Là một đứa trẻ cô độc và nói lắp nặng, ở tuổi thiếu niên Pepper khoái những trò chơi ngoài trời, và không gì bằng những cuộc đi dã ngoại và đi săn trong nhiều ngày liền, thường là một mình.
Pepper không có mấy bạn bè, và người mẹ thường quở mắng con về những khuyết điểm này nọ. Chị ta còn hai đứa con nhỏ hơn, và nhiều bạn trai. Chị ta sống cùng các con trong một ngôi nhà lưu động bẩn thỉu, không có máy điều hòa không khí. Pepper thích ngủ trong một cái lều tạm ở sâu tít trong rừng. Cậu ta để dành tiền và tự mua một khẩu súng săn cùng bộ đồ cắm trại. Do vậy mà Pepper dành phần lớn thời gian có thể được lang thang trong khu rừng quốc gia De Soto, cách xa chỗ bà mẹ chỉ hai mươi phút thôi nhưng với cậu thì là cả nghìn dặm.
Không có bằng chứng rõ rệt là Pepper và Patrick có từng gặp nhau không ? Hoàn toàn ngẫu nhiên là ngôi nhà đi săn của Patrick nằm trong vùng rừng mà Pepper thường thích tới săn. Patrick và Pepper cùng là người da trắng, cao suýt soát bằng nhau, mặc dù Patrick nặng cân hơn nhiều. Điều đáng quan tâm hơn cả là việc khẩu súng săn, chiếc lều và cái túi ngủ của Pepper đã được tìm thấy trong ngôi nhà đi săn của Patrick vào cuối tháng Hai năm 1992.
Cả hai mất tích vào cùng một khoảng thời gian, tại cùng một khu vực. Trong những tháng tiếp sau, Sweeney và Cutter đã xác định rằng không còn có ai ở bang Mississippi mất tích vào khoảng trước và sau ngày 9 tháng Hai và cả hơn mười tuần tiếp theo đó. Có một vài vụ, hầu hết là những đứa trẻ có vấn đề, được báo là mất tích trong cùng tháng Hai năm 1992, nhưng vào cuối mùa xuân thì tất cả đều đã được kiểm kê đầy đủ. Vào tháng Ba, có một người phụ nữ ở Corinth chạy trốn khỏi một cuộc sống vợ chồng bạo lực và rồi chưa ai nhìn thấy chị ta ở đâu.
Về mặt số liệu, có một điều rõ ràng là sự mất tích của Pepper và Patrick có liên quan đến nhau. Nếu như, với một cơ may nào đó, Patrick đã không bỏ mạng trong chiếc Blazer của hắn, thì giờ đây Cutter và Sweeney gần như chắc chắn rằng Pepper phải là người chết thế trong đó. Tất nhiên, điều này mang nặng tính suy đoán và không thể nào được chấp nhận trước một tòa án. Patrick có thể đã cho một người nào đó từ Australia đến đi nhờ xe, một kẻ lêu lổng ở một nơi trời đánh nào đó, một người đi bộ từ một bến xe buýt… rồi giết người đó. Nhiều suy đoán và có thể lắm…
Họ còn một danh sách tám người nữa, từ một người đứng đắn có tuổi ở Mobile mà lần cuối cùng được nhìn thấy là đang lái xe loạng quạng ra khỏi thành phố về hướng Mississippi, tới một cô gái điếm trẻ tuổi ở Houston, người đã nói với bạn là sẽ chuyển đi Atlanta để bắt đầu một cuộc sống mới. Cả tám đều được tuyên bố là mất tích vài tháng, thậm chí là vài năm trước tháng Hai năm 1992. Cutter và viên cảnh sát trưởng từ lâu đã cho rằng danh sách nàv là vô giá trị.
Pepper vẫn là khả năng lớn nhất, có điều họ không thể chứng minh được mà thôi.
Tuy nhiên, Neldene lại nghĩ rằng chị ta có thể, và nóng lòng muốn được chia sẻ cách nghĩ của mình với báo chí. Hai ngày sau khi Patrick bị bắt, chị ta đến gặp một luật sư, một gã rẻ tiền từng lo vụ ly hôn gần đây nhất của Neldene để kiếm ba trăm đôla, và đề nghị gã “cò mồi” với đám báo chí hỗn độn. Gã nhanh chóng nhận lời, nói rằng sẽ làm chuyện này mà không lấy một xu nào cả, rồi tiến hành cái việc mà hầu hết các luật sư tồi đều làm khi đại diện cho một thân chủ với một câu chuyện ly kỳ nào đó – gã tổ chức một cuộc họp báo tại văn phòng của gã ở Hattiesburg, cách Biloxi chín mươi dặm về phía bắc.
Gã lôi thân chủ nước mắt ngắn nước mắt dài của mình ra trước các phương tiện thông tin đại chúng và nói về sự vô dụng của viên cảnh sát trưởng ở dưới Biloxi, của FBI cùng những nỗ lực không ra đâu vào đâu của họ trong việc tìm kiếm Pepper. Họ thật đáng xấu hổ vì đã giậm chân tại chỗ hơn bốn năm qua trong khi thân chủ tội nghiệp của gã phải sống trong tâm trạng đau khổ và bất an. Gã đã nguyền rủa và tận dụng kỳ hết mười lăm phút trước báo chí của gã. Gã bóng gió về một hành động pháp lý đối với Patrick Lanigan, người rõ ràng là đã giết Pepper rồi đốt xác cậu ta để phi tang và biến đi với chín mươi triệu đôla, thế nhưng gã mập mờ về những điều cụ thể.
Báo chí, bất chấp mọi sự thận trọng cần có, đã bập vào câu chuyện này. Họ được nhận những tấm ảnh của Pepper, một cậu bé trông hồn nhiên với mái tóc bù xù và gương mặt còn đầy lông tơ. Một gương mặt như vậy được gắn với cái thi thể của nạn nhân không còn nhận diện được kia, và trở thành một con người. Đó là cậu bé mà Patrick đã sát hại.
Câu chuyện về Pepper được đăng tải ầm ĩ trên báo chí, và được nhắc đến một cách thích hợp bằng nhóm từ “người được cho là nạn nhân,” thế nhưng phần “người được cho là” thì luôn luôn bị chìm đi. Patrick đã một mình theo dõi tin này trong căn phòng tối của hắn.
Chỉ ít lâu sau khi biến đi, Patrick được biết có tin đồn rằng Pepper Scarboro đã bị thiêu trong đống lửa. Hắn và Pepper đã đi săn hươu cùng nhau vào tháng Giêng năm 1992, và đã cùng ăn món thịt bò hầm bên bếp lửa vào cuối một chiều đông lạnh giá ở trong rừng. Hắn đã ngạc nhiên khi biết rằng Pepper thực sự thích sống ở rừng, chứ không thích ở nhà, điều mà cậu ta hiếm khi nói tới. Tài nghệ dựng lều và sinh tồn của cậu ta thật là kỳ lạ. Patrick đã bảo Pepper cứ việc sử dụng cái mái hiên của hắn trong trường hợp mưa gió hoặc thời tiết xấu, thế nhưng theo chỗ hắn biết thì cậu ta chưa bao giờ đụng tới.
Họ đã gặp nhau vài lần trong rừng. Pepper có thể nhìn thấy mái của ngôi nhà đi săn kia từ đỉnh một ngọn đồi rậm rạp cách xa chừng một dặm, và nếu như chiếc xe của Patrick xuất hiện thì cậu ta sẽ nấp quanh đâu đó. Cậu ta khoái bám theo sau Patrick trong lúc hắn đi dạo trên những quãng đường dài hay lần vào rừng săn thú. Cậu ta thường ném theo hắn những viên sỏi nhỏ hay những quả dại cho tới lúc hắn phải quát lác và văng tục. Rồi họ lại ngồi nói chuyện với nhau chốc lát. Chuyện trò không phải là thứ mà Pepper hứng thú gì, nhưng cậu ta cũng khoái cái khoảnh khắc tạm chia tay với sự cô độc. Patrick thường mang cho cậu ta bánh và kẹo.
Hắn không ngạc nhiên với điều người ta, khi đó và bây giờ, cho rằng hắn đã giết thằng bé.
oOo
Bác sĩ Hayani theo dõi bản tin tối với sự quan tâm đặc biệt. Anh ta đọc báo và nói chuyện rất chi tiết với người vợ mới cưới về tay bệnh nhân đầy tai tiếng của mình. Họ ngồi trên giường và lại theo dõi lại từ đầu câu chuyện này trong bản tin khuya.
Điện thoại réo lên đúng lúc họ vừa tắt đèn và chuẩn bị ngủ. Đó là Patrick, với tất cả những lời xin lỗi, một cách đau đớn và khiếp sợ, và chỉ cần có ngưòi để nói chuyện. Bởi vì về mặt nội quy, hắn là một tù nhân, hắn chỉ được phép gọi điện cho luật sư và bác sĩ của hắn, và chỉ hai lần một ngày cho mỗi người. Xin bác sĩ một phút có được không ?
Tất nhiên. Một lời xin lỗi nữa vì đã gọi muộn thế này, thế nhưng lúc này hắn không thể nào ngủ được, và hắn rất phiền lòng bởi tất cả những tin tức kia và đặc biệt là về điều nhận định rằng hắn đã giết thằng bé. Bác sĩ có thấy trên TV không ?
Có, tất nhiên. Patrick đang ở trong phòng của hắn, đèn đóm tắt hết, co mình trên giường. Hắn phải thú nhận là hắn cảm thấy biết ơn Chúa về những viên cảnh sát đang đứng ngoài hành lang, bởi vì hắn sợ hãi. Tai hắn như đang nghe thấy những tiếng nói và những tiếng động không đâu vào đâu. Những tiếng nói không phải vọng tới từ ngoài hành lang mà là xuất phát từ ngay bên trong căn phòng. Phải chăng là do những thứ thuốc, có thể là một loạt thứ, Patrick. Thuốc này, sự mệt mỏi này, những chấn thương mà hắn vừa phải trải qua, sự tổn thương cả về thể chất lẫn tinh thần.
Cứ như thế, họ nói chuyện trong chừng một giờ.